Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 56: Chương 56




“…Tiếu Hàm…” Chu Triển Nguyên kinh ngạc ra tiếng, không dám tin nhìn người đỏ mặt không dám nhìn anh. Bàn tay nhỏ mềm mại trơn bóng, giờ phút này vậy mà… Chu Triển Nguyên toàn thân chấn động, theo động tác uyển chuyển của cô mà trong miệng không khỏi ngâm khẽ ra tiếng.

“…” Nghe được tiếng anh ái muội khàn khàn không giống ngày thường, Tiếu Hàm cảm thấy mặt mình chắc chắn đang đỏ rực, mặc dù đã tắt đèn, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ và đèn đường xuyên qua mức màn, vẫn lưu lại trong phòng loang lổ một hình ảnh, vụng trộm mở mắt ra, nhìn ánh mắt chấn kinh mà kinh hỉ của anh, Tiếu Hàm bỗng cảm thấy, lúc này bất cứ giá nào vẫn rất đáng.

“Tiểu Hàm…” Chu Triển Nguyên hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một lần lại một lần kêu tên cô, tay phải thuận thế đi xuống, cầm bàn tay mảnh khảnh của cô, bàn tay lớn của anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, mà tay của cô, giờ phút này chính là đang bao phủ của anh…

Thỏa mãn than thở một tiếng, Chu Triển Nguyên vươn một tay kia ra, ôm cô vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của cô, hôn sạch hai gò má, lại nghiêng sang, đó là vành tai trắng nõn mượt mà kia, Chu Triển Nguyên đã sớm phát hiện ra, tiểu Hàm sợ nhất chính là mình hôn chỗ này.

Quả nhiên, lúc anh đụng tới vành tai của mình trong giây lát, toàn thân Tiếu Hàm đều sợ run người, đầu khẽ rụt xuống, liền đánh lên cằm của anh, mà trong tay bất giác cũng dùng lực, hạ xuống một phát, lại phát hiện anh cũng run rẩy theo cô, cũng không biết là bị cô đánh cho đau, hay là…

Nghĩ lại liền thấy hoảng loạn, trong tích tắc Tiếu Hàm thả anh ra cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì anh rút khăn tay lau sạch sẽ cho cô, anh vừa thương tiếc ôm mình vừa hôn, nói không hết lời ân ái… Loại cảm giác này, thật đúng là, xấu hổ mở miệng, nhưng mà, không chán ghét nha.

Toàn thân Chu Triển Nguyên mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cũng không nỡ buông thiên hạ nóng bỏng ở trong lòng ra, /ddlqd/ cứ như vậy ôm khoảng chừng mười phút đồng hồ, đợi cho tâm tình bình tĩnh trở lại, mới lưu luyến buông cô ra. “Tiểu Hàm, anh rất vui mừng…” Chu Triển Nguyên khẽ chạm nhẹ vào sợi tóc của cô, trong mắt mỉm cười, đem cô tóc tai hỗn độn đẩy ra, lộ ra một đôi mắt khó xử.

Ôm cô vào toilet, tự mình vừa rửa tay cho cô, vừa lau mặt, Chu Triển Nguyên cảm thấy hài lòng mới ôm cô trở về phòng.

“Không cho cười…” Tiếu Hàm tức giận trừng mắt nhìn anh, nghĩ muốn lấy tay che mặt, nhưng nghĩ lại tay vừa đụng vào chỗ kia, lại mạnh mẽ để tay xuống, trên mặt lại càng đỏ ửng, ‘Hừ’ một tiếng, quay lưng đi, không nhìn anh, cũng để cho anh không nhìn thấy khóe miệng mình giương nhẹ.

Đặt cằm xuống vai cô, Chu Triển Nguyên cười trầm thấp: “Thẹn thùng rồi hả?”

Tiếu Hàm nhích ra ngoài, im lặng không để ý đến anh, chỉ có lỗ tai hồng hồng cực kỳ không tiền đồ đã bán đứng cô, người này sao lại đáng ghét như vậy, được tiện nghi còn khoe mã. “Ngủ thôi!” Tiếu Hàm thì thầm một tiếng, kéo kéo chăn, che quá bả vai.

Chu Triển Nguyên khẽ cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy cô, thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm giác thấy người trong lòng nhích lại gần, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ ấm áp không nói nên lời. Ừm, nhất định phải nhanh cưới cô về, đều đã tiếp xúc ‘thân mật’ như vậy, làm một người đàn ông, phải phụ trách.

Ánh sáng nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ, Chu Triển Nguyên cười mò mẫm tay cô ôm thắt lưng anh, mười ngón tay đan lại, tựa như làm một.

“Đã dậy?”

Tiếu Hàm mở mắt ra, nhìn thấy anh mỉm cười, mặt ửng hồng lên, không được tự nhiên rụt rụt vào trong, không có thói quen này, không quen sáng sớm thức dậy ở trong lòng một người đàn ông, còn với tư thế ái muội như vậy…

Nhìn một cái, cả người tựa như con bạch tuộc bám vào người anh, Tiếu Hàm biết tư thế ngủ của mình không được tốt lắm, nhưng mà, đây cũng quá mức quá rồi, váy ngủ đã giống như bình thường, tuột xuống bên eo, lộ ra bắp đùi thon dài, trơn bóng, chăn của cô không biết lúc nào đã bị đá đến chỗ cuối giường, mà mặt Chu Triển Nguyên, ngay trong ngang tấc, gần đến có thể nhìn thấy rõ rệt mỗi một cọng lông mi của anh, còn có đáy mắt chứa nụ cười thản nhiên kia nữa.

“Ngồi dậy…” Tiếu Hàm đỏ mặt đẩy anh một phát, làm bộ như vô tình kéo váy ngủ xuống, vẫn nên đi mua bộ áo ngủ đi, cho an toàn.

“Ừ, ngồi dậy, còn phải đi làm.” Chu Triển Nguyên vuốt trán, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào đôi má ửng hồng của cô, xốc chăn đứng dậy, đứng ở bên giường, vẻ mặt cười cưng chiều: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, anh xuống lầu mua bữa sáng.”

Tiếu Hàm lắc đầu, chống tay #lqd# đứng dậy, sửa lại tóc nói: “Không ngủ được, em đi làm bữa sáng cho.” Nói xong, đặt chân xuống giường, cũng không đi dép lê, cứ như vậy đi ra phòng bên ngoài.

Chu Triển Nguyên nhíu nhíu mày, rất không hài lòng, nhìn đầu ngón chân mượt mà của cô vì bỗng chạm vào lạnh mà cuộn tròn, bước nhanh tiến lên, dùng lực một chút, đã bế cô lên, trong miệng phàn nàn nói: “Về sau không được không mang dép mà đi ở trên mặt đất nữa.” Hơn nữa trong phòng khách lại lát gạch, so với sàn nhà lạnh hơn rất nhiều, cô nhóc này sao lại không biết bảo vệ bản thân mình chứ.

“Biết rồi…” Tiếu Hàm ôm lấy cổ anh, độ cong khóe miệng lần nữa giương lên, vùi mặt vào lòng anh, cọ xát, vụng trộm giương mắt nhìn một bên gương mặt đẹp trai của anh, trong lòng ngọt ngào tựa như muốn tràn ra bên ngoài vậy.

Ôm cô ngồi trên ghết sô pha, Chu Triển Nguyên xoay người đi lấy đôi dép lê hồng nhạt kia cho cô, “Thân là con gái, cho dù là mùa hè cũng phải chú ý.” Chu Triển Nguyên nói liên miên.

Tiếu Hàm cười lè lưỡi, vẻ mặt bướng bỉnh ngồi trên ghế sô pha, lấy mắt nhìn trộm liếc anh một cái, trong lòng thầm vui: “Được rồi, em biết rồi ~” nói xong, xuống sô pha, đi dép vào thuận tiện đẩy anh đi vào toilet: “Khăn mặt và bàn chải đánh răng anh đều biết ở chỗ nào, nhanh đi rửa mặt đi, đợi lát nữa phải đi làm nữa.” Sư tỷ nhắn tin cho cô, nói là cùng đi dạo, ừm, vừa lúc đi mua một ít quần áo, cùng Triển Nguyên đi làm, cô cũng sẽ đến tìm sư tỷ rồi.

“Ăn xong bữa sáng thuận tiện chở em đến cao ốc Long Khê, sư tỷ em đang chờ em ở đó.” Tiếu Hàm vừa nấu cháo, vừa hướng toilet hô. Phòng nhỏ cũng không tồi, nói cái gì cũng không cần lo lắng không nghe được.

“Được.” Chu Triển Nguyên ậm ờ lên tiếng, phun bọt biển trong miệng ra. Sư tỷ kia của tiểu Hàm anh đã gặp qua vài lần, là một nữ nhân rất ngay thẳng, so với Trần Tư Tư còn đáng tin hơn.

Tiếu Hàm luôn lười biếng được thì lười biếng, bữa sáng tất nhiên cũng làm đơn giản, cháo trắng, trứng ~lqd~ vịt muối, món thập cẩm. Trứng vịt muối này là lần trước mua hai quả trứng vàng ở Cao Bưu, mùi vị thơm ngon, Tiếu Hàm cực kỳ thích.

“Đi thôi.” Ăn xong bữa sáng, Chu Triển Nguyên nhận túi trong tay cô, đi trước đến cửa để đi giày.

Tiếu Hàm vào phòng cầm di động lên, đi đến cửa thay giày, thuận tay đưa máy cho Chu Triển Nguyên, khom người bắt lấy cánh tay anh giữ cân bằng.

Chu Triển Nguyên nhíu nhíu chân mày, lúc mặc váy không nên ngồi chồm hổm, thật sự quá dễ dàng, quá dễ để người ta nghĩ bậy bạ rồi.

“Ra ngoài không được khom lưng như vậy.” Chu Triển Nguyên đỡ cô, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đến cánh cửa đen. Chân dài, eo nhỏ nhắn, là đàn ông đều sẽ ném ánh mắt nhìn qua.

Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Triển Nguyên càng thêm khó chịu: “Lần sau anh đưa em đi mua váy.” Không thể mua ngắn như vậy được.

Tiếu Hàm kinh ngạc nhìn người đàn ông bỗng nhiên ăn hơi nhiều dấm chua, ý cười nơi đáy mắt dần dần tràn ra, người đàn ông này ghen…., sao lại đáng yêu như vậy chứ? “Được rồi, được rồi, sau này em chỉ mặc váy ngắn trước mặt anh thôi, có được không?” Kéo kéo cánh tay anh, Tiếu Hàm lấy lòng, cọ cọ vào, “Hôm nay không kịp rồi, không đổi được nữa ~”

Kỳ thật cô mặc váy không tính là ngắn, đến đầu gối, cùng so với mấy cái váy ngắn đến bắp đùi, thật sự còn đỡ hơn nhiều. Bời vì liên quan đến công việc, cô cũng rấy ít khi mua những loại váy này, cơ bản đều mặc đồ công sở, hôm nay mặc váy liền áo như vậy, tuy không thể nói đoan trang thục nữ, nhưng nhìn cũng ra dáng nữ tính.

“Đi thôi, đi thôi, sư tỷ đang đợi em ~” Tiếu Hàm mỉm cười kéo anh ra ngoài.

Chu Triển Nguyên như là đang nghĩ ngợi cái gì, dừng lại một chút, nói thêm một câu nữa: “Nếu Lý Thụy kia cũng ở đó, em phải gọi điện thoại cho anh.” Cho dù là ném công việc cho lão Triệu, anh cũng phải xuất hiện, tên nhóc kia, nhìn như thế nào cũng thấy khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.