Phía ngoài Bàn Ninh Thành, vùng ngoại thành.
Khắp nơi là rác thải, những tòa nhà đổ nát, xi măng gạch ngói như măng tre khô heo lổm nhổm. Phía giữa chật chội là một cái hẻm.
Ở đây đa số là hẻm tối, chỉ có một chỗ treo đầy đèn led đủ mọi màu sắc, sáng trưng. Chúng tụ lại với nhau như một cái đèn lồng đỏ lớn, tràn đầy hơi thở của hiện thực xã hội thối nát bấy giờ ở đây.
Đó là khu đèn đỏ, còn gọi là hẻm Pháo Hoa.
Hôm nay trong hẻm Pháo Hoa xuất hiện hai vị khách mới.
Hai thiếu niên vừa nhìn đã biết là con nhà có tiền, một tuấn tú, một thanh tú. Quần áo gọn gàng tươm tất, không dính chút bụi bẩn thường thấy nơi này.
Hẻm Pháo Hoa hay tiếp vài nhà thám hiểm ngoại thành, nhưng rất hiếm thấy người giàu có.
Trong chủ thành có luật chống mại dâm, ít nhiều con cái nhà giàu muốn đến đây thử nhưng thường chỉ ngồi trong xe chứ không lộ mặt, đến rồi sẽ đi thẳng lên tầng, cũng là nơi xa hoa nhất.
Hai cô gái ngồi trước hẻm kéo khách nghĩ. Từ đợt trước tới giờ chưa hề gặp lại chuyện này.
Nhưng nhìn dáng vẻ hai vị kia có lẽ không giống loại người đó.
Chu Nam Trạch và Giang Thi Vân đi vào hẻm Pháo Hoa.
“Ê Đại Xúc, nếu mẹ tớ mà phát hiện......” Giang Thi Vân mới đầu thì không sợ trời sợ đất, giờ lại thấp thỏm bất an. Cô thì thầm: “Cậu nghĩ mẹ có định tuyệt giao với tớ không?”
“Yên tâm đi, không phải chúng ta đã có một lý do hoàn hảo sao?”
Chu Nam Trạch vỗ vai cô, lôi folder từ trong cặp ra.
“Đây là dự án tớ khỏ lắm mới tranh thủ được ở chỗ thấy dạy xã hội. Nếu mẹ cậu hỏi ấy thì nói chúng ta đi nghiên cứu thực tế.”
Giang Thi Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Bọn họ ngó trái ngó phải, thấy có hai cô gái ngồi dưới hai lồng đèn nhỏ, xung quanh không có khách, thoạt nhìn cũng dễ bắt chuyện.
Chu Nam Trạch tiến lên, cô gái kia kinh ngạc nhưng lại theo thói quen thường ngày nháy mắt với cậu.
Vốn cô nên đến choàng lấy cánh tay của thiếu niên, nhưng nhất thời chẳng dám. Cậu ta hãy còn trẻ lắm, cậu trai nhà cao cửa rộng với tương lai đầy hứa hẹn không hợp với nơi này chút nào, cứ như chỉ chạm nhẹ một chút đã sợ vấy bẩn đối phương.
Lúc cô đang suy nghĩ cách từ chối cậu, khuyên cậu không nên dan díu với đàn bà hẻm Pháo Hoa, lại không nhịn được tưởng tượng ra 30 vạn câu chuyện tình yêu của mình với cậu thì thiếu niên mỉm cười đưa một tập giấy cho cô.
Từ từ......
Tập tài liệu??
Cô gái trợn mắt ngoác mồm nhìn, một dòng tiêu đề đâm thẳng vào mắt——
《 Những đứa trẻ đã đi đâu? Nghiên cứu ngoại thành: Hiện tượng mang thai ngoài ý muốn ở hẻm Pháo Hoa 》
“Chào chị ạ, chúng em là học sinh trung học Bắc An đang thực hành nghiên cứu đề tài về hiện tượng mang thai ngoài ý muốn ở hẻm Pháo Hoa, sau đó sẽ tập hợp thành một luận văn và kêu gọi xã hội góp phần bài trừ tệ nạn.”
Chu Nam Trạch vẫn duy trì nụ cười thương mại.
Cô gái: “......”
Khá lắm, rất tốt.
Ngày nay con cái nhà giàu nào cũng cứng như thế này sao?
Tuy chưa hiểu hết, nhưng xem vẻ ngoài của hai thiếu niên đỡ ghê tởm hơn mấy Gã già bẩn bựa nhiều lần, cô bèn kể lại vài chi tiết vụ vặt mà mình biết.
Cô kể chậm rãi từng chuyện, bảo có vài nhà thám hiểm ngoại thành cực kì thô bạo, phần lớn những vụ đó là do họ mà ra. Nhưng đàn bà hẻm Pháo Hoa mà mang thai thì hơn phân nữa sẽ tìm đủ cách phá thai chứ không để chúng ra đời.
Nếu được sinh ra thì đa số là con cái của lũ nhà giàu bại hoại. Mẹ chúng ảo tưởng sẽ được một bước lên trời, nhưng kết quả chỉ có thê thảm hơn chứ không bớt.
Nói tới đây, cô nhắc tới một người phụ nữ thông minh ở cuối hẻm. Cô ta nghén đứa con của một tên giàu có, lúc sinh thì không giống như chúng bạn ngu ngốc ôm con đi tìm người, mà gửi tin đòi bồi thường.
Thằng đàn ông kia không đến, cho cô ta chút phí bịt miệng. Số tiền đó chẳng đáng bao nhiêu với tài sản của gã, nhưng đối với các cô đã là một khoản khổng lồ rồi.
Cô miêu tả thằng đàn ông kia rất tỉ mỉ, tin vỉa hè thường có sai sót. Nhưng Chu Nam Trạch và Giang Thi Vân nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, chắc cy hơn phân nửa là gã bùn lầy nhà họ Cao.
“Vậy đứa trẻ kia đâu rồi ạ?” Chu Nam Trạch vội ngắt lời.
“Bị mẹ nó bán lâu rồi.”
Chu Nam Trạch đứng dậy đi ngay, Giang Vân Thi đuổi theo bỗng thoáng nghe tiếng cô gái phía sau:
“—— này, cô ta không làm nghề này nữa rồi, hai người đừng nên......”
Thanh âm biến mất trong gió.
Chu Nam Trạch đứng trước cổng lớn nhìn có vẻ sang hơn đống tường nhạt màu xung quanh, gõ cửa.
Nhưng người bước ra là một tên mặt sẹo vạm vỡ xách đao.
“Chuyện gì?”
Con ngưới y chuyển động, hung thần ác sát hỏi.
“Cháu đến tìm cô Chiêm Thanh Thanh để hỏi chút chuyện ạ.”
Chiêm Thanh Thanh là người mà cô gái kia nói đến, là người phụ nữ ở cuối hẻm.
Tên vệ sĩ kia cười lạnh: “Mày là ai cô ta cũng không gặp đâu. Nói cho mày biết, đừng tưởng nhà giàu hô mưa gọi gió ở chủ thành cũng có thể nhảy nhót ở ngoại thành. Chỗ nãy không phải là nơi mày nên tới đâu.”
【 Nói chuyện cùng vệ sĩ của Chiêm Thanh Thanh 】
W) thỏa hiệp rời đi
A) thuyết phục ( bình thường)
S) thuyết phục ( vật lý)
Làm một người chơi chuộng hòa bình, cậu luôn đặt kiên nhẫn lên trên hết, thế nên Chu Nam Trạch chọn thuyết phục bình thường.
Cậu xoắn xuýt đưa luận văn chưa hoàn thành ra: “Xin chú yên tâm, chúng cháu không đến để làm khó cô ấy, chỉ muốn hỏi thăm về đứa bé trước kia cô đã......”
Bốp!
Tập giấy bị hất rớt, rơi lả tả xuống đất dính đầy nước bùn. Chu Nam Trạch cúi đầu nhìn, tay đau.
Bị đánh một cái, bảng thông tin nhân vật hiện lên, Chu Nam Trạch liếc mắt thấy đối phương chỉ là gà què cấp D.
Hòa bình, hòa bình, dân dàu, nước mạnh, văn minh, hài hòa...... Cậu hít sâu, lẩm nhẩm trong bụng.
Phía sau vệ sĩ, Chiêm Thanh Thanh đã tới trước cửa, vừa lúc nghe đến “Đứa trẻ” thì như con mèo bị giẫm phải đuôi, ả ré lên: “Đuổi chúng nó đi!”
Lời chưa dứt, thiếu niên che cái tay bị đánh, ngẩng đầu. Ánh đèn chập chờn khiến ánh mắt âm u kia buốt lạnh thấu xương.
Khóe môi chậm cong, nói một câu mà ả chẳng thể hiểu được.
“—— bảo vệ hòa bình cái đcm!”
Chưa đến 1 phút sau.
Chiêm Thanh Thanh hãi hùng nhìn cậu thiếu niên kia, vệ sĩ của ả bị đánh bất tỉnh nhân sự, còn bạn của cậu đang dùng dị năng thực vật trói gã lại.
Chu Nam Trạch ngồi xổm trước mặt Chiêm Thanh Thanh, cười còn tha hóa hơn cả một kẻ tha hóa. Cậu lấy một bức chân dung tát lên mặt ả. “Đây là con trai cô phải không? Nhìn rõ chưa?”
“Phải! Phải! Aaa......”
“Tôi hỏi cô, cô bán con mình đi đâu rồi?”
“Tôi...... Tôi......”
Bốp! Một sức mạnh không biết tên đánh lên má trái ả làm đầu óc choáng váng.
“Nói tiếp?” Chu Nam Trạch hỏi.
“Không...... Không! Tôi bán nó cho đấu trường thú rồi......”
Người bảo vệ hòa bình kiên nhẫn – Chu Nam Trạch uy hiếp: “Tôi không kiên nhẫn nổi nữa rồi.”
“—— Đấu trường thú Hồ Quang!!”
Ả hét lên thảm thiết rồi bị Chu Nam Trạch thả ra. Bảng thông báo xuất hiện.
【 Tuyến Trạm Mặc ( đã mở khóa) - cốt truyện 1: Ánh sáng nơi vực sâu 】
Người chơi đã chọn: Chiến lược tiếp cận
【 nhiệm vụ 2: Đến khu đèn đỏ xác định thân phận Trạm Mặc 】 đã hoàn thành!
【 nhiệm vụ 3: Đến đấu trường thú Hồ Quang, nghĩ cách cứu Trạm Mặc 】
Thời hạn: Ba tuần
“Quả nhiên.” Chu Nam Trạch cười lạnh. “Bạo lực mới là nghệ thuật thuyết phục cao cấp.”
Người chơi bảo vệ hòa bình như mình còn phải học hỏi nhiều lắm.
Nếu nói, bạo lực là nghệ thuật thuyết phục cao cấp thì hội đồng là nghệ thuật thuyết phục tối thượng.
Chu Nam Trạch là một người chơi có khát vọng, cậu khát vọng trở thành một nghệ thuật gia.
Cho nên lúc Giang Thi Vân hỏi kế hoạch tiếp theo, có định tới đấu trường thú ngay không thì Chu Nam Trạch nói như chém đinh chặt sắt: “Chuyện lớn phải làm ngay cho nóng!”
Giang Thi Vân: “?”
“Cậu có biết cảnh sát nào tốt ở Bàn Ninh Thành khônng?”
Giang Thi Vân nghĩ phần lớn quan hệ của nhà Chu là trong giới thương nghiệp, hèn gì không quen. Trùng hợp chú cô làm ở viện kiểm sát, có học trò làm việc ở Cục Cảnh sát.
Cổ trả lời: “Có, Phó cục trưởng Trương, hồi nhỏ tớ hay qua nhà chú ấy chơi.”
Chu Nam Trạch lập tức quyết định: “Đi, tụi mình đi tìm chú ấy!”
Chu Nam Trạch biết cảnh sát trong chủ thành không quan tâm chuyện ngoại thành, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần, cậu tin mình có thể thuyết phục được chú Trương.
—— Không dùng biện pháp vật lý!
Phó cục trưởng Trương là một người đàn ông trung niên tuổi tứ tuần, khuôn mặt bình thường, làm việc chuyên năng. Vừa lúc không bận thì tiếp đón hai vị khách thiếu niên hăng hái uống trà.
Hàn thuyên đơn giản đôi câu, ông đi vào chủ đề chính: “Mấy đứa tìm chú có chuyện gì?”
“Chú Trương, chúng cháu đang nghiên cứu một hiện tượng xã hội tại một khi đèn đỏ, biết một phụ nữ ở hẻm Pháo Hoa bán con cho đấu trường thú.”
Chu Nam Trạch lời lẽ chính đáng.
“Chúng cháu muốn báo án, theo cháu biết ở ngoại thành thì mua bán trẻ con cũng là hành vi trái pháp luật.”
Phó cục Trương lắc đầu: “Cháu nói không sai. Còn rất có tinh thần trọng nghĩa. Nhưng đáng tiếc, chúng ta không có quyền hạn ở ngoại thành.”
Độ hảo cảm của Phó cục trưởng Trương: 50!
Quan hệ hiện tại: Trung lập ( 50/100)
【 Thuyết phục Phó cục Trương 】
W ) thỏa hiệp rời đi
A ) dùng tình nghĩa
S) dùng lý lẽ
Chu Nam Trạch lựa chọn S) dùng lý lẽ.
“Chú Trương, dù ở đâu thì trẻ con cũng là những mầm non quý giá. Là những nhân tài tương lai của xã hội. Cháu biết khả năng cảnh sát cũng có giới hạn, nhưng vốn dĩ trẻ con ở đó lẻ tẻ vài người, ai nói chúng ta không thể? Chú nghĩ thử, cũng có cả con cái ở chủ thành bị lừa bán ra ngoại thành......”
Cậu tuôn một tràng thật dài, Phó cục Trương nghe nửa tiếng suýt xỉu ngang, nhưng cũng thấu được phần nào đạo lý. Ông hãy còn do dự: “Nhưng......”
Ai cũng biết ngoại thành là chốn buông thả của dân nhà giàu, tuy buôn bán trẻ con không đả động gì đến lợi ích của họ nhưng Phó cục Trương vẫn không có ý định nhúng tay.
“Theo cháu biết ở đó có một dị năng cao cấp.” Chu Nam Trạch tung ra đòn sát thủ.
Phó cục Trương vừa nghe đã tỉnh táo hẳn. Xin chỉ thị của cấp trên nhưng không ngờ bên cũng cũng sớm có ý rồi, muốn đưa những đứa trẻ ở ngoại thành trở về hoàn thành giáo dục bắt buộc, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu, sợ gây tranh cãi cho dân chúng. Hiện tại có con trai nhà họ Chu và con gái nhà họ Giang làm cái cớ, coi như ăn nhịp.
Giang Thi Vân cứ tưởng Chu Nam Trạch sẽ đưa những người siêu năng của gia đình xông thẳng vào đấu trường thú để làm anh hùng cứu mỹ nhân...... Lúc này thấy anh hùng cứu mỹ nhân biến thành càn quét cái ác với quy mô lớn, ngẫm có gì đó sai mà không biết nói làm sao.
Cô loáng thoáng cảm giác được, quả nhỏ của mình có độc.