Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Chương 8: Chương 8




Doãn Thần Lam đang ngủ vẫn không ngừng kêu cứu.

Cô cảm thấy lạnh quá. . . . . .

Ở trong mộng, nước biển lạnh như băng từng hồi đánh tới cô, tràn vào mũi miệng của cô, chặn lại tầm mắt của cô, trừ nhảy xuống biển, cô không có chỗ để trốn, trên bờ thì nhiều quái thú nhìn chằm chằm cô như vậy, nhiều gương mặt mở miệng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Chỉ cần cô vừa lên tiếng, nước sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào trong miệng cô, không há mồm sẽ vào trong mũi sặc, làm cô khó chịu được hít thở không thông.

Thì ra cảm giác chết chìm là như thế này . . . . . .

Đây không phải là dấu hiệu báo cô sắp chết?

Nhưng cô còn không muốn chết, cô còn trẻ tuổi, còn chưa có một tình yêu chân chính, cô vẫn chờ người kia, còn chưa nói. . . . . .

Cô không muốn chết!

Ít nhất, trước khi chết để cho cô gặp lại Mục Thiên Dương đi!

Người này mặc dù bá đạo một chút, nhưng hắn bá đạo cũng rất đáng yêu .

Rõ ràng là bộc lộ sự quan tâm cùng thâm tình, cứ mở miệng là "Ngu ngốc", "Ngu ngốc"! Nhưng cũng thật đáng yêu. . . . . .

Doãn Thần Lam đang ngủ cứ vừa khóc vừa cười như vậy.

Cùng theo Doãn Thần Lam khóc khóc cười cười, đôi mắt của Mục Thiên Dương cũng chưa từng khép lại.

Hắn lập tức bắt được hai tay đang giãy giụa của cô, cô kêu lạnh, hắn lại bận bịu mở máy sưởi, bận bịu ôm chặt lấy cô, rồi cô lại hô cứu mạng, hắn thiếu chút nữa lay cho cô tỉnh.

Cả đêm, hắn bị cô làm cho đầu óc choáng váng.

Hiện tại, cô gái này lại có một khuôn mặt hạnh phúc, đang cười cái gì chứ?

Doãn Thần Lam mãi không tỉnh, hắn bó tay, hết cách, chỉ có thể ở một bên lo lắng.

Mà bác sĩ Trầm đáng thương trong vòng hai ngày ngắn ngủi, đã chạy tới tám trăm lần, ông mệt đến mưc muốn ngã ra đất nghỉ tại đây.

" Không phải ông nói là thiếu máu sao, nếu không có chuyện gì rồi, tại sao còn không tỉnh?" trên mặt Mục Thiên Dương giờ phút này khó nén lo âu.

"Doãn tiểu thư có thể là quá kinh sợ, cho nên mới...."

"Vậy lúc nào cô ấy sẽ tỉnh?" Hắn không muốn nghe nói nhảm.

"Này....!" làm khó hắn rồi, nhìn thấy Doãn Thần Lam vẫn nhắm chặt hai mắt, Trầm Chí Hoa nói: "Rất khó nói, người thức đêm một ngày, sẽ phải ngủ bù đủ hai ngày. Huống chi, theo tôi chẩn đoán, cô ấy đại khái liên tục hai ba ngày chưa ăn và không ngủ rồi, hiện tại nhất định là rất yếu ớt."

"Liên tục hai ba ngày chưa ăn và không ngủ? !" Nghe được câu này, Mục Thiên Dương vừa giận lại đau lòng:"Hai tên áo đen này chết đi cũng không đủ tội? Còn nữa, người đứng sau việc này tìm nhiều ngày như vậy vẫn chưa thấy sao? Không tìm được, ta liền coi các ngươi là chủ mưu, sau này sẽ xử lý!"

Đám người nghe bên cạnh, trán toát mồ hôi lạnh, "Dạ" một tiếng, lập tức chia nhau thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Bác sĩ Trầm, hai ngày tới ông cứ ở đây đi, tôi sẽ tiếp đãi ngài thật tốt!" Mục Thiên Dương không yên lòng về bệnh tình của Doãn Thần Lam.

"Bà Cát, tiếp đãi bác sĩ Trầm." .

"Vậy tôi đi ra ngoài trước."

Không biết thời gian qua bao lâu, ngay bản thân mình Mục Thiên Dương cũng không có chú ý, cả Mục gia từ trên xuống dưới, bất kỳ ai tới gõ cửa cũng bị mắng.

Bất kể là điện thoại, ăn cơm, gặp mặt, việc gấp, thiên tai nhân họa. . . . . . Một mực không cho phép quấy rầy.

Bà Cát cuối cùng chạy đi, đánh chết cũng không dám gõ cửa lần nữa.

Lướt song cửa sổ cửa sổ sát đất màu bạc, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi từng góc phòng, rơi vào người đang ngủ say trên giường.

"Ưmh. . . . . ." Doãn Thần Lam duỗi lưng một cái, chậm rãi thức tỉnh.

Cô cảm thấy mình nằm trên một cái giường mềm mại có chăn bông đắp lên, bên cạnh truyền đến mùi thơm nhàn nhạt của Gucci nam, rất quen thuộc. . . . . .

Rất giống. . . . . . mùi thơm trên người Cô Giai Thành.

Cô Giai Thành?

Cô Giai Thành? !

Lập tức Doãn Thần Lam từ trên giường bật dậy, không để ý, vừa đúng lúc chấn phải đầu của Mục Thiên Dương ở bên.

"A! Đau quá!"

Doãn Thần Lam sờ sờ trán, mở mắt, nhìn thấy gương mặt Mục Thiên Dương mất hứng đối diện với cô.

Hắn tức giận nói: "Em đang vội cái gì?"

Doãn Thần Lam nhìn chung quanh một chút, gian phòng này lớn đến kỳ cục, hơn nữa khắp nơi tràn đầy mùi gỗ Hương Đàn, đồ vật trong phòng toàn màu tối, phối hợp với rèm cửa sổ màu trắng gạo và khăn trải bàn, ga giường, còn có một tủ sách vô cùng lớn.

Nhìn thế nào cũng không giống với căn phòng cô đang ở.

Mục Thiên Dương biết con sóc nhỏ trước mắt đang dò xét cái gì, hắn định trực tiếp nói cho cô biết: "Đây là phòng của tôi, không cần nhìn."

Cái gì? !

Lui về phía sau một bước, cô kéo chăn bông, cúi đầu nhìn mình bên trong quần áo vẫn nghiêm chỉnh .

"Không cần nhìn! " Mục Thiên Dương tức giận nói với cô: "Tôi không phải loại người như vậy, cô không phải lo lắng cái này!"

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hắn có cơ hội tốt.

Hắn có thể có được cô bằng nhiều cách, nhưng không bao giờ bằng cái cách đang chạy loạn trong đầu cô.

Đỏ mặt, Doãn Thần Lam phát hiện mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không khỏi có chút xấu hổ.

Chỉ là cô xấu hổ không được bao lâu, Mục Thiên Dương dùng một tay kéo cô vào trong lòng, vừa ôm vừa hôn.

"Em thật là luôn . . . . . làm người ta lo lắng quá nhiều. Có biết hay không? Có biết hay không?"

"Tôi cũng chỉ là. . . . . . Cảm giác ngủ một giấc mà thôi. . . . . ." Doãn Thần Lam không biết nên nói gì, chuyển câu hỏi: "Anh đang lo lắng điều gì?"

"Em ngủ suốt ba ngày, mơ mấy thứ linh tinh gì, chẳng lẽ anh không nên lo lắng sao?"

Khó trách. . . . . . Cô cảm thấy bụng đầy mùi thuốc đông y.

Hơn nữa bụng của cô, hoàn toàn không thể khống chế tiếng sôi réo vang dội.

Hai người đều nghe thấy, bụng của cô đúng là có thể kêu lên

Doãn Thần Lam cùng Mục Thiên Dương nhìn nhau một cái, thật lúng túng tại thời khắc lãng mạn như vậy .

"Bà Cát! Bà Cát!" Mục Thiên Dương lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng.

Bà Cát vừa sắp xếp xong phòng cho bác sĩ Trầm Chí Hoa, lại nghe Mục Thiên Dương hét, vội vàng chạy tới.

Mấy ngày nay bà đúng là bở hơi tai, thiếu Mặc Sỹ Hoa, lượng công việc tăng nhiều không nói, lại còn bị cô gái của Mục Thiên Dương làm cho đau đầu nhức óc.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Doãn Thần Lam cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức bà Cát cũng biết nên làm cái gì rồi.

"Tôi đã hầm một nồi cháo dinh dưỡng rồi, tôi bưng lên ngay đây!" Bà Cát lại tiếp tục nói: "Cô Tô Tiêu Chân đã gọi điện thoại nhiều lần, Mục tiên sinh, tôi đã bị cô ấy mắng vài lần rồi. Nếu như ngài có rảnh rỗi, nên để tôi hầu hạ Doãn tiểu thư ăn cơm, ngài. . . . . ."

" Hành trình của tôi từ lúc nào thì đến phiên bà tới an bài?" Mục Thiên Dương lạnh mặt nói.

"Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Thật xin lỗi." Nhớ Mặc Sỹ Hoa mới vừa gọi điện thoại tới đây, khóc lóc kể lể áp lực thất nghiệp, bà Cát cũng có chỗ cảnh giác.

Ở chỗ này, ít nói lại một chút thì tốt hơn.

"Vậy tôi đi chuẩn bị trước." Bà Cát nói tránh đi.

Mục Thiên Dương nhíu mày, trong lòng suy đoán, Tô Tiêu Chân không có chuyện quan trọng, chắc sẽ không gọi điện thoại đến Mục gia .

Hắn nhìn Doãn Thần Lam, trong lòng đấu tranh kịch liệt

Thôi, thiên đại sự tình gì cũng đều không quan trọng bằng chuyện mất mà được lại cô.

Huống chi, hắn dưới trướng nuôi nhiều tinh anh như vậy, hắn không tin có thể có chuyện gì uy hiếp được hắn.

Doãn Thần Lam cũng nhìn Mục Thiên Dương, như nhìn thấu sự giãy giụa trong lòng hắn. Mặc dù cô khá ngốc, nhưng khéo hiểu lòng người ngược lại là ưu điểm duy nhất trong cái đầu ngốc ngếch của cô.

"Anh có chuyện thì đi giải quyết trước đi!" Cô nói.

"Ngu ngốc! Có chuyện gì so với em còn quan trọng?"

"Em bây giờ đã không có việc gì rồi, trừ bụng rất đói. . . . . ."

"Anh cũng vậy, anh ăn cùng em."

Lúc này, bà Cát đã dùng tốc độ nhanh nhất, bưng toàn bộ cháo cùng chút thức ăn lên.

Bà nói: "Bà Diệp từ Italy gọi điện thoại về, bà nói: "Mấy ngày nay trong nhà ồn ào cái gì? Quá kỳ cục rồi ! Ngày mai tôi sẽ về, tìm người tới đón được không?"

Mục Thiên Dương nghe, trợn mắt nhìn bà Cát một cái:" Bà có cần phải máy móc đem những lời khó nghe này nói ra sao?"

"Là bà Diệp muốn tôi nói như vậy!" Bà cũng rất vô tội.

Đang lúc hai người lâm vào thời điểm giằng co lúng túng, đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm "sụp, sì sụp".

Thì ra là Doãn đại tiểu thư đã cắm đầu cắm cổ ăn, miệng đầy thức ăn.

Hai người đồng thời nhìn Doãn Thần Lam, nhìn tình huống này, hai người cũng ngây người, mặt đầy dấu chấm hỏi như đang hỏi: "Có đói như vậy không?"

Doãn Thần Lam đang vùi đầu ăn, khóe mắt thoáng qua thấy bay tới bốn cái mắt đang ngó cô, không bỏ được chén cơm trong tay, cô xoay đầu lại nói lúng búng: "hai người cứ từ từ tán gẫu, với tôi, ăn cơm trước quan trọng hơn."

Doãn Thần Lam vừa ăn vừa ca ngợi bà Cát: "Bà Cát, đồ ăn bà nấu thật ngon đó! So với bác Mặc ngon hơn, cháu nhất định phải bái bà làm thầy, bởi vì tay nghề của bà thật quá tuyệt vời!"

"Tôi. . . . . . Cám ơn." Bà Cát vừa lúng túng vừa kiêu ngạo, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào thì tốt.

"Em, không được phép của anh thì không cho xuống phòng bếp!" Mục Thiên Dương phản đối.

"Nhưng mà thói quen của em là nấu đồ cho bạn trai ăn !" Doãn Thần Lam không động não nói" Trước kia em chính là như vậy!"

Trước kia. . . . . .

Lại là trước kia!

Hai chữ này nghe vào tai Mục Thiên Dương như cái gai.

Chỉ có hắn là độc nhất vô nhị!

Doãn Thần Lam còn không biết, chỗ cách đầu cô mấy mét, đang toát ra khói đen dày đặc.

"Em nghe cho rõ ràng, không -- cho -- phép – xuống – phòng—bếp!"

Nói xong, Mục Thiên Dương liền đứng lên, như một trận gió biến mất ở gian phòng, chỉ còn lại bà Cát đứng trơ.

Bà ở Mục gia nhiều năm như vậy, nhìn thấy Mục Thiên Dương luôn lạnh lùng, chưa bao giờ có chuyện gì có thể kinh động hắn, làm động tới tâm tình của hắn.

Doãn Thần lam ngẩng đầu lên nhìn bà Cát, mặt vô tội hỏi: "Anh ấy đang phát cáu cái gì vậy?"

Bà Cát nhún nhún vai, bày tỏ không biết .

"Tính khí của anh ấy luôn luôn kém như vậy sao?"

"Không phải!" Bà Cát rất khẳng định điểm này.

Thật không hiểu lắm người này. Thôi, về sau ở chung lâu có lẽ là có thể hiểu rõ thôi.

"Bà Cát, có thể đem bí quyết nấu cháo truyền cho cháu không?" Doãn Thần Lam tiếp tục truy hỏi chủ đề vừa bị Mục Thiên Dương cắt đứt.

Bà Cát đã rất lâu không nhận được lời ca ngợi trực tiếp như vậy rồi, mừng rỡ vô cùng:"Bà sẽ nói với cháu, nhưng cháu đừng hại bà già ta bị chửi nhé."

"Yên tâm!"

Hai người phụ nữ hi hi ha ha, rất vui vẻ.

So sánh với Doãn Thần Lam hạnh phúc vui vẻ, ở một đầu khác thành phố, một người đàn ông khác đang chịu đau đớn đến không muốn sống.

Vốn tính khí đã kém gần đây Michel bởi vì giá cổ phiếu của Tam Hợp thực nghiệp giảm mạnh, chuyện xấu của cha truyền khắp các kênh truyền thông, tâm tình rớt xuống đáy cốc, cũng dễ dàng nổi đóa, mà Cô Giai Thành vừa đúng trở thành nơi trút giận của cô.

Đối mặt Michel ương ngạnh, gần đây hắn thường thường nhớ tới cô gái sẽ ngây ngốc chờ hắn, nấu cơm cho hắn - Doãn Thần Lam, mặc dù cô thủy chung không cùng hắn ăn cơm.

"Giai Thành, mấy ngày rồi anh không tới tìm em, có phải đã không còn yêu em nữa hả ?" Tựa như thường ngày làm nũng, nhưng Michel không hề nghĩ, tự đưa đáp án từ miệng đối phương.

Dù sao hắn không có quyền trả lời khác .

"Đúng" phối hợp cảm xúc của hắn vừa đi vừa nói, hôm nay Cô Giai Thành bất thường phát tiết uất ức, thường ngày lười phản ứng lại cô.

Đáp án ngoài dự đoán, khiến Michel cả người bị dọa đến ngây ngốc, ngay sau đó nổi đóa.

"Anh nói cái gì? Có dũng khí nói lại một lần!" Cô ta tỏ ra bộ dạng Mẫu Dạ Xoa ngăn đường hắn đi: "Cô Giai Thành, anh chán sống sao?"

Hắn dừng lại, cặp mắt kiên định nhìn cô: "Michel, anh muốn qua, chúng ta đã không thích hợp ở chung một chỗ. Anh muốn. . . . . ."

Nói tới đây, Cô Giai Thành khẩn trương nuốt nước miếng, chốc lát, mới lấy dũng khí nói tiếp: "Chúng ta chia tay có được không?"

"A, ha ha. . . . . ." Michel mở miệng cười: "Anh thật biết trêu chọc em vui vẻ, anh muốn làm em vui à?"

"Michel, " vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc :"Anh không chọc cười."

Lúc trước, vô luận vẻ ngoài cùng gia thế, cô đều lựa chọn tốt nhất, là đàn ông thông minh sẽ không lựa chọn buông tha cô.

Nhưng hôm nay, tập đoàn Đại Dương đã hạ lệnh phong tỏa tất cả mọi nguồn giúp đỡ Tam Hợp thực nghiệp. Cho nên, lợi ích gia thế của cô đã không còn, không lâu nữa, cô sẽ từ Phượng Hoàng biến thành Ma Tước. Mà mộng đẹp rể hiền của hắn, cũng sụp đổ.

Mà một khi cô mất đi gia thế hiển hách sau lưng, Cô Giai Thành căn bản không muốn nhẫn nại với cô gái này một giây đồng hồ.

Mắt thấy đại thế của Tam Hợp thực nghiệp đã qua, hắn Cô Giai Thành đã không có lý do gì thuyết phục mình tiếp tục ở lại bên người Michel.

Hắn lại nuốt nước miếng."Em có thể hay không. . . . . Giơ cao đánh khẽ?"

Nhưng mà hắn đã quên Michel đại tiểu thư, luôn luôn có thói quen đưa người vào chỗ chết .

"Giơ -- cao -- đánh – khẽ?" Tự ái bị tổn thương khiến Michel bị chọc giận, bắt đầu gây sự.

"Cô Giai Thành, tốt nhất anh hãy làm rõ ràng, anh đang làm chuyện gì, sẽ có kết quả gì?"

Luôn luôn chỉ có cô bỏ rơi người, đến nay chưa từng có người đàn ông nào có gan dám bỏ rơi cô, hắn muốn là tiền lệ đúng không?

Tim đập liên hồi, vì hạnh phúc cả đời mình Cô Giai Thành tiếp tục dũng cảm giãy giụa, "Michel, thật ra thì căn bản em cũng không yêu anh, sao phải khổ sở giữ anh lại?"

Hắn biết rõ, cô chỉ coi hắn như "Sủng vật" thôi.

Cô gái này căn bản không hiểu yêu đàn ông, cô chỉ yêu chính cô mà thôi.

"Hừ!" Cô hừ lạnh, khinh bỉ, khóe môi nâng lên nụ cười hung ác: "Em nhớ chúng ta đã đính hôn. Mặc dù tính khí em không tốt, không sai! Nhưng mà ba em. . . . . . Tính tình của ông so với em kém hơn ." Cô nói đầy uy hiếp.

"Đây là chuyện giữa chúng ta, em nhất định phải dùng ba em uy hiếp anh sao?" Hắn chán ghét bĩu môi.

"Đương nhiên em muốn dùng ba để uy hiếp anh, làm anh nhớ, ban đầu là anh cúi đầu xin ba gả em cho anh!" Cô ta trừng mắt hắn, "Anh suy nghĩ một chút đến tâm tình con gái, vốn em cũng không muốn làm bộ như không biết, không nghĩ anh mạnh khỏe to lớn, lại nói chia tay với em, chẳng lẽ anh cho là em dễ bắt nạt như vậy, giống như một con ngốc?"

Mèo thỉnh thoảng ăn vụng cũng dễ hiểu, cô có thể mở một mắt nhắm một mắt, chẳng qua muốn vứt bỏ, thì không thể tha thứ.

"Michel, không có một người đàn ông nào có thể nhịn được kiểu bị em vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy." Hắn cố gắng nói bằng bất cứ giá nào."Nói cho em biết, ở chung với em một chỗ anh rất không vui vẻ."

Nói ra những lời này, coi như là hành động quyết liệt nhất của hắn mấy ngày nay rồi.

"Anh dám nói cùng em ở chung một chỗ không vui vẻ?" Khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trầm xuống.

Đây tuyệt đối là vũ nhục!

Cô không thể tha thứ.

"Em biết anh nói những lời này, không phải bỏ rơi em, chúng ta chỉ là. . . . . . Không thích hợp!" Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Phụ nữ, rất tốt.

"Không thích hợp?" Michel bỗng lên cao giọng: "Lúc ở trên giường, không phải anh đều nói không tìm được bạn tình tốt hơn so với em sao?"

Âm thanh của hai người, lớn đưa tới nhiều người vây xem, tuy nhiên không ai dám tiến lên, bởi vì nhìn bộ dạng cay cú của Michel, không có người nào dám lại gần

"Anh. . . . . " Tự gây nghiệt, không thể sống. Đáng đời, nửa người dưới của hắn quá tham lam.

"Em không đồng ý!" Cho dù muốn nói chia tay, cũng phải là cô nói mới được.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, như hạ quyết tâm hít thở sâu một hơi, nói: "Tùy em!" Sau đó không để ý tới cô ta đang nổi trận lôi đình, quay đầu rời đi.

"Cô Giai Thành, anh trở lại cho tôi!"

Michel nhìn người không hề thuận theo mình nữa, bóng lưng quyết tuyệt rời đi, lửa giận xông lên đầu bừng bừng.

Gần đây từ trên xuống dưới tập đoàn Đại Dương phát hiện một chuyện.

Bên cạnh tổng giám đốc luôn xuất hiện một người hầu nhỏ.

Tổng giám đốc đi tới chỗ nào, người hầu nhỏ cũng theo tới chỗ đó, cho dù là hội họp tư nhân, hay là hội nghị cơ mật.

Người hầu này mặc dù cái đầu nhỏ, nhưng địa vị của cô ấy chắc chắn không thể tầm thường.

Cũng chính bởi vì cái dạng này, trong lòng mọi người rõ ràng, trên miệng cũng luôn có cơ hội là tán thưởng.

" Chào phu nhân tổng giám đốc !" Hai hàng dài chừng hai trăm người xếp hàng đứng, thanh âm đều nhịp, hành động cũng đều nhịp cúi người chào.

Trận chiến này làm Doãn Thần Lam sợ tới mức nhảy đến sau lưng Mục Thiên Dương đứng.

"Anh. . . . . . Bọn họ đang kêu người nào vậy?"

"Em đấy!" Mục Thiên Dương hài lòng cười.

"Em?" Doãn Thần Lam không thể tin được, dùng ngón tay chỉ vào mình, hỏi một lần nữa: "Em?"

Một đường đi tới, trên mặt của mỗi người đầy nụ cười nhìn Doãn Thần Lam, hướng cô chào hỏi.

" Phu nhân, buổi sáng tốt lành”.

"Tổng tài phu nhân, hôm nay khí sắc thật tốt."

"Tổng tài phu nhân, dung quang toả sáng”.

Lúc này trong lòng Doãn Thần Lam chỉ có một ý niệm --

Cô sắp nổi điên.

Cô núp ở sau lưng Mục Thiên Dương, len lén nói với hắn: "Anh có thể bảo họ đừng gọi em như vậy nữa, em rất không quen, mặc dù bọn họ đều là người tốt. . . ."

"Có thể!" Mục Thiên Dương nghịch ngợm cười, tùy theo dừng bước lại.

Theo sát ở phía sau, Doãn Thần Lam thiếu chút nữa đụng vào rồi.

"Tại sao dừng lại cũng không nói một tiếng?" Cô lầm bầm nói.

Mục Thiên Dương dừng ngay chính giữa đại sảnh "Babel", bộ dạng muốn tuyên bố gì đó, mọi người vốn đang ăn sáng, nói điện thoại, làm chuyện riêng thấy thế lập tức ngừng lại, vội vàng vây quanh.

Mục Thiên Dương vang giọng, nói: "Tôi cùng Doãn tiểu thư đây, tháng sau chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó cô ấy mới chính thức là phu nhân tổng giám đốc, cho nên mọi người bây giờ khoan hãy hù dọa cô ấy!"

Kết. . . . . . Kết hôn?

Nghe vậy, Doãn Thần Lam trừng lớn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.