Không Biết Vị

Chương 11: Chương 11




Mười lăm tuổi Chu Dục Cảnh mới bắt đầu chính thức tập bắn súng, mấy năm nay vóc người cậu đã cao lên nhiều, mặc dù vẫn thấp hơn bạn đồng lứa, nhưng cái đầu cũng đã cao ngang Mã Xuyên.

Súng vẫn là cây súng Đoàn Hạc Thừa tặng kia, thân súng nhỏ, sức giật không mạnh, độ chính xác cao.

Trong phòng bắn súng vang lên mấy tiếng “đoàng đoàng”, Mã Xuyên bắn không trúng bia, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nghỉ hè mỗi năm hai người đều theo vệ sĩ Đoàn gia cùng huấn luyện, mới đầu thể lực không theo kịp, dần dần mới khá hơn, cố định bia luyện vài giờ, trên tay Chu Dục Cảnh xuất hiện không ít vết chai.

Mã Xuyên ngửa đầu nhìn cậu: “Anh Dục Cảnh, nghỉ ngơi một lát đi, tay sắp gãy luôn rồi.”

Một phát úng cuối cùng trúng hồng tâm, Chu Dục Cảnh mới thay băng đạn. Thiếu niên mười lăm tuổi, tuy hơi gầy, trên mặt vẫn có ít thịt, lông mi vẫn giống khi bé vừa dày vừa dài, da tuy không trắng sáng được như Đoàn Hạc Thừa, nhưng nhìn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Mã Xuyên vốn định tán dóc vài câu với cậu, Chu Dục Cảnh cất kỹ súng, nhìn đồng hồ treo tường, nói với Mã Xuyên: “Anh đi trước, có lẽ hôm nay về hơi muộn.”

Mã Xuyên vội hỏi: “Rốt cuộc anh bận gì thế!”

Chu Dục Cảnh mím môi cười: “Bí mật.”

Khoảng thời gian gần đây, không ít khách khứa đến biệt thự Mậu Thành, đường hơi xa sẽ ở lại tòa A, Chu Dục Cảnh đi lên từ B3 trùng hợp nhìn thấy mấy người xách rương to vào cửa, cậu tránh ra một chút, đợi người đi vào, mới nhanh chóng ra ngoài.

Xe Đoàn Hạc Thừa rẽ vào từ chỗ đường giao, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Chu Dục Cảnh băng qua đường Trường Thịnh, hắn hỏi lái xe: “Chu Dục Cảnh vẫn làm thêm sao?”

Lái xe trả lời: “Vâng, vẫn làm ở nhà hàng Tây đó, môi trường khá tốt, không có nguy hiểm.”

Đoàn Hạc Thừa không nói gì nữa, đã không có nguy hiểm, thì theo cậu vậy.

Những năm gần đây Mậu Thành dần dần phát triển, có bao nhiêu người hận Đoàn Mậu Sinh thì có bấy nhiêu người đuổi theo hắn, món lời kếch xù từ sản nghiệp đen, đi theo điều này, không biết bao nhiêu nhà giàu to. Chu Dục Cảnh không biết những người ra ra vào vào này đến làm gì, gần nửa năm nay, ngoại trừ huấn luyện ra thì cậu làm thêm, sắp đến sinh nhật Đoàn Hạc Thừa, những năm trước chưa tặng được món quà gì cho ra dáng quà, toàn lấy mấy viên kẹo mấy túi đồ ăn vặt miễn cưỡng cho qua.

Khi bé còn cảm thấy là bảo bối, giờ lớn rồi, cũng biết những thứ kia không là gì cả, Chu Dục Cảnh muốn năm nay tặng quà tốt hơn, đã bắt đầu tìm việc làm thêm từ lâu, chủ quán nhìn vóc người nhỏ gầy của cậu còn tưởng là lao động trẻ em, may là đầu năm nay cao lên được một ít, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây có thể miễn cưỡng thuê cậu.

Chín giờ tối, Chu Dục Cảnh trở về.

Có người đứng trước cửa tòa A, dưới chân có một rương gỗ, hình như không khiêng nổi đang nghỉ chân.

Thấy Chu Dục Cảnh đi ngang qua, vội vàng kêu: “Này cậu nhóc, qua đây một lát, khiêng giúp tôi với.” Chu Dục Cảnh xác định người đó gọi cậu mới đi qua. Cái rương rõ nặng, giống như bỏ mấy cục đá to vào trong, Chu Dục Cảnh không hỏi, đi theo người này khiêng lên phòng xong chuẩn bị về.

Giữa tháng tám, là giữa hè, cậu chạy về từ nhà hàng Tây, lại giúp khiêng đồ nặng, mũi chảy mồ hôi mịn, lúc xuống lầu, đúng lúc đụng phải Đoàn Hạc Thừa đi tới từ đối diện.

Chu Dục Cảnh còn tưởng rằng muộn thế này không gặp được hắn, vui vẻ chạy đến cạnh hắn: “Anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa nhìn cậu nóng đỏ cả mặt: “Còn làm gì ở tòa A.”

“Có người khách bảo em khiêng đồ giúp.” Cảm giác thái dương lăn xuống giọt mồ hôi, Chu Dục Cảnh vuốt một cái nói: “Cũng nặng lắm.” Tay cậu dính bụi trên rương gỗ, giờ lẫn vào mồ hôi, trên trán nháy mắt in mấy vết vân tay.

Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, đáy mắt hơi cười.

Chu Dục Cảnh cho rằng tâm trạng hắn tốt, càng thấy vui hơn, đần độn đứng đó nhìn Đoàn Hạc Thừa cười, cậu cũng không biết sao, chỉ cảm thấy Đoàn Hạc Thừa vui, mình cũng vui.

Lại có một giọt mồ hôi lăn xuống mặt, Đoàn Hạc Thừa hếch cằm: “Lau mồ hôi.”

Chu Dục Cảnh nghe lời vuốt một cái.

Đôi mắt càng ngày càng đẹp của Đoàn Hạc Thừa quét sạch sương giá, dường như sáng lên: “Trên chóp mũi.”

Chu Dục Cảnh lại lau lau chóp mũi.

Đoàn Hạc Thừa: “Bên trái.”

Chu Dục Cảnh chỉ vào gò má trái: “Chỗ này á?”

“Xuống tí nữa.”

Ý cười trong mắt Đoàn Hạc Thừa càng rõ hơn, trên mặt Chu Dục Cảnh thì càng đen, dấu tay đan xen, hai hàng mi dài chớp chớp, giống co cún đốm hoa không biết gì.

Quản gia xách đồ đi theo từ phía sau, Đoàn Hạc Thừa mới nói với cậu: “Đi về nghỉ ngơi đi.”

Chu Dục Cảnh đáp lại một tiếng, chúc quản gia ngủ ngon, chạy nhẹ ra khỏi tòa A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.