“Quá bá đạo”.
Trương Hổ nhìn thấy Diệp Thiên chỉ dùng thân thể cùng thú hỏa liền đủ sức đẩy lùi viện trưởng thì hai mắt sáng quắc.
“Chúng ta phải nổ lực hơn nữa”.
Dương Phượng Vũ híp mắt nói.
“Ừ”.
Hai người còn lại gật đầu nghiêm túc.
“Không hề dùng huyền lực”.
Trúc Ly nói.
“Đây là thể tu chân chính sao?”.
Bạch Linh thì thào.
Nàng không phải chưa từng nhìn thấy thể tu nhưng những kẻ kia lúc chiến đấu đều dùng bí kỹ hóa cơ thể thành hình thức khác để tăng phòng thủ, sức công kích hay tốc độ mà thôi về cơ bản vẫn phải dùng huyền lực.
Nhưng vừa nãy Diệp Thiên không dùng tý huyền lực nào mà tốc độ, sức tấn công đều không thua một tu sĩ Huyền Ấn cảnh nào, quá kinh khủng.
“Diệp Thiên mấy ngày trước có nói lực lượng của hắn hiện tại đã tiếp cận 100 vạn“.
Trúc Ly nói.
2 người đồng thời kinh ngạc rồi tranh thủ tiếp tục xem trận đấu.
“Đan Linh cảnh quả nhiên ghê gớm“.
Diệp Thiên nhìn thấy không gây được bất cứ sát thương nào dù là trên huyền lực hộ thuẫn khẽ nói.
“Sharingan, mở!“.
Đôi mắt đen chuyển thành đỏ máu với 3 viên câu ngọc màu đen hiện ra.
“Hỏa Liên chưởng“.
Lần nữa lao lên, lần này hắn mở đầu bằng huyền kỹ.
“Xùy…“.
Hai tay hai đóa viêm hoa bay đến Liễu Mộc.
“Là Huyền Quang cảnh nhưng… huyền lực uy lực lại bá đạo đến mức không thua Huyền Ấn cảnh trung tầng là bao”.
Trúc Ly khó tin nói với Bạch Linh.
“Làm sao có thể, công pháp của ta hai thuộc tính dung hợp lại với nhau huyền lực mới hơn người khác gấp 2 lần nhiều, hắn thế mà…”.
Bạch Linh trừng mắt khó tin nhìn Diệp Thiên.
“Thân thể lực lượng cộng với huyền lực bổ trợ, Huyền Ấn cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể… Giết!”.
Trúc Ly lại do dự làm ra đánh giá chiến lực của Diệp Thiên.
Hai người im lặng nhìn trận đấu trong sự khó tin.
…
“Khai Sơn kiếm!“.
Liễu Mộc cũng không phòng thủ tiếp mà dùng ra huyền kỹ.
“Loát…“.
Kiếm chiêu sắc bén bay ra chém nổ hai đóa viêm hoa.
“Khai Sơn kiếm“.
Diệp Thiên khẽ cười lấy ra thành kiếm màu tím dùng ra huyền kỹ của Liễu Mộc.
Tử Huyền Kiếm, Lục giai huyền khí hắn luyện ra hơn nữa tháng trước.
“Quả nhiên có thể sao chép mọi huyền kỹ“.
Mọi người nhìn thấy Diệp Thiên sao chép huyền kỹ của Liễu Mộc thì kinh hô.
Diệp Thiên nói có thể sao chép mọi huyền kỹ với Tả Luân nhãn và cũng đã nhìn thấy Vân Ngọc công chúa dùng qua nhưng nhìn thấy Diệp Thiên dùng lại cũng làm họ thấy kinh sợ với nó.
“Xoạt…“.
Diệp Thiên ra chiêu, Liễu Mộc cũng ra chiêu tương tự lần nữa.
“Xoẹt ~…“.
Hai đạo kiếm kỹ va chạm biến mất để lại hai đường rãnh dài sâu dưới đất, không khí xung quanh cũng nhộn nhạo kiếm lực.