Lục Cảnh Thần ngồi xuống vị trí bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, chỉ cách Thẩm Miên một cái ghế. Nhưng hắn không để ý tới nàng, bởi vì vừa ngồi xuống, Kỷ Tiệp nhanh chóng đặt ly rượu trước mặt hắn.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không ai để ý Thẩm Miên ở một bên thống khổ bất kham.
Sau khi nghe giọng nói Lục Cảnh Thần, Thẩm Miên giấu đầu vào giữa khuỷu tay, bắt đầu phong bế ngũ quan, tận lực cố gắng không nghe không nhìn tới Lục Cảnh Thần.
Ở gần Lục Cảnh Thần càng lâu, thân thể Thẩm Miên cũng dần dần nóng lên, chỗ thái dương xuất ra một tầng mồ hôi.
Không phải nàng không nghĩ rời khỏi chỗ này nhưng từ khi thấy Lục Cảnh Thần thì chân nàng vừa mặt đất, cả người cũng giống như thiếu canxi trở nên mềm yếu vô lực, khiến nàng muốn chạy cũng không cách nào thực hiện.
Thẩm Miên bất lực úp mặt xuống bàn, phong bế bản thân.
Thời điểm Thẩm Miên nỗ lực áp chế phản ứng trong cơ thể, lòng cầu nguyện Lục Cảnh Thần mau chóng rời khỏi, đột nhiên có một âm thanh quanh quẩn bên tai nàng: “Đó là Lục Cảnh Thần, người mà cô yêu tha thiết. Mau bước qua bắt chuyện với hắn, biểu đạt lòng ái mộ, mau mau tới chạm vào hắn, đụng hắn cô sẽ cảm thấy rất dễ chịu, mau đi…”
Thanh âm tràn ngập dụ hoặc, rất nhiều lần thiếu chút nữa Thẩm Miên đã đứng dậy tới gần Lục Cảnh Thần, nhưng cũng may móng tay bấm sâu vào da thịt làm đầu óc nàng còn một chút thanh tỉnh.
Lòng bàn tay đau đớn bắt đầu chết lặng, tỉnh táo chậm rãi mất đi. Ngay một khắc trước khi thần trí bị thôn tính, tức thì Thẩm Miên ý thức được: Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc tự mình thức tỉnh sao?
Bởi vì tình yêu nàng dành cho Lục Cảnh Thần biến thành thù hận, khiến tình tiết quyển tiểu thuyết biến đổi, cho nên trong đầu xuất hiện âm thanh làm nàng có hận hắn cũng không thể khống chế bản thân, bắt buộc phải thổ lộ tình yêu với Lục Cảnh Thần.
Mà mục đích chính là muốn Thẩm Miên yêu Lục Cảnh Thần lần nữa? Thẩm Miên muốn mắng chết tâm cơ của tác giả. Cho dù bò đi, nàng cũng phải bò ra ngoài!
Thẩm Miên cắn răng, dùng ý thức cuối cùng đẩy ghế ra, đặt chân xuống đất, nhưng cả người không có sức lực, nàng chuẩn bị tâm lý ôm áp mặt sàn, lại phát hiện hai chân chạm đất có sức lực.
Thẩm Miên nhíu chặt mi, buông tay đang vịn cạnh bàn, qua ba giây thấy không có gì khác thường, thân thể không nóng như nãy, chân cũng không mềm nhũn. Lục Cảnh Thần đi rồi sao? Hay là…
Ngay lúc đang nghi hoặc không biết nguyên nhân vì cái gì, Thẩm Miên lại cảm nhận có một bàn đặt lên tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến từng trận ấm áp.
Đầu Thẩm Miên từ giữa khuỷu tay nâng lên, ánh đèn quán bar rọi lên người bên cạnh, từ góc nhìn của nàng, quanh thân Tạ Kiều Ngữ được bao phủ một tầng bạch quang, ấm áp thánh khiết.
Tạ Kiều Ngữ hơi nghiêng người bước thêm một bước, trùng hợp ngăn chặn ánh sáng, mà Thẩm Miên cũng thấy rõ ràng lo lắng trên mặt cô.
“Chị Kiều Ngữ…” Thẩm Miên chớp mắt phát ra tiếng gọi giống mèo kêu.
Tim đập kịch liệt thời gian dài, thân thể Thẩm Miên nóng lên, thiếu nước nghiêm trọng, tự nhiên giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Gọi Tạ Kiều Ngữ quá mức nhu nhược, dù tiếng nhạc trong quán rất nhẹ cũng dễ dàng lấn át. Đỏ ửng trên mặt vẫn chưa rút đi, đỏ rực giống như bị nấu chín, vốn dĩ hai mắt nhắm chặt vì đột nhiên mở ra nên đồng tử có chút tan rã vô thần.
Tạ Kiều Ngữ nhíu mày, đặt tay lên đỉnh đầu Thẩm Miên xoa xoa, nhỏ giọng hỏi: “Uống rượu?” Từ WC đi ra, cô thấy con nhím nhỏ cuộn mình nằm úp trên bàn, hiện tại sờ lên, gai nhím đã thu vào biến thành mềm mại.
Ngay khi Tạ Kiều Ngữ xuất hiện, Kỷ Tiệp không tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Cảnh Thần, mà đem tầm mắt đặt lên người cô. Chờ khi Tạ Kiều Ngữ quan tâm Thẩm Miên, hắn mới thấy người vừa nãy tinh thần phấn chấn không biết thế nào trở nên suy yếu như vậy.
Nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ lo lắng, Kỷ Tiệp áy náy: “Ngượng ngùng Kiều Ngữ, anh không chú ý tới Thẩm tiểu thư.”
Tạ Kiều Ngữ không dời tầm nhìn khỏi người Thẩm Miên, chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Lời Kỷ Tiệp muốn nói tiếp theo bị nghẹn không cách nào phát ra cửa miệng. Tuy Tạ Kiều Ngữ để ý hắn, nhưng Kỷ Tiệp biết, cô đang tức giận.
Là… Tức giận vì hắn xem nhẹ Thẩm Miên? Kỷ Tiệp nhớ lại, trước khi Tạ Kiều Ngữ vào WC có dặn dò hắn giúp đỡ trông chừng Thẩm Miên, rất nhanh cô sẽ quay lại…
Kỷ Tiệp nhìn Tạ Kiều Ngữ, thâm tình trong mắt tràn ngập khó hiểu. Hắn quen Tạ Kiều Ngữ hai năm, chưa bao giờ thấy cô quan tâm ai như vậy, cũng chưa bao giờ thấy cô tức giận.
Lòng Kỷ Tiệp hoảng loạn, bất an co quắp nhìn mọi nơi, nghĩ không chú ý nội tâm sẽ bình tĩnh một chút. Nhưng khi tầm mắt rơi vào chỗ Lục Cảnh Thần thì cổ hắn cứng đơ. Hắn thấy Lục Cảnh Thần cầm ly rượu lắc nhẹ, nhìn chằm chằm vào Tạ Kiều Ngữ, nghiền ngẫm trong mắt cùng nụ cười nơi khóe miệng làm Kỷ Tiệp run sợ. Hắn biết động tác này chứng tỏ Lục Cảnh Thần động ý niệm với Tạ Kiều Ngữ.
Không chỉ mình hắn biết Tạ Dương Tranh bày mưu hãm hại Tạ Kiều Ngữ ở buổi tiệc từ thiện mà Lục Cảnh Thần cũng biết, chẳng lẽ Cảnh Thần chú ý tới Kiều Ngữ?
Ba người ở đây không ai chú ý phản ứng của Kỷ Tiệp, đặc biệt là Tạ Kiều Ngữ và Thẩm Miên.
Đầu tiên Thẩm Miên nghi hoặc, sau đó nhìn thoáng qua tay Tạ Kiều Ngữ đang nắm tay mình rồi lắc lắc đầu nói: “Không…”
Trước tình hình hiện tại, hai người chưa từng tiếp xúc tứ chi, nên trong nháy mắt đó nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng tay Tạ Kiều Ngữ đặt trên đỉnh đầu lại đem tới cảm giác đã lâu không xuất hiện…
“Sao mặt lại đỏ nhưng vậy, không thoải mái chỗ nào?” Tạ Kiều Ngữ dời tay trên đỉnh đầu Thẩm Miên đặt vào trán thử nhiệt độ. Đam Mỹ H Văn
Nóng ấm nơi trán làm Tạ Kiều Ngữ nhấp khởi môi: “Có chút nhiệt, đi thôi, chúng ta tới bệnh viện.”
Có lẽ mới rửa tay nên tay Tạ Kiều Ngữ mát lạnh, khi chạm vào trán, khoảnh khắc tiếp xúc đó làm đại não Thẩm Miên dần dần thanh tỉnh.
Dù cả người nàng vẫn còn nóng ran nhưng Thẩm Miên biết bản thân không phải phát sốt. Mà Tạ Kiều Ngữ đã đề nghị đi về, Thẩm Miên mừng thầm lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đi đâu cũng không sao, chỉ cần tránh Lục Cảnh Thần thật xa.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không nói câu nào chỉ gật gật đầu, không giống dáng vẻ hoạt bát thường ngày, nhanh chóng nhận định Thẩm Miên bệnh nặng.
Sốt ruột dời tay khỏi trán Thẩm Miên, xoay người muốn tính tiền rồi đưa nàng đi bệnh viện, nhưng tay đột ngột bị người phía sau giữ chặt, quay đầu nhìn thấy Thẩm Miên ho nhẹ nói: “Đỡ, đỡ em.”
Trong nháy mắt Tạ Kiều Ngữ buông tay, thân thể Thẩm Miên lại xuất hiện khác thường, nàng liền phát hiện: Chỉ cần mình và Tạ Kiều Ngữ tiếp xúc thân thể, cả người không có phản ứng gì khác lạ!
Cho nên dưới tình thế cấp bách nàng nhanh chóng kéo tay Tạ Kiều Ngữ lại.
Hai má con nhím nhỏ đỏ ửng, bộ dáng yếu đuối, lời nói mềm mại thúc đẩy Tạ Kiều Ngữ trở tay nắm ngược tay Thẩm Miên, cười nói: “Được!”
Để Thẩm Miên dựa người mình, hai người sóng vai muốn rời khỏi quán bar. Mới đi được một bước, một cánh tay xuất hiện chắn trước người Tạ Kiều Ngữ, ngăn cản hai người. Tạ Kiều Ngữ theo đó nhìn lên, là Lục Cảnh Thần không biết có mặt từ khi nào.
Môi mỏng Lục Cảnh Thần lập tức đóng mở, trầm giọng gọi: “Tạ Kiều Ngữ”
Tạ Kiều Ngữ đối mặt với ông chủ, bày ra thái độ khách khí đúng mực, mỉm cười gật đầu: “Thật đúng lúc Lục tiên sinh, trùng hợp gặp ở chỗ này.”
Ba người chung quanh: “…….”
Thì ra Tạ Kiều Ngữ không hề nhìn thấy Lục Cảnh Thần!
Thẩm Miên đứng bên cạnh Tạ Kiều Ngữ vui mừng trong lòng âm thầm hoan hô: Quá tốt. Nàng rất thích cảm giác khi chứng kiến trong mắt Tạ Kiều Ngữ không có Lục Cảnh Thần! Tâm tình thoải mái nên tay nắm tay Tạ Kiều Ngữ tăng thêm vài phần lực.
Bị Thẩm Miên nắm chặt tay, Tạ Kiều Ngữ cứ nghĩ thân thể nàng không khỏe mới có phản ứng như vậy, ngữ khí mới vừa khách khí trở nên sốt ruột: “Nhưng hiện giờ tôi bận việc khác, có thể để tôi đi trước không?” Nói xong, Tạ Kiều Ngữ cúi đầu liếc nhìn, cô muốn xem Lục Cảnh Thần hạ cánh tay đang chắn trước người mình chưa.
Tầm mắt Lục Cảnh Thần chuyển qua người Thẩm Miên, vừa liếc mắt một cái, nhanh chóng bất động thanh sắc thu hồi tay.
Tạ Kiều Ngữ gật đầu cảm tạ, đỡ Thẩm Miên ra cửa.
Trong lòng Tạ Kiều Ngữ nôn nóng muốn đưa Thẩm Miên đi bệnh viện nên không chú ý nàng tận dụng chỗ cô không nhìn thấy dựng ngón giữa với Lục Cảnh Thần. Bất quá ngay cả Lục Cảnh Thần cũng không thấy, vì lực chú ý của hắn đều đặt vào bóng dáng Tạ Kiều Ngữ.
Sau khi lên xe, Thẩm Miên cài dây an toàn, quay qua nhìn Tạ Kiều Ngữ lo lắng sốt ruột, có chút chột dạ nói thẳng: “Chị Kiều Ngữ, thật ra em không phát sốt, không cần tới bệnh viện.”
Tạ Kiều Ngữ cũng nhìn Thẩm Miên, thần sắc rõ ràng không tin.
“Thật sự! Không tin chị sờ lần nữa xem.” Thẩm Miên xê dịch tới gần Tạ Kiều Ngữ.
Tạ Kiều Ngữ cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán bóng loáng của Thẩm Miên, xác thật độ ấm đã bình thường: “Sao trong quán bar lại nóng như vậy?”
Thẩm Miên nhỏ giọng oán giận: “Còn không phải tại Lục Cảnh Thần!”
“Sao?”
Thẩm Miên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Em nói vì bên trong quán có chút nóng.”
Tạ Kiều Ngữ không xem nhẹ hoảng loạn chợt lóe trong mắt Thẩm Miên, nhưng nghe nàng giải thích cũng không nghĩ ngợi nhiều, hơi hơi mỉm cười gật đầu.
Bởi vì Tạ Kiều Ngữ uống rượu nên hai người gọi người lái thay. Trước khi người lái thay đến quán bar, cả hai người vẫn ngồi trong xe tán gẫu.
Mười lăm phút sau, người lái thay tới. Tạ Kiều Ngữ cùng Thẩm Miên chuyển ngồi ghế sau. Hết thảy tường an không có việc gì. Nhưng khoảnh khắc xe lăn bánh, gương mặt đỏ ửng của Thẩm Miên xuất hiện trong đầu Tạ Kiều Ngữ, còn khoảnh khắc lúc nãy nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Miên vì Lục Cảnh Thần mới có phản ứng như vậy? Nháy mắt Tạ Kiều Ngữ thu liễm ý cười nơi khóe miệng.