Khốn Tù (Trói Buộc)

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Editor: Mạc Lam Như

Cùng Lữ Nhàn Cần ở một chỗ rất vui vẻ, thời gian dường như trôi qua rất mau. Cô bé nói nhiều, cười nhiều, như không bao giờ ngừng, nói luôn miệng. Cô bé nói với tôi rất nhiều chuyện, đều rất vui vẻ.

Cô bé thường kể về những việc buồn cười xung quanh mình, còn có cả những tình tiết thú vị trong các tác phẩm tiểu thuyết, anime, phim điện ảnh và truyền hình. Cùng cô bé ở chung một chỗ, tôi dường như đã trở thành người không còn lo âu,phiền não. Ánh sáng cùng sự vui vẻ, tràn đầy năng lượng của cô bé từng chút, từng chút chiếu sáng vào thế giới của tôi.

Bên cạnh việc luôn vui vẻ, nhiệt tình thì Lữ Nhàn Cần đích thực là một cô nàng mê trai, thường nói rất nhiều về những anh chàng đẹp trai. Lúc đi trong sân trường nếu nhìn thấy trai đẹp, cô bé sẽ hoàn toàn quên mất chúng tôi hiện đang hẹn hò mà lôi kéo tôi, muốn cùng tôi xem trai đẹp với mình.

Cuộc sống vui vẻ như vậy trôi qua rất nhanh nhưng cũng có chỗ chưa trọn vẹn.

Bởi vì không thể để cha phát hiện, chúng tôi hầu như chỉ có thể gặp nhau ở trên trường, ngày nghỉ cuối tuần cũng không thể hẹn hò. Sau khi tan học cũng không dám ở lại lâu. Gọi điện thoại hay nhắn tin cho nhau đều không được.

Mặc dù có rất nhiều điều bất tiện nhưng Lữ Nhàn Cần là một cô bé hiểu chuyện, không có làm khó tôi hay so đo này nọ. Cô bé luôn cố gắng cùng tôi gặp mặt nhau thật nhiều trong thời gian ở trường. Có thể là thời gian nghỉ trưa hay bất cứ lúc nào có thể ở một mình, chúng tôi liền tận dụng triệt để cơ hội ở bên nhau.

Sau đó, toàn bộ trường học đều loan truyền tin ‘người đẹp băng giá’ hẹn hò với Lữ Nhàn Cần. Từ đó liền có rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét nhìn cô bé, thường nhao nhao bàn tán. Cuối cùng, sự việc truyền đến tai giám thị, chúng tôi bị mời vào văn phòng.

Sau một hồi giáo dục tư tưởng với những lời lẽ vô cùng thấm thía, cuối cùng thầy cũng đưa ra kết luận là chúng tôi phải chia tay. Không chịu chia tay thì sẽ mời gia đình, đuổi học, ..v..v.. nói chung là rất nhiều thủ đoạn uy hiếp.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên là thầy giám thị của một ngôi trường trọng điểm.

Chúng tôi rốt cuộc cũng không có chia tay, bởi vì từ khi hẹn hò đến nay, hai người chúng tôi thành tích học tập không hề sa sút mà đều tốt hơn trước. Thầy giám thị cứng họng, không còn lời nào để nói. Nhưng vẫn là lập điều kiện, không cho phép ảnh hưởng đến học tập cũng như các bạn học sinh khác. Nếu có chút gì đó vi phạm thì ngay lập tức mời gia đình đến xử lý.

Những cái khác tôi đều không sợ, chỉ sợ nhất là bị cha biết được chuyện này, vì vậy chuyện này giải quyết như thế nào cũng nhất định phải giữ kín.

Về sau, Lữ Nhàn Cần nhìn tôi với ánh mắt ái mộ cùng kính nể không hề kiêng kị. Cô bé nói: “Cậu phải biết rằng trước kia, khi bị nhà trường phát hiện ra chuyện yêu đương, thì sẽ luôn có kết cục rất thảm. Chúng ta xem ra chính là người mở đường rồi.” Trong lờ nói tất cả đều mang giọng điệu tán thưởng, “Cậu thật lợi hại, đối phó được với cả thầy giám thị.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô bé, tôi nghĩ tôi thích cô bé rồi. Cô bé này nói nhiều, cười nhiều, cũng có dũng khí nữa. Chỉ là tôi có cảm giác mình làm còn chưa đủ tốt, nếu như không có cha, toi cũng không phải sợ điều gì nữa.

Ở cùng Lữ Nhàn Cần, tôi biết thêm rất nhiều bạn bè của cô bé. Nhàn Cần nói tất cả bọn họ đều là lũ bạn bè xấu xa, nói xong liền bị các bạn đuổi theo bắt lại, âm thanh vui cười truyền đi rất xa. Mà lúc ở cùng với tôi, cô bé lại không thấy bất kì ai cả. Tôi một người bạn cũng không có, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn là sợ làm cô bé thất vọng.

Cô bé nói, tôi như thế nào lại không có một người bạn. Sau đó, nhân giờ nghỉ giải lao, cô bé kéo tôi vào cùng mọi người chơi đùa một chỗ, tiếng cười vui vẻ rất nhanh liền vang lên thật lâu.

Mỗi ngày ngồi lắc lư trên xe buýt đi tới trường học từ nay đã không còn là lạnh giá cô đơn ngồi một chỗ, đã có nhiều người bạn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón tôi, để rồi tôi cũng mỉm cười chào lại họ, trên xe luôn tràn ngập không khí vui vẻ.

Thời gian từng ngày trôi qua, lúc trước cảm thấy ở nhà thật đáng sợ, nay cũng không còn thấy nó âm u lạnh buốt nữa. Trong nhà, tôi dần nở nụ cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn trước nữa. Thấy được sự chuyển biến của tôi, cha vô cùng vui mừng.

Bị cha ôm vào trong ngực, nghe âm thanh của cha chậm rãi từ trong ngực truyền ra: “ Tiểu Hãn, con kết giao bạn bè sao?”

Tôi ngơ ngác gật nhẹ đầu.

Cha mặt mày hớn hở diễn giải: “Thật tốt quá! Lúc trước con không có kết giao bạn bè, toàn là tự một mình, thường hay buồn bực không lên tiếng, làm cha rất lo lắng. Hiện tại con cười nhiều, nói cũng nhiều, thật tốt. Con cần phải kết giao thêm nhiều bạn bè nữa.”

Nhìn trong mắt cha phản ra ánh sáng chói lọi hạnh phúc, tôi sững sợ nghĩ tới việc cha đối với chuyện của tôi thật đúng là vô cùng đơn giản.

Hôm nay, Lữ Nhàn Cần nói cuối tuần muốn đi mua sách tham khảo. Tôi về hỏi cha chuyện cùng bạn đi mua sách, lại được cha liền chấp thuận.

Dặn Lữ Nhàn Cần thời điểm đi, cô bé vô cùng hào hứng. Nói liên miên rồi lại cằn nhằn cho dù đã hẹn hò nhưng chưa khi nào được đi ra ngoài gặp nhau, nay thì đã thành hiện thực rồi, thật mong chờ.

Cô bé không giấu nổi nỗi vui vẻ, lan sang cả cho tôi, khiến tôi cũng lộ ra chút dáng vẻ tươi cười.

Cuối tuần, Lữ Nhàn Cần cùng tôi đi giữa làn xe cộ đông đúc, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có thể cùng người mình thích đi dưới ánh mặt trời, không cần giống như trước đây phải che giấu, thổ lộ cũng không dám. Lữ Nhàn Cần mang đến cho tôi sự ôn hòa cùng ánh mặt trời. Nắm lấy tay cô bé, chỉ là đi giữa mọi người, tôi cũng cảm thấy như mình đang có được toàn bộ thế giới.

Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh. Khi tôi trở về nhà cũng đã là hoàng hôn.

“Con đã về.” Tâm tình tốt, lời nói phát ra cũng mang theo âm hưởng vui vẻ.

Cha đang ngồi trên ghế sa lông, một chút phản ứng cũng không có, như là không nghe thấy vậy. Tôi mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ.

Qua một lúc, cha mới vẫy tay với tôi: “Tiểu Hãn, đến đây, ngồi cạnh cha.” , vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi nghi hoặc đi tới rồi ngồi xuống.

Cha dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi một hồi rồi mới dùng âm thanh bình thường ôn nhu nói với tôi: “ Tiểu Hãn, cha biết bây giờ con còn nhỏ,chưa hiểu nhiều việc. Có nhiều việc con chưa thể phân biệt đúng sai cho nên cha cũng không trách con. Chỉ cần con biết mình sai rồi nhận lỗi, cha vẫn sẽ không trách móc mà yêu thương con như trước.”

Cha càng nói tôi càng cảm thấy không đúng. Cha như là đang ám chỉ điều gì, tôi như chợt nhận ra, lông mày dần nhíu chặt.

Cha cười cười vỗ đầu tôi, đưa ra một cái phong thư, trong thư là một xấp ảnh chụp.

Cha liền mở ra để trước mặt tôi.

Tôi thấy trên tấm ảnh là hình ảnh con đường tấp nập người đi, bầu trời trong sáng bao la, giữa tấm ảnh còn có một nam một nữ cười đến vô cùng hạnh phúc.

Tôi hai mắt nhắm nghiền, trên tấm ảnh, ánh mặt trời sáng rọi đến mức tôi không thể mở mắt. Mấy giờ trước, ánh mặt trời kia còn thuộc về tôi, giờ đã theo trời chiều xuống núi, biến mất trong hư không. Khuôn mặt tươi cười của hai người hiện rõ ràng trong tâm trí, chậm rãi phát ra ánh sáng chói mắt.

“Tiểu Hãn, con là của cha.” Cha cầm lấy bức ảnh hai người đang cầm tay nhau cất lại vào phong thư, “Chỉ cần con chia tay với cô bé này, cha sẽ không so đo.”, lại cầm lấy tấm hình cô bé đang cùng chàng trai ăn kem cất vào bì thư.

Tôi có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực, dưới chân là đáy vực ngàn dặm, hư vô mờ mịt. Mà người nọ đang từng chút, từng chút cắt lấy dây thừng đang trụ vững cho tôi.

“Những ảnh chụp này là từ đâu mà có?” Dùng hết tia khí lực cuối cùng để hỏi một câu, tôi như không thể vững vàng mà ngồi trên ghế sa lông.

“Có thể làm cho Tiểu Hãn thay đổi, cha muốn biết đó là người như thế nào, nên cho người theo dõi để xem chân tơ diện mục ra sao. Nhưng nghìn tính, vạn tính, cũng không có nghĩ tới đó thực ra lại là một đứa con gái.” Cha cầm lấy một tấm hình, lắc đầu, “Còn nhỏ như vậy mà đã biết câu dẫn con của người khác.” Buông ảnh chụp ra, cha quàng tay ôm lấy vai tôi, “Cha biết là cô bé này không đúng, làm con cũng sai theo. Tiểu Hãn con còn không biết như vậy là không đúng mà. Cha hiện tại đã nói cho con biết mình sai ở đâu, con chỉ cần cùng con bé ấy chia tay, không gặp lại, thì con vẫn là một đứa con ngoan.”

Cha liện tục nhẹ nhàng dụ dỗ tôi, một lần nữa, tại bên tai tôi nói: “Tiều Hãn là đứa trẻ ngoan, Tiểu Hãn rất nghe lời phải không?”

Tôi cảm thấy một mảnh đen kịt ập vào tâm trí mình không buông, Lữ Nhàn Cần đứng ở cửa sân vận động, vẻ mặt kiên định nói với tôi: “Tôi thích cậu, hãy cùng tôi hẹn hò đi.” Cô bé đã vô cùng dũng cảm vì người mà mình yêu thích.

“Nếu như con không chịu?” Thanh âm của tôi nhẹ nhàng tạo ra một tia gợn sóng trong không gian yên tĩnh.

Động tác của cha thoáng cứng ngắc, thả tôi ra, lấy từ dưới bàn uống nước một sấp văn kiện.

Tôi mở ra xem, là tư liệu về Lữ Nhàn Cần.

“Lữ Nhàn Cần, 15 tuổi, trong trường thường cùng con ngồi một chỗ đọc sách hiện tại thành tích tốt nhất lớp, cao 158cm, nặng 43 kg, mặt mũi rất sáng sủa, người này trước giờ danh tiếng đều rất tốt. Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm.” Cha quay đầu nhìn về phía tôi, “Cha biết rõ con bây giờ đối với cô bé này có chút yêu thích. Muốn chia tay, quên hết mọi chuyện cũng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần đưa cô bé đi thật xa, con sẽ không gặp lại nó nữa. Qua một thời gian ngắn sau, con sẽ có thể quên được nó.”

Từ trong tay tôi. Cha rút ra một phần tư liệu: “Lữ Nhàn Cần, cha là Lữ Thịnh, là viên chức nhỏ của công ty Thương Long. Mà công ty Thương Long từ trước đến nay luôn coi công ty của cha như một khách hàng lớn. Chỉ cần cha nói một tiếng, bọn họ tùy thời mà có thể “sung quân biên cương” .” ( ý nói là bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi việc hay chuyển công tác người khác)

Hóa ra là đã sớm có chuẩn bị.

“Cha uy hiếp con?” Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cha.

“Không phải uy hiếp con, là uy hiếp Lữ Nhàn Cần.” Cha nắm lấy tay tôi, “Tiểu Hãn là của cha, chúng ta là đồng nhất trận tuyến.”

Lữ Nhàn Cần nói sai rồi, chúng tôi không có khai mở khơi dòng gì hết, chỉ là còn chưa đến lúc, chúng tôi đã lại không có kết cục tốt rồi. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cha từ từ đem tôi ôm vào trong ngực.

Ngày hôm sau, ngay tại lúc Lữ Nhàn Cần đến tìm tôi, tôi liền đưa ra yêu cầu chia tay.

Không giống như những gì tôi tưởng tượng, cô bé vẻ mặt thoải mái : “Bị phát hiện rồi à? Vậy thì cũng không còn cách nào nữa.”

“Thật xin lỗi.” Ngoại trừ việc xin lỗi, tôi cũng không biết mình nên nói cái gì.

“Không cần phải xin lỗi đâu. Ngay từ đầu không phải đã nói rồi sao? Hiện tại chúng ta vẫn sẽ là bạn bè.” Không thèm để bụng những chuyện trước đây, Lữ Nhàn Cần cười cười, : “Lúc nhìn thấy cậu bắt đầu trở nên vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng mình đã làm cho cậu chú ý mà cho rằng cậu thích tôi. Nhưng ở chung với cậu lâu rồi, tôi mới phát hiện, cậu chỉ coi tôi như là bạn bè thôi. Dù sao hẹn hò rồi chia tay cũng đều là bạn bè, chúng ta chia tay, tôi có thể đau lòng thay người đẹp, cũng là một chuyện tốt.”

Tôi rất kinh ngạc, cùng cô bé ở một chỗ thế nhưng cái cảm giác tiêu diêu tự tại cùng cảm giác như có được toàn bộ thế giới kia cũng không phải tình yêu, tôi rốt cuộc cũng chỉ coi cô bé là bạn bè… Hóa ra chính tôi đã một mực hiểu lầm. Tình yêu chắc hẳn sẽ không dễ dàng mà tìm tới tôi. Tôi toàn thân đầy tôi nghiệt thật không xứng đáng có được cái tình yêu tốt đẹp này huống chi là cảm tình.

Từ ngày chia tay, tôi không có gặp lại cô bé ấy. Có đôi khi trên sân trường, nhìn thấy nhau, cô bé phát hiện ra tôi, tôi cũng là một mực tránh né. Cả bạn bè của cô bé nữa, tôi cũng không có gặp lại.

Cũng từ ngày đó, tôi lại như lúc trước, sống như một cái xác vô hồn. Cha ngược lại không có gì thay đổi, cha nói: “Con bây giờ chắc chắn sẽ rất đau khổ, đợi cho qua khỏang thời gian này, quên hết, thì sẽ tốt thôi.”

Chưa đến một tháng, có người tới tìm tôi nói về chuyện Lữ Hàn Cần. Cha của cô bé phải chuyển đi nơi khác, cả nhà ngay lập tức don nhà xuất ngoại rồi.

Lữ Nhàn Cần luôn rất yêu thích tôi, nhưng tôi lại không thể đáp lại tình cảm ấy, phụ tấm lòng cô bé ấy. Lữ Nhàn Cần mang đến cho tôi rất nhiều vui vẻ cùng những kỉ niệm tốt đẹp, mà tôi, chẳng những không có gì để báo đáp, mà ngược lại còn làm hại cô bé.

Nghĩ tới đây, tôi chạy ra khỏi phòng học, trường học, đi thẳng tới công ty của cha.

“Vì sao? Vì sao cha muốn làm như vậy?” Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gào thét của tôi.

Cha theo ghế xoay đứng dậy, từ phía sau lưng ôm lấy tôi còn đang kích động đến run rẩy: “Tiểu Hãn, con hiểu lầm cha rồi, cha cái gì cũng không có làm. Thương Long có một suất đi nước ngoài, nếu đi thì sau này tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạn. Cha chỉ là hướng giám đốc nhân sự của Thương Long đề nghị cho Lữ Thịnh đi mà thôi. Cha đây là giúp bọn họ mà. Bằng không thì theo chức vụ của cha cô bé, cả đời này hẳn sẽ không bao giờ có thể mở mày mở mặt được …”

Vùng vẫy hất cánh tay cha ra, không để ý tới tiếng gọi sau lưng, tôi hướng thẳng tới nhà Lữ Nhàn Cần mà chạy. Hiện tại, việc duy nhất tôi có thể làm là nói lời tạm biệt với cô bé.

Sau đó, một ý niệm trong đầu, trong lòng tôi không ngừng, không ngừng phát triển .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.