"Tôi không phải!" Bị ánh mắt dọa người của hắn xem xét, cô phản xạ trả lời ba chữ này.
Ánh mắt của Mục Thiên Dương chuyển thành nghi ngờ, cô gái nhỏ này biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?
"Tôi không phải cố ý đụng vào anh!" Cô khẳng khái nói.
Chậc! Ngốc đến độ làm cho người ta lười gặp. Mục Thiên Dương nghĩ thầm rằng.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, quẹo khúc quanh, đi vào một gian phòng lớn, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang trang điểm bên trong.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy Mục Thiên Dương từ trong gương, lập tức vui vẻ xoay đầu lại, mặt cười híp mắt: "Ta nghĩ hôm nay con sẽ. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy Doãn Thần Lam như một con chuột nhỏ từ sau lưng Mục Thiên Dương đuổi theo, nhìn thấy người phụ nữ, Doãn Thần Lam kinh ngạc.
Nhưng Doãn Thần Lam vẫn lễ phép hướng đối phương gật đầu .
Một người phụ nữ thật xinh đẹp, trong lòng Doãn Thần Lam nghĩ, bà như người phụ nữ xinh đẹp từ những bức tranh cổ của Âu châu đi ra, nhìn vào làm người ta hít thở không thông.
"Cô gái này là bạn gái của tôi tối nay!" Mục Thiên Dương đơn giản nói rõ với người phụ nữ: "Tôi muốn cùng cô ấy đi vào bên trong Ken¬zo. D tìm người."
"Tìm người?" Người phụ nữ trẻ tuổi dùng giọng nói cực kỳ tinh tế hỏi: "Từ khi nào con trở thành người dẫn đường, sao ta không biết?"
"Đừng nói móc tôi!" Mục Thiên Dương tức giận nói.
Người phụ nữ trẻ tuổi cũng lười hỏi tiếp, liền sảng khoái đáp ứng:"Thân là người phát ngôn hiện tại của Kim Thời, ta sẽ không làm con thất vọng."
Người phát ngôn của Kim Thời? Cái danh hiệu này thật là vĩ đại! Nhân vật vĩ đại này, cô hình như từng nhìn thấy trên tạp chí, hình như. . . . . . Hình như gọi là. . . . . .
"Diệp Cẩm Hoa!" Doãn Thần Lam hưng phấn kêu lên danh hiệu của người phụ nữ .
Cô xông lên phía trước, bắt lấy đôi tay được bảo dưỡng vô cùng mịn màng của Diệp Cẩm Hoa.
"Bà là thần tượng của cháu, trời ạ! Bà so với trên tạp chí xinh đẹp hơn gấp trăm lần, cháu yêu bà chết mất. Cháu luôn cho là trên thế giới này làm gì có người phụ nữ nào vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy, nhưng hôm nay tận mắt thấy, thật sự . . . . . Thật, thật cao hứng." Cô cao hứng đến độ như nước mắt muốn chảy xuống.
Diệp Cẩm Hoa đại khái là nữ doanh nhân duy nhất mà Doãn Thần Lam biết.
Diệp Cẩm Hoa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền bị nhiệt tình không che giấu của Doãn Thần Lam làm cho động lòng.
Rực rỡ như ánh mặt trời, như địa cầu, đầy ý nghĩa! Diệp Cẩm Hoa nhìn cô, như nhìn đến một cô gái trẻ tuổi tràn đầy hương quê, cả tâm cũng sáng lên.
"Ta thích cô bé này!" Diệp Cẩm Hoa nhìn Mục Thiên Dương nói: "Giao cho ta đi, ta nhất định sẽ làm cho cô ấy trở thành cô bạn gái xuất sắc nhất tối nay, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt con."
"Một giờ sau tôi tới nhận người!" Mục Thiên Dương nói xong, ra khỏi phòng thay đồ.
Diệp Cẩm Hoa đi tới trước tủ treo quần áo, lấy ra khỏi tủ treo quần áo trắng một cái, xanh 1 cái, như làm ảo thuật, biến ra một bộ lễ phục mỹ lệ cho buổi tối.
Từ lụa mỏng như tuyết mùa Xuân Hạ, đến da thú mùa Thu Đông đầy đủ mọi thứ. Diệp Cẩm Hoa từng cái từng cái chọn lấy, cuối cùng chọn ra một bộ dạ phục lộ vai.
Diệp Cẩm Hoa thích đến không buông tay được giơ dạ phục lên cao, vô cùng say mê tuyên cáo: "Hôm qua mới nhận từ máy bay tới, trang phục mới nhất của Ken¬zo năm nay. Chính là nó!"
À? Không tốt rồi? Cô chưa từng mặc bộ nào lộ lưng ! Nhìn bộ y phục không có mấy lượng vải vóc này, chỉ sợ ngay cả bắp đùi cũng rất khó khăn che kín hoàn toàn.
"Có. . . . . ." Doãn Thần Lam cẩn thận từng li từng tí hỏi: "... Bộ y phục nào ... nhiều vải hơn một chút không ạ??"
"Bớt ồn ào!" Diệp Cẩm Hoa bá đạo nói với cô: " Không phải cháu vừa mới nói rất sùng bái ta sao?"
Đúng đúng đúng, Doãn Thần Lam gật đầu như giã tỏi.
"Vậy cháu nên tin tưởng ta!"
Một câu còn chưa nói hết, Doãn Thần Lam đã bị bắt vào phòng thử quần áo.
Năm phút đồng hồ sau, trong phòng thử áo truyền ra tiếng thét chói tai: "Cái gì? !"
"Bà là mẹ của anh ta? ! Không thể nào! Bà xem ra nhiều lắm mới ba mươi tuổi."
Diệp Cẩm Hoa phất mái tóc đẹp từ trong phòng thử áo đi ra.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên được nghe khen ngợi, nhưng mà bị khen ngợi như vậy, bà vẫn phi thường vui vẻ.
"Ta là mẹ hắn thật đấy!." Diệp Cẩm Hoa tựa trước bàn trang điểm soi gương, cảm thấy mình xinh đẹp quá, xinh đẹp không giống người phàm.
Không bao lâu, Doãn Thần Lam từ phòng thử quần áo lao ra.
Đây. . . . . . Này làm sao đi ra ngoài gặp người? Mang áo ngủ ra so với áo dạ tiệc này còn kín gấp mấy lần đó!
Cô chỉ vì tìm Mục Thiên Dương mà thôi, tại sao phải trả giá lớn như vậy nha? Ngay cả trước đây cô từng có tám bạn trai, nhưng cũng chưa có ai nhìn thấy cô lộ da nhiều như vậy .
Chỉ là nhớ tới bạn tốt kiêm cấp trên của cô Lô Giai Giai đã uy hiếp, dù thế nào đi nữa cô cũng phải hy sinh.
Thẳng thắn mà nói, trong một năm này, nếu như không phải Lô Giai Giai nhiều lần"che đậy" cho cô, có thể cô đã sớm về nhà ăn một mình.
Cho nên, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Diệp Cẩm Hoa ở một bên từ trên xuống dưới dò xét cô một phen, đánh giá: "Trừ bộ ngực không đủ lớn ra, tỷ lệ coi như cân xứng. Đơn giản mà thêm cái đệm ngực là tốt."
Còn nhỏ? Của cô là cup B rồi.
"Cháu không muốn thêm đệm ngực, rất kỳ quái."
Nhưng Diệp Cẩm Hoa căn bản không để ý kháng nghị của cô, cố ý thay cô cải tạo.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương vô cùng đúng giờ tới gõ cửa.
Khi hắn nhìn thấy Doãn Thần Lam, cả người cũng ngây ra.
Lúc trước là một đầu tóc tán loạn như quỷ, không thẳng cũng không cuốn rối bù, bây giờ đã được vén lên chỉnh tề, hai bên mép tóc được uốn dịu dàng đáng yêu .
Mà dạ phục trên người cô, làm phơi bày cổ cùng bả vai của cô, có vẻ vừa đáng yêu lại hấp dẫn.
Bộ dạ phục này đại khái hai mươi vạn, không nghĩ tới trừ mẹ hắn ra, còn có cô gái thứ hai, có thể đem đường cong cùng giá trị của bộ y phục này thể hiện được hoàn mỹ thế kia?
Con gái thật đúng là bách biến.
"Cũng không tệ lắm!" Hắn mở miệng.
Cũng không tệ lắm thôi ah? Doãn Thần Lam cô sống đến hai mươi ba tuổi, cũng chưa từng xinh đẹp như vậy! Cô căn bản không dám tin tưởng, không ngờ nổi mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Cái gì gọi là "Cũng không tệ lắm" ? Diệp Cẩm Hoa nghe loại ngôn ngữ hình dung qua loa như thế, rất muốn trừng mắt nhìn con trai một cái, nếu không có người ngoài, bà đã làm như vậy rồi.
Nhưng, bà là "Thần tượng" của người ta! Hình tượng không thể không chú ý.
"Dù sao tôi vốn cũng không phải là một mỹ nữ!" Doãn Thần Lam làm bộ rất tự biết rõ dáng vẻ của mình, mặc dù trong lòng không phải vậy."Đối với tôi như vậy mà nói là đã tốt rồi."
Mục Thiên Dương nghe Doãn Thần Lam cứ như vậy nói ra lời nói không tự tin, không khách khí liếc cô một cái tại chỗ.
" Chẳng lẽ tôi không thể tự quở trách mình sao?" Doãn Thần Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đón nhận sự xem thường của Mục Thiên Dương .
Đương nhiên không thể! Mục Thiên Dương bá đạo nghĩ nói với cô bốn chữ này, nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút, mình hình như không lý do cùng lập trường gì để nói.
Hắn chỉ là . . . . Chỉ là ghét bộ dạng tự ti này của cô.
Hừ, thôi.
"Đi nào!" Sau khi bỏ xuống những lời này, Mục Thiên Dương liền dẫn đầu đi.
Sau khi mang cô tiến vào trong hội trường, Mục Thiên Dương liền tự mình đi xã giao.
Doãn Thần Lam bị bỏ rơi, ngồi một chút, đã không yên.
Hơn nữa. . . . . . Bụng của cô thật đói, sớm biết tìm Mục Thiên Dương phải tìm lâu như vậy như vậy, thì cô đã ăn trước hai cái bánh bao rồi mới đến.
Nhưng hiện tại cô không có chỗ viện trợ, bởi vì người tốt đó đưa cô vào, bây giờ chẳng biết đã đi đâu rồi.
Cái quái gì! Chính mình cũng như vậy tới mất dạng chỗ nào rồi, nào còn có thể giúp cô tìm người?
Cô đành phải cố gắng cứu tế, trước cùng nhóm khách ở cửa dò thăm vị trí Mục Thiên Dương, nhưng căn bản không có người nào để ý đến cô, cũng không có ai có sắc mặt hòa nhã với cô. Thậm chí bọn họ còn ở sau lưng cô châu đầu ghé tai vào nhau.
"Cô bé này là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết!"
"Không phải là thiên kim tiểu thư nhà ai chứ?"
"Xem ra không giống." Một người đàn ông hi hi ha ha nhạo báng: "Sợ là gà vừa mới lẫn vào xã hội thượng lưu, muốn cùng được ở với Mục Thiên Dương. Chẳng thế thì đi khắp nơi hỏi người ở đâu như ngoài chợ vậy?"
Gà? Nghe chữ này, Doãn Thần Lam cũng không nén được tức giận nữa .
Cô tức giận quay đầu, mắng: "Là các anh coi nơi này như cái chợ, rủ rỉ rù rì vậy là cái gì, là vịt đó?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt người đàn ông xanh mét, mà toàn hội trường từ bỏ huấn luyện chuyên nghiệp - Michel ở ngoài, ánh mắt mọi người đều chuyển đến phía cô.
Doãn Thần Lam phát hiện sự việc không ổn, mặt đỏ lên, vội vàng ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí .
"Tôi là Doãn Thần Lam đại diện cho Á Tấn, nghề nghiệp cũng có danh tiếng, không phải là Gà!" Cô không cam lòng tự lẩm bẩm.
Trận xôn xao này, Cô Giai Thành cùng Michel ở xa, cũng chú ý tới.
Ánh mắt hai người không ngừng nhìn về phía Doãn Thần Lam.
"Cô ấy hình như. . . . . ." Cô Giai Thành cảm thấy là Doãn Thần Lam, nhưng lại không xác định."Hình như là. . . . . ." Hắn ngay cả "Doãn Thần Lam" ba chữ này cũng không dám ở trước mặt Michel nhắc tới.
Mà Michel đương nhiên cũng biết Cô Giai Thành chỉ ai.
"Cô gái kia có thể đã té xỉu ở lầu thứ năm mươi trên cầu thang thoát hiểm, không phải là cô ấy." Michel mặt không đổi sắc nói.
Thật vất vả chịu đựng hết năm mươi phút mở màn, tiếp đến là tiệc ăn mừng.
Mục Thiên Dương vẫn không xuất hiện, vì vậy Doãn Thần Lam theo đám người tiến vào một đại sảnh khác.
"Thức ăn!"
Vừa nhìn thấy một hàng rượu cùng đồ ăn nóng, bánh ngọt, bụng đói kêu vang, Doãn Thần Lam lập tức hưng phấn đi về phía trước.
Cuối cùng cô cũng không chết đói.
Vì vậy cô bắt đầu trái một tay phải một tay, như bên cạnh một người cũng không có bắt đầu ăn từng miếng lớn thức ăn ngon .
Khi cô ước chừng bụng no năm phần, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện có một đôi ánh mắt sắc bén đang trừng cô.
Lập tức, thức ăn trong miệng cô nuốt không được, nhả ra cũng không xong.
"Tôi đã nói rồi, tại sao bữa tiệc hôm nay lại có người đột ngột xuất hiện?" Michel không nghĩ tới, Doãn Thần Lam chẳng những không có té xỉu trên bậc thang, còn có một bộ dạng xinh đẹp xuất hiện trong sự kiện hàng năm, thật tức điên.
Mà Cô Giai Thành bên cạnh cô, vẻ mặt lần lượt thay đổi lúc phức tạp lúc lại như cao hứng, hay như mất hứng, quái dị cực kỳ.
"Cô vào bằng cách nào?" Michel vươn tay kéo y phục của cô: "Còn nữa, bộ quần áo này trên người cô vì sao có? Oa, còn là tơ lụa cao cấp. Cô nhất định phải chết!"
Doãn Thần Lam vì bảo vệ y phục của thần tượng, vội vàng nuốt thức ăn, giải thích: "Là của Diệp Cẩm Hoa ."
Michel vừa nghe, mắt trừng lớn.
"Cô đã. . . . . . Trộm y phục của Diệp Cẩm Hoa ? !"
"Tôi không trộm!"
Ăn cắp, đây chính là một chuyện khủng khiếp! Cô Giai Thành ở bên, cảm thấy hắn không thể giữ trầm mặc nữa, hắn nhất định phải nói một câu.
"Michel, anh tin tưởng Thần. . . . . . Lam. . . . . . Không phải là. . . . . ."
Nhưng khi hắn nhìn đến ánh mắt Michel càng ngày càng lạnh như băng, thanh âm lại càng lúc càng nhỏ, không thể nói hết lời.
"Tôi sẽ gọi bảo vệ tới bắt kẻ ăn trộm này đi!" Michel tức giận nói."Bảo vệ đâu? Ở đây có kẻ trộm !"
"Kẻ trộm" hai chữ này vừa ra khỏi miệng Michel, nguy rồi, toàn hội trường bắt đầu xôn xao, mọi người nhìn nhau, hình như là đang hỏi nhau: "Ai là kẻ trộm?"
"Tôi không phải, thật sự . . . . . ." Doãn Thần Lam phát hiện toàn bộ mọi người, bắt đầu vì cô mà lại náo loạn lên, có vẻ cực kỳ khẩn trương.
Cô chưa bao giờ gặp tình trạng khó giải quyết thế này!
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nữ tinh tế kiên quyết từ không trung vọng lại, phá tan tình trạng lúng túng --
"Là ai muốn bắt khách của tôi đi vậy? Ai có lá gan lớn vậy? Không biết mình hiện tại đang đứng ở chỗ nào sao?"
Diệp Cẩm Hoa đã lâu không có tức giận như vậy. Bởi vì bà biết rõ khi phụ nữ tức giận thì trên mặt sẽ xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
Vì vậy làm bà "Rốt cuộc" tức giận, bà sẽ không dễ dàng tha thứ .
Đến gần, nhìn thấy Michel còn đang kéo y phục bảo bối của bà không thả, càng thêm nổi giận.
"Michel, mời buông tay, bộ y phục này là ta nhờ nhà thiết kế của Ken¬zo làm . Mà cô lại xâm phạm quần áo của tôi như vậy, tôi rất mất hứng."
Diệp Cẩm Hoa đã sớm nghe đồn Michel ngang ngược càn rỡ, chỉ là vạn lần không nghĩ tới, cô gái này lại dám ở nhà của Thái tuế xúc phạm "Hoàng thái hậu".
Đúng là chán sống rồi?
Như vậy cũng tốt, bà vừa đúng bắt được cơ hội, sửa chữa thiên kim tiểu thư không biết trời cao đất rộng này.
Michel vừa thấy"Hoàng thái hậu" giá lâm, vội vàng thả tay ra.
Thật ra thì, không cần Diệp Cẩm Hoa sửa chữa cô, thì một số khách theo kiểu gió chiều nào che chiều ấy, mong chờ được tiến vào chiếm giữ "Babel", đã ở phía sau tiến lên "Thay trời hành đạo" .
"Michel, sao cô không làm rõ ràng tình huống trước, cứ kích động như vậy là sao? Như vậy thật mất khí phách của thiên kim tiểu thư cao quý như cô!"
"Đúng vậy, vị tiểu thư này xem ra khí chất tu dưỡng rất tốt, sao có thể là kẻ trộm?"
Không cần hoài nghi, người thứ hai lên tiếng chính là người vừa rồi ở trong đại sảnh phát biểu, cười nhạo Doãn Thần Lam là "Gà".
Doãn Thần Lam liếc xéo người đàn ông gió chiều nào che chiều ấy, rất muốn phun thức ăn vừa rồi ra. Người có tiền đều không có khí tiết như vậy sao?
"Michel, cô nên nói lời xin lỗi vị tiểu thư này mới đúng."
"Michel, chẳng lẽ cô không biết y phục Diệp tiểu thư cất giữ, ở Đài Loan đều là bảo vật vô giá ư?"
Bộ y phục này? Doãn Thần Lam cúi đầu cẩn thận nhìn lại nhìn.
Bảo vật vô giá? Làm ơn, cô nghĩ lấy ra làm áo ngủ cũng cần phải suy tính, lộ nhiều như vậy.
Bất quá, đã có cơ hội "Hồi báo, " Michel đã làm với cô, Doãn Thần Lam nói cái gì cũng muốn gia nhập.
Cô cố ý nhíu mày, nói: "Hình như bị sứt chỉ một chút. . . . . ."
Khi cô thốt ra lời này, Michel lại bị mồm năm miệng mười công kích một vòng.
Mặc dù Michel trong lòng khó chịu thế nào cũng biết thế cục đã nghịch chuyển.
Cô giấu khuôn mặt dì ghẻ xuống, đối với Diệp Cẩm Hoa khom người thật sâu, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy là khách của bà. Tôi chỉ vì nhìn thấy có người xông vào hội trường, vì an nguy của mọi người, cho nên mới kích động một chút, xin bà tha thứ cho tôi, được không?"
"Khụ!" Diệp Cẩm Hoa nhìn cô một cái."Tôi rất ghét có người trong tiệc của tôi làm mất hứng, bất kể căn cứ vào lý do gì. Party phải thật cao hứng, hơn nữa đây cũng là ham mê duy nhất của Diệp mỗ. Hiện tại, tôi muốn người làm tôi mất hứng rời đi."
Cô vừa dứt lời, toàn trường lại tiếp tục sôi nổi, thanh âm đồng ý người này rời đi.
Vì vậy, Michel kéo tay Cô Giai Thành, thức thời xoay người chuẩn bị đi.
"Đợi chút." Diệp Cẩm Hoa lên tiếng nói: "Xin đến chỗ khách cuả tôi nói xin lỗi. Michel, tôi nghe nói cô cũng từng được giáo dục của một thiên kim, sao ngay đến cả lễ nghi này cũng đã quên rồi sao?"
Michel bất đắc dĩ, hướng về phía Doãn Thần Lam cúi người thật sâu.
Mà lúc này, Doãn Thần Lam ngước cằm thật cao, cố ý giả trang bộ dạng "Mắt người thấy chó thấp".
"Tôi sẽ phân phó xuống, hai vị, sau này sẽ không nhận được thư mời của Ken¬zo. D ." Diệp Cẩm Hoa bình tĩnh nói với bọn họ.
Bị điểm danh hai người hậm hực rời đi.
Nghe vậy, khuôn mặt Doãn Thần Lam càng không ngừng kích động, cuối cùng cô cũng báo thù được rồi!
Cô xoay người hướng Diệp Cẩm Hoa nói cám ơn, sau đó hỏi bà: "Đúng rồi, con trai của bà đâu?"
Không phải dùng xưng hô "Quý công tử", mà dùng"Con trai của bà", có thể thấy được cô gái này cùng Diệp Cẩm Hoa giao tình không nhỏ. Người ở chỗ này nghe thấy câu hỏi của Doãn Thần Lam, đều suy đoán như vậy.
Diệp Cẩm Hoa thản nhiên cười, nói: "Tôi không biết cũng, cô đi tìm khắp nơi xem’’.
Diệp Cẩm Hoa âm thầm cười trộm ở trong lòng.
Không biết vì sao, bà đột nhiên có một dự cảm, nghĩ con trai bảo bối Mục Thiên Dương của bà, tám phần sẽ thua trên tay cô gái này.
"Thiệt là, " nghe vậy, mặt Doãn Thần Lam lộ vẻ không vui: "Người này rõ ràng nói muốn giúp tôi tìm người, lại tự mình chạy đi, có ý gì? !"
Này. . . . . . Này. . . . . . đối tượng trong miệng cô gái đang nói, chẳng lẽ. . . . . . Là cao đến mức bọn họ không thể chạm, sâu không lường được, vừa sùng bái lại kính ngưỡng Mục tổng tài Mục lão đại sao?
Tất cả nghe thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hơn nữa cũng thay đổi cách nhìn cách nhìn đối với cô gái nhỏ không biết từ đâu đến này.
"Thôi, cháu đi tìm anh ta, cháu phải đi tìm anh ta tính sổ!" Doãn Thần Lam nói với Diệp Cẩm Hoa: "Cháu đi đổi bộ lễ phục này trả lại cho bà trước đã, thần tượng."
Nói xong, người đã chạy tóe khói.
Chợt. . . . . . Giống như?
Cô cùng Diệp Cẩm Hoa đến tột cùng là quan hệ thế nào, tại sao người quan trọng như vậy, bọn họ chưa từng nghe nói qua?
"Thì ra anh trốn ở chỗ này! Bị tôi bắt được rồi!"
Doãn Thần Lam vừa nhìn thấy Mục Thiên Dương, liền không nhịn được mắng "Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, anh còn chưa giúp tôi tìm được Mục Thiên Dương. Hiệu suất làm việc của anh rất kém cỏi!"
Thật ra, Mục Thiên Dương mới vừa đi tới cửa nhỏ để trốn, chuyên tâm thưởng thức cảnh đêm.
Không nghĩ tới sau lưng đột nhiên truyền đến một trận mắng.
Kể từ sau khi ba hắn qua đời, không còn có ai có thể chỉ vào mũi của hắn mắng như vậy, cô gái này cảm xúc rất kém.
Không phải cô nói cô làm ở bộ phận quan hệ xã hội sao? Xem ra một điểm cũng không đủ tư cách.
Hắn không đáp lại cô, yên lặng quay đầu lại, lại nhìn thấy trong tay cô xách theo một túi đồ.
"Anh không biết, thức ăn bên trong ngon thế nào đâu." Doãn Thần Lam mở ra túi giấy cô lấy trong party ra, đưa từng món cho Mục Thiên Dương nhìn.
"Có bánh bơ nhân kem, bánh phô mai, bánh việt quất, còn có donut. Ây! Món donut này là món donut ngon nhất mà tôi ăn, anh không biết lúc tôi nếm nó cảm động đến mức muốn chảy nước mắt."
Cô. . . . . . Cô ta lấy điểm tâm ngọt trong party bỏ vào túi? Không – phải -- chứ?
Lần này Mục Thiên Dương cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt rồi. Những thức ăn này hắn đã chán ngấy rồi, hơn nữa, hắn chưa bao giờ nghe nói, có ai sẽ ở trong party lấy thức ăn về.
Cô gái này nghèo đến điên hay là quỷ chết đói?
"Đúng rồi, anh giúp tôi tìm Mục Thiên Dương có thấy không?" Doãn Thần Lam bên đếm "Chiến lợi phẩm" lấy được, một bên hỏi.
"Không thấy!"
Mục Thiên Dương chính là hắn, hắn muốn đi đâu tìm?
"Anh . . . . . Thật là không đáng tin tưởng, tôi còn tưởng rằng anh là con trai của thần tượng của tôi, nên có biện pháp." Doãn Thần Lam oán giận nói: "Thôi, cũng cám ơn anh trợ giúp tôi, mà mẹ của anh lại giúp tôi chỉnh Michel."
Chỉnh người? Bà lão không tiếp nhận cũng không thuận theo ai, đã làm chuyện gì?
"Đi thôi!" Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, quay đầu đi.
Mục Thiên Dương nhất thời ngốc, hỏi: "Đi đâu?"
"Đương nhiên là tìm chỗ tối để hưởng thụ những thức ăn ngon này!" Doãn Thần Lam không kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Nếu không chờ bị Mục Thiên Dương phát hiện tôi lấy trộm thức ăn trong party của hắn! Vậy không phải tôi chết chắc sao?"
Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên phải chết, nhưng cô. . . . . . Còn chưa nhất định. Mục Thiên Dương cảm thấy thú vị, trong lòng nghĩ như vậy.
" Tại sao cô muốn trộm thức ăn trong party ?" Hắn một bên bị kéo đi một bên hỏi.
"Sao lại nói "trộm" khó nghe như vậy?" Doãn Thần Lam nói: "Còn không phải là vì anh sao. Tôi cả đêm không nhìn thấy anh, nghĩ chắc anh chưa ăn cơm tối, mới quyết định trộm ra cho anh ăn, tôi Doãn Thần Lam đây là lần đầu tiên làm kẻ trộm đó."
Vì hắn? Trên thế giới này còn có người sợ Mục Thiên Dương sẽ đói bụng sao? Không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, lời này nghe thế nào cũng thấy uất ức sao?
Hắn đột nhiên dừng bước.
"Anh lại làm sao thế?"
"Tôi. . . . . . Cám ơn!" Mục Thiên Dương bất thiện đối với người nói "Cám ơn", bởi vì hắn chưa bao giờ cảm giác mình, cần cảm kích người khác.
Bởi vì, bình thường đều là người khác tới cảm kích hắn.
"Cám ơn cái gì? Chúng ta không quen không biết, anh giúp tôi như vậy, đương nhiên tôi phải báo đáp anh. Chúng ta trong xã hội này cần một chút ôn tình (tình cảm ấm áp) ! . Như vậy về sau anh mới có thể lại đi gúp đỡ những người khác. Nếu như tôi đối với việc giúp đỡ của anh biểu hiện lãnh đạm, về sau anh lại sẽ không đi trợ giúp người khác."
Trợ giúp? Cái gì là trợ giúp? Đối với hắn Mục Thiên Dương mà nói, cho tới bây giờ chỉ có chuyện trao đổi ích lợi.