Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 28

Hai lớn một nhỏ, ba người đàn ông chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung.

 

Lý Tư Phàm ban ngày đi học, buổi trưa hỗn loạn cùng Trùng Tử ở căn tin.

 

Thằng nhỏ vẫn rất là kén ăn, từ lúc phát hiện một con gián nhỏ ở trong đồ ăn đều muốn tuyệt thực luôn. Cho nên Trùng Tử đành phải mỗi ngày dậy sớm một chút, làm tốt đồ ăn trưa, cho vào bình giữ nhiệt xách đến trường học.

Màu sắc của thức ăn trưa nay thật không tồi, là bí đao nấu tôm khô mà Lý Tư Phàm thích ăn. Hai người ngồi ở trong văn phòng nhỏ của Trùng Tử ăn cơm. Thấy Tiểu Lý sắp ăn xong rồi, Trùng Tử lại lấy từ trong bình giữ nhiệt ra cho hắn một bát canh xương bò, tốt cho tiêu hóa những đồ ăn khó tiêu trong bụng.

 

Xương bò với đậu viên dùngngọn lửa lớn hầm trong hơn ba giờ, canh xương đã hầm thành màu trắng, bên trong rắc thêm ngân nhĩ (mộc nhĩ trắng) cùng hạt vừng, trông đến là ngon miệng.

 

Lý Tư Phàm sau khi uống nửa bát, bỗng nhiên “xì–” một tiếng bật cười. Trùng Tử khó hiểu ngẩng đầu, khóe miệng còn mang theo một chút nước canh.

 

“Thầy nhìn miệng thầy kìa, thật giống tối hôm qua……”

 

Tiểu Lý công tử cười đến vẻ mặt ái muội. Mặt Trùng Tử bỗng chốc đỏ lên.

 

Thằng nhãi con hư hỏng thật sự là “Na hồ bất khai đề na hồ” (*).

 

(*) na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶) : nghĩa đen : ấm nào không mở thì lấy ấm đó, nghĩa bóng : cố tình khui ra điều khó nói của đối phương (đại loại giống như TV mình hay nói câu “không nói không ai bảo ngươi bị câm” ấy =v=)

 

Bạn nói coi, hai thằng đàn ông đã sớm có gian tình đến buổi tối liền chen chúc ở trên một cái giường thì có thể làm được chuyện tốt đẹp gì a?

 

Con người thật sự giống như loài gián, năng lực thích ứng rất mạnh mẽ! Trùng Tử bởi vừa mới bắt đầu vặn vặn vẹo vẹo, đến bây giờ thì thản nhiên bình tĩnh, giống như cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

 

Đêm qua trời mưa, hai người sớm lăn đến trên giường. Đầu tiên là ôm cổ hôn một lúc, sau đó Lý Tư Phàm muốn để Trùng Tử dùng miệng.

 

Trùng Tử mặc kệ , nói: “Trò sao không dùng miệng làm cho tôi a?”

 

Lý Tư Phàm nói: “Lần này thầy giúp tôi lộng, lần tới tôi giúp thầy.”

 

Thầy Tùng cân nhắc điều này cũng rất công bằng, liền đồng ý. Mẹ nó, thằng nhãi con cũng không biết nghẹn bao lâu rồi, phun tung tóe khắp nơi! (khiếp, vòi rồng à =]]]]]]]])

 

Kết quả đợi đến lúc ăn cơm, thằng nhãi lại bắt đầu trêu chọc y.

 

Trùng Tử dùng sức lau sạch nước canh màu trắng trên khóe miệng: “Trò thì tốt đẹp cái gì a! Nói thì hay lắm, hôm nay phải giúp tôi lộng a!”

 

Lý Tư Phàm nhếch lên khóe miệng, đứng dậy khóa cửa ban công lại. Sau đó ngồi xổm giữa hai chân Trùng Tử tháo dây lưng. Trùng Tử dứt khoát đẩy hắn ra : “Ban ngày ban mặt nháo cái gì? Mau đứng lên.”

 

Nhưng Lý Tư Phàm lại nhanh chóng cởi quần, lại cởi quần lót ra. Trùng Tử khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ. Văn phòng nằm ở tầng một, ngộ nhỡ có người đi qua là có thể nhìn nhất thanh nhị sở (rõ ràng, rành mạch) tình huống trong phòng. Lý Tư Phàm chậm rãi từ trong túi quần lấy ra một gói khăn ướt, chà lau thân dưới của thầy giáo hắn. (mình xin lỗi vì đã spam nhưng bựa quá =]]]]]]]])

 

Trùng Tử kêu rên một tiếng, vật nhỏ đang ngủ đông hơi hơi nhếch lên. Lý Tư Phàm dùng chóp mũi khẽ chạm nâng lên vật mềm yếu, đột nhiên vươn tay ra lấy rồi uống ngay nửa bát canh xương, đem nước canh hơi lạnh trút vung vãi xuống hạ thân Trùng Tử, nhất thời, dịch trắng hỗn tạp với phần lông đen dày, lộ ra phần thịt màu đỏ, tạo nên sắc thái vô cùng *** mĩ.

 

Tùng Thông ngừng thở nhìn Tiểu Lý cúi đầu, tóc dài mềm mại trải ra ở trên bắp đùi, theo động tác mềm mại khiêu khích da thịt. Ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ chiếu rọi trên sợi tóc, lấp lánh lấp lánh ……

 

Trong phòng cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có âm thanh mút vào tách tách. Cùng tiếng thở dốc thỉnh thoảng kìm nén.

 

Qua một hồi lâu, Lý Tư Phàm ngẩng đầu, phun chất lỏng đặc sệt trong miệng ra. Trùng Tử lại chỉ có thể vô lực ngồi phịch ở trên ghế, thử động một chút ngón tay cũng không thể.

 

Lý Tư Phàm sau khi súc miệng xong, hôn Trùng Tử một cái, cúi đầu nói: “Đây là vị canh ngon nhất mà tôi từng uống qua!”

 

Thằng nhãi hư hỏng tiêu hóa hết thức ăn, liền đi học. Thầy Tùng đáng thương sau khi mặc quần mới phát hiện ướt một mảng lớn, chỉ có thể buổi chiều chuồn êm, lấy tờ báo mở ra che che giấu giấu về nhà thay quần.

 

Về nhà, Trùng Tử mới cởi quần ngâm mình trong bồn tắm, nhìn những chấm váng dầu trôi nổi, không khỏi cả người nóng lên, trong lòng y có chút bất an mơ hồ, đối với quan hệ của mình và Lý Tư Phàm cũng không biết định tính như thế nào. Y không phải đồng tính luyến ái lại bắt đầu hưởng thụ tự nhiên nhiệt tình nồng nàn của đàn ông.

 

Y biết mình đã vượt qua một đường ranh giới, đầu khác của đường ranh giới là cái gì? Không ai biết đáp án.

 

Điện thoại trong nhà bỗng nhiên vang lên.

 

Nhận điện thoại vừa mới nói tiếng “alo–” Trùng Tử liền ngây ngẩn cả người.

 

Trong điện thoại là thanh âm của phụ nữ, Trùng Tử nghe xong liền có chút cảm giác dường như đã qua mấy đời.

 

“Tùng Thông, là em, Đình Đình……”

 

..

 

Vài năm không gặp, dáng người Đình Đình một chút cũng không thay đổi, chẳng qua trên mặt đeo cái kính rất to, đúng kiểu cách Hoa Kiều về nước. Cô không phải tay không đến, mà mang theo một cái vali rất lớn.

 

Đợi về đến nhà Trùng Tử, Đình Đình rốt cục tháo kính xuống. Bên cạnh mắt là một mảnh thâm tím, Trùng Tử kinh ngạc nhìn cô.

 

Cô cười khổ: “Anh có thể mặc sức mà cười nhạo em.”

 

Mắt Đình Đình là bị Tào Binh đánh.

 

Tào Binh là thật lòng yêu Đình Đình, đến bây giờ cô đều rất tin tưởng không đổi. Nhưng mà Tào Binh lại che giấu nguyên nhân chính khiến gã ly hôn với vợ.

 

Điều này cũng là sau này cô từ miệng người ngoài mới biết được. Gã dùng dây lưng đánh vợ của mình một giờ, sau đó dùng còng tay đem cô ấy cả người trần truồng tra tấn ở trên lò sưởi.

 

Về sau không may người phụ nữ kia thừa dịp gã đang ngủ, lấy chìa khóa trong túi quần gã, mông trần chạy trốn. Từ đó về sau không còn về nhà, liền ngay cả thủ tục ly hôn đều là ủy thác cho luật sư.

 

Lúc Đình Đình nghe được, tâm nguội lạnh một nửa, kỳ thật cô đã có cảm giác Tào Binh càng ngày càng có dục vọng chiếm giữ.

 

Một năm mới bắt đầu còn tốt, dần dần Tào Binh bắt đầu hạn chế cô cùng bạn bè bình thường lui tới, nếu ngày nào đó về trễ, khẳng định phải đầu đuôi gốc ngọn nói ra đi đâu, gặp ai. Nếu đáp án không vừa lòng, Tào Binh sẽ bắt đầu “bức cung”.

 

Đình Đình đối với vị cảnh sát này coi như đã được mở rộng tầm mắt.

 

Dùng mắc áo bằng trúc đập móng tay, vừa không lưu vết thương lại có thể làm cho người ta đau hết hồn. Lấy cây tăm cạo kẽ móng tay là kế thừa kết tinh trí tuệ của Viện hợp tác Trung – Mỹ.

 

Cuối cùng bạo lực bắt đầu dần dần thăng cấp, Đình Đình làm sao mà chịu nổi. Cô đối Tào Binh bắt đầu vì yêu mà sinh ra sợ hãi, tuy rằng mỗi lần qua đi, gã luôn khóc rống chảy nước mắt để Đình Đình tha thứ gã. Nhưng cô đã hạ quyết tâm phải hoàn toàn rời khỏi gã.

 

Thừa dịp gã đi công tác phá án, Đình Đình thu dọn hành lý liền rời khỏi thành phố kia.

 

Cô tìm đến Trùng Tử, chủ yếu là muốn nhìn con một chút, mặt khác cũng muốn thămchồng trước của cô.

 

Đình Đình là nữ nhân có cảm giác ỷ lại rất mạnh. Nhưng cô hiện tại cảm giác mình tựa như bèo tấm trôi nổi, theo bản năng dù sao vẫn muốn tìm người quen thuộc dựa vào một chút.

 

Trùng Tử không cười cô, ít nhất mặt ngoài không có.

 

Cũng không phải Trùng Tử rộng lượng, chỉ là khuôn mặt thâm tím cùng ánh mắt hoảng loạn khiến cho bản thân đầy lời nói ác độc không thể nào thốt ra.

 

Sau khi cùng Đình Đình ly hôn Trùng Tử vẫn vô số lần nghĩ làm như thế nào để cho cô hối tiếc không kịp cầu xin mình tha thứ, nhưng khi ngày này đến, mới phát hiện trong lòng cũng không quá vui sướng, chỉ là có một chút thoải mái như vậy.

 

“Em cứ tạm thời ở đây một thời gian, anh sẽ giúp em tìm chỗ ở.”

 

Lúc Lý Tư Phàm cực kỳ hứng thú tan học trở về, nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở trong nhà, không khỏi thất thần.

 

End28.

________________________

 

tái ngộ người xưa, lại rắc rối rồi đây =,= Tào Binh nghĩ ra mấy trò tra tấn nghe tả mà rợn, ác hơn con tê giác ;______;

 

(*) na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶) : không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nếu mấy cái bình đậy nắp cả thì sẽ chẳng ai biết trong bình có gì nên chẳng ai phân biệt được bình nào tốt, bình nào xấu.

 

Sự tích: ngày xưa có hai cha con mở một quán trà nhỏ, tuy quán không to nhưng người chủ nhiệt tình dễ chịu, làm ăn chân thật, nước sôi chén sạch, mở sớm đóng muộn nên quán càng bán càng xôm. Tri huyện Bạch lão gia là kẻ ham tài ham lợi, hôm nào không đủ tiền mua cá thịt ăn thì đến quán trà, một mình chiếm một bàn, ngang ngược lại còn đòi phải có đậu phộng đậu hũ ăn lai rai, ăn xong thì phủi mông đi, không trả tiền. Bạch lão gia mỗi ngày đều đến uống chùa, hai cha con chịu không được, nhưng không thể động tới, chỉ có cách dằn xuống. Không lâu sau, ông chủ ngã bệnh, để đứa con trai là thợ đốt lò nung bình thay thế. Mấy ngày Bạch lão gia tới, nâng chén trà lên, bặm môi bặm miệng cau có nói, “Nước trà không sôi, cũng chẳng có mùi trà gì cả!” Cậu con trai đáp, “Lão gia, trà này chuẩn bị riêng cho ngài, là trà Long Tĩnh thượng đẳng, lại còn nước sôi đun với hoa, sao lại không có mùi gì?” Dần dần Bạch lão gia ít đến hơn, sau đó thì không đến nữa, quán trà lại phát đạt như xưa. Ông chủ khỏi bệnh mới hỏi con trai, “Tại sao Bạch lão gia không đến nữa?” Con trai thông minh đáp, “Con pha trà cho ông ta uống, không mở bình thì ai biết trong bình có gì.” Từ đó về sau truyền miệng thành một câu tục ngữ. (baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.