Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 62: Chương 62




Editor: Jenda Thảo

Chu Triển Nguyên đứng dậy bắt kịp bước chân của Tiếu Hàm, nhưng mà độ cong của khóe miệng lại càng thêm rõ ràng, Thẩm Phượng Trên nhìn, thầm mắng không có tiền đồ.

Khóe miệng Vương Lan Phương giật giật, nhìn con gái mang theo Chu Triển Nguyên vào phòng, bị Thẩm Phượng Trân lôi kéo thần bí lẩm nhẩm lại ôn chuyện, ánh mắt bận bịu không có thời gian mà chú ý đến động tĩnh của con gái.

Phải biết rằng, công việc bà chủ nhà cực kỳ thiêng liêng, cũng không phải người bình thường có thể làm được, nhất là bộ dạng phu nhân của Thẩm Phượng Trân, chen chúc được ngoài chợ rau, đó mới chính là bà chủ gia đình phù hợp với máy bay chiến đấu, nói chuyện tán gẫu tào lao chính là người lão luyện, ai có thể khiến bà bình thường không có việc gì liền đi theo vài bác gái hàng xóm trò chuyện trời nam đất bắc, nói không hết chuyện nhà.

Mà trình độ chuyên ngành về phụ nữ của Vương Lan Phương nhất định phải thuộc loại ‘trạch’ mẹ, trước kia khi chưa về hưu, cơ bản đều chạy đi chạy lại cả hai nơi bệnh viện và nhà, đi chợ mua rau cũng phải vội vã, mua đồ ăn cũng phải nhanh mà về, chỉ sợ nấu cơm không kịp, trình độ kia tất nhiên không thể sánh bằng Thẩm Phượng Trân.

Chu Triển Nguyên vào phòng trước, cực kì chắc chắn nhìn thấy mẹ đá lông nheo với mình, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Con trai, nắm chắc cơ hội ~ haiz, Chu Triển Nguyên nhịn không được, vỗ trán.

Tiếu Hàm lôi kéo Chu Triển Nguyên vào phòng, đóng cửa phòng lại liền chu mặt oán giận nhìn anh: “Anh thấy chưa, ba mẹ vợ tương lai của anh rất khó trị đấy, haiz.” Hai ngày trước mới về nhà còn dễ nói, cô cũng ở nhà cả ngày, ba mẹ cũng không có động tĩnh gì, cũng không giống như trên TV diễn gì mà nói Triển Nguyên không tốt hay là cường điệu thái độ cứng rắn của họ.

Nhưng mà sau vài ngày, tình hình bắt đầu phát triển theo hướng quỷ dị, ba mẹ bắt đầu nghĩ cách tìm bạn trai cho cô rồi! Cái này làm sao có thể! Thì ra ở đơn vị ba có mấy chàng trai mới đến, nghe nói điều kiện không tồi, sinh viên luật xuất sắc đại học H, mà mẹ cũng có một vị bác sĩ điều kiện không tồi, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình.

Từ lúc biết con gái và Triển Nguyên yêu nhau, theo trực giác của phụ nữ thì Tiêu mẹ thấy đây là một người đàn ông tốt, theo lẽ (dđ*lqđ)mà nói, chính là gần như là chú rồi. Cho nên, mẹ Tiêu trực tiếp loại bỏ mấy người thạc sĩ nghiên cứu sinh y học ở đại học Z, trực tiếp nhắm vào mấy người đàn ông ở khoa tim mạch.

Chú ý, ba mươi tuổi, chưa kết hôn. Mặc dù thấp hơn so với mặt biển.

Khóe miệng Chu Triển Nguyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn bộ dạng nhăn mặt buồn rầu của cô, thật tốt, vừa rồi cô nói đúng lắm, ‘Ba mẹ vợ tương lai của anh rất khó trị đấy’, mà không phải ‘Chúng ta không có khả năng’. Đây là hai người đang đứng cùng một chỗ suy nghĩ, làm cho tâm tình anh vui mừng cực kỳ, ngay cả phiền não mấy ngày này cũng bỗng dưng như khói như mây tan đi, nhẹ nhàng mát rượi trút vào lòng.

“Được,” Chu Triển Nguyên ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, trái tim liền yên lắng xuống: “Không sao, bác Tiếu và dì Vương chỉ là lo lắng cho em, anh sẽ nói rõ ràng với hai bác.” Hơn nữa, anh lại còn mời được hai tòa núi cao trong nhà tới, chưa từng nghe qua câu này sao? Nhà có một người già, như có của báu. Mà nhà anh lại có tới hai người già, nhất định là báu càng báu.

“Vâng.” Tiếu Hàm đem cả người dựa vào trong lòng anh, ngửi thấy trên người anh hương vị quen thuộc, không biết vì sao, lại cảm thấy cực kỳ tin tưởng, vẫn biết phía trước còn có nhiều con đường, cũng sẽ không cảm thấy mờ mịt không từ bỏ, bởi vì có anh.

Tất nhiên, biết giải quyết chuyện này sẽ không đơn giản, giống như hôm qua, bác Chu, dì Thẩm đến nhà, cũng là trên danh nghĩa chào hỏi bạn bè, chuyện của cô và anh, ba mẹ vẫn không chịu chấp nhận. Có chút đau đầu, tay Tiếu Hàm nhay nhay huyệt Thái Dương.

Chu Triển Nguyên có chút lo lắng nhìn cô một cái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng day nhẹ trên trán cô, chạm nhẹ, mang theo chút xúc cảm mát mẻ, làm cho Tiếu Hàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Có sao không? Đau đầu sao?” Khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai, nghe anh không giấu diếm thân mật mà nói, Tiếu Hàm chợt đỏ mặt, cô cực kỳ thích anh ôm, hơn nữa tư thế như vậy, chiêu này của anh ôm cô hoàn toàn áp sát vào trong ngực, hương vị sữa tắm nhàn nhạt tại chóp mũi tỏa ra, Tiếu Hàm ngửi được, đó là cô vì anh mà chọn hương vị, bởi vì cô thích.

“Vâng.” Xoay người, vòng qua eo anh, Tiếu Hàm vùi mặt tiến vào trong lòng anh, người cao chênh lệch như vậy, thật sự rất tốt. “Triển Nguyên, nếu ba mẹ em không đồng ý, anh có cần em nữa không?”

Nghe cô phồng má hỏi vấn đề trẻ con như vậy, đáy mắt Chu Triển Nguyên dần dần tràn ngập sủng ý, cô nhóc này biết rõ còn cố hỏi, “Em nói xem?” Cố ý không trả lời trực tiếp, Chu Triển Nguyên bỗng nổi lên tâm tư đùa giỡn cô, nhìn cô nhóc này xù lông, kỳ thật đùa rất vui.

“Anh dám không cần em!” Tiếu Hàm nghiêm mặt, thở phì phì, tóm thịt bên hông anh, một chút cũng không lưu tình, “Dám không cần em, em liền cắn chết anh!” Tiếu Hàm nhe răng trợn mắt, tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này sao đáng ghét như vậy, nói một câu lừa cô khó như vậy sao.

“Hừ, anh không cần em, em liền nghe lời mẹ đi xem mắt! ~” nhìn anh làm sao giờ!

Chu Triển Nguyên buồn cười, nhéo nhéo chóp mũi của cô, cô gái này, phải ngốc như vậy không chứ, biết anh lo lắng, cho nên cố tình giả ngốc tới chọc anh sao? Thật đúng là khiến cho anh, không thể không yêu.

“Anh làm sao dám không cần em, anh sợ đến lúc đó Nãi Tích đi theo em mà bỏ nhà đi, đến lúc đó người cô đơn là anh phải làm sao bây giờ?” Chu Triển Nguyên mỉm cười, bị cô nháo một trận như vậy, những bất an trong lòng tựa hồ cũng giảm đi không ít.

Tiếu Hàm tựa trên người anh, rầu rĩ không nói lời nào, Nãi Tích, đã lâu không gặp nó, thật đúng là nghĩ nhớ nó. “Em nhớ Nãi Tích rồi…” Thanh âm rầu rĩ, mang theo một chút lười nhác của mùa hè.

Vẻ mặt của Chu Triển Nguyên tối sầm, rốt cuộc cô có biết bộ dạng lười biếng xinh đẹp của cô có bao nhiêu mê hoặc không, vài ngày không thấy cô, anh nhớ đến phát hoảng, bây giờ người đẹp ở trong ngực, dđ.lqđ tất nhiên không thể bỏ qua. Cúi đầu, phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, chế trụ eo cô, càng hôn thêm sâu hơn.

Cái lưỡi thơm tho mềm mềm dẻo dẻo quấn lấy khiến anh thiếu chút nữa không khống chế được, nhưng nghĩ đến hai tòa núi cao đang ngồi bên ngoài, Chu Triển Nguyên lại không thể không kịp thời hãm phanh lại. Mẹ, nhất định mẹ phải thu phục được dì Vương đấy! Cứ tiếp tục như vậy, con trai của mẹ nhất định sẽ biến mình thành người đàn ông họ Trương được bệnh viện giảm giá rồi!

Hô hấp dồn dập dịu đi, Chu Triển Nguyên kiềm nén nói: “Đợi Nãi Tích trở về, một nhà chúng ta cùng đi nông trại vui vẻ đi, đưa cả ba mẹ đi cùng.”

Chu Triển Nguyên vỗ về mái tóc dài mềm mại của cô, trong lòng vô cùng kiên định, nhất định phải mau chóng thu phục được ba mẹ vợ tương lai, chuyện khẩn cấp! Anh là người đàn ông bình thường đấy! Mỗi ngày được nhìn không được ăn, cực kỳ bi thương có phải không!

Tiếu Hàm cúi đầu lên tiếng, trong lòng không nghĩ ngợi gì, cũng không biết ba mẹ sẽ phản ứng như thế nào, bây giờ đồng ý hình như có chút tự tin thái quá. “Nếu ba mẹ không đồng ý làm sao bây giờ?”

Chu Triển Nguyên sờ đầu cô, cười nói: “Nãi Tích nhất định phải về.”

Tiếu Hàm khó hiểu, ngẩng đầu lên, chuyện này và Nãi Tích có quan hệ gì chứ?

Chu Triển Nguyên cười ra tiếng, nha đầu này. Bác Tiếu và dì Vương không phải lo lắng sau này cô và Nãi Tích sống cùng không tốt sao, đợi Nãi Tích trở về, để cho bác Tiếu và dì Vương gặp Nãi Tích, tất cả đều không phải đã được giải quyết dễ dàng sao?

Được rồi, Chu Triển Nguyên nhíu mày, thực ra chiêu này không phải anh nghĩ ra, không ai sánh bằng chính là mẹ của anh. Nghĩ lại tối hôm qua, mẹ thần bí nói với anh một vũ khí bí mật như vậy, Chu Triển Nguyên còn có chút không tin tưởng lắm, nhưng mà sau đó nghe mẹ nói kế hoạch ‘chu đáo chặt chẽ’ xong, Chu Triển Nguyên cũng không thể không xem xét lại bản thân đối với hiểu nhầm của bà chủ gia đình, nhìn nhìn, ai nói bà chủ gia đình chỉ biết củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, nói tới binh pháp Tôn Tử, bà ấy cũng không tồi.

Ý tứ của Thẩm Phượng Trân rất đơn giản, để Nãi Tích đi thu phục ông bà ngoại tương lai đi, thân là bà nội của nó, bà đặc biệt biết rõ cháu nội của mình manh kế có thừa, phát huy như bình thường mà nói là xác định chắc chắn có thể đạt được, nếu như còn phát huy vượt xa hơn cả người thường, tuyệt đối sẽ phải nổ bừng. Đối với Tiếu Kiếm và Vương Lan Phương vừa mới về hưu gặp phải tâm lý rỗng không mà nói, còn có cái gì có thể so với một đứa cháu ngoại có sẵn vừa chạy vừa nhảy, miệng lại ngọt còn có thể nũng nịu, nhõng nhẽo làm cho người ta vui mừng đây?

‘piapiapiapia ~~’ Thẩm Phượng Trân bàn tính như ý đánh cho sáng bừng, Chu Triển Nguyên chống đỡ trán, quả thực nên gọi lão Triệu đến quan sát trình độ mẹ mình bày mưu tính kế, nhất định làm cho lão Triệu tới bái sư, nhìn lão bình thương có mấy cái chủ ý thối tha, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà nói mình chỉ thối bằng một phần ba thợ giày, cũng không ngại dọa người.

Bạn nhỏ Nãi Tích chưa có về nhà mà đã bị ủy thác trọng trách, ra khỏi phòng, Tiếu Hàm cực kỳ quẫn bách nhìn mẹ đang thực sự tán gẫu cùng dì Thẩm, còn có cả ba chơi cờ với bác Chu đến quên hết tất cả, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Triển Nguyên, thấy vẻ mặt anh hiểu rõ, nhất thời hiểu ra, đây là chiến thuật, là chiến thuật! Người quần chúng vĩ đại nghĩ ra được chiến thật vĩ đại! Không thể coi thường, thật sự không thể coi thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.