Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

 

Nhưng sau lần đó, Trùng Tử liền nhớ kỹ tên mầm tai hoạ này – Lý Tư Phàm.

 

Mỗi lần đến tối thứ bảy chủ nhật, mặc kệ bận đến đâu đều phải bưng một cái chậu nhỏ lên lầu học lau bàn cho người ta.

Đợi đến giờ học, liền nhìn thấy tên tiểu tử kia mặc một thân toàn màu trắng giống như để tang mà đi vào. Cuối cùng còn phải lấy một cái khăn tay lụa màu trắng ra đem lau xung quanh, lại giương mắt liếc Trùng Tử một cái rồi mới ngồi xuống.

 

Trùng Tử hận nghiến răng, thằng nhãi xui xẻo của nhà ai thế? Sao không gói trong màng bọc (*) rồi hãy ra ngoài đi a!

 

(*) màng bọc : cái bọc nilon để giữ thực phẩm được tươi và tránh vi khuẩn xâm nhập, thường thấy trong siêu thị à ở đây ý Trùng Tử là thiếu gia sạch phát ghét, sao không bọc nilon toàn thân như thực phẩm đi =))))

 

 

Nghe hiệu trưởng nói, lai lịch trong nhà thằng nhãi này rất lớn!

 

Ba hắn là xã hội đen , câu lạc bộ đêm cùng trung tâm giải trí trong thành phố vốn đều thuộc sản nghiệp của Lý gia, mẹ hắn thế nhưng ngược lại lại là danh môn xuất thân, con gái của cán bộ cao cấp, cũng không biết như thế nào lại gả cho xã hội đen .

Hắc bạch kết hợp, sinh ra một tên Quy Mao (*).

(*) Quy Mao (龟毛) : thuật ngữ của giới trẻ Đài Loan, chỉ sự bất thường của một người, giống như rùa có lông, trứng có xương =.=

 

Bình thường có bệnh khiết phích như thế, cho nên Lý Tư Phàm này vừa nhìn liền biết nhân duyên đặc biệt thối. Thường ngày độc lai độc vãng (*), luôn có một chiếc xe con đưa đón. Nhưng lâu ngày, sẽ phát hiện đứa nhỏ này trừ bỏ việc yêu sạch sẽ, cũng không có tật xấu khác.

 

(*) độc lai độc vãng : một mình, đơn độc

 



 

Lại đến tối thứ bảy, đáng lẽ là Trùng Tử tan ca sớm. Nhưng một nhân viên quản lý khác – Tiểu Mĩ cùng bạn trai hẹn hò, chỉ ném lại câu: “Tùng ca, đêm nay liên quan đến đại sự cả đời của em a!” Mĩ Tư Tư liền rời đi. Chỉ để lại Trùng Tử một mình đối diện máy tính kiểm tra ghi chép trong ngày.

 

Trùng Tử kỳ thật cũng rất cấp bách, con vừa mới xuất viện, thân thể còn chưakhỏe. Vợ cũng không đi làm, dành toàn thời gian ở nhà làm mẹ, nhưng một người nói chung vẫn không chăm sóc được đứa nhỏ. Trùng Tử thật muốn sớm một chút trở về hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, để vợ được nghỉ ngơi. Nhưng đồng nghiệp đã mở miệng nhờ vả mình, y liền không biết cự tuyệt như thế nào.

 

Một đại lão gia không biết xấu hổ cùng tiểu cô nương nói, phải về nhà cho con uống sữa sao!

 

Đúng lúc này trên lầu hai truyền đến một tiếng hét thảm, khiến người nghe thấy lỗ chân lông đều co rụt lại.

 

Trùng Tử ném con chuột “Cạch–”một cái, liền chạy lên lầu. Những đứa nhỏ có thể đến đây học bổ túc, trong nhà đều có tiền , bảo bối nhi nếu ở trường học bị sứt mẻ, vậy ngươi sẽ chịu không nổi phải cuốn gói mà đi.

 

Đến khi lên trên lầu, liền thấy bạn học Tiểu Lý ở cửa phòng học giống như con sếu đầu đỏ đứng một chân , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tại kia đang nôn mửa.

 

Đến gần vừa nhìn, thấy tên kia đang nhếch đế giày giẫm phải một bãi “Hoàng kim” (*). Mùi thối hoắc bốc lên.

 

(*) Hoàng kim : aka sh*t =))))

 

Cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, ở trên tờ báo đặt một bãi phân chó, đoan đoan chính chính bày ở cửa phòng học. Phỏng chừng tên kia một cước liền vừa vặn giẫm phải.

 

Nhìn Lý Tư Phàm như vậy rất có thể ngay sau đó sẽ hôn mê. Trùng Tử vội vàng lấy ghế dựa để hắn ngồi xuống, lại đem giày bẩn cởi ra lấy cây lau nhà móc vào đem đến vòi nước gần đó dùng nước rửa trôi.

 

Đợi khi đã rửa sạch sẽ rồi, Trùng Tử muốn đi vào cho hắn. Tên đó lại muốn nôn, che miệng nói: “Thầy mau ném giày đi!”

 

Đúng là kẻ có tiền! Nike mới toanh hơn một ngàn nhân dân tệ nói ném liền ném.

 

Trùng Tử hỏi: “Vậy trên chân kia của trò có muốn ném không?” Tiểu Lý đưa bàn chân đến trước mặt Trùng Tử để y cởi, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi về nhà.

 

Trùng Tử đem giày cất kĩ, giày size 37 vừa vặn cho vợ đi.

 

Có mấy nam hài từ trong phòng học đi ra, đứngtrước mặt Lý Tư Phàm kỳ quái nói.

 

“Nhìn xem, ‘Công chúa bạch tuyết’ của chúng ta đây là làm sao vậy? Cũng có ngày giẫm phải phân chó?” Nói xong liền vây quanh quả trứng xui xẻo chỉ đi tất kia bắt đầu cười ha ha.

 

Có thằng nhỏ đi đầu kêu Đại Bảo, lấy ngón tay chọc vào khuôn mặt Tiểu Lý nói: “Chạm vào khuôn mặt cậu cũng không cho, còn dám chê tay chúng tôi bẩn, nhìn bộ dạng lớn lên của cậu, thật giống như đàn bà, trời sinh thiếu bị chạm vào!”

 

Tiểu Lý cũng không nói chuyện, hai con mắt to quét qua quét lạitrên mặt mấy thằng nhỏ, con ngươi màu đen tựa như một hồ nước chết chóc.

 

Trùng Tử có chút nhìn không nổi.

 

Đây là giúp mầm non của đất nước! Chẳng qua mới chỉ là ba thằng oắt, đã đùa ác ý không có điểm dừng, sau khi lớn lên sẽ đem Trung Quốc tổn hại thành cái dạng gì nha!

 

“Mau vào học đi! Lúc tan học đều lưu lại, nói chút xem việc này là ai làm!”

 

Bọn nhỏ bắt đầu ồn ào: “Thực coi mình là lãnh đạo a! Thầy cái gì Căn Thông (*)? Buổi tối chúng tôi còn muốn đi nghe hòa nhạc! Vé vào cửa hơn hai ngàn tệ, đi muộn thầy dốc hết tiền lương bồi thường được sao!”

 

(*) Căn Thông : tên bạn Trùng Tử là Tùng Thông, mấy nam sinh này không nhớ nên gọi bừa là Căn Thông = rễ cây hành.

 

Đàn ông hai mươi tư tuổi bị vài cái thằng nhãi con làm tổn hại đến ngẩn người.

 

Trùng Tử chỉ có thể nuốt nước miếng, chính mình một tháng mới kiếm được hơn một ngàn tệ, ngay cả nghe ngôi sao ca nhạc gào một tối cũng không đủ. Cũng may công việc này đã quen rồi, không cần bậc thang mình cũng có thể bước xuống dưới (*). Tìm cái cớ nhận điện thoại, liền không phản ứng với mấy thằng nhãi con kia nữa.

 

(*) ý câu này là thuận theo hoàn cảnh mà sống

 

 

Một lát sau, lái xe của Lý gia cầm dép lê tới đón bạn Tiểu Lý.

 

Lúc đi đến cổng trường, tên kia liếc mắt vài lần tới mấy chiếc xe đạp leo núi dựng ở cửa, sau đó liền lên xe đi mất.

 

Trùng Tử có chút lo lắng, sợ bởi vì chuyện này, bạn Tiểu Lý lại ồn ào đòi trả lại học phí.

 

Không nghĩ tới người ta giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường đến ngày thì đi học. Hơn nữa cũng không biết sao, cùng mấy tên nhãi hư hỏng kia nhanh chóng trở nên thân quen. Có nhiều lần, đều là cùng Đại Bảo ôm tay khoác vai đi vào.

 

Nếu không thì nói bọn nhỏ đánh nhau cùng vợ chồng “Đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa hợp” là chung một đạo lý a! Râm một trận mưa một trận , căn bản không cần lẫn lộn.

 

Buổi trưa chủ nhật, trường học tổ chức một kỳ thi tiếng Anh. Bởi vì có môn nghe lại thêm thi trực tuyến, học sinh thi lại nhiều, phòng internet trong trường không ngồi đủ nhiều người như vậy, cho nên có một bộ phận học sinh đã thi tại nơi khác. Đứa còn nhỏ có người nhà lái xe đưa đi. Đứa lớn hơn thì tự lái xe đạp đi.

 

Lúc này đang thịnh hành xe đạp Phong. Đứa nhỏ có điều kiện đều lên vùng núi đua xe. Một ngày dường như muốn leo qua vài ngọn núi, mũ bảo hiểm đệm đầu gối đều trang bị cả, vểnh mông đạp tới đạp lui ở phố lớn ngõ nhỏ.

 

Lúc thi viết kết thúc, Đại Bảo đi đầu dẫn theo nhóm anh em của nó trèo lên xe chuẩn bị đi thi toàn trường.

 

Nhưng bọn họ vừa vọt tới trên đường quốc lộ, cũng không biết tại sao, bánh xe phía trước của Đại Bảo cư nhiên bay ra ngoài! Bởi vì vừa bắt đầu liền tăng tốc độ, theo quán tính bị văng đến phía trước, vừa vặn có một chiếc xe taxi chạy qua, đem người đâm bắn ra thật xa.

 

Lúc ấy ngay cả giáo viên dẫn theo học trò toàn bộ sợ choáng váng, có người phản ứng nhanh lập tức lấy điện thoại ra gọi 120. Trùng Tử chạy tới vừa nhìn, người nằm thẳng trên mặt đất mắt trợn trắng, máu đỏ lênh láng trên đường nhựa.

 

Xe cấp cứu tới rất nhanh, đem đứa nhỏ bị thương nâng lên cáng, nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu. Trong rối loạn, chỉ có một thằng nhỏ vững vàng đứng ở cổng trường, biểu cảm trên mặt thấy thế nào cũng là một nụ cười thản nhiên.

 

Trùng Tử nhìn rõ ràng, người nọ là Lý Tư Phàm.

 

Sau đó, có cảnh sát đến tiến hành điều tra. Nghe nói lúc đầu bánh trước của xe đạp có thể tung ra, là vì đinh ốc bị lỏng, không loại trừ nguyên nhân là do người tạo ra.

 

Nơi bọn nhỏ gửi xe, là một góc chết của cổng trường, trừ phi đặc biệt để ý. Bằng không ai cũng sẽ không nhìn về phía đó. Hơn nữa trên xe ngoại trừ Đại Bảo, vốn không có vân tay của người khác.

 

Lại nói chỉ là một đứa nhỏ, có ai lại có thể bảy ra trò đùa ác như vậy với nó?

 

Gần đây cũng không có người xảy ra xung đột vớinó, mặc dù có người nghĩ tới sự kiện bãi “Hoàng kim” ở cửa kia, nhưng lại nghĩ hiện tại chơi thân nhất cùng Đại Bảo chính là Lý Tư Phàm, rõ ràng căn bản không có người nhắc tới với cảnh sát.

 

Điều này làm cho chú cảnh sát điều tra như thế nào a? Chỉ có thể coi là ngoài ý muốn.

 

Duy nhất đáng được ăn mừng là, lúc ấy Đại Bảo mang theo mũ bảo hiểm, trừ bỏ não bị chấn động rất nhỏ và bắp đùi khâu mười một mũi ngoài ra còn cẳng chân bị gãy, cũng không nguy hiểm đến sinh mệnh .

 

Trùng Tử bị cảnh sát hỏi xong, liền lui ở trong góc, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lý Tư Phàm.

 

Thằng nhỏ vẫn như trước quần áo trắng, lông mi cong cong giống như hai phiến quạt, trấn định trả lời từng câu hỏi của chú cảnh sát.

 

Nhìn một lúc, Trùng Tử đột nhiên rùng mình một cái.

 

Nhưng lại tự giễu mà cười, nhìn ai cũng giống người bị tình nghi, bản thân không làm nhà viết tiểu thuyết trinh thám thực có chút phí nhân tài!

Chương 2

Người lãnh đạo trực tiếp của Trùng Tử là phân hiệu trưởng họ Vương, người phụ nữ xấu xa đó kỳ thật cũng là một kẻ làm thuê. Nhưng cố tình hết lần này đến lần khác cứ bày ra vẻ mặt mẹ kế, luôn luôn khiến cho ngươi có điểm không được thoải mái.

Sau khi làm xong ghi chép hôm nay, Vương hiệu trưởng hướng về phía Trùng Tử mà bắt đầu cười. Trùng Tử giật mình: Trời có mưa hồng a! (*)

 

(*) trời có mưa hồng : điều không tưởng, bất ngờ, bất thường

 

 

“Thầy Tùng, chút nữa có việc không?”

 

“A! Phải kiểm tra học tịch (*) của học trò một chút.”

 

(*) học tịch : sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó

 

“Tôi giúp thầy làm, thầy nghỉ ngơi một lát đi.”

 

Xem ra hôm nay tâm tình Vương hiệu trưởng rất tốt, cho nên Trùng Tử cũng không biết xấu hổ nói, công việc này vốn chính là của lão nhân gia ngài.

 

Không lâu sau, Vương hiệu trưởng lại thần thần bí bí lấy ra tờ tiền mặt một trăm tệ đến: “Cũng không biết ai thu phải tờ tiền giả, tôi vừa nghĩ phạt ai bồi thường cũng không tốt, không bằng chút nữa thầy đi chợ đêm tiêu đi, tùy tiện mua chút đồ lặt vặt là được!” Nói xong liền đem tiền nhét vào trong tay Trùng Tử.

 

Nhân viên ở quầy tiếp đón đều là buổi tối mỗi ngày báo cáo thu chi cho tổng giáo vụ, xưa nay chưa từng để tiền qua đêm. Ngày hôm nay chính là Vương hiệu trưởng một mình trực ban.

 

Tiền giả này là ai thu? Giả bộ được thật đúng là mẹ nó giống chuyện đã xảy ra hôm qua vậy!

 

Người ta vỗ vỗ mông xoay người đi rồi. Trùng Tử cầm tiền bắt đầu lo lắng, biết rõ là tiền giả, trong lòng không yên a!

 

Nhìn nhìn thời gian, vừa lúc chợ đêm bán hàng, khoác áo vừa định đi ra ngoài, lại dừng lại. Sợ chính mình đổi ý, hai tay liềm đem tờ tiền xé vụn.

 

Y mặc dù là dân thường, nhưng chuyện thiếu đạo đức thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng làm. Người ta làm mua bán không dễ dàng, tiền kiếm được đều là từng phân mồ hôi nước mắt, mình lại xuống tay độc ác đưa một trăm tệ giả, rơi vào ai cũng đều đủ uống một bồ mồ hôi.

 

Nhưng công khai đắc tội hiệu trưởng, vị kia về sau sẽ nhe răng làm khó dễ đi!

 

Trùng Tử đau lòng nghĩ, một trăm tệ xấp xỉ một hộp sữa bột của con. Hiện tại xé thực nhẹ nhàng, sau đó bản thân phải lấy tiền thật đền suông lên trên.

 

Lúc này. Có người hừ lạnh một tiếng.

 

Trùng Tử ngẩng đầu vừa nhìn, bạn học Tiểu Lý cũng không biết lúc nào đã đứng chỗ máy nước uống bên cạnh quầy tiếp đón kia lấy nước!

 

“Thiếu tâm nhãn (*)!” Mắng xong lại liếc ngang Trùng Tử một cái.

 

(*) thiếu tâm nhãn : mắng người khác ngu ngốc, không biết xoay sở theo hoàn cảnh, gây thiệt cho bản thân.

 

Ngươi nói coi một đứa nhỏ rất đẹp, con mắt sao lại không biết nhìn thẳng người khác chứ?

 

Trùng Tử cúi thấp đầu xuống làm bộ không phát hiện, cùng thằng nhỏ xấu xa phân cao thấp vậy càng thiếu hụt nha!

 

Tan tầm về nhà đã là hơn tám giờ tối.

 

Đẩy cửa ra, lão bà Đình Đình còn chưa ngủ. Đang ở trong tủ quần áo lục tìm cái gì, quần áo ném đầy giường đầy sô pha.

 

Hóa ra lão bà muốn đi tham gia tụ hội bạn học thời trung học. Bộ dáng hăng hái đang đứng trước gương chỉnh sửa bản thân!

 

Đình Đình lớn lên rất thanh tú, thời còn đi học rất được yêu thích. Nếu Trùng Tử không phải có điểm mới mẻ, không có việc gì ngâm chút thơ, tâm tư tinh tế lại có thể chăm sóc người khác, bằng không giai nhân thanh tú này thật đúng là luận không đến phiên y.

 

“Anh xem bộ này được không?”

 

“Được! Em mặc cái gì không đẹp chứ!”

 

Mặt Đình Đình trầm xuống : “Anh cũng không cẩn thận nhìn xem! Em đều dựa vào quần áo giờ thành cái dạng gì rồi, mặc như vậy có thể gặp người sao!”

 

Nữ nhân sinh con xong, dáng người khó tránh khỏi bị biến dạng, cái váy liền màu thủy lam đem vết sẹo lồi trên bụng bại lộ, về điểm này không cần nghi ngờ.

 

Trùng Tử vội vàng đi đến bên người vợ, cao thấp đánh giá một phen: “Đúng là hơi căng , vừa hay ngày mai anh nghỉ, có thể ở nhà trông con, em lên phố mua bộ quần áo mới đi.”

 

“…… Quên đi, con đang cần dùng tiền mà! Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm một chút……”

 

“Quần áo mới nhất định phải mua, cho dù tiết kiệm cũng không thiếu chút tiền ấy!”

 

Nực cười! Đưa tiền cho vợ tiêu đó là thiên kinh địa nghĩa (*), cùng lắm thì buổi trưa mỗi ngày mình ăn dưa muối thôi!

 

(*) thiên kinh địa nghĩa : đạo lý hiển nhiên, không có gì để bàn cãi

 

Đình Đình ôm cổ Trùng Tử dùng sức hôn một ngụm lớn.

 

“Ông xã anh thật tốt!”

 

Nghe xong lời này, trong lòng Trùng Tử thật thoải mái, ở bên ngoài chịu nhiều oan ức nữa cũng đáng.

 

Bản thân chính là một vùng trời của vợ con. Cắn răng cũng phải đứng vững ở đó!

 

Con trai nhắm mắt ngủ ở trong nôi. Nhũ danh của bé gọi là Tranh Tranh. Mới được tám tháng, nhưng thời gian ở tại bệnh viện cư nhiên lâu hơn bốn tháng. Tiểu đông tây (*) không giống những đứa trẻ khác tròn tròn mập mập như vậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể nhỏ gầy, ngã xuống càng giống một chú chuột con đáng thương.

 

(*) tiểu đông tây : cách gọi thân mật, thể hiện tình yêu thương, thường dùng khi người lớn nói với bề dưới hoặc giữa các đôi tình nhân (mình khá thích từ này nên muốn để Hán Việt :P)

 

Chẳng qua ở trong mắt Trùng Tử, con của y chính là bảo bối xinh đẹp nhất trên thế giới!

 

Đình Đình sau khi sinh, bởi vì lo lắng cho bệnh tình của con, sữa bị tắc, hiện tại chỉ có thể dựa vào sữa bột nuôi con. Thân thể em bé vốn hư nhược, dinh dưỡng nhất định phải kèm theo. Sữa bột nhập khẩu một trăm tệ lần trước là chắt chiu mà mua.

 

Trong nhà tích góp không nhiều lắm đều dằn vặt tiêu vào, tiền lương một tháng của mình căn bản không đủ làm gì. Trùng Tử cân nhắc làm một chút nghề tay trái.

 

Mở báo ra, có một mẩu quảng cáo hấp dẫn y.

 

Là tìm thư đồng (*) , đây là nghề mới sinh ra vài năm gần đây.

 

(*) thư đồng : ở đây chỉ là theo bồi những đứa trẻ con nhà giàu học bài, chứ không dạy học kiểu như gia sư. Giống như trong thời cổ đại thì thư đồng là theo hầu các vị công tử học hành để thi cử.

 

Cơ bản là buổi tối theo giúp đứa nhỏ đọc sách làm bài tập, qua đêm ở trong nhà học sinh, bình thường trông nom chuyện ăn ngủ. Ban ngày học trò người ta đi học rồi, ngươi đi làm hay là làm cái khác cũng không lỡ muộn cái gì.

 

Trùng Tử cân nhắc suy nghĩ việc này không tồi! Trong quảng cáo yêu cầu là nam giới, bằng cấp hệ chính quy, không có thói quen xấu. Bản thân mình đều phù hợp yêu cầu. Gọi điện thoại qua vừa hỏi, trong nhà đối phương có một nam hài phải thi giữa kì, muốn tìm một người theo giúp nó làm bài tập, tránh cho đứa nhỏ chịu không nổi thức đêm. Thời gian cần thiết cũng chỉ hai tháng, sau khi thi giữa kì sẽ không cần nữa. Lương tháng là 2000 tệ.

 

Trùng Tử vừa nghe, này thật sự là cái bánh từ trên trời rơi xuống a! Vội vàng hỏi khi nào thì gặp mặt, sau khi đối phương hỏi thăm tình huống của y, đưa cho một địa chỉ, muốn y đến phỏng vấn một chút.

 

Đình Đình nghe xong có chút mất hứng: “Vậy chẳng phải là hai tháng anh cũng không thể sống ở nhà sao?” Trùng Tử thật cẩn thận dỗ dành vợ. Kiên trì hai tháng thì bốn ngàn tệ đến tay rồi, còn không bị lỡ mất công việc, trên đời tìm đâu ra chuyện tốt thế này a!

 

Đình Đình nghĩ cũng đúng, liền miễn cưỡng đồng ý.

 

Ngày phỏng vấn, Trùng Tử vừa hay được nghỉ. Còn sớm đã ngồi xe bus xuất phát. Xuống xe tìm theo địa chỉ, phát hiện đó là một tòa tiểu biệt thự tách biệt.

 

Tòa kiến trúc này vừa nhìn liền biết niên đại đã lâu đời, trên tường bao ngoài loang lổ bò đầy dây thường xuân bền chắc. Bình thường sống ở loại nhà cửa này tuyệt không thể là hộ gia đình mới phất lên, gia thế cần có chút căn cơ.

 

Trùng Tử vừa nghĩ vừa bấm chuông cửa.

 

Mở cửa là một người phụ nữa trung niên, là bảo mẫu của nhà này. Thời điểm Trùng Tử đi vào, trong phòng khách đã có bốn người đàn ông ngồi trên sô pha.

 

Trùng Tử thầm tặc lưỡi. Đầu năm nay đến chỗ nào cũng đều là cạnh tranh, khiến cho người ta làm nam bảo mẫu cũng phải vót nhọn đầu đi tranh giành.

 

Y vừa mới ngồi vào chỗ của mình, vị bác gái kia đã nói: “Nếu mọi người đều đến rồi, tôi liền kêu xuống thiếu gia, để cậu ấy phỏng vấn mọi người một chút.”

 

Nghe xem, thiếu gia! Từ này muốn dùng ở thời kì Cách mạng văn học, có thể chỉ trích y tới lui mười cái.

 

Hiện tượng lại giống (*) của nhà này rất nghiêm trọng , rõ ràng là một kiểu dùng từ viễn cổ.

 

(*) hiện tượng lại giống : là hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xưa bỗng nhiên lại xuất hiện ở đời con cháu, như người sinh ra có đuôi, cá mọc chi sau.. (theo : wiki) à ý bạn Sâu ở đây là đang ở thời hiện đại mà nhà này lại dùng từ ‘thiếu gia’ như thời cổ đại, BT =)))))

 

Thời điểm chờ thấy “Thiếu gia” theo cầu thang xuất hiện, Trùng Tử càng trợn tròn mắt. Người còn chưa đi đến trước mặt đâu, đã đem hai hàng lông mi như phiến quạt duỗi tới trước rồi. (=)))))

 

Ai a? Thằng nhãi Tiểu Bạch Lý Tư Phàm hô!

 

Ban đầu Trùng Tử thoả thuê mãn nguyện, hiện tại trong lòng không chắc. Vị chủ nhân này cũng không dễ hầu hạ a!

 

Bạn Tiểu Lý vừa nhìn liền liếc thấy y, theo thường lệ tặng hai ánh mắt khinh người lại đây.

 

Người ta phỏng vấn rất mới mẻ, trước đề cái mũi ngửi một vòng. Có một người phỏng chừng là bị mồ hôi chân, hơi có mùi. Lúc ấy Tiểu Lý liền nhướng mày một cái — bị knock-out (*)!

 

(*) knock-out : loại

 

Mấy người còn lại cũng nhìn ra đứa nhỏ này không phải cái gì đèn dầu cạn (*). Khi tự giới thiệu cũng không hăng hái như vậy nữa.

 

(*) đèn dầu cạn : vô dụng, không biết gì

 

Bạn học Lý không yên lòng nghe, nhưng tay chống cằm cẩn thận đánh giá Trùng Tử .

 

Cuối cùng Lý thiếu gia hướng qua Trùng Tử: “Chính anh!”

 

Trùng Tử trên mặt mang cười, trong lòng lại suy nghĩ: “Về sau dùng một ngày tắm rửa ba lần sao?”

Chương 3

Về nhà thu thập vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay, tạm biệt vợ cùng con nhỏ, Trùng Tử bắt đầu thực hiện công việc của mình.

 

Làm thư đồng cho Lý Tư Phàm kỳ thật rất dễ dàng. Tiểu tử này không cần phải đốc thúc, tự mình biết phương hướng học tập, thỉnh thoảng gặp phải đề bài khó cũng một chút liền hiểu ra.

Trùng Tử làm được nhiều nhất chính là bưng trà đưa nước đưa hoa quả cho tiểu thiếu gia.

 

Tiểu tử này không thích nói chuyện nhưng Trùng Tử cũng tự biết tìm cách.

 

“Đi!” Tỏ vẻ muốn uống nước, uống nước xong vẫn còn mắt trợn trắng tỏ vẻ đói bụng, ăn hai miếng còn bĩu môi tỏ vẻ thức ăn không hợp khẩu vị, phải đem đi đổi.

 

Ngài đừng mở mồm nói, chỉ cần ngươi chăm cắt móng tay, chăm tắm rửa, vị này thật đúng là một thằng nhỏ vô cùng nhã nhặn đấy chứ!

 

Khoảng thời gian phải đến nửa tháng trơ mặt ở Lý gia, trừ bỏ bác gái làm cơm và thu dọn vệ sinh kia dường như không có người lớn nào khác. Trong lòng Trùng Tử không khỏi sinh nghi ngờ, có một lần vòng vo quanh co hỏi Tiểu Lý.

 

Thằng nhỏ hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Lo lắng về tiền lương kia của thầy không ai trả cho?”

 

Trùng Tử bị nghẹn không nói được từ nào.

 

Y quyết định, con trai mình về sau nếu dám cùng người lớn nói chuyện như vậy, đánh chết nó!

 

Mười giờ đêm hôm nay, Trùng Tử đang một hồi trà một hồi sữa hầu hạ tiểu tổ tông. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng xe mô tô. Tiểu tử đang viết chữ nhíu mày, đem bút ném một cái nói: “Không học nữa, ngủ!”

 

Trùng Tử nghĩ thầm: Rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, cũng có thời điểm lười biếng.

 

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người tới rất cao ngạo, có chuông cửa không ấn, coi cánh cửa như cái trống mà đập xuống.

 

Trùng Tử vểnh tai nghe bác gái dưới lầu chạy đi mở cửa.

 

“Mẹ nó! Hạ nhân đâu? Mở cửa chậm như vậy!” Phụ họa cùng tiếng mắng chửi là tiếng bước chân bùm bụp vang lên. Cửa thư phòng bị một lực mạnh đẩy ra.

 

“Nhìn đi! Đây chính là em trai của tao, xinh đẹp chứ? Đánh cược với bọn mày vẫn còn không tin! Nó có phải so với con đàn bà khiêu vũ thoát y đêm nay còn xinh đẹp hơn không!”

 

Người đến là một thanh niên ngoài hai mươi, người đầy mùi rượu, bộ dáng tuy rất anh tuấn nhưng chính là không giống người tốt. Ở phía sau gã còn đi theo vài thanh niên trẻ.

 

Giờ phút này bọn họ cũng không có hảo ý mà đánh giá Lý Tư Phàm.

 

Trùng Tử vừa thấy Tiểu Lý xưa nay không có ý giới thiệu, liền chủ động hỏi: “Cậu là……”

 

“Tôi là anh của nó, anh là ai a?” Đầu lĩnh liếc mắt xem thường Trùng Tử.

 

Trùng Tử nghĩ thầm: Ân, đúng là hai anh em ruột! Mắt đều có chút lé.

 

“Tôi là thầy dạy kèm tại nhà của Lý Tư Phàm.” Trùng Tử vẻ mặt tươi cười ra vẻ tự giới thiệu.

 

Lý đại thiếu gia không quan tâm y, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Lý.

 

“Tiểu Phàm nha, mày rất có mặt mũi a, các anh đều là đến thăm mày.” Nói xong tay kia còn nhắm thẳng trên khuôn mặt tiểu tử sờ sờ. Thằng nhỏ không vui, đẩy gã ra xoay người bỏ đi.

 

Người làm anh trai chắc là cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, giương tay thưởng cho em trai gã một cái tát vào mặt. Tiểu tử bị đánh thẳng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức hiện lên dấu tay màu hồng.

 

Trùng Tử nhìn đến kinh hãi, theo phản xạ mà đứng chắn phía trước Lý Tư Phàm.

 

“Đi sang một bên! Không có việc của anh!”

 

“Không được, có chuyện thì hảo hảo nói, cho dù cậu là anh trai của trò ấy cũng không thể vừa đến liền đánh người!”

 

Khi nói lời này, chân Trùng Tử không ngừng run run, bản thân từ nhỏ gặp đánh nhau đều tránh sang một bên, sợ máu bắn tung tóe.

 

Nhưng Lý Tư Phàm là học trò của mình. Không có biện pháp, lá gan không to cũng phải ngăn cản một chút.

 

Mắt thấy một cái tát lại sắp rơi xuống trên người mình, Trùng Tử hai tay ôm đầu hết sức bảo vệ đứa nhỏ phía sau.

 

Người uống rượu không biết nặng nhẹ, lại một quyền đánh trúng mắt Trùng Tử, nhất thời trước mắt một mảnh tối đen, làm cho Trùng Tử đau đến cả người run rẩy. Nhưng chính là như vậy, y cũng không dịch chuyển nửa bước.

 

“Lý Tư Bình, đã xong chưa? Lên nhà mày liền xem mày biểu diễn rồi!”

 

Trong số vài kẻ xem cuộc vui có một giọng nói lười biếng cất lên.

 

Lý Tư Bình tức tối thu hồi tay: “Hừ! Hôm nay nếu không nể mặt Trang Nghiêm mày, tao chỉnh chết nó! Tạp chủng! Mày với mụ tiện nhân mẹ mày cùng nhau trà trộn vào Lý gia chúng ta, còn dám chọc vào tao……”

 

Nói xong lại phun một ngụm nước bọt ở trên người Trùng Tử: “Ở đâu đến một tên ngu ngốc như vậy!”

 

Cái tên kêu Trang Nghiêm kia không kiên nhẫn, xoay người xuống lầu trước.

 

Vì thế đám hồ bằng cẩu hữu (*) của Lý Tư Bình cũng hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

 

(*) hồ bằng cẩu hữu : bạn bè xấu

 

Trùng Tử gắng gượng đứng vững, xoay người nói với Lý Tư Phàm : “Trò……trò không sao chứ? Đừng sợ, có…… có thầy ở đây!”

 

Tiểu tử như trước không để ý đến y, tự mình đi đến trước cái gương đã rơi xuống đất cẩn thận kiểm tra lại khuôn mặt một chút. Mày càng ngày càng nhíu chặt, quay đầu quát Trùng Tử : “Có việc của thầy sao! Ai cho thầy ngăn cản!”

 

Trùng Tử bắt đầu đau sốc hông, lỗ tai mình không tốt ư? Người bình thường có ai trả lời như vậy sao?

 

“Tê — lạp–” Lý Tư Phàm bắt đầu xé áo sơmi trắng trên người ra, đợi khi áo sơmi trắng nhanh chóng thành nhiều mảnh, lại lấy móng tay dùng sức cào vài cái ở trước ngực.

 

Mắt Trùng Tử bị đánh đã muốn sưng lên, gắng sức khẽ mở một cái liền nhìn thấy hành động quỷ dị của Tiểu Lý. Trong lòng y mơ mơ hồ hồ nghĩ: Tiểu tử này kế tiếp sẽ không hô phi lễ đi?

 

Chờ Lý Tư Phàm bận bịu xong xuôi, hắn nói với Trùng Tử: “Hôm nay thầy bị đánh không tính là tai nạn lao động, muốn chi trả tiền thuốc men liền nghe theo lời của tôi. Một hồi ba tôi đến đây, thầy đừng nói gì hết, tôi nói cái gì thầy đều gật đầu là được!”

 

Nói xong, hắn liền bảo bác gái trốn ở dưới lầu đi gọi điện thoại.

 

Phi! Đùa giỡn gì vậy? Vừa rồi nên để cho bọn họ chó cắn nhau, chính mình hăng hái xen vào cùng làm cái quái gì!

 

Bỗng nhiên Lý Tư Phàm tiến đến trước mặt y, miệng thiếu chút nữa dán đến trên mặt y.

 

Tiểu tử trước tiên nâng cái mũi ngửi một chút, Trùng Tử từ khi đi vào Lý gia liền dưỡng thành thói quen cơm nước xong súc miệng sạch sẽ. Cho nên trong miệng tản mát ra, là mùi nước súc miệng thơm ngát.

 

“Hôn tôi!”

 

Thân mình Trùng Tử đều cứng lại .

 

“Nghe thầy nói, hôm nay thầy thay trò bị đánh chính là trách nhiệm của thầy, trò là nam hài tử, cũng không phải hứng lên liền một lòng lấy thân báo đáp a!”

 

Lý Tư Phàm trừng hai mắt: “Cái dạng như thầy, là nữ cho tôi cũng không muốn! Hôn cổ tôi thành hai dấu đỏ là được.”

 

Cũng không biết như thế nào, tại trước mặt thằng nhãi 16 tuổi, chính mình khí thế không đủ, cuối cùng bị vây ở thế hạ phong. Ma xui quỷ khiến liền đem miệng sáp qua. Nơi miệng đặt đến là một mảnh trắng mịn nõn nà.

 

Không trách người xưa nói “Làn da nõn nà”, làn da đứa nhỏ này thật đúng là giống khối mỡ heo, ngay cả lão bà mình cũng không nhẵn nhụi bằng.

 

Đang mút mút, miệng liền có chút sượng. Tiểu tử cố duỗi cổ một hồi, rốt cục nhịn không được, một phen đẩy Trùng Tử ra.

 

“Thầy còn cố hôn hăng hái như vậy!”

 

“Không phải…… Không phải trò bảo tôi hôn ra dấu đỏ sao!”

 

Tiểu tử lạnh lùng nhìn chằm chằm y: “Dùng miệng là thành, thầy như thế nào còn vươn đầu lưỡi nữa?”

 

Không cần soi gương, đều có thể biết mặt mình đỏ thành mông khỉ rồi. Đúng nha! Sao còn liếm lên nữa?

 

“Hừ!” Lý thiếu gia vừa dùng khăn ướt lau cổ vừa hừ hừ, Trùng Tử che mắt lui lại một bên làm rùa rụt cổ.

 

Một hồi không lâu sau, cha của hai tên hỗn trướng đến đây. Mắt Trùng Tử không tốt làm cho y không thấy rõ người tới là cái dạng gì, chỉ biết vị kia trên cổ có một dây xích vàng rất lớn, mắt nhìn thẳng.

 

Lão Lý lúc tiến vào liền thấy tiểu nhi tử của mình đang co cụm lui lại ở góc giường! Trên khuôn mặt trắng nhỏ là một dấu hồng đặc biệt bắt mắt.

 

Điều này làm cho người cha như ông đau lòng, một lão già thô kệch như mình có thể sinh ra đứa nhỏ tinh xảo như vậy cũng không dễ dàng. Khi nhỏ quả thực coi nó làm con gái mà nuôi dưỡng, rất mỏng manh. Kết quả hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn bị người ta đánh một vòng lớn, có thể không tức giận sao!

 

“Con trai, này do ai làm?” Nói xong hung tợn trừng mắt về phía Trùng Tử.

 

Trùng Tử rụt cổ lại: “Là…… Là anh trai trò ấy đánh……”

 

“Lý Tư Bình vừa rồi đến đây?”

 

Bác gái bên cạnh vội vàng đáp: “Thiếu gia vừa rồi dẫn bạn bè lại đây, dường như có uống chút rượu.”

 

“Thằng đốn mạt này! Cư nhiên dám mượn rượu làm gió đánh em trai! Thật sự là bản lĩnh lớn a!” Lão Lý tức giận chửi thẳng một mạch.

 

Như là bị dọa, bạn học Tiểu Lý buông lỏng góc chăn, lộ ra cái cổ đầy những vết đỏ cùng trước ngực trần trụi.

 

Ánh mắt lão Lý đều phi đến đây, ngón tay chỉ vào đứa nhỏ run nhè nhẹ.

 

“Này…… Này cũng là anh con làm?”

 

Thằng nhỏ cúi thấp đầu: “…… Anh nói con lớn lên giống vũ nữ thoát y, bắt con biểu diễn một đoạn, con mặc kệ, anh liền xé quần áo con, còn dùng sức hôn con.” Nói xong, nước mắt từ đâu không cần nháy mắt liền rơi xuống.

 

Hắn lau nước mắt còn nói: “Ba, đừng nóng giận, anh vẫn hay đùa giỡn cùng con thôi!”

 

Lão Lý tức giận đến nhảy dựng lên! Trùng Tử liền nhìn cái xích cổ vàng kia di động cao thấp, bỗng nhiên chạy đến ngay trước mắt mình.

 

“Nó nói đều là sự thật?”

 

Trùng Tử cuống quít gật đầu, trong hoàn cảnh này cũng không thể làm người tốt. Không phải anh trai hắn hôn chính là Trùng Tử y hôn. Trộm nhìn người cha này giận điên lên rồi, lại vốn là đại lưu manh nổi danh! Mạng người coi như hết, thiên a!

 

Lão Lý mắng đủ, liền lấy điện thoại di động ra: “Alo! Tao là ba mày! Tao hỏi mày, mày có phải đã đánh em trai không?”

 

Buổi tối yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại người khác đều nghe được nhất thanh nhị sở (*).

 

(*) nhất thanh nhị sở : rõ ràng, rành mạch

 

“Con không phải chỉ uống nhiều thôi sao! Chỉ đánh một chút, nó cũng không phải tờ giấy!”

 

“Con m* mày! Mày không phải còn…… còn nói em giống vũ nữ thoát y?” Việc xấu trong nhà a, cho dù là lão lưu manh cũng có chút nói không nên lời.

 

“Đâu a! Em con so với những đồ đê tiện kia còn xinh đẹp hơn nhiều ý!” Lý đại công tử có thể cảm thấy mình đùa giỡn có trình độ, nói xong còn cười ha ha vui vẻ.

 

Đáng tiếc rơi vào trong lỗ tai ba hắn hoàn toàn thành âm thanh cười d*m ma mất trí.

 

“Mày cái đồ súc sinh! Không bằng cầm thú!”

 

“Không phải chỉ đùa một chút thôi sao! Ba mắng con đến như vậy sao?” Lý đại công tử không biết mình bị oan ức, còn không chịu phục đâu!

 

“Thao m* mày! Mày chờ đấy, lão tử không đánh chết mày liền cùng họ với mày!” Lão nhân bị tức giận che phủ, đã quên con của hắn cũng họ Lý.

 

Quăng điện thoại, lão Lý thở dài một tiếng: “Bùn loãng không thể chát tường, vốn đang muốn cho nó tiếp quản mấy việc làm ăn ở câu lạc bộ đêm, hiện tại vừa thấy, vẫn là quên đi!”

 

Sau đó sờ sờ đầu Lý Tư Phàm nói: “Lão tử liền trông cậy vào con, hảo hảo học tập, tương lai cùng lão tử tranh khẩu khí!”

 

Tiểu Lý nhu thuận mà gật đầu. Trong đôi mắt to tất cả đều là loại biểu tình vô tội.

 

Cha con một mảnh hoà thuận vui vẻ an tường.

 

Trùng Tử xúc động rất nhiều, thầm hạ quyết tâm: Quái vật này hầu hạ không nổi a! Ta vẫn là nhanh chóng trốn người đi!

 

End 3.

 

_______________________

 

Vâng, đến đây liền có phát hiện lớn ~~ đó là bạn học Lý và anh trai mắt bị…lé =)))))))) bảo sao ngay từ đầu toàn thấy thiếu gia nhìn Trùng Tử theo kiểu liếc mắt, còn trách người ta không chịu dùng mắt nhìn thẳng người, là do mắt người ta bị lé a =))))

Lý cha phong độ ngời ngời mắt hoàn toàn bình thường a, sao sinh được hai thằng con mắt đều đặc biệt vậy =))) à còn đoạn “Alo! Tao là ba mày!” =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.