Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 14

 

Sau khi về nhà, Trùng Tử thay đổi ngay số điện thoại, tiền lương mấy ngày nay cũng không cần. May mắn là tiểu ôn thần không biết nhà mình ở đâu, không sợ hắn tìm tới cửa.

 

Trùng Tử đem những chuyện mất mặt kia để ra sau đầu, tĩnh tâm quyết đi tìm việc làm. Vừa lúc có một xưởng gia công thép muốn tuyển quản lý phân xưởng, yêu cầu có trên 2 năm kinh nghiệm quản lý.

Y cân nhắc kinh nghiệm quản lý của mình ở trường học vô cùng phong phú, cái gì vòi nước, người sống, bóng đèn đều do chính y trông coi. Vì thế liền tràn đầy tin tưởng mà đến ứng tuyển.

 

Sau một hồi giằng co, liền còn lại ba người bao gồm cả Trùng Tử ở lại để quản đốc phỏng vấn. Sau khi vị quản đốc kia tùy tiện hỏi vài vấn đề, liền lưu lại một mình Trùng Tử.

 

“Anh trước kia từng công tác ở trường học?” Đúng vậy, Trùng Tử cười ra mặt.

 

“Ừm, trường học rất tốt, người cũng đơn thuần.” Kế tiếp quản đốc giống như lảm nhảm việc nhà đối với Trùng Tử lải nhải mãi không hết.

 

Vừa mới bắt đầu Trùng Tử đã tổng kết lão quản đốc này không phải là đến thời kỳ mãn kinh chứ? Sau đó mới suy xét ra, đây là đang đánh tiếng phòng bị trước mà!

 

Quản lý trước đây của phân xưởng là một người phụ nữ cũng tốt, chính là gan quá lớn! Phân xưởng gia công thép tấm, phế liệu còn thừa không ít, vị kia lại tự mình vụng trộm lắp ghép thành một cái thùng bằng đồng mang đi bán. Sau khi sự việc bị bại lộ, chỉ có thể cuốn gói chạy lấy người.

 

Quản đốc vừa thấy Trùng Tử văn văn nhã nhã giống một người thành thật, nhưng không thiếu được một chút bắt bí.

 

Trùng Tử ra sức gật đầu, sau khi vào làm kiên định làm tốt cương vị công tác của mình, thấy công nhân cũng kêu đại ca đại thúc, lúc làm bảng tiền lương, cũng giúp những công nhân kia thêm chút đủ đến công điểm (*). Trùng Tử này là người rất có duyên, thuộc loại đi đến chỗ nào cũng không phải là kẻ đáng ghét. Cho nên trên dưới già trẻ ở chỗ làm đều hoà thuận vui vẻ.

 

(*) công điểm : các công nhân khi làm việc sẽ được tính công bằng điểm, tiền lương sẽ được trả theo số điểm đạt được, điểm cao đến một mức quy định sẽ được thưởng thêm

 

Lão bà thấy mình tìm được công việc không tồi, nét cười trên mặt cũng nhiều hơn.

 

Trùng Tử có một người bà họ hàng đã ngoài 90, nghe nói Trùng Tử làm việc ở nhà xưởng, liền than thở Trùng Tử tìm một phần công việc cho cháu mình, đứa nhỏ kia năm nay hai mươi tuổi, chỉ có một người cha bị bệnh tâm thần, quá đáng thương .

 

Vì thế Trùng Tử lén lút đánh tiếng chào hỏi với trưởng bộ phận nhân sự, coi như đặc cách tuyển chọn, ở phân xưởng của Trùng Tử làm thợ tiện.

 

Đồng chí Tùng Thông trong nhà ngoài xã hội kiếm được chút thể diện, con nhỏ gần đây cũng không sinh bệnh, cuộc sống trải qua càng thư thái, y cảm thấy vận mệnh may mắn của mình đến rồi.

 

Hôm nay sau khi tan ca đêm, Trùng Tử đạp xe đạp về nhà.

 

Vừa đến cửa nhà, chỉ thấy một bóng người đen sì đang đứng ở đấy. Hai ngày nay nghe đồn có kẻ chuyên giết người cướp của, dùng búa để đập sau gáy người ta. Trùng Tử đề phòng, chậm rãi dắt xe, chờ đến khi đến gần vừa nhìn thấy đầu còn đau hơn bị búa đập.

 

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt trắng nhỏ nhắn mà âm u đang đứng ở kia.

 

Trùng Tử miễn cưỡng chào hỏi: “Trò đứa nhỏ này như thế nào lại chạy đến nơi này? Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi?”

 

Lý Tư Phàm cúi khuôn mặt oán phụ xuống, âm dương quái khí hỏi: “Thầy sao lại đổi số điện thoại?”

 

“Nga, vốn là do phí điện thoại rất đắt, đổi cái thu phí một chiều thôi …… hai ngày này trò đang thi giữa kì a! Hơn nửa đêm chạy đến đây làm gì chứ?”

 

Lý Tư Phàm nâng con mắt bị lệch (lé =]]]]) lên nhìn Trùng Tử, rõ ràng không tin cái cớ của y.

 

Trùng Tử thở dài dự định đưa thằng nhỏ về nhà. Lý Tư Phàm rầu rĩ nói: “Không cần, tôi không tham gia kỳ thi.”

 

“A?”

 

“…… Tôi phải ra nước ngoài, tuần sau sẽ đi.”

 

Nghe xong lời này, Trùng Tử lần thứ hai cảm thấy vui sướng đến điên cuồng, lần đầu tiên là nghe nói mình sắp có con .

 

“Ra nước ngoài là chuyện tốt a! Đi nước nào? Hộ chiếu đã lo liệu hết chưa?”

 

“Thầy so với tôi còn nôn nóng hơn a! Là dự định đêm nay liền đem tôi tống đi sao ?” Lý Tư Phàm nhìn chằm chằm vào miệng đầy răng trắng của Trùng Tử, cảm thấy dị thường chói mắt.

 

Trùng Tử cũng hiểu được mình hưng phấn có chút quá mức lộ liễu, từng chút đem vẻ tươi cười thu trở lại.

 

“Vậy…… vụ án có tiến triển gì không?”

 

“Không mời tôi đi vào nhà hai người ngồi sao?”

 

“Muộn quá rồi, không tiện cho lắm.”

 

“Làm sao vậy? Là sợ tôi nói với lão bà của thầy, việc thầy đã làm với tôi ở trong phòng nhỏ sao?”

 

Trùng Tử thiếu chút nữa tắc thở,tính ra thì ai mới là người bị hại hả! Cái gì gọi là“việc thầy đã làm với tôi”! Nhưng mà cũng không cần nói trái phải với thằng nhỏ này, Trùng Tử dắt xe muốn đi.

 

Thằng nhỏ chậm rãi mà ấn số, di động còn phát ra âm bàn phím. Trùng Tử vừa nhìn thấy kia không phải là số của Đình Đình sao!

 

“Trò muốn làm gì!” Một phen đoạt lấy điện thoại, Trùng Tử hung tợn hỏi.

 

Thằng nhỏ mừng rỡ sáng lạn: “Thầy không làm việc gì trái với lương tâm, có cái gì phải chột dạ chứ?”

 

Không phải sợ trò làm ô uế lỗ tai của vợ tôi sao!

 

“Nói đi! Trò muốn như thế nào?”

 

“Tôi muốn trong một tuần này thầy đều phải theo tôi.”

 



 

Ngày hôm sau, vừa đúng là ngày cuối tuần. Lý Tư Phàm lôi kéo Trùng tử đi mua này nọ. May mắn Trùng Tử biết hắn muốn đi Anh, bằng không còn tưởng rằng hắn muốn đi Zambia Châu Phi chứ! Liên tục mua này nọ, ngay cả thìa có móc treo cũng không buông tha, Tiểu Lý ở phía trước thanh thanh thoát thoát mà đi, Trùng Tử ở phía sau bao lớn bao nhỏ mà xách theo. Xe nhà bọn họ cũng không biết lái đi đâu rồi. Trời nóng kinh khủng, Trùng Tử đều có thể ngửi thấy mùi da đầu mình bị nướng chín rồi.

 

Thật vất vả mua đủ đồ rồi, Trùng Tử thầm thở ra.

 

“Tôi đói bụng.”

 

“Vậy mau chóng về nhà đi!”

 

“Tôi muốn về nhà thầy ăn cơm.”

 

“……”

 

Lý Tư Phàm cười lạnh: “Chính là đến nhà thầy ăn cơm. Những chuyện xấu xa thầy đã làm tôi cũng lười nói!”

 

Trùng Tử thiếu chút nữa không thở ra hơi.

 

“Không phải…… Tôi như thế nào trò chứ! Không phải chính trò muốn lưu lại chút tưởng niệm sao!”

 

Cuối cùng không lay chuyển được thằng nhãi con, rốt cuộc phải trở về nhà.

 

Đẩy cửa ra, một đôi giày da nam cao cấp để ở trước cửa nhà. Hóa ra là bạn học của Đình Đình – Tào Binh đến nhà làm khách, lại mua cho con nhỏ món đồ chơi, hay sữa bột gì đó.

 

Tào Binh thấy Lý Tư Phàm rõ ràng ngẩn người.

 

Lý Tư Phàm quy củ nói: “Chào chú Tào!”

 

Trong lúc nhất thời, căn phòng nhỏ không đến 50 mét vuông náo nhiệt hẳn lên.

 

Đình Đình đẩy Trùng Tử đi vào phòng bếp nấu cơm, mình ở phòng ngủ cùng hai người nói chuyện phiếm.

 

Trùng Tử thuần thục lột vỏ tôm, đem dầu đổ vào trong nồi, dự định làm món tôm hầm dầu.

 

Cũng không biết Lý Tư Phàm tiến vào trong phòng bếp từ khi nào, ôm thắt lưng Trùng Tử mà bắt đầu dính lên. Trùng Tử sợ tới mức thiếu chút nữa đem dầu nóng đổ lên trên người thằng nhãi con hư hỏng.

 

“Trò mau đi ra ngoài đi! Làm gì vậy chứ?”

 

“Không được, thầy cho tôi hôn một cái, bằng không tôi liền như vậy ôm thầy.”

 

Trùng Tử trong lòng như nuốt phải lông, miễn cưỡng quay mặt lại, để cho thằng nhỏ hôn một cái.

 

Lý Tư Phàm giống như chiếm được thật nhiều tiện nghi, đắc ý dào dạt đi ra ngoài.

 

________________________

Cuồng rất thích cho mấy thằng công sang châu Phi làm khỉ á =))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.