Cô chần chừ nói: “Nhưng những người kia có quyền lực rất lớn, còn tớ chỉ là học sinh trung học thôi......”
【 phương án giải quyết vấn đề 】
W) mượn thế lực trong nhà
A) dùng thực lực phản dame
S) bí mật giăng bẫy
D) thẳng thắn báo cáo
Nhắc nhở: Cậu có định nghe notice nhắc nhở không......
Hai lựa chọn đầu sẽ là phương án của đa số người chơi, bởi chọn nhân vật giàu có để tận hưởng cảm giác sảng khoái mà, Chu Nam Trạch từng chọn nhiều rồi.
Nếu chọn hai cái đầu, nam chính sẽ nhận hết lên mình, sau đó vả mặt giám thị chèn ép Ôn Y Dao bằng bài thi. Nếu chọn cái bí mật giăng bẫy thì sẽ mở ra tuyến thương chiến, sau đó để Ôn Y Dao biết những việc cậu đã làm, rồi cổ sẽ cảm động lấy thân báo đáp.
Trước khi xuyên, cậu là người ham vinh quang công danh, thích dùng phương pháp của người giàu để giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ làm con nhà giàu thật thì cậu lại cảm thấy không thú vị.
Thiên tài luôn có lối đi riêng, chọn D!
Cậu lấy điện thoại ra thề son sắt với Ôn Y Dao: “Chúng ta phải có niềm tin với công bằng chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng. Tụi mình đi báo cáo!”
“Đầu tiên, cậu tìm tư liệu cá nhân của người kia. Coi, ra rồi nè, cấp 2 hàng xóm đấy. Mình đi báo với trang web chính chủ của trường, rồi điền đơn đệ lên Bộ giáo dục, nghe tớ chỉ này......”
Cuối cùng cậu hỏi: “Hiểu chưa?”
Ôn Y Dao: “......”
Không hiểu không hiểu.
“Chỉ có mình mới giành được quyền cho mình, cậu biết không? Nhà họ Ôn chỉ mua chuộc được một hai giám thị mà thôi. Tay họ có dài mấy cũng không duỗi đến tận Bộ giáo dục Bắc An được.”
Ôn Y Dao càng nghe càng cảm thấy có đạo lý, cô bị đối xử tệ như thế, tại sao cứ ảo tưởng người cha phong lưu thành thói của mình liếc nhìn một cái? Vì sao lại nghĩ rằng nếu không có tiền bạc hay quyền thế thì vấn đề của mình sẽ không được giải quyết?
Nghĩ đến đây, cô chợt bừng tỉnh, ngưỡng mộ cậu bạn này.
Ôi bạn hiền!
Cô cảm kích: “Cảm ơn cậu! Nhưng tớ chưa biết tên cậu?”
Ối dời, thiếu niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình chiếu, mỉm cười: “Làm việc tốt không lưu danh, hẹn gặp lại.”
Sau đó xoay người đẩy cửa đi vào phòng thi.
Lúc Chu Nam Trạch đi ra thì có thông báo.
【 Tuyến Ôn Y Dao - cốt truyện 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ 】 hoàn thành!
Độ hảo cảm của Ôn Y Dao: + 90!
Quan hệ hiện tại: Trung lập ( 90/100)
【 Dường như gặp gỡ bất ngờ phải sửa thành lời khuyên bảo bất ngờ:)】
Ôi, một cái bảng thông báo như mày thì biết gì về nắm bắt lòng người.
Chu Nam Trạch bỏ qua thông báo, ngẩng đầu nhìn thì thấy dưới bóng cây trường, Trạm Mặc đang bực bội bất an đi tới đi lui.
Ánh mắt chạm phải cậu của Trạm Mặc bỗng sáng lên, đưa cho cậu một chai nước rồi không nói gì thêm.
Chu Nam Trạch nhận lấy, là loại nước mình thích. Cậu uống một ngụm, hỏi Trạm Mặc: “Bài thi thế nào?”
Trạm Mặc nói: “Cũng ổn.”
Nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống nhẹ hôn lên đỉnh đầu y.
“Thế sao nhìn như không vui vậy?”
Trạm Mặc im lặng trong chốc lát, Chu Nam Trạch tưởng đằng ấy không muốn nói thì y chợt chậm rì hỏi: “Tớ thấy cậu nói chuyện với một bạn nữ, hai người quen nhau sao?”
“Ờ quen mà, à, mới quen.” Chu Nam Trạch ngắc ngứ trả lời.
Dứt lời, tâm trạng của Trạm Mặc tệ xuống thấy rõ. “Sao thế? Bạn nữ đó bị gì hả?”
“Không có gì.”
Sau đó Trạm Mặc trở về trạng tháng nửa ngày không phun ra nổi một câu, phải vài phút sau mới đặng hỏi: “Cậu có nhiều bạn nhỉ?”
“Đâu, hồi trước ba mẹ tớ cũng lo lắm. Tớ định lên cấp 3 thì mở rộng quan hệ giao tiếp chút, không thể chỉ có mỗi Giang Thi Vân là bạn được nhở?”
Trạm Mặc ngước đôi mắt âm trầm, thất vọng sắp tràn ra như nước.
“Không tính cả tớ sao?”
【 Câu hỏi của Trạm Mặc 】
W) nãy nói nhầm
A) chúng ta chưa quen nhau lâu đến thế
S ) chúng ta có quan hệ gần gũi hơn 【 Mở khóa... Xem thêm 】
D) ai muốn làm bạn với cậu 【 Mở khóa... Xem thêm 】
Nhắc nhở: Tự nhận hậu quả khi mở khóa xem thêm.
Chu Nam Trạch không nề hà chọn S. Cái này dễ ợt, áp dụng kinh nghiệm phong phú của cậu thì D sẽ chuyển sang kẻ thù, S thì sẽ mở khóa cốt truyện kế tiếp. Lúc trước cậu chọn tuyến tình thân, quan hệ gần gũi hơn bạn bè thì không phải là gia đình sao?
Cậu khẽ cười nói: “Đương nhiên không tính.”
Trạm Mặc chớp mắt, trái tim đột nhiên xót xa như chẳng thể tin được cậu trả lời của cậu. Vậy Chu Nam Trạch cứu y chỉ vì dị năng 3S của y thôi sao?
Chưa đợi đau thương xé ngực mà ra, Chu Nam Trạch giang rộng hai tay ôm lấy y.
Cậu nói vào tai y: “Cậu quan trọng hơn bạn bè nữa mà.”
Thế là đau thương tàn phai, tâm trạng từ đáy ly bay lên tận đỉnh núi, Trạm Mặc ôm đáp trả, ngại ngùng: “Nói chuyện phải to rõ ràng.”
“Ha ha ha, vui hả?” Chu Nam Trạch cười thành tiếng.
“Áu......” Cậu bị điện giật ré lên: “Pikachu! J zãy Trạm Pì Pì!”
Bảng thông báo lại đúng lúc xuất hiện.
Độ hảo cảm của Trạm Mặc: + 50!
Quan hệ hiện tại: Tin tưởng ( 60/100)
Chu Nam Trạch: Y thích bị mình kêu là Pikachu thiệt hả?
Sở thích của trùm cuối thật kỳ lạ.
Đến hôm có kết quả thi, Chu Nam Trạch ngạc nhiên phát hiện điểm Trạm Mặc còn cao hơn mình.
“Trạm Pì Pì, gút chóp bro!” Cậu cầm điện thoại nhào lên xoa đầu Trạm Mặc.
Trạm Mặc đơ mặt tránh ra, lại bị sức mạnh vô hình quấn chặt tứ chi đè trên bàn vày vò một trận.
“Ấu trĩ.”
Chu Nam Trạch cãi lại: “Gì, nếu mà không nhờ mấy chụp tập đề của tớ... Cũng vì cậu hết đấy, người anh em cảm động khum?”
Trạm Mặc: “Không nhúc nhích được.”
“......”
Cậu thả Trạm Mặc ra, điện thoại rung, mở ra thì thấy có tin ny tới.
Thủ khoa phố Bắc An: Thiếu niên anh tài, lật tung sân đấu khiêu chiến cấp A!
Có gắn kèm thêm tấm ảnh tư thế hiên ngang oai hùng của cậu thiếu niên, cằm giường cao, diện mạo khá giống một người quen cũ. Lướt xuống thêm thì thấy đúng là nhà họ Phó.
Cậu ta tên là Phó Hạo Huy, đứa con cưng của nhà Phó, cấp tiềm lực S dị năng lửa “Thiêu đốt tuyệt đối“. Là người vừa sinh ra đã đá Phó Hạo Viêm khỏi ghế thừa kết, khiến Phó Hạo Viêm không cam tâm chạy tới tiệc sinh nhật 6 tuổi của Chu Nam Trạch hòng châm ngòi ly gián.
Báo viết không những cấp tiềm lực của dị năng Phó Hạo Huy cao mà còn tăng rất nhanh, hiện đã đạt cấp A. Phóng viên còn khích lệ không chừng cậu ta có thể vượt được cấp tiềm lực thẳng đến 2S, cũng chính là cấp cao nhất trước khi Trạm Mặc xuất hiện.
Chu Nam Trạch tắt màn hình, chỉ để lại một ấn tượng mơ hồ. Dù sao thì sau này chẳng học cùng ban mà, Phó Hạo Huy có liên quan gì tới mình đâu.
Cậu và Trạm Mặc thuận lợi trúng tuyển cấp 3 Bắc An, hai tiềm lực cấp 3S giả A, cấp hiện tại A giả B, ngoài ra thành thích điểm văn hóa rất cao nên được phân đến lớp chuyên trọng điểm của ban tổng hợp.
“Có phải chúng ta giả vờ hơi quá không?” Trạm Mặc hỏi.
Chu Nam Trạch thề son sắt: “Tin tớ đi, không thành vấn đề!”
Mình chọn con đường hòa bình mà bạn tôi!
Tiết trời tháng 9 nóng nực, Chu Nam Trạch đứng nhìn sơ đồ lớp, hai bên thái dương đẫm mồ hôi.
Lúc này cậu vô cùng hâm mộ mấy người có dị năng hệ băng, cách 10 mét có một bạn nữ như tủ lạnh di động, bạn học xung quanh ai cũng đeo lên bộ mặt sảng khoái.
Nghĩ thế, chợt cảm thấy một luồng nhiệt nóng bức phả vào mặt.
Thằng hệ lửa nào đấy?
Vừa quay đầu lại, một cậu thiếu niên quen mắt đi đến. Cằm hất cao, mắt đảo một vòng xung quanh. Sau đó Chu Nam Trạch nghe ai đấy thì thầm:
“Ủa không phải thủ khoa đấy hả?”
“Ờ đúng rồi, nghe nói đã giao chiến được với dị năng giả cấp A có kinh nghiệm rồi đó.”
“Ôi ông trời thiên vị, mé tức thiệt.”
“...... Chỉ có tớ không thích cái mặt kênh kiệu của cậu ta hả?”
“Thế cậu không biết à? Người ta giàu lắm, họ Phó, nhà có quyền có tiền, người lại có tài, được kênh kiệu.”
Ánh mắt của Phó Hạo Huy đảo một vòng rồi dừng lại trên người Chu Nam Trạch.
Hắn mỉm cười đi tới trước mặt Chu Nam Trạch.
“Không phải cậu ấm nhà họ Chu đây sao? Thật trùng hợp.” Hắn cố ý đãi giọng mỉa mai: “Tôi còn nhớ trước kia cậu bảo sức mình không tệ, sẽ nhanh chóng vượt qua anh trai tôi. À, nói thế là bởi anh tôi quá vô dụng nhỉ.”
“Còn cậu bây giờ, chậc chậc, ban tổng hợp, cũng không ra gì cho cam.”
Những học sinh ưu tú sẽ đến ban chiến đấu, ban tổng hợp là cho những học sinh có thành tích môn văn hóa tốt nhưng dị năng có hạn. Chu Nam Trạch giờ là A giả B, phù hợp.
Chu Nam Trạch khó nói đánh giá Phó Hạo Huy. Cái cảm giác chìa mặt ra để mình bả cho mấy cú quá là quen thuộc... Cực kì quen.
Trước mặt bao nhiêu là bạn học, cậu dùng ánh mắt của ông lão coi điện thoại trên tàu điện ngầm ngắm nghía Phó Hạo Huy, không đồng tình nói: “Ban tổng hợp thì sao? Ăn hết của nhà cậu hả? Học sinh muốn học ở ban tổng hợp, Bộ giáo dục mở lớp tổng hợp, liên quan gì bưởi đây?”
“Cậu......” Phó Hạo Huy cứng còng, mặt đỏ lên, dị năng cũng phát ra, nhiệt độ xung quanh tăng lên.
“Ối dồi ôi, hong trả lời được sao?” Chu Nam Trạch cười cợt: “Trình độ này mà đòi so võ mồm với tôi?”
“Chu Nam Trạch mày thích ăn đấm phải không!”
Lời còn chưa dứt, một quả cầu lửa đã bay tới. Bạn học đứng quanh hóng hớt hét lên, nhanh chóng tản ra.
Cảnh tượng trong tưởng tượng của họ không xảy ra, lửa tan, Chu Nam Trạch vẫn đứng tại chỗ không hư hỏng gì. Khuôn mặt tuấn tú hãy còn treo nụ cười khẩy.
Phó Hạo Huy khiếp sợ nhìn cậu, sao có thể? Nó chỉ là một thằng có dị năng trọng lực cấp A thôi mà!
Lúc y còn đang sững sờ, Chu Nam Trạch hùng hổ bước tới, lôi ra cuốn《 cẩm nang nắm chắc kiến thức dị năng 5 năm trong vòng 3 năm》 đánh cái bốp lên mặt hắn.
Chu Nam Trạch nghiêm túc phán: “Ai bảo cậu chìa mặt ra làm gì.”
Bí kỹ · vả mặt ( vật lý)!
Sau khi bị tát, Phó Hạo Huy thấy Chu Nam Trạch nhanh chóng rụt cuốn sách về, mở ra giả vờ chăm chỉ học tập. Tay hắn đang ngưng tụ dị năng mà nghi ngờ, đột nhiên nghe thấy tiếng gào giận dữ chủ nhiệm ban từ sau lưng:
“Không được sử dụng dị năng trên hành lang!!!”