Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 47: Chương 47: Ngân Hồ




“Tô tiểu thư.” Người làm đang lau chùi cầu thang ngừng tay, đứng lên hữu lễ chào một tiếng.

Mà Tô Mộ Thu chỉ nhíu lông mày, không có bất kỳ phản ứng nào, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Đi xuống cầu thang, hai chân của cô vô ý thức hướng cửa ra vào.

Quản gia mới từ bên trong đi ra đã thấy Tô Mộ Thu liền cung kính hạ thấp người gật đầu, “Xin hỏi Tô tiểu thư muốn đi đâu? Có cần giúp đỡ gì không ạ? Xin tiểu thư cứ việc phân phó.”

Quản gia nói dứt lời ngẩng mặt lên thì người đã đi ra khỏi cửa, bước trên mặt cỏ. Quản gia nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng ngẫm lại hay là thôi, chưa biết rõ tính tình của chủ tử, nếu là tính tình ngang ngược thì sẽ không tránh được bị la mắng.

Bên cửa sổ lầu hai, Phượng Dạ Diễm lơ đãng nhìn ra ngoài vừa vặn trông thấy Tô Mộ Thu rời đi, anh nhíu mày, nhanh chóng gọi một ám vệ tới, “Mau đuổi theo tiểu thư, đừng để cho cô ấy có chút tổn thương nào.”

“Dạ.” Ám vệ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

Tô Mộ Thu chẳng có mục đích nên đi lung tung khắp nơi, chờ phục hồi tinh thần lại, nhìn trước mắt một mảnh xanh lục, mới ý thức được chính mình bất tri bất giác đã đi vào trong rừng. Cô nhìn chung quanh, tất cả đều là cây cối, nhìn về phía xa xa có thể thấy ngôi biệt thự nên cô thoáng yên lòng. Cô dứt khoát ngồi xuống dưới một cây đại thụ, hít sâu một hơi, không khí tràn ngập mùi cỏ cây làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, đó là một cảm giác không cách nào cảm nhận được trong thành phố.

Đầu gối cong lên, dùng hai tay vây quanh, thuận thế đem mặt giấu vào trong đầu gối, cô cuộn mình lại như một con mèo nhỏ cô đơn không có nhà để về.

“Haizzzz…………” Cô thở dài.

Có phải bởi vì có được quá nhiều tình yêu, có ràng buộc, nên đôi khi con người sẽ trở nên mềm yếu? Không rõ vì sao gần đây cô luôn miên man suy nghĩ, đa sầu đa cảm.

Ràng buộc sao? Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên……… Còn có…………

Trong đầu không tự giác hiện lên hai khuôn mặt tuấn mỹ.

Không thể không thừa nhận, cô đúng là đã bị hãm sâu vào?

“Anh trở về trước đi! Tôi muốn ở chỗ này ngồi một chút, anh không cần ở đây đâu.” Cô không ngẩng đầu, nhẹ nói một câu.

“Anh không cần trốn, tôi biết anh đang ở phía sau cái cây.”

“Tiểu thư.” Một tiếng gọi nhỏ, một người đàn ông mặc đồ đen từ phía sau cây đi tới, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc nhưng nội tâm lại cực kỳ kinh ngạc, anh che giấu vô cùng tốt, không hề có tiếng động gì, theo lý thuyết thì cô không có khả năng phát hiện ra mới đúng, “Thiếu gia bảo tôi đi theo cô……..”

“Không cần, không có bất kỳ nguy hiểm nào! Một lát nữa tôi sẽ trở về.”

“Nhưng mà……” Ám vệ còn muốn nói cái gì.

Tô Mộ Thu lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi cần một yên tĩnh một mình, lui ra.”

Ám vệ kinh ngạc ngơ ngẩn, khí thế uy nghiêm không thua hai vị chủ tử chút nào, “Vậy thuộc hạ lui xuống trước.”

“Ừ.” Tô Mộ Thu đáp lời, vùi đầu vào đầu gối, tiếp tục làm rõ suy nghĩ của cô.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đối với cô đặc biệt. Thời gian ở Phượng gia, những lời này chị Diệc Thanh và những người khác đã nói với cô cũng không ít, cô cũng cảm giác được bọn họ không giống bốn năm trước. Yêu? Bọn họ yêu cô sao? Có lẽ đúng như anh Sở nói, phương thức biểu đạt của họ không giống với người thường?

“Haizzzzzz…… Phiền quá đi!” Cô hô to một tiếng, nhịn không được mắt trợn trắng.

Vì cái gì mà mỗi ngày cô phải bị rối rắm trong tình yêu, chẳng lẽ ngoại trừ tình yêu ra thì không còn chuyện gì khác để suy nghĩ sao? Con người chính là thích đi kiếm chuyện để làm, thích suy nghĩ lung tung mà.

“Mấy người các cậu qua bên kia, mấy người các cậu đi theo tôi, nhất định phải bắt được hắn, đừng để cho hắn ra khỏi khu rừng này! Bình thường huấn luyện các cậu như thế nào? Hôm nay lại để xảy ra sai lầm. Hoàng chủ cùng Diễm chủ truy cứu xuống, chúng ta có vài cái đầu cũng không đủ dùng, động tác nhanh lên cho tôi.”

Thanh âm nam tính gầm nhẹ xen lẫn tức giận.

Tô Mộ Thu nghi hoặc đi theo hướng giọng nói, lờ mờ nhìn thấy vài thân ảnh màu đen cấp tốc xẹt qua.

Xem ra là không cách nào có được sự thanh tịnh, cô đứng lên vỗ vỗ quần chuẩn bị rời đi, vô ý ngẩng đầu lên, còn chưa kịp đi thì đã cảm thấy hoa mắt, một bóng người đứng phía sau cô, thân thể bị khóa ở trước ngực người đàn ông, một giây sau bàn tay anh ta ta chuẩn xác bịt miệng cô lại.

Hơi thở lạ lẫm vây quanh cô, cô cả kinh, giận tái mặt, dùng khuỷu tay thúc vào bụng anh ta.

“Ngô..” Người đàn ông sau lưng kêu lên một tiếng đau đớn, không nghĩ tới việc cô sẽ cử động nên trong lúc giật mình kinh ngạc thì cô đã thoát khỏi mình.

Tô Mộ Thu rất nhanh tránh ra xa, đề phòng nhìn người đàn ông trước mắt.

Một bộ quần áo được cắt may vừa vặn tinh xảo theo kiểu áo của Tôn Trung Sơn, một mái tóc màu bạc dài đến eo được dùng một sợi dây vải màu đen đơn giản cột lại, khuôn mặt tuấn mỹ như một bức tượng điêu khắc, môi mỏng gợi cảm chứa đựng một nụ cười nhạt bất cần đời, khí chất ưu nhã, nội tâm thâm trầm.

Lại là một người đàn ông tuấn mĩ, khí chất bán nam bán nữ, diện mạo đẹp đến nỗi phụ nữ cũng có thể thua anh ta vài phần.

“Anh là ai? Nếu tôi không đoán sai anh chính là người bọn họ muốn truy đuổi?” Tô Mộ Thu lạnh giọng hỏi.

“Không hổ là người phụ nữ mà Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm vừa ý.” Anh ta không trả lời câu hỏi cô, mày kiếm cau lên, ánh mắt thú vị nhìn cô.

Tô Mộ Thu xoay người muốn rời đi, không muốn để ý tới anh ta. Thấy thế anh ta duỗi tay ra giữ chặt cánh tay của cô, mặt cô trầm xuống, “Buông ra, tôi sẽ không kêu, nếu anh còn giữ tay tôi thì tôi sẽ kêu thiệt đó.”

Anh ta ngượng ngùng cười, buông tay ra.

“Bên kia có tiếng nói….”

Không biết là ai nói, tiếng bước chân của nhiều người dần dần tới gần.

Người đàn ông nhắm mắt lại, xoay người một cái, mượn lực giẫm lên nhánh cây, trong nháy mắt đã nhảy lên đến trên cây.

“Tô tiểu thư, tôi gọi là Ngân Hồ, sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ gặp lại sau.”

Tô Mộ Thu ngước mắt nhìn liếc nhìn về phía người đang cười ngả ngớn trên cái cây kia, xoay người muốn rời đi.

“Đứng lại.”

Cô dừng lại, vô lực thở dài, xoay người nhìn một đám đàn ông mặc quần áo đen trước mắt.

“Cô là ai?” Người đàn ông dẫn đầu ám vệ hỏi.

“Tiểu Thu.” Tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Tô Mộ Thu còn chưa xoay người lại thì thân thể đã ngã vào một lồng ngực ấm áp khoẻ mạnh. Cô vừa ngửa mặt lên thì đôi môi đỏ mọng bị chiếm lấy.

“Ngô…………” Tô Mộ Thu giãy dụa muốn đẩy anh ra, hai tay anh lại ôm càng chặt hơn. Anh như muốn hút lấy hết mật ngọt trong miệng cô, đầu lưỡi khiêu khích đầu lưỡi của cô tận tình trêu đùa, cho đến cô thở hồng hộc mới buông ra.

“Hoàng thiếu chủ.” Ám vệ kính sợ nói.

“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng trả lời một tiếng, cúi thấp đầu nhìn Tô Mộ Thu trong ngực mình “Tại sao lại chạy đến đây?”

“Đi dạo.”

Cô mới là người nên hỏi tại sao anh ta cũng chạy đến Ám đảo mới phải? Cô mệt mỏi tự ngẫm

Ám vệ thấy Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt nhu tình nhìn cô gái kia, tất cả đều ngây ngẩn cả người, không khỏi hiếu kỳ nhìn Tô Mộ Thu vài lần.

“Mị La, cậu có cần giải thích với tôi tại sao các cậu đều tập trung ở đây không?” Ánh mắt sắc bén của Phượng Dạ Hoàng quét về phía ám vệ.

Tất cả ám vệ đều cả kinh, chột dạ cúi thấp đầu xuống, bị gọi đích danh, Mị La khó khăn tiến lên một bước, “Thuộc hạ vô năng, Ngân Hồ chạy vào Ám đảo, đến nay vẫn chưa tìm được.”

“Ngân Hồ sao?” Phượng Dạ Hoàng trầm thấp trầm ngâm.

Đám ám vệ tim đập thình thịch, sắc mặt chủ tử không đoán ra tâm tình làm cho bọn họ kinh hãi, giọng nói càng nhỏ nhẹ thì càng đáng sợ.

“Tiếp tục tìm.” Phượng Dạ Hoàng chỉ nhàn nhạt nói ra ba chữ sau đó ôm lấy Tô Mộ Thu xoay người rời đi, đi vài bước, anh quay đầu lại, có thâm ý liếc nhìn lên trên cây, khóe môi lộ ra một cười trêu tức.

Chỉ như vậy thôi sao!?

Ám vệ không thể tin chủ tử cứ như vậy bỏ đi?

“Được rồi, đừng ngây ngẩn người nữa, tiếp tục tìm. Mấy người các cậu qua bên kia, các cậu đi theo tôi, còn có, mấy người các cậu, đi báo cho tổng bộ Ám đảo canh giữ nghiêm ngặt, không thể để cho hắn thoát.” Mị La ra lệnh.

“Dạ.” Ám vệ gật đầu sau đó đều nhanh chóng rời đi.

Ngân Hồ đứng ở trên cây chậm rãi tựa ở trên nhánh cây, thanh thản nhìn bầu trời xanh phủ đầy mây trắng, “Ám vệ của Ám Diễm môn cũng không có gì ghê gớm, không…… Có lẽ, mình hẳn là nên cảm ơn Phượng Dạ Hoàng.” Nhớ tới người đàn ông ánh mắt sắc bén giống như nhìn thấu hết thảy tất cả, anh ta trầm thấp cười ra tiếng, “Ha ha……..Uy nghiêm của tên kia ngược lại lại giúp mình, hù dọa bọn họ sợ tới mức sự cảnh giác đều giảm xuống.”

“Tìm thật kĩ cho tôi, tôi không tin hắn có thể mọc cánh bay lên trời.”

“Dạ.”

Bên kia đám ám vệ đào sâu ba thước truy bắt Ngân Hồ, bên này, Ngân Hồ gối đầu lên hai tay, nhàn nhã nằm ngửa trên nhánh cây.

“Biết rõ mình ở trên này, tại sao tên kia không bắt mình?” Ngân Hồ vẻ mặt khó hiểu, “Hay là……..” Dường như nhớ tới một chuyện trọng yếu, anh ta chau mày, “Tên kia hôn quá thô lỗ ………………..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.