Khởi Nguyên Hệ Thống

Chương 96: Chương 96: Thiên địa cùng vang




Trong hoàng cung, sân viện của Vân Ngọc.

“Xùy…xùy…”.

Huyền khí không ngừng hội tụ đến trong phòng của Vân Ngọc.

“…”.

Đến tận một hồi lâu huyền khí mới chịu ngừng hướng vào phòng Vân Ngọc.

“Bụm…”.

Nhưng cũng chính lúc này, bên trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ.

“Ong~…Ong~…”.

Ngay lập tức một luồng năng lượng vô hình từ bên trong phòng của Vân Ngọc lang tràn nhanh ra mọi hướng như vũ bão, luồng năng lượng không ngừng phát tán rộng giống như không có điểm dừng.

“Chuyện gì vậy?”.

Vân Long nói.

“Ta cũng không biết”.

Diệp Thiên nói.

“Các ngươi mau nhìn”.

Liễu Nghi bỗng lên tiếng chỉ về một hướng.

Cả đám lập tức nhìn theo ngón tay của nàng.

Chỉ thấy hướng đó đang không ngừng có hoa cỏ mộc lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, chỉ một hơi thở sau những đóa hoa đã bắt đầu nở.

“Chuyện này? Không lẽ…”.

Vân Long nghĩ đến cái gì lập tức bay lên không.

Không lâu sau hắn đáp xuống với vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện gì thế?”.

Vân Nhạc hỏi.

“Không chỉ ở đây, mà cả vương thành mọi nơi hoa cỏ đều đang bắt đầu sinh sôi, mặc dù không phải mùa xuân nhưng mọi cái cây ngọn cỏ đều nở hoa, không ngừng lại ở vương thành, những khu rừng bên ngoài vương thành và cả Vạn thú sơn mạch cũng đang bị ảnh hưởng”.

Vân Long khó tin nói.

“Không thể nào?”.

Vân Nhạc nói.

“Các ngươi nhìn lại bản thân của các ngươi đi rồi ngạc nhiên cũng không muộn”.

Diệp Thiên ngồi một bên vần bình tĩnh uống trà cười nói.

“Chuyện gì nữa?”.

Đám người không hiểu nhìn nhau hỏi.

“C-Cái gì? Lão tam… Lão nhị… còn cả ngươi nữa lão đại”.

Vân Nhạc nhìn chúng lão khó tin nói lắp.

“Chuyện gì vậy lão tứ?”.

3 người quay đầu hỏi thì im bặt.

“S-Sao ngươi lại trẻ như vậy?”.

“Các ngươi cũng thế?”.

4 lão kinh ngạc nhìn nhau.

“Chuyện gì đã xảy ra?”.

Vân Long đứng một bên hiểu rõ nhất, cả 4 vị trưỡng lão đều bỗng trẻ hẳn ra như nam nhân 30, chú không phải những lão gia gần đất xa trời.

“Thứ vừa rồi là sinh mệnh lực nên cây cối khi bị ảnh hưởng đều sẽ sinh sôi nhanh chóng, còn các ngươi thì được tẩm bổ cơ thể nhưng chỉ tạm thời mà thôi qua vài ngày là hết”.

Diệp Thiên giải thích.

“Sinh mệnh lực? thứ này không phải Hồn Linh cảnh mới có sao?”.

Vân Long hỏi.

“Thì ta đã nói rồi, Vân Ngọc nàng chỉ giải phòng một ít trong lúc dẫn phát thể chất mà thôi”.

Diệp Thiên nói.

“Hửm?”.

Bỗng nhiên hắn nhìn lên trời.

Đám người cũng theo hắn nhìn lên.

Hôm nay bầu trời trời quang mây tạnh rất ít mây nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một đám mây lớn, không những thế đám mây kia có màu ngũ sắc.

Đám mây xuất hiện đột ngột rồi không ngừng lớn dần, không bao lâu bầu trời cả vương thành đều bị bao phủ, nhưng đám mây không ngừng lại mà tiếp tục lớn tiếp.

Thời gian không ngừng trôi, đám mây không ngừng lớn, đến hiện tại đám người Diệp Thiên đã không thấy điểm cuối của nó.

“Tinh…Tinh…Tinh…Tinh…Tinh…”.

“RỐNG…GRAO…GRRR…GÀOOO…Rít…Minh…”.

Một lúc sau những âm thanh thần thánh từ đám mây vang lên khắp thiên địa, theo sau đó là tiếng gầm thét của huyền thú khắp nơi vang lên một cách uy nghiêm rõ nhất là ở Vân thú sơn mạch.

Những âm thanh vang lên từ mọi nơi bao phủ thiên địa, người trong cả vương thành cảm giác như thời gian đều dừng lại để lắng nghe những âm thanh này.

Không biết qua bao lâu những âm mới dần biến mất, đám mây ngũ sắc trên trời cũng biến mất theo, thiên địa trở lại bình thường nhưng cả vương thành thì không như thế.

“Rốt cuộc xong rồi sao?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm.

“Lần này khó rồi, động tĩnh lớn đến như thế?”.

Vân Hoa nghiêm mặt nói.

“Ừm… sợ là cả vương thành đều bắt đầu để mắt đến chúng ta rồi”.

Vân Phi nói.

“Có đại trận người khác sẽ không phát hiện khí tức của Vân Ngọc, cho dù có cao thủ đến đi nữa cũng chỉ cảm nhận được khí tức của ngươi nên họ sẽ hiểu lầm mọi thứ đều do ngươi mà không để mắt đến Vân Ngọc”.

Diệp Thiên nhìn Vân Long nói.

“Ngươi để ta tạo huyền lực màn chắn là vì phát tán khí tức của ta”.

Vân Long hiểu ra vấn đề nói.

“Hừm… như vậy sẽ đỡ gặp rắc rối rất nhiều”.

Mọi người yên tâm lại.

Vân Long dù sao cũng là đệ nhất cao thủ của Vân Lam vương quốc, dù người ngoài có nghi ngờ cái gì cũng phải hành sự cẩn thận nên không có quá nhiều lo lắng, nếu Vân Ngọc bị phát hiện mới là lớn chuyện.

Chỉ những dị biến ban nãy bọn hắn chứng kiến thôi đã đủ kinh người nếu để người khác biết là do một cô bé vì kích hoạt thể chất thiên phú của mình mà dẫn đến thì sợ là mọi kẻ thù đều liều mạng giết cho bằng được nàng.

Kích hoạt thể chất mà dị biến mà câu thông đến cả thiên địa cùng huyền thú thì không biết thiên phú sẽ kinh khủng đến mức nào, nghe thôi cũng đủ lạnh sống lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.