Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 10: Chương 10




Hôn lễ của Lỹ Tĩnh kết thúc, Tiếu Hàm lại phải đối mặt với đợt thi thử giữa học kỳ. Cô phải bận rộn ôn tập cho hai lớp, thuận tiện lấy cái này làm lí do để tránh buổi xem mắt mà Chu Triển Nguyên đã sắp xếp. Cô thật sự không có tâm tư nào để đối mặt với kiểu gặp gỡ như thế này, ba mẹ đều quan tâm, anh hàng xóm sắp đặt, quả thật rất thần thánh!

“Chủ nhiệm Hoàng, tôi đã có bạn trai, thật sự..... không lừa cô đâu....... Ừ ừ, cho nên không cần giới thiệu cho tôi.... ...” Cuối cùng cũng xử lý được sự nhiệt tình như lửa của chủ nhiệm Hoàng, Tiếu Hàm nhịn không được thở dài. Trong nhà ba mẹ thúc giục, ở trường học cấp trên lại quan tâm, thời kì này, chẳng lẽ muốn cô dẫn bạn trai về nhà mới chịu sao?

Xem ra, cho dù là vì để cuộc sống yên ổn, cô cũng phải cảnh giác cao độ vì bản thân mà quyết định mới được. Ếch ba chân khó gặp, đàn ông hai chân không phải còn đầy ngoài đường đó sao???

Cô giáo Tiếu lặng lẽ nắm chặt quả đấm, vì cuộc sống yên ổn của mình, quyết không thể lãng phí tuổi thanh xuân của bản thân, không thể đợi đến khi cái mặt bã đậu rơi nước mắt đẫm vạt áo lại hối hận bản thân không tự nắm giữ chút thanh xuân còn lại được.... ....

“Tư Tư, ngày mồng một tháng năm cô có kế hoạch gì chưa?” Tiếu Hàm uống canh, hỏi Trần Tư Tư đang ngồi đối diện. Ngày mồng một tháng năm đến rất nhanh, là ngày được nghỉ lễ, công ty của ba cô tổ chức đi du lịch ở núi Hoàng Sơn, ba mẹ cô, hai người bọn họ vui vẻ hớn hở đi ngắm mây trôi bồng bềnh, liền bỏ mặc một người đáng thương như cô ở nhà.

“Tôi nha” Trần Tư Tư bĩu môi, cười nói: “ Tôi đi chơi cùng gia đình của anh người yêu, chúng tôi bàn nhau đi Hải Nam là thích hợp nhất.” Trần Tư Tư cười vô cùng hạnh phúc, trải qua nhiều đợt yêu đương, cuối cùng cô cũng gặp được người đàn ông lý tưởng như đã nói của đời mình, gần đây hai người luôn dính vào nhau.

Tiếu Hàm hiểu rõ gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Hay cứ ở nhà đi, dù sao cô cũng không muốn đi chơi chỗ nào hết, đúng lúc nhà cửa cần được dọn dẹp rồi, nhân tiện thay đổi ra giường luôn, cô vừa mới mua bộ hoa văn hoa hồng bốn màu kia, thuận tiện thử xem sao.

“Đi thôi, chiều nay là buổi học cuối cùng rồi, sau đó tôi sẽ đến nhà anh yêu của tôi ~~ chuẩn bị vui vẻ để đi Hải Nam chơi ~~” Trần Tư Tư cầm bát cơm lên, cười nói.

“Ừ, buổi chiều tôi không có lớp, dọn dẹp một chút là có thể về luôn.” Tiếu Hàm cũng cười, khuôn mặt thoải mái mà vui vẻ, nghĩ đến ba ngày nghỉ liên tiếp, tâm tình mọi người đều tốt cả.

Tan tầm, về đến nhà, Tiếu Hàm đang nấu ăn, điện thoại bỗng vang lên.

“Ba, con biết rồi, hai người cứ đi chơi vui vẻ đi, con sẽ ở nhà, ừ ừ, không đi ra ngoài, được được, ba mẹ cứ yên tâm, con biết rồi..... Ách, được, biết rồi.....” Đợi ba mẹ lảm nhảm xong an tâm cúp điện thoại, nghĩ đến câu nhắc nhở cuối cùng của ba, Tiếu Hàm nhịn không được giật giật khóe miệng, ông nói, nhân dịp ngày nghỉ này, đi ra ngoài nhiều nhiều một chút, để quen biết thêm vài tên con trai.

Haiz, cái này nghĩa là gì chứ, con gái hai người thật sự không ai thèm yêu sao?

Đang mãi nghĩ đến chuyện này, chuông cửa bỗng vang lên.

Tiếu Hàm có chút nghi hoặc, ai sẽ đến tìm cô đây? Ba mẹ vừa mới lên ô tô, không thể là bọn họ được.

Mở cửa, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Triển Nguyên cùng vẻ ủy khuất của Nãi Tích đang đứng trước cửa nhà, Tiếu Hàm có chút kinh ngạc, có chuyện gì đây vậy?

“Anh Triển Nguyên, mau vào đi, Nãi Tích, muốn uống gì?” Tiếu Hàm nghiêng người cho bọn họ vào nhà, khom lưng cười yếu ớt hỏi Nãi Tích.

Nãi Tích bĩu môi không lên tiếng, trừng to mắt liều mạng nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, tay nhỏ bé nắm chặt tay ba ba không rời.

Tiếu Hàm giương mắt, nhìn về phía Chu Triển Nguyên, không động tĩnh hỏi: đây là có chuyện gì vậy?

Chu Triển Nguyên cười khổ, nhìn lại ánh mắt kiên định của con trai đang đứng bên chân, có chút buồn rầu nói: “Ngày mai anh phải đi công tác, con dâu dì Lý đang ở trong bệnh viện dưỡng thai, bà ấy xin phép nghỉ vài ngày, muốn đi chăm sóc cho con dâu, nhưng mà đúng lúc Nãi Tích cũng được nghỉ, nó không ở nhà một mình được, anh tạm thời không tìm được người thích hợp để chăm sóc nó, cho nên đã nghĩ đến em....”

Tiếu Hàm giật mình sửng sốt, nhưng mà lập tức liền hiểu rõ ý tứ của anh, chắc là Nãi Tích không có ai chăm sóc, nghĩ giao cho cô chăm sóc nó, Nãi Tích không muốn rời khỏi ba ba, thế nên mới thành bộ dạng này.

“Đi, Nãi Tích ở lại chỗ này cùng cô giáo Tiếu được không? Cô giáo Tiếu sẽ nấu ăn ngon cho Nãi Tích nhé.” Tiếu Hàm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nãi Tích, hai mắt mỉm cười, vươn tay an ủi vỗ nhẹ trên đầu nó.

Nãi Tích chu cái miệng nhỏ xinh, bày ra khuôn mặt lạnh như băng, mặc dù tay vẫn cầm lấy tay ba ba, nhưng mà rõ ràng có buông lỏng đi một chút.

Chu Triển Nguyên nhìn thế không khỏi thở phào nhẹ nhàng, trong lòng cũng dễ chịu, xem ra lựa chọn của mình không sai.

“Nãi Tích, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo Tiếu, hai ngày sau ba sẽ về đón con.” Chu Triển Nguyên đưa tay con trai giao cho Tiếu Hàm, có chút áy náy nhìn cô lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Tiếu Hàm cười nhẹ nhìn anh lắc lắc đầu, cúi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của Nãi Tích, cười tủm tỉm kéo nó chạy đến bàn ăn, “Ngồi ở đây nhé, cô giáo Tiếu sẽ nấu món ngon cho Nãi Tích, ăn xong chúng ta cùng xem tivi, ngoan nhé.”

Tuy trên mặt con trai nhìn vẫn có chút bất mãn, nhưng xem như vẫn ngoan ngoãn để cho Tiếu Hàm bế ngồi vào ghế, Chu Triển Nguyên thở phào, cũng đi theo. “Đây là quần áo tắm rửa của Nãi Tích, còn có đồ chơi mà nó thích, anh đều để ở trong túi, và có hai ngàn đồng, coi như là tiền ăn uống.”

Tiếu Hàm nhíu mày, trừng mắt liếc anh một cái: “Anh coi Nãi Tích là voi à, hai ngày có thể ăn hết hai ngàn đồng sao. Vẫn là em nghèo, nuôi một đứa nhỏ mà cũng không nuôi nổi? Đừng nói là hai ngày, hai năm em vẫn nuôi dưỡng tốt.” Tiếu Hàm nói xong, liền không thèm nhìn anh, bật lửa, hâm lại canh.

“Anh để túi trên ghế sô pha.” Thấy cô như vậy, Chu Triển Nguyên cũng không biết phải nói gì, nghẹn vài giây, nói một câu như vậy.

“Lấy lại tiền đi, nếu không em sẽ giao Nãi Tích lại cho anh đưa về.” Tiếu Hàm cũng không quay đầu lại, chỉ tập trung rửa sạch thức ăn, nhưng mà Chu Triển Nguyên lại nghe ra trong lời nói của cô có lực uy hiếp, con bé này, vẫn còn khó chịu như vậy.

“Được, tiền anh sẽ lấy lại, đợi anh trở về sẽ mời em ăn cơm, như vậy được chứ?” Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn bộ dạng cô bận rộn, cười lắc đầu.

“Ngày mai anh đi công tác?” Tiếu Hàm liếc mắt nhìn anh một cái, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Ừ, đúng vậy.”

“Ở lại ăn cơm đi, dù sao nấu lại thức ăn nữa là có thể ăn cơm. Được rồi được rồi, bây giờ anh đi ra ngoài chơi với Nãi Tích đi.” Ghét bỏ trừng mắt liếc anh một cái, Tiếu Hàm cũng không...... nể tình chút nào đẩy anh đi ra khỏi phòng bếp.

Phòng bếp nhỏ như vậy, hai người đứng rất chật chội, anh sẽ cản trở cô nấu ăn.

Chu Triển Nguyên lặng đi một chút, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, người đã ở bên ngoài, trên thương trường tổng giám đốc Chu không gì là không làm được thế mà lại bị người ta ghét bỏ?

Nhìn ánh mắt con trai có chút khó hiểu, quản lý Chu trên mặt có chút đỏ lên kiêu ngạo, khụ một tiếng. “Con trai, ba ba chơi cùng con ~~”

“Ăn cơm ~~” Tiếu Hàm tắt bếp gas, hướng ra phòng ngoài thét to một tiếng, sau đó thành thục trải bàn ăn.

“Oa, có thể đọ tay nghề cùng dì Vương nha.” Chu Triển Nguyên đi vào, khoa trương cười nói, Nãi Tích cũng chạy hộc hộc tiến vào, ôm chặt chân Chu Triển Nguyên không tha, ánh mắt thẳng tắp sáng long lanh nhìn chằm chằm bát trứng xào cà chua nhiều màu trong tay Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm khịt khịt mũi, xoay mình xem thường một cái, chỗ này nhỏ như vậy, chứa ba người, mặc dù cái kia nhỏ như vậy có thể trực tiếp không cần để ý.

“Nếu không thì di chuyển chỗ ngồi, đi ra ngoài đi ra ngoài......” Tiếu Hàm thúc giục nói.

“Nãi Tích, ngoan, đi ra ngoài trước, lập tức sẽ có ăn.” Chu Triển Nguyên cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dỗ dành nói.

“Nãi Tích, đem đũa cầm ra trước đi.” Tiếu Hàm đưa cho nó ba đôi đũa, đối với ánh mắt kinh ngạc của Chu Triển Nguyên, một chữ cũng không nói: “Tự mình bắt tay vào làm, mới có cơm ăn áo mặc!”

Nói xong, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

“Anh Triển Nguyên, đưa bát canh, còn cả rau cần tây, cùng mang ra cả đi.” Nói xong, chính cô dẫn đầu bưng bát cơm đi ra ngoài.

“Oa, có thể ăn cơm rồi!” Tiếu Hàm đưa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, nhịn không được cảm thán một tiếng. Vốn định đem canh ngày hôm qua còn thừa hâm nóng lại một mình ăn, lại xào thêm rau cần để ăn bữa tối, nhưng mà bởi vì có hai vị khách không mời mà đến nên không kịp chuẩn bị đãi khách, cô đành phải làm nhiều hơn hai món, may mà trong tủ lạnh còn có một ít nguyên liệu nấu ăn.

“Có đi rửa tay hay không đây?” Cô giáo Tiếu chống nạnh trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ, hai người đàn ông đang thèm chảy nước miếng.

Một lớn một nhỏ đều đồng loạt giơ tay để lên trên bàn, giống như học sinh ngoan ngoãn chờ cô giáo kiểm tra vậy.

Tiếu Hàm nhẫn nhịn không phát ra tiếng ‘xì’, trừng mắt liếc hai cha con giảo hoạt một cái, quở trách nói: “Ăn cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.