CHƯƠNG 22
Thấy ly cà phê đã đến đáy, Lý phu nhân rốt cục mở miệng.
“Tiểu Phàm nhà chúng tôi chính là đứa nhỏ có chủ kiến, quyết định của người lớn cũng vô dụng, cho nên chúng ta phải khôn khéo đưa đẩy một chút. Tôi sẽ bồi thường cho thầy chút kinh tế, nhưng thầy trước hết vẫn ở lại bên người nó một đoạn thời gian, nhẫn nại một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp cho thầy rời đi .”
Theo ý tưởng của Trùng Tử, khi y đem chuyện bê bối của thằng nhỏ nói ra, có thể được Lý phu nhân an bài để thuận lợi thoát thân.
Cho dù bà tin tưởng con mình là trong sạch, cũng sẽ không cho phép một người bụng dạ khó lường ở lại bên cạnh con cưng của mình. Không nghĩ tới rằng, người làm mẹ muốn giữ gìn sĩ diện cho con cái. Trùng Tử cũng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của Lý phu nhân.
Về phần bồi thường, Trùng Tử cũng chả thèm giả bộ băng thanh ngọc khiết (thanh cao) làm gì, cứ ngông nghênh mà nhận thôi. Dù sao mặt sau của mình đã bị chảy máu, sau này còn phải một mình đi nơi đất khách quê người nuôi con.
Nhẫn chút nữa là y có mấy vạn đồng đấy!
..
Thời điểm Trùng Tử quay về công ty, hội nghị bên kia đã chấm dứt. Nhìn thấy Trùng Tử đã trở lại, một nữ thư kí ôm cái cặp nhỏ giọng nói: “Lý tổng vừa tìm anh khắp công ty, hiện tại đang ở trong văn phòng!”
Tiểu Lý công tử khi vừa tới công ty, công nhân viên kì cựu của tập đoàn Lý thị đều có chút khinh mạn hắn. Thứ nhất là khi dễ hắn tuổi nhỏ, một nguyên nhân khác là gộp hắn lại một loại cùng với Lý đại công tử.
Bình thường ‘tân quan thượng nhâm tam bả hỏa’, kết quả tiểu Lý người ta biến thành giống như kẻ đồ sát, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
(*) tân quan thượng nhâm tam bả hỏa ~ quan mới nhậm chức như ba ngọn lửa à câu này có điển cố nên mình chú thích ở cuối bài, theo suy nghĩ của mình thì đại loại giống như ‘đánh đòn phủ đầu’ vậy =,
“Đồ sát” ở đây chỉ việc thiếu gia đối phó với những kẻ chống đối trong công ty, có thể là thanh lọc bộ máy hành chính chẳng hạn.
Hiện tại bất kì nhân viên nào thấy Lý tổng cả người lông tơ đều dựng đứng. Trùng Tử nhìn tiểu thư kí rụt cổ kì quái đến đáng thương, thở dài một hơi, mở cửa vào văn phòng.
“Thầy vừa đi đâu vậy?” Mặt thằng nhỏ như có thể gộp lại với núi Trường Bạch .
“Buổi sáng chưa ăn gì, đầu đau phải đi nhà ăn ăn chút gì đó.” Nghe đến đây, cái mặt dài kia mới thu lại.
Hắn đứng lên sờ trán Trùng Tử “Phát sốt?” Sờ sờ không có gì bất thường, mới an tâm. Kéo tay thầy hắn tiến vào phòng trong.
Tiểu Lý có thói quen ngủ trưa, đến buổi trưa nhất định phải ôm Trùng Tử làm một giấc.
Nhưng vừa bị người phá non (phá ‘xử cúc’ ), Trùng Tử có chút không thích ứng với việc hằng ngày bồi hắn ngủ.
Tiểu Lý không quan tâm cái đó, kéo Trùng Tử lên trên sô pha giường (sô pha dài có thể nằm được), mặt đối mặt với Trùng Tử.
Trùng Tử đầu tiên là nhắm hai mắt lại, nhưng từng trận nhiệt khí phả vào trên mặt, khiến bản thân đều ngủ không được. Vì thế y muốn xoay người, nhưng Lý Tư Phàm đè y lại không cho y xoay.
“Cậu còn muốn ngủ hay không?” Thầy giáo có chút không kiên nhẫn.
Lý Tư Phàm cũng không nói, nhếch miệng sờ mặt Trùng Tử, vuốt vuốt cái miệng liền sáp tới. Mút mút nghiêng ngả hôn một hồi. Trùng Tử cảm giác tay hắn bắt đầu với vào trong quần, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên.
“Đừng, đau.” Nghe thấy vậy, Lý Tư Phàm cuối cùng thu tay, nhưng trên mặt cười xấu xa như ăn được mật ong. Chờ khi tay chân đã cọ đủ ở trên người Trùng Tử, Lý Tư Phàm rốt cục nằm ở trước ngực Trùng Tử ngủ.
Thằng nhỏ lúc ngủ đặc biệt duy mĩ, lông mi thật dài mà cong lên, theo hô hấp cao thấp rung động. Cậu ta nếu là người bình thường sẽ chiếm mất tâm bao nhiêu cô gái a! Trùng Tử liều mạng khắc chế chính mình, mới không có đưa tay ra bóp cổ thằng nhỏ.
Ánh mắt trừng vách tường mờ mịt mà suy tư……
..
Đợikhi Trùng Tử nhận được cuộc gọi tiếp theo của Lý phu nhân đã là ba ngày sau.
Ba ngày này Trùng Tử trôi qua trong lo lắng đề phòng, sợ Lý Tư Phàm lại đem mình ăn sống nuốt tươi.
May mắn Lý Tư Phàm còn có một tia nhân tính, biết phía sau thầy hắn không tốt, mọi việc không nên.
Nhưng thấy miệng vết thương dần dần khép lại, họ Lý lại bắt đầu rục rịch. Trùng Tử âm thầm sốt ruột. Nghe thấy động tĩnh của Lý phu nhân quả thực chính là âm thanh của sự cứu rỗi.
“Alo, Tùng tiên sinh, tôi đã an bài tốt rồi thầy mau rời đi, nhưng mà trước khi đi còn phải phiền thầy làm một chuyện……”
….
Lý Tư Phàm tuy rằng không hiểu nhiều lắm về những kiến thức phần mềm, nhưng hắn thông qua con đường dùng nhân tài có chuyên môn tốt thay mình kiếm tiền.
Nghe nói tim của Lý lão cha không tốt lắm, cho nên hiện tại hơn phân nửa mua bán cần Lý Tư Phàm xử lý. Tiểu Lý kỳ thật từ trong nội tâm rất xem thường việc sản xuất theo truyền thống nhà bọn họ, điểm ấy rất giống với mẹ hắn.
Cho nên bản thân một khi cầm quyền lớn trong tay liền dứt khoát tiến hành cải cách. Quyết chí từ đen hoàn toàn chuyển thành trắng.
Hạng mục mới vừa khởi động cần một lượng tài chính lớn. Lý lão cha là địa chủ rỗng ruột, có chút tiền dư đều biến thành sản nghiệp cố định, không có bao nhiêu vốn lưu động. Nghe đâu câu lạc bộ lớn nhất của Lý gia cũngđem thế chấp rồi.
Nhìn ra được điều này, Lý Tư Phàm tự tin mười phần, tiến hành tử chiến đến cùng.
Bình tĩnh mà xem xét, Trùng Tử rất là bội phục thằng nhỏ trời sinh tài năng lãnh đạo. Một đứa nhỏ chưa đến mười tám tuổi, có thể có quyết đoán lớn như vậy thật sự là hiếm thấy. Đặt trong nhà đế vương cổ đại, chưa biết chừng lại là một hoàng đế Khang Hi gì gì đó tuổi trẻ tài cao.
Nhưng Thiên Vương lão tử cũng không thể cưỡi mình a!
Đối đãi với mấy tên đàn ông xấu xa, phải giống như đối với hoa sen vậy, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chơi đùa khinh nhờn được đâu.
Đang là thứ sáu cho nên lượng công việc tương đối nhiều. Lý Tư Phàm phải làm thêm ca đêm. Phần mềm công ty chủ lực mở rộng đã bước đầu được định hình. Cho nên số liệu cuối cùng mỗi ngày đều phải chỉnh lý lại nhập vào kho dứ liệu đến cho Lý Tư Phàm, quyết không nhờ tay kẻ khác
Phải biết rằng ngành IT (công nghệ thông tin) này, giá trị mấy ngàn vạn có thể nằm trong chỉ một chiếc đĩa nhỏ.
Ông chủ làm thêm ca, Trùng Tử liền phụ trách làm công việc lặt vặt. Lý Tư Phàm đồ gì cho vào miệng cũng đặc biệt kén chọn, bình thường ngại nhà ăn bẩn không ăn. Cho nên mỗi lần đều là Trùng Tử cố ý đến quán cơm lớn ở trung tâm thành phố, mua đồ nóng hôi hổi mà mang về.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Trùng Tử mới bưng đồ ăn tiến vào văn phòng, các bộ phận phát triển đã báo cáo đầy đủ hoàn tất.
“Đến, nhanh ăn cơm đi!”
Lý Tư Phàm lại bắt đầu giở trò : “Thầy đút cho tôi.”
Trùng Tử cũng không cùng hắn chấp vặt, đem đồ ăn đặt lên trên bàn bắt đầu lấy muỗng đút cho thằng nhỏ tàn phế này ăn cơm.
“Canh này rất bổ dưỡng, trò cả một ngày cũng chưa ăn cơm, trước uống canh cho ấm bụng đi.” Mấy ngày nay Trùng Tử cũng không làm sao thích phản ứng tiểu Lý công tử, phỏng chừng cũng hết giận, rốt cục không còn xụ mặt nữa.
Vừa nghe thầy hắn bắt đầu biết lạnh biết nóng cùng mình, mắt to cụp hai hàng lông mi xuống lập tức trở nên long lanh ngập nước.
Sau khi ngoan ngoãn uống canh xong, thằng nhỏ ôm cổ Trùng Tử nói: “Hạng mục cuối cùng này nhìn chung hoàn thành rồi, chút nữa tôi mang thầy đi tới nơi này.”
“Gì?”
“Surprise!” Thằng nhỏ vẻ mặt đắc ý.
Trùng Tử ở trong lòng cười lạnh, nam nhân động dục cũng giống như chim công khoe lông, một trận vô cùng khoe khoang. Thằng nhãi cũng có chút tài đại khí thô (*), chút mánh khóe trêu đùa ấy của hắn kỳ thật đều là mình năm đó theo đuổi Đình Đình.S mẹ nó cái đồ đại đầu quỷ!
(*) tài đại khí thô : có tài nhưng khí chất thô thiển
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Tư Phàm đột nhiên có vẻ buồn ngủ, mí mắt cao thấp đánh nhau. Miễn cưỡng đóng máy tính, người lảo đảo đi vào phòng trong ngã lên trên giường vù vù ngủ.
Trùng Tử thừa cơ vỗ vỗ khuôn mặt phấn nộn của thằng nhỏ; “Surprise này là như thế nào?” Làm trò cười, sáu bề thật yên tĩnh!
Thầy Tùng tay có chút run run mở máy tính ra, kết quả là xuất hiện khung mật mã. Trùng Tử từ trong bàn công tác lục giấy tờ tùy thân của Lý Tư Phàm đưa vào ngày sinh nhật, không đúng. Lại đưa vào ngày công ty thành lập, vẫn không phải.
Thao! Quả nhiên là công nghệ cao! So với buôn bán sắt vụn có kỹ thuật cao hơn a.
Sau khi liên tục thử vài lần, Trùng Tử trừng mắt với màn hình máy tính, nghĩ rằng: Đừng a, ngàn vạn lần đừng mắc ói như vậy! Y nhập vào ngày sinh nhật mình — không đúng.
Trùng Tử đồng thời thầm thở ra, lại có chút buồn bực, mật mã chết tiệt là gì a!
Cũng không biết thế nào, linh quang vừa hiện. Y lại nhập vào sinh nhật của cả mình cùng Lý Tư Phàm.
Má ơi! Máy tính cư nhiên khởi động!
Trùng Tử không có thời gian chà xát da gà, y rất nhanh chuyển đến ổ cứng, đem số liệu trong kho không ngừng sao chép.
Khi làm việc đó, Trùng Tử cơ bản cảm thấy bất an, nhưng lại nghĩ, cũng không phải cho người khác, là cho mẹ đẻ của Lý Tư Phàm hắn. Phỏng chừng chính là mẹ hắn muốn cắt xuống đôi cánh dài của thằng nhỏ, làm cho hắn hiểu được đạo lý làm người. Thuộc loại mâu thuẫn nội bộ, mình cũng coi như hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ không quản công.
Sau khi làm xong hết thảy, Trùng Tử gọi điện thoại cho Lý phu nhân, sau đó mang thứ tốt kia không chút quyến luyến nhanh chóng rời đi.
Lý Tư Phàm còn ngủ say, cũng không biết mơ thấy cái gì, mày nhíu chặt lại……
End22.
____________________
haizzz ~ chú hại em nó rồi :-