Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 44: Chương 44




Diệp Tĩnh Di?

Thẩm Miên nghe nữ nhân tự giới thiệu, trong lòng lộp bộp vài cái, không phải vì điều gì khác mà vì cái tên này đối với nàng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Nếu nàng không nhớ lầm, Diệp Tĩnh Di là nhân vật nữ chính thứ hai trong quyển tiểu thuyết.

Tuy trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, lễ phép vấn an: “Thật cao hứng khi quen biết Diệp tiểu thư.”

Diệp Tĩnh Di cũng mỉm cười: “Tôi cũng vậy!”

Thẩm Miên nhìn cách cư xử của Diệp Tĩnh Di rất đúng mực, trong lòng liền xác định người trước mặt chính là nữ chính thứ hai.

Không sai, kiếp trước nàng chưa gặp Diệp Tĩnh Di, bởi vì sau khi nàng chết, người này mới xuất hiện trong quyển tiểu thuyết, giai đoạn trước đó tác giả chưa bao giờ nhắc tới.

Còn Thẩm Miên cũng chưa bao giờ nghe qua tên này, khi nàng trọng sinh mới biết được. Diệp Tĩnh Di xuất hiện với vai trò là thư ký của Lục Cảnh Thần, xuất hiện đột ngột thậm chí còn không miêu tả trước đó cô làm cái gì.

Bất quá Thẩm Miên chỉ có chút nghi hoặc, Diệp Tĩnh Di không giống với những nữ chính thứ hai trong quyển tiểu thuyết khác, cô không bày mưu hãm hại Tạ Kiều Ngữ, cũng chưa bao giờ tranh đoạt Lục Cảnh Thần.

Trong tiểu thuyết chỉ miêu tả vài câu, tổng thể Diệp Tĩnh Di là người biết ẩn nhẫn, phân biệt rõ yêu hận, biết thị phi đúng sai.

Nhưng ở đoạn kết cục, không biết vì cái gì Diệp Tĩnh Di bị Lục Cảnh Thần làm khó dễ. Lúc ấy Thẩm Miên khiếp sợ vì bản thân trọng sinh, cốt truyện lướt qua trong đầu, nàng không để ý đến nhân vật Diệp Tĩnh Di, hiện tại muốn nghĩ cũng không thể nghĩ ra.

Thời điểm Thẩm Miên đang nổ lực hồi tưởng Diệp Tĩnh Di đã làm gì, thì nghe người kế bên nhỏ giọng gọi tên nàng.

“Thẩm Miên.” Âm điệu đạm mạt rõ ràng.

Thẩm Miên theo bản năng quay đầu nhìn Diệp Tĩnh Di.

Mà Diệp Tĩnh Di cũng đang nhìn nàng, khi hai người tiếp xúc ánh mắt, Diệp Tĩnh Di cười một chút hỏi: “Thẩm Tri Hành là anh của cô?”

Tại sao đột nhiên nhắc tới anh hai?

Mặc dù có cảm giác kỳ quái nhưng Thẩm Miên chỉ chần chờ một chút rồi trả lời: “Đúng…”

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Miên cảm thấy sau khi nàng trả lời, thì ánh mắt Diệp Tĩnh Di nhìn nàng thiếu một phần sắc bén.

Mi mắt Diệp Tĩnh Di cong cong ôn nhu nói: “Thẩm tổng rất lợi hại, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Thẩm Miên cũng mỉm cười đáp lại, đỉnh mày nhảy lên một chút hỏi: “Không biết Diệp tiểu thư làm công việc gì?”

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, lúc này Diệp Tĩnh Di đang là thư ký của Lục Cảnh Thần.

Nhưng Diệp Tĩnh Di lại nói: “Một công nhân viên chức nhỏ thôi.”

Tất nhiên Thẩm Miên không tin, có thể tham gia buổi tiệc này, làm sao có thể là một công nhân viên chức nhỏ. Nhưng Diệp Tĩnh Di không muốn nói, Thẩm Miên cũng không lên tiếng truy hỏi, chỉ là âm thầm ngờ vực chuyện này có liên quan tới Lục Cảnh Thần hay không?

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tiếp theo không ai chủ động lên tiếng trò chuyện. Hơn nữa, hai người lần đầu gặp, làm sao có nhiều đề tài.

Cho đến khi ly nước chanh trong tay Thẩm Miên vơi hơn phân nửa, nàng nhìn ly của Diệp Tĩnh Di không hề có dấu hiệu giảm xuống, Thẩm Miên mới ý thức Diệp Tĩnh Di không giống biểu hiện bên ngoài chỉ trùng hợp đi tới chỗ nàng.

Thẩm Miên âm thầm tự hỏi mục đích Diệp Tĩnh Di tiếp cận nàng, lúc này Thẩm Tri Hành cũng dẫm giày da đi đến: “Tiểu Miên.”

Thanh âm Thẩm Tri Hành trầm ổn đánh thức hai người đang thất thần, nghe tiếng cả hai đều nhìn qua.

Thẩm Miên ngẩng đầu: “Anh hai?”

Thẩm Tri hành ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Đi?

Thẩm Miên nghiêng người nhìn phía sau Thẩm Tri Hành, phát hiện đám đông chưa có dấu hiệu tản ra, nghi hoặc hỏi: “Không phải buổi tiệc chưa kết thúc sao?”

Xác thật tiệc tối chưa kết thúc nhưng Thẩm Tri Hành sợ Thẩm Miên một mình nhàm chán, nên nhanh chóng chào hỏi những người cần thiết rồi ra về.

Thẩm Tri Hành: “Có thể đi trước.”

Nếu không phải gặp Diệp Tĩnh Di, quả thật Thẩm Miên cũng thấy nhàm chán. Nghe thấy có thể đi trước, nàng liền đứng bật dậy xoay người nói với Diệp Tĩnh Di: “Diệp tiểu thư, tôi xin phép đi trước.”

Trong mắt Thẩm Tri Hành chỉ có Thẩm Miên, giờ nghe em gái nói chuyện mới chú ý người bên cạnh… Ân… Là nữ, vậy yên tâm rồi!

Thẩm Tri Hành liếc mắt một cái thì nhanh chóng thu hồi.

Thời điểm Thẩm Tri Hành dời tầm mắt, Diệp Tĩnh Di mới lên tiếng: “Chú ý an toàn.”

Thẩm Miên để ý được, mặc dù Diệp Tĩnh Di nói chuyện với nàng nhưng người cô nhìn không phải nàng mà là Thẩm Tri Hành.

Một ý tưởng lặng lẽ xuất hiện trong đầu, nàng đè ép xuống, phất tay với Diệp Tĩnh Di: “Hẹn gặp lại!”

- -------

Buổi tối 10 giờ.

Thẩm Miên ra khỏi phòng tắm, trên mặt đắp mặt nạ cầm lấy điện thoại đã bị nàng vắng vẻ gần 40 phút.

Trước khi tắm rửa nàng cố ý nhắn cho Tạ Kiều Ngữ một tiếng vì sợ không kịp thời trả lời tin nhắn làm cô không vui.

Nói chuyện một chút Thẩm Miên mới bước vào phòng tắm.

Hiện tại mở giao diện Wechat lên, Thẩm Miên liền thấy tin nhắn của Tạ Kiều Ngữ: [ Thật ra… Kỹ thuật kỳ cọ của chị rất tốt! ].

Thẩm Miên:???

Đây không phải Tạ Kiều Ngữ mà nàng quen biết…

Tạ Kiều Ngữ mà nàng quen biết sẽ không nói ra những câu ái muội như vậy, đáng lẽ sẽ nói ‘Em tắm đi, chị chờ em’ hoặc ‘Tắm xong nhắn tin chị’… Chẳng phải đây mới là phong cách của Tạ Kiều Ngữ sao?

Thẩm Miên đánh nhiều dấu chấm hỏi…

Một giây sau, điện thoại đột nhiên báo có cuộc gọi video dọa Thẩm Miên nhảy dựng.

Theo bản năng, Thẩm Miên nhìn xung quanh một vòng, phát giác bản thân đang ở trong phòng của mình, nhẹ nhàng thở ra bấm nhận cuộc gọi.

Đập vào mắt không phải là gương mặt hoàn mỹ mà là một màu đen tối.

“Chị Kiều Ngữ?” Thẩm Miên thử lên tiếng gọi.

“Ân.”

Thẩm Miên nghe tiếng Tạ Kiều Ngữ liền hỏi: “Sao em không nhìn thấy chị?”

Thẩm Miên dứt lời, màu đen trên màn hình dần dần đổi màu, chờ Tạ Kiều Ngữ mặc áo ngủ xuất hiện, liền nghe cô nói: “Xin lỗi, vừa rồi chị cúi xuống lấy đồ, camera bị che khuất.”

Nói xong, Tạ Kiều Ngữ ổn định tay cầm điện thoại, nhìn màn hình hỏi: “Em đắp mặt nạ?” Trong giọng nói mang theo tia tiếc nuối nho nhỏ.

Thẩm Miên không phát hiện cảm xúc khác thường trong lời Tạ Kiều Ngữ, gật đầu nói: “Ân, chị Kiều Ngữ, loại mặt nạ này siêu cấp tốt, lần sau em mang qua cho chị dùng thử.”

“... Hảo.”

Khi trả lời, Tạ Kiều Ngữ đưa điện thoại lại gần hơn, mặt cô phóng đại trong khung chat.

Tóc cô còn ướt, hai má phiến hồng, xem ra cũng giống Thẩm Miên mới vừa tắm xong. Chỉ khác một điều là nàng đang đắp mặt nạ còn cô thì không.

Thẩm Miên có thể nhìn thấy rõ hai mắt Tạ Kiều Ngữ mang hơi nước mông lung, lông mi ẩm ướt chớp động mang theo sự kiều diễm không thể diễn tả.

Càng muốn mệnh hơn là, không biết bên Tạ Kiều Ngữ xảy ra chuyện gì mà camera điện thoại đột nhiên chuyển xuống cổ. Nhìn xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện làm hô hấp của Thẩm Miên trở nên hỗn loạn.

Thẩm Miên vội vàng che điện thoại, há miệng hít thở sâu nhầm ổn định hô hấp.

Tạ Kiều Ngữ nhìn điện thoại đen thui thì hỏi: “Làm sao vậy?”

Nghe Tạ Kiều Ngữ hỏi, Thẩm Miên dời tay đi, ho nhẹ một tiếng nói: “Không có việc gì.”

Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng rồi bắt đầu tìm đề tài: “Buổi tiệc thế nào?”

Thẩm Miên nghĩ tới Diệp Tĩnh Di, không có ý định giấu giếm: “Khá tốt, em gặp được một người rất có ý tức, cô ấy…”

‘Bang bang’ tiếng gõ cửa đánh gãy câu chuyện, khoảnh khắc định hỏi là ai thì nghe tiếng Thẩm Tri Hành vang lên: “Dì Vương nấu canh, hiện tại tiện không? Anh đem vào cho em.”

Không biết vì cái gì, trực giác cho Thẩm Miên biết không thể để Thẩm Tri Hành biết nàng và Tạ Kiều Ngữ đang yêu đương. Cho nên nghe Thẩm Tri Hành muốn tiến vào, lập tức quay đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ đặt ngón trỏ dựng thẳng bên miệng, thở dài một tiếng.

Ngay khi Tạ Kiều Ngữ không có phản ứng lại, Thẩm Miên úp điện thoại xuống mặt bàn.

Sửa sang quần áo trên người, nhẹ nhàng nói: “Anh vào đi.”

Thẩm Tri Hành đẩy cửa bước vào, mắt nhìn Thẩm Miên rồi nhìn chén canh trong tay: “Đang đắp mặt nạ? Vậy anh đem xuống, em xong thì nhớ xuống lầu uống.”

“Cám ơn anh hai.” Thẩm Miên sốt ruột nên quên mất chuyện bản thân đang đắp mặt nạ.

Chờ Thẩm Tri Hành ra cửa, Thẩm Miên xác nhận người sẽ không quay lại mới cầm điện thoại lên tiếp tục cùng Tạ Kiều Ngữ nói chuyện phiếm.

Liếc mắt thấy Tạ Kiều Ngữ cười như không cười nhìn mình chằm chằm, Thẩm Miên nói: “Xin lỗi chị Kiều Ngữ, chuyện hai chúng ta tạm thời chưa thể cho người nhà em biết, đặc biệt là anh hai, em sợ anh ấy giết em.”

“Cho nên… Ủy khuất chị, chờ em thêm một khoảng thời gian, em sẽ tìm thời điểm thích hợp nói rõ với anh hai. Bất quá có vấn đề này, chị yên tâm chỉ cần thuyết phục được anh hai thì ba mẹ, anh ba sẽ dễ dàng tiếp nhận.” Nói xong câu cuối thì âm thanh Thẩm Miên đã nhỏ như muỗi kêu.

Tạ Kiều Ngữ bị bộ dáng của Thẩm Miên chọc cười: “Không có việc gì, chị không ngại. Chị cùng em yêu đương, không phải Thẩm tiên sinh, cho nên em muốn thế nào đều được.”

Tức khắc lòng Thẩm Miên mềm nhũn.

Hai người hàn huyên thêm vài vấn đề khác, cuối cùng Thẩm Tri Hành gọi Thẩm Miên xuống uống canh lần nữa mới lưu luyến tắt điện thoại.

Uống canh xong đã 11 giờ khuya.

Thẩm Miên trở về phòng nằm lướt Weibo, đột nhiên thấy một bài đăng rất có ý tứ: < Ngay bây giờ, hãy để đăng một tin gì đó, xem ai là người phản hồi bạn nhanh nhất >

Thẩm Miên vừa bấm vào xem, phát hiện có rất nhiều bình luận tán thành. Ý niệm lập tức xoẹt qua đầu, nhất thời nỗi lên tâm tư nhỏ, lòng mang thấp thỏm gửi tin Wechat cho Tạ Kiều Ngữ.

[ Chúc công chúa ngủ ngon, một lần 5 nguyên. ]

Thẩm Miên không có ý khác, nàng cảm thấy đây là tình thú giữa người yêu với nhau. Mà nguyên nhân nàng thấp thỏm vì không biết Tạ Kiều Ngữ sẽ đáp lại như thế nào, không biết có phối hợp với trò đùa ấu trĩ của nàng không?

[ Không biết công chúa có thể hôn một cái chúc ngủ ngon hay không? Tại hạ có thể trả gấp đôi! ]

Thẩm Miên nhìn tin nhắn, thêm vào đó là tin báo nhận tiền. Thấp giọng mắng yêu ‘Vô nhân tính’, chuyển tiền ngược trở lại cùng với một tin nhắn thoại.

Tạ Kiều Ngữ ngồi trước máy tính, click mở nghe, một đạo âm thanh thâm thúy vang lên: [ Công chúa hôn chúc các hạ ngủ ngon, 0 nguyên ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.