Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 53: Chương 53




Editor: Jenda

Bởi vì bị người họ Chu nào đó cố tình làm loạn, làm cho tim cô giáo Tiếu đập loạn nhịp, thậm chí mất đi trình độ, một món cà tím chiên thành cà tím nướng, may mà măng nấu canh xương vẫn bình an ra lò.

Một bữa tối ăn trong yên lặng, ngoại trừ mỗi con sói xám vẫn cực kỳ hưng phấn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mà nói, toàn bộ đều cực kỳ bình thường.

Cơm nước xong, Tiếu Hàm đem bát đũa đặt lên trên bàn, nhìn Chu Triển Nguyên cười đến cực kỳ sáng lạn: “Triển Nguyên, phiền anh rửa chén… ~”

Chu Triển Nguyên tạm ngừng một chút, ngay lập tức đình chỉ nụ cười cưng chiều nhìn cô gái đã nhảy lên ghế sô pha xem phim thần thượng, cam chịu số phận đi rửa bát.

“Bây giờ sao lại muốn anh rửa bát?” Chu Triển Nguyên lau khô tay, ngồi bên người Tiếu Hàm, một tay đã đem cả người cô nằm vào trong lòng mình, vóc dáng tiểu Hàm không tính là nhỏ, nhưng lúc dựa vào trong lòng anh lại đặc biệt nhỏ xinh. Trước kia bất luận là ở nhà này hay nhà anh, tiểu Hàm đều chủ động ôm đồm hết tất cả công việc…, nhưng mà, anh cực kỳ thích nhìn biểu tình ‘Người không liên quan tôi sẽ không để ý người’ của cô, đúng là ngốc mà. Ừm, kỳ thật việc gánh vác gia đình gì đó, nếu có thể, anh cũng không nỡ nhìn đôi tay trơn mịn kia biến thành thô ráp.

Tiếu Hàm ăn cam, ánh mắt không chớp không dời khỏi màn hình tivi: “Anh cũng không phải là khách, em cũng không muốn khách khí với anh.” Trước kia vì coi anh là khách, cho nên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu, bây giờ nếu đã là quan hệ này, hà tất phải khách khí?

Chu Triển Nguyên buồn cười nhìn miệng cô gái nhấp lên nhấp xuống ăn cái gì đó, rất giống con chuột nhỏ, “Tiểu Hàm, quả cam ăn ngon thế sao?” Quả cam và TV lại quan trọng hơn với anh sao? Vì sao thà rằng ăn cam, xem tivi cũng không hứng thú liếc anh lấy một cái?

Này này này, tổng giám đốc Chu, từ khi nào anh lại có suy nghĩ cùng quả cam, TV ghen tuông hả?

Tiếu Hàm lườm anh một cái, chỉ chỉ đĩa trái cây trên bàn, “Vẫn còn nhiều, anh muốn ăn thì tự mà lấy.”

Chu Triển Nguyên tươi cười càng thêm sáng lạn, tay liền dùng lực, cả người Tiếu Hàm thuận tiện ngồi trên chân anh: “Tiểu Hàm, anh phải nếm thử xem quả cam này có ngọt không.” Dứt lời, môi đã đặt trên môi cô.

Nhẹ nâng eo cô, vốn là dùng lười thăm dò bờ môi cô, thật lâu sau, ngay lúc Tiếu Hàm cho rằng giống như thường ngày sẽ kết thúc, lại giật mình đột nhiên trong miệng một vật mềm mềm yếu yếu gì đó, nhẹ nhàng mà cuốn lấy lười cô…

Ẩm ẩm ướt ướt, răng môi lẫn lộn.

‘Ầm vang”. Tiếu Hàm một phen bùng nổ mặt đỏ bừng, cứng ngắc hai giây, lại gống như quyết tâm quyết định cái gì, một phen ôm lấy cổ anh, mềm mại cuốn lấy cánh môi anh, làm cái hôn này sâu thêm.

Chu Triển Nguyên sửng sốt một phen, nhưng cũng lấy lại tinh thần, cũng không khỏi sung sướng, ban đầu anh còn sợ cô bất mãn, cũng không dám xâm nhập quá mức, lại không ngờ, tiểu Hàm vậy mà sẽ chủ động.

Một khi đã như vậy, anh làm đàn ông, sao có thể bại bởi phụ nữ đây.

Nâng eo của cô, đem cô hướng lại mình gần hơn một chút, tay đỡ cái ót của cô, liếm nhẹ hàm răng của cô, đợi cô thở dốc, thừa cơ mà vào, lại hôn càng sâu.

Tiếu Hàm nóng mặt, thân thể càng lúc càng mềm, hai tay không khỏi chủ động ôm lấy cổ anh, tùy anh nâng eo mình, càng tựa vào càng gần…

Mãi đến khi Tiếu Hàm thấy sắp nghẹt thở, Chu Triển Nguyên mới buông lỏng cô ra. Buồn cười nhìn sắc mặt đỏ ửng, Chu Triển Nguyên lấy trán chạm vào cô, thanh âm trầm thấp nói: “Tiểu Hàm, đêm nay anh ở lại đây được không?”

Đôi mắt thanh tú mông lung, Tiếu Hàm vô thức ôm lấy cổ anh, ngẩn ngơ gật gật đầu, sau một lát, ý thức được mình đang dùng tư thế ngồi ở trong lòng Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm tựa như mới tỉnh lại, mặt ầm ầm sung huyết đỏ bừng, cô thế mà dạng hai chân ngồi trên người anh, hai tay chặt chẽ ôm cô của anh, váy mỏng manh đã sớm theo động tác kéo lên, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, này, này, này…

Tiếu Hàm mạnh mẽ đứng dậy, nhân lúc Chu Triển Nguyên còn chưa lấy lại tinh thần, người đã chạy vào toilet, chỉ nghe thấy ‘thình thịch’ một tiếng, để lại tổng giám đốc Chu ngu ngơ tại chỗ. Hình như, dọa đến cô rồi sao?

Chu Triển Nguyên có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi, liếm liếm môi,quả thực, quả cam cực kỳ ngọt. Khó trách tiểu Hàm thích như vậy.

Tiếu Hàm bưng mặt đứng trước gương, cố gắng bình tĩnh lại hô hấp, loại chuyện này đối với người yêu là cực dđlqđ kỳ bình thường, có cái gì phải xấu hổ. Nói thì nói như vậy, nhưng mà, ngẩng đầu, nhìn cái môi đỏ mọng, ướt át, kiều diễm trong gương, sóng mắt lưu chuyển, cô gái vô cùng quyến rũ, Tiếu Hàm nhịn không được mặt đỏ tim đập, có chút không quen, nhưng mà, không chán ghét.

Là anh, cho nên không thấy ghét sao?

Dùng nước khoát lên mặt cho giảm nhiệt độ, Tiếu Hàm mở cửa, để Triển Nguyên một mình ở phòng khách không tốt lắm đâu, vả lại, loại sự tình này bình thường cũng ít gặp, không có gì phải thẹn thùng.

Chu Triển Nguyên nhìn cô gái có chút ưỡn ẹo lại ra vẻ trấn định, trên mặt tươi cười vẫn còn sáng lạn, a… không, là càng sáng lạn chứ.

“Tiểu Hàm, bên ngoài mưa to, không về được.”

Tiếu Hàm giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự như vậy, mới một hồi, mà mưa liền như trút nước. Thời tiết mùa hạ đúng là không thể đoán trước được.

“Đi trên đường, chắc là không sao.” Tiếu Hàm xoay mặt, không nhìn thấy anh treo một bên mặt tươi cười. Thấy thế nào cũng đáng đánh đòn.

“Nhưng mà, có sét.” Chu Triển Nguyên tiếp tục cười nói.

Tiếu Hàm nghiêm mặt: “Em không sợ.”

“Nhưng mà anh sợ ~~” Tổng giám đốc Chu cười đến một mảnh xuân quang.

Tiếu Hàm:…

Anh một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, tuy không thể nói khỏe như trâu, nhưng là người cũng được coi là cao lớn, anh lại đứng trước mặt một cô gái tội nghiệp nói anh sợ sét đánh sao?

“Không có quần áo của anh…”

“Lần trước mua quần áo không phải để ở nhà em sao, áo ngủ và áo tắm đều có…”

Tiếu Hàm đen mặt, người này đã sớm tính toán như vậy sao? Vừa định há mồm nói không có đồ dùng rửa mặt của anh, giương mắt liền thấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mới mua hôm nay, không ngờ lúc lấy bàn chải đánh răng người này lại cười như vậy lại là nguyên nhân này?

“Tiểu Hàm, đài truyền hình nói hôm nay bão…, nói không chừng sẽ cắt điện, cho nên anh ở lại nhé ~” Chu Triển Nguyên cười kéo cô qua, nhéo nhéo đôi má của Tiếu Hàm, mang chút cưng chiều nói: “Yên tâm, chỉ là lo em ở một mình.” Ừm, tiến hành theo tuần tự đi, hôm nay đã là tiến bộ rất lớn, anh không mong đột nhiên tăng mạnh.

Tiếu Hàm đỏ mặt giận liếc anh một cái, tiện tay chỉ vào toilet, “Em đi lấy một ít đồ anh cần dùng.” Kiểu dép lê nam gì gì đó vẫn có chuẩn bị, lúc ba ba đôi khi tới đây cần dùng, tạm thời cho Triển Nguyên dùng cũng không sao, còn áo ngủ gì gì đó, đều đã ở trong tủ quần áo, bây giờ đi lấy cho anh.

Chu Triển Nguyên sờ sờ cằm, híp mắt nhìn cuồng phong gào thét ở bên ngoài, bông nhiên cảm thấy ông trời cực kỳ giúp anh. Từ nhỏ đến lớn tiểu Hàm chỉ sợ bóng tối, thân là anh trai anh làm sao có thể không biết, có một lần, bác Thúc và dì Vương đều đi công tác, tiểu Hàm ở lại nhà anh, nhưng mà cầu chì bị đứt, tiếu Hàm lại ôm cánh tay anh hồi lâu không dám buông tay. Ừm, sau này lớn lên có tốt hơn chút, nhưng mà, tính sợ bóng tối cũng không có vấn đề gì, sau này có anh ở cùng cô.

“Triển Nguyên, anh vào tắm đi, em đã treo khăn tắm và áo ngủ ở trên giá rồi.” Tiếu Hàm từ phòng vệ sinh đi ra, cúi đầu không nhìn anh.

Chu Triển Nguyên mỉm lqd cười sờ sờ đỉnh đầu cô, thuận tay mở âm thanh TV tối đa, “Em hay xem TV, anh sẽ ra ngay.” Anh vừa rồi đã bật đèn trong phòng, cả trong phòng bếp cũng không tắt. “Di động của em anh đã tắt dùm, để trên ghế sô pha.” Sét đánh gì gì đó, tốt nhất không nên mở di động, anh vốn nghĩ cũng nên tắt TV, nhưng nghĩ đến tiểu Hàm ở một mình trong phòng khách chờ đợi vẫn lo lắng, mở TV tốt hơn để một người im lặng chờ đợi. Nhà trọ đều có thiết bị chống sét, nên sẽ không có việc gì.

“Em biết rồi, anh vào tắm đi.” Trời mùa hè, mưa rào sấm chớp đối với bọn họ mà nói, cái tốt duy nhất là có thể mát mẻ không ít.

Chu Triển Nguyên tắm rửa rất là nhanh, chỉ có 20 phút liền đi ra. Tiếu Hàm miệng ngậm dưa hấu, ngây ngốc nhìn Chu Triển Nguyên đầu tóc ướt nước đi ra, áo ngủ màu xanh bình thường quả thực để cho anh mặc lại thành sang trọng anh tuấn, mà tóc ướt sũng buông xuống trán, so với bình thường ít đi vài phần nghiêm chỉnh, có vẻ đặc biệt nhàn nhã lười biếng.

Tiếu Hàm thở dài, quan trọng vẫn là dáng người, mặc cái gì đều không quan trọng. Trần Quán Hi mặc áo T-shirt rách nát cũng đáng nhìn hơn người khác, cũng có thể chứng minh.

Chu Triển Nguyên tiến gần lên, buồn cười gật gật cái trán cô: “Cô nhóc, nhìn cái gì vậy?”

Tiếu Hàm bỗng nhiên đỏ mặt, vừa mới tắm xong mùi hương còn quanh quẩn ngay tại chóp mũi, là hương chanh cô thích nhất, sớm biết anh thích cố ý đùa cô, lại không nghĩ rằng cô nhìn bộ dạng này của anh, vậy mà sẽ không nhịn được liên tưởng… Thật sự là, quá phận rồi!

“Em đi tắm…” Tiếu Hàm chạy mất dép. Thật là không có tiền đồ, dựa lưng vào cửa phòng tắm, Tiếu Hàm ảo não nghĩ, cứ như vậy đã không chịu nổi, đợi lát nữa cùng giường chung gối thì phải làm sao bây giờ?

Khoan đã, đợi lát nữa, cùng giường chung gối? Tiếu Hàm che mặt, cô vậy mà quên nơi này chỉ có một phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.