Trong cốt truyện gốc, lúc này Giang Thi Vân nên thổ lộ tấm lòng với nam chính, cũng nói ra mỗi tràng dài thích cậu cả đời suki suki daisuki các thứ.
Hiện tại Giang Thi Vân quá cảm động, nhấc tay phải vỗ cái bốp lên lưng cậu, nức nở nói: “Chu Nam Trạch.”
Cô không gọi cậu bằng biệt danh.
“Tớ biết người nhà tớ chiều tớ lắm, tớ rất biết ơn. Nhưng thật ra tớ không thích kiểu sinh hoạt truyền thống của cậu ấm cô chiêu.
“Trước kia tớ chẳng biết mình muốn gì, cảm thấy cuộc sống mình không có gì thú vị, nhưng hôm đó nhờ cậu đưa tớ xuống ruộng... Nói tiếp thì hơi buồn cười, nhưng đó là lần đầu tiên tớ làm chuyện trái lời ba mẹ.
“Từ đó trở đi tớ đã có dũng khí chọn điều mình muốn, hơn nữa còn thuyết phục được sự đồng thuận của ba mẹ, cũng nhờ có cậu cổ vũ.”
Giọng nói của cô chậm rãi mà chắc cy, có cảm giác “hào khí ngút trời“.
“Nếu cậu đã tin tưởng tớ đến vậy thì tớ cũng thế. Chu Nam Trạch cậu nghe cho kỹ đây, từ hôm nay cậu sẽ là bạn thân của tớ, là người anh em của tớ. Chỉ cần cậu vẫn là cậu thì chúng ta sẽ là bạn thân cả đi! Có chuyện gì cứ gọi tớ, vì bạn bè tớ sẽ không tiếc cả mạng sống!”
Chu Nam Trạch tuy đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng Giang Thi Vân nói vậy mới đúng là Giang Thi Vân! Cái cốt truyện gốc bảo đỏ mặt ngại ngùng kia mới là đồ pha kè, đây mới là cốt truyện bình thường, nói không chừng là kết cục True Ending!
“Được! Hãy nhớ lấy những lời này, có anh Chu bảo kê cho cậu!”
“Ớ, cậu bảo kê tớ á? Phải là chị Vân bảo kê cho cậu!”
Nếu bảng thông báo có linh hồn, dù nó chết rồi bị đưa vào trong quan tài, giờ khắc này chắc cy sẽ gào lên như con chuột chù.
A ——!!
Cái kết cục quỷ quái gì thế này!!!
Chu Nam Trạch tự đưa Trạm Mặc về nhà, qua vài ngày sau trên dưới cả nhà đã nhất trí quyết định giúp đỡ cậu bé đến từ ngoại thành này.
Trạm Mặc tạm thời sống tại nhà Chu, ba Chu nghiêm khắc vô trung sinh hữu, nói với người ngoài đây là con trai của người quen đã qua đời.
GĂH: Vô trung sinh hữu (無 中 生 有) là không có mà làm thành có. Kế “Vô trung sinh hữu” hình dung là tu hú đẻ nhờ, tổ thì chim khác làm, nhưng con tu hú cứ đến đặt trứng của nó vào đó, rồi lại nhờ loài chim khác ấp trứng luôn, khi trứng nở thành chim, tu hú con bay về với bầy tu hú.
Cặp ba mẹ thối tha của Trạm Mặc cứ thế bị ép buộc qua đời.
Ba mẹ Chu không phải không lo đến sự nguy hiểm của Trạm Mặc, nhưng con gái đã lén kể cho họ biết Tiểu Xúc nhà mình hình như có dị năng tiên tri. Lúc đầu ba mẹ Chu không tin, nhưng sau đó bị IQ thương nghiệp của Chu Bắc Phong phân tích một hồi bèn bán tính bán nghi.
Con trai của chúng ta khủng bố đến thế sao?
Trước khi làm chứng minh thư có một bước là khám sức khỏe. Bọn họ theo thường lệ đến chỗ bạn học cũ – Tần Bạch, là người đã kiểm tra dị năng cho Chu Nam Trạch.
Tần Bạch khám cho cậu thiếu niên kia xong, thấy trên người y toàn vết thương to nhỏ thì đau lòng vô cùng. Dạo này cũng may có chiến dịch vây bắt lũ phạm pháp ở ngoại thành, chúng dám hành hạ một đứa trẻ trở thành thế này đây.
Ngay cả sóng dị năng cũng yếu... Từ từ, dị năng của đứa trẻ này là gì?
“Cháu đã làm kiểm tra cấp bậc tiềm lực của dị năng ở ngoại thành chưa?” Anh hỏi Trạm Mặc.
Trạm Mặc không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Tần Bạch vẫn kiên nhẫn: “Vậy cháu bước lại đây, để tay lên cái máy này đi.”
Sau đó, Tần Bạch choáng váng.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà anh đã hai lần chứng kiến những kiến thức không tưởng: Đường thẳng kia tăng vọt, trong một giây ngắn ngủi đã vượt đỉnh.
Lại một dị năng 3S?! Nhà họ chu bán sỉ 3S đấy hả??
Anh run rẩy gọi thông báo cho cô nhờ cô đến kiểm tra lại cho Trạm Mặc, như lần trước đã làm với Chu Nam Trạch.
Đúng như Chu Nam Trạch dự đoán, bà tuyên bố: “Có thể xác định đây là dị năng chỉ tồn tại trên lý thuyết —— thao túng điện từ.”
Những người ở đây bị chấn động, chỉ có chị em nhà họ Chu mỉm cười pí ẩn. Đương nhiên vẻ mặt của Trạm Mặc bên kia không có sự thay đổi. Y không biết dị năng 3S là gì.
Ba mẹ Chu nhìn quanh, phát hiện con gái mình hơi lạ. Ba Chu ngộ ra, dùng ánh mắt ra hiệu với vợ mình.
Bọn họ nhớ đến lý luận “nhà tiên tri” của con gái và những phân tích chặt chẽ, hoàn toàn hiểu rõ lý do Chu Nam Trạch muốn đưa Trạm Mặc về nhà. Chắc cy là nó đã đoán được lợi ích mà sức chiến của Trạm Mặc đem đến cho gia đình!
Đúng là thằng con khủng bố nhà mình!
Người họ Chu phát hiện Trạm Mặc cũng như tên y, luôn im lặng. Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, không có biểu tình gì.
Trạm Mặc không phải loại ăn cháo đá bát. Có người nhà họ Chu quan tâm chăm sóc, thỉnh thoảng y cũng sẽ cố mỉm cười nhưng toàn dẫn đến hiện trường phim kinh dị. Chu Bắc Phong vội bảo y đừng để tâm, không nên tự làm khó mình.
Y rất ít nói chuyện, mỗi ngày chỉ ngẫu nhiên nói vài câu, mỗi câu không vượt quá mười từ. Hình như việc nói chuyện với người là là một vấn đề nan giải đối với y.
Câu vượt quá mười từ, chỉ từng nghe y nói với Chu Nam Trạch.
Buổi tối khi Chu Nam Trạch tan học về nhà thì thấy Trạm Mặc đang ngồi trước cửa. Thấy cậu, ánh mắt của y sẽ sáng lên một chút, khó khăn nhả ra mấy chữ.
“Chào...... Chào buổi tối.”
Mỗi ngày đều như thế.
Người nhà họ Chu thấy hai đứa nhỏ có quan hệ tốt, nhớ đến Chu Nam Trạch lớn thế rồi mà ngoài Giang Thi Vân ra chẳng có người bạn nào bèn thấy vô cùng vui mừng.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Chu luôn vâng theo lời dặn của bác sĩ, tập trung để Trạm Mặc tĩnh dưỡng, chưa tính đến chuyện học hành.
Dị năng 3S là loại dị năng nguy hiểm, không dễ bề điều khiển. Đừng nhìn bây giờ Chu Nam Trạch chèo thuyền không cần mái chèo mà khinh, hồi bé cậu cũng từng mất khống chế mấy lần, cửa sổ sát đất mấy gian phòng bị cậu đập nát hết, thậm chí còn nằm viện, phải tốn rất nhiều thuốc thang mới ổn định lại.
Có thể vì sinh hoạt khổ sực nên khả năng khống chế của Trạm Mặc mạnh hơn Chu Nam Trạch. Nhưng dị năng 3S bị kìm hãm suốt 9 năm, hậu quả rất nghiêm trọng. Cộng thêm chiến đấu cường độ cao ở đầu trường tạo thành nhiều thương tật cho cơ thể lại không có thuốc men nào trợ giúp.
So sánh hai bên, Trạm Mặc lớn lên ở ngoại thành càng khiến người ta phải đau lòng.
Trạm Mặc học hỏi khá tốt. Người ngoại thành như y vốn không biết gì, giờ thấy những trẻ ở đây đều đi học thì sau khi cơ thể ổn định lại đã tranh thủ mọi lúc để đọc sách. Gia sư được nhà Chu mười đến dạy kèm không ai không khe y, thông minh, nỗ lực, tiến bộ rất nhanh, sắp đuổi kịp cậu Chu năm đó rồi.
Chỉ là họ không biết Chu Nam Trạch là sinh viên tốt nghiệp đại học top 2 xuyên qua.
2 tháng trôi đi, cơ thể Trạm Mặc đã được điều trị tốt, Chu Nam Trạch đến kì nghỉ đông.
Cậu cầm bút phác thảo “Kế hoạch giáo dục trùm cuối sau khi hốt về” rồi dán lên tường phòng ngủ Trạm Mặc.
Trạm Mặc trở về, thấy bảng biểu kia thì nghi ngờ.
Chu Nam Trạch nhìn y, biết đối phương muốn hỏi gì, cũng không nói lời nào.
“Trùm cuối là gì?” Trạm Mặc hỏi.
“Cậu đó.” Chu Nam Trạch cười hì hì. “Câụ mạnh, nhưng thảm quá, chưa đủ level thành trùm kiểu mẫu.”
Cậu biết Trạm Mạc không phiền nhắc đến quá khứ, sau đó điểm chú ý của y chuyển qua từ khác: “Hốt về?”
“Ừ, tớ hốt cậu về mà, giờ cậu là trùm nuôi trong nhà, cần phải tiếp nhận giáo dục bắt buộc.”
Chu Nam Trạch có một sự ràng buộc với giáo dục bắt buộc.
Trạm Mặc nghiêng đầu: “Ừm.”
Y dừng một chút, lại nói: “Tớ đã đọc rất nhiều sách. Sắp đến sách giáo khoa lớp 8 rồi.”
“Nhanh thế á?” Chu Nam Trạch lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ đúng là trùm cuối của game.
Cậu đề nghị: “Hay là cậu thử làm đề thi của tớ đi? Bọn mình bằng tuổi, mà năm nay phải thi chuyển cấp rồi.”
Chu Nam Trạch vừa chơi điện thoại vừa xem Trạm Mặc làm bài, bỗng cảm thấy phong độ hôm nay tốt thật. Dù trước khi xuyên hay sau khi xuyên, cậu chưa bao giờ nghĩ tới ngày này.
Nhìn trùm cuối hắc hóa làm bài tập lượng giác.
Một lát sau Trạm Mặc đã làm xong, cậu cầm bút sửa bài cho y. Tính tổng điểm nốt rồi chốt: “Ê được à nha, bảo ba mẹ tớ móc nối quan hệ, chắc cy cậu sẽ vào được trường cấp 3 không tệ đấy.”
“Có thể vào cùng trường với cậu không?”
Chu Nam Trạch dường như không nghĩ tới y sẽ hỏi cái này, do dự một lát nói:
“Không được. Tớ sẽ lên cấp 3 Bắc An, chỗ đó chẳng dùng quan hệ được đâu. Với lại tớ giấu cấp dị năng tiềm lực rồi, cộng với điểm cao mới vào được tiểu học Bắc An đó. Nếu Bộ giáo dục mà biết cậu có dị năng 3S thì cậu sẽ bị đưa đến trường đặc biệt.”
“Điểm như thế nào?”
Thấy Chu Nam Trạch không trả lời, Trạm Mặc nói: “Cho tớ biết.”
Chu Nam Trạch khuyên bảo: “Bây giờ cơ thể cậu hãy còn bệnh, dừng làm bản thân phải mệt mỏi thêm. Yều cầu của cấp 3 Bắc An đối với dị năng cũng cao lắm, tớ sợ tới lúc thi cậu còn chưa khôi phục tốt......”
Trạm Mặc cố chấp ngắt lời: “Tớ muốn học chung với cậu.”
Trạm Mặc nhìn cậu, gằn từng chữ: “Chắc, chắn.”
“Thôi được.” Chu Nam Trạch xoay người, viết thêm một dòng lên bảng biểu: Trùm cuối nhà tui muốn học trường Bắc An! Lên!
Mấy con vịt vàng hò hét dưới ngòi bút của Đại Xú rất sống động.
Cậu không biết, lúc mình xoay người vẽ mấy con vịt, khóe miệng thẳng tắp của Trạm Mặc đột nhiên cong lên một chút. Không phải kiểu cười gượng ép trong phim kinh dị đâu.
Một nụ cười ấm áp.
Bình thường Trạm Mặc sống như người vô hình, nhưng tới kì nghỉ, nhờ Chu Nam Trạch mà sinh hoạt trở nên gà bay chó sủa.
Một buổi sáng nọ, Chu Bắc Phong ngủ nướng bị tiếng ré điếc tai lôi ra từ mộng đẹp, cô khoác đỡ cái áo rồi phi đến nơi truyền ra tiếng hét kia.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô: Nổ nhà?!
Vừa chạy tới đã thấy, hảo em trai, là phòng tập của Chu Nam Trạch. Cô nghía sang ô cửa sổ bị nổ thành cái lỗ lớn, hai thiếu niên đang nằm lăn lốc.
“Mấy đứa làm gì thế?” Cô kiềm không được mà hỏi.
Chu Nam Trạch dùng dị năng đè Trạm Mặc xuống, tức giận hét: “Cậu ấy giật điện em! Như con Pikachu! Mười vạn Vôn!”
Trạm Mặc bị sức mạnh vô hình trói buộc tứ chi, đè trên đất không thể động đậy nhưng mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “Pikachu là cái gì?”
“Một con chuột phóng điện.” Chu Nam Trạch nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Rất đáng yêu.”
Trạm Mặc không nói, dời mắt nhìn sang một miếng gạch như nó có thể nở hoa.
Tai tự động lọc chuột phóng điện, nhớ kỹ đáng yêu. Chu Nam Trạch cảm thấy y đáng yêu?
Độ hảo cảm của Chu Nam Trạch: + 5! Tăng cấp cảm tình!
Quan hệ hiện tại: Tin tưởng ( 0/100)
Chu Nam Trạch nhìn notice, bên trên còn rải gif hoa hòe, kinh ngạc.
Từ lúc cứu Trạm Mặc về, độ thiên cảm là giai đoạn thứ hai【 hảo cảm ( 80/100) 】, còn 15 điểm thì kiếm trong khoảng thời gian này. Sau dần dà càng khó tăng, phần lớn thời gian thì nhờ làm theo cốt truyện mới có, nhưng thỉnh thoảng các hành động đặc biệt hoặc lời thoại cũng có thể tăng hảo cảm.
Nhưng vấn đề là hành vi nào đã tăng hảo cảm? Chu Nam Trạch thử nhớ lại chuyện phát sinh lúc nãy.
Trạm Mặc thích cậu gọi là Pikachu, hay thích bị đè trên đất?
Sở thích của trùm cuối thật kỳ lạ.