Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 57: Chương 57




Bởi vì lo sợ Thẩm Tri Hành phát hiện, Thẩm Miên đành đem mọi chứng cứ giao cho Dịch Niên để Dịch Niên ra mặt giúp nàng liên hệ với người được nhắc đến trong bút ghi âm. Cho nên 8 giờ tối lúc hai người xuống máy bay, Dịch Niên liền cầm mọi thứ đi trước.

Thẩm Miên được Tạ Kiều Ngữ đón, hai người chuẩn bị về nhà, mới vừa ngồi vào ghế phụ, Thẩm Miên liền hạ ghế nằm xuống.

Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn qua vừa vặn nghe Thẩm Miên thở dài: “Mệt mỏi quá nga ~”

Rõ ràng là nói mệt nhưng âm thanh Thẩm Miên không có nửa phần suy yếu. Thẩm Miên than mệt là vì sợ Tạ Kiều Ngữ không nhịn được hỏi nàng đi làm cái gì.

Bộ dáng của Thẩm Miên chọc cười Tạ Kiều Ngữ cô ôn nhu nói: “Cần phải hơn 40 phút mới về đến nhà, em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi. Bất quá trước khi chị lái xe em nên cài dây an toàn.” Vừa nói Tạ Kiều Ngữ vừa chỉ chỉ trước ngực trống không của Thẩm Miên.

Thẩm Miên quay đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ. Hôm nay, Tạ Kiều Ngữ mặc đồ rất đơn giản áo hoodie màu trắng, mỏng, phía trước được in nhân vật phim hoạt hình mang sắc thái hắc bạch.

Thẩm Miên cũng có một cái áo giống như vậy, bởi vì nàng đã mua đồ tình nhân. Nhưng thật tiếc hôm nay nàng lại không mặc nó, bằng không có thể cùng Tạ Kiều Ngữ tâm hữu linh tê.

Tầm mắt Thẩm Miên rời khỏi họa tiết trên áo chậm rãi hướng lên trên, nàng thấy Tạ Kiều Ngữ không trang điểm nhưng trên môi có đánh gì đó sáng lấp lánh.

Tạ Kiều Ngữ đeo kính đen, tuy không có thấu kính nhưng khung mắt kính vẫn che đậy thần thái trong mắt cô, Thẩm Miên vẫn không ngần nghại âm thầm khen Tạ Kiều Ngữ thật xinh đẹp.

Nghe Tạ Kiều Ngữ nói Thẩm Miên bắt đầu tìm dây an toàn, nhưng thời điểm dơ tay lên lại vội vàng bỏ xuống.

Tạ Kiều Ngữ còn chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe Thẩm Miên thấp giọng rầm rì: “Chị Kiều Ngữ không giúp em cài dây an toàn sao ~”

Đợi một lúc vẫn thấy Tạ Kiều Ngữ chỉ nhìn mình nhưng không có động tác gì, Thẩm Miên lại rầm rì một lần nữa: “Chị giúp em đeo a, em quá mệt mỏi tay không có sức ~”

“Hôm nay sao lại làm nũng như vậy?” hỏi nhưng Tạ Kiều Ngữ vẫn nhích tới gần Thẩm Miên, trái ngược trong lòng lại không có ý muốn giúp nàng cài dây an toàn.

Tạ Kiều Ngữ muốn đè lên người Thẩm Miên

Đối với câu hỏi của Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên cũng không muốn dấu diếm cái gì mà thành thật trả lời: “Hiện tại, ai kêu bây giờ chị Kiều Ngữ là chủ nợ của em. Em phải ngoan ngoãn một chút mới không bị dục trả nợ, cũng không phải chịu lợi tức kếch xù.”

Thẩm Miên nói xong còn giật giật khóe miệng, cong ngón trỏ lau lau nhưng căn bản nước mắt không hề tồn tại: “Ô ô ô, không biết đến khi nào mới có thể trả xong 300 vạn…”

Tạ Kiều Ngữ ngẩn cả người vì diễn xuất bất thình lình của Thẩm Miên, ý tưởng ban đầu biến mất khẽ cười, dựng thẳng thân thể, hỏi: “Có muốn trả xong 300 vạn ngay lập tức hay không? Như vậy chị không còn là chủ nợ của em.”

Tạ Kiều Ngữ hỏi xong liền thấy người nào đó ngưng khóc ngay lập tức, quay đầu mở to hai mắt nhìn mình, vẻ mặt mang đầy sự khó hiểu trong mắt tràn đầy câu hỏi ‘Cần làm cái gì?’

Tạ Kiều Ngữ lên tiếng: “Mấy ngày nữa giới thiệu cho em một công việc, thế nào?”

“Có thể lập tức được 300 vạn?” Mặc dù hai mắt Thẩm Miên phát sáng nhưng ngữ điệu lại tràn đầy hoài nghi.

Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không tín nhiệm mình, hỏi: “Không tin chị?”

Đối diện đôi mắt Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên cựa người ngồi dậy, gật đầu như dã tỏi: “Tin tin tin! Chị Kiều Ngữ nói gì em cũng tin.”

“Là một hạng mục, đến lúc đó xem em có nguyện ý làm hay không?”

“Đương nhiên nguyện ý, bất quá…” Thẩm Miên trả lời nhưng rồi lại có chút do dự.

Tạ Kiều Ngữ hỏi: “Bất quá cái gì?”

“Là hàng mục thế nào mà có thể nhận được thù lao 300 vạn? Có phải rất khó hay không? Em sợ mình không có khả năng hoàn thành?”

“Làm cùng chị, không khó, đơn giản, dễ học.”

Vốn dĩ Thẩm Miên thấp thỏm nhưng nghe Tạ Kiều Ngữ nói lập tức bình tĩnh trở lại, nếu làm cùng Tạ Kiều Ngữ thì tốt rồi.

300 vạn… Tạ Kiều Ngữ là một hacker, hạng mục chắc liên quan đến máy tính, khẳng định chỉ cần mình làm trợ lý, đại khái chỉ phụ trách ở một bên rót nước, ấn vai chẳng hạn. Trong lòng đã minh bạch nhưng ngoài mặt Thẩm Miên vẫn làm bộ không biết cái gì, chắp tay trước ngực, làm ơn nói: “Chị Kiều Ngữ tiết lộ cho em một chút tin tức a ~ em cần chuẩn bị trước.”

Tạ Kiều Ngữ nghiêng người cột dây an toàn cho Thẩm Miên, sau đó nhìn nàng hai mắt mang ý cười: “Về nhà trước, ông ngoại đang chờ.”

Thẩm Miên đành phải an tĩnh lại.

Hai người về đến nhà bàn cơm đã được chuẩn bị xong, toàn bộ đều là chú Trần làm. Bởi vì khẩu vị không khác biệt lắm nên thức ăn đều là thanh đạm, không có thức ăn cay độc. Thẩm Miên thử một miếng lập tức nhìn chú Trần dơ ngón tay cái, chọc chú Trần liên tục cười lớn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Lệ Vinh vẫn luôn miệng khen ngợi Thẩm Miên, thậm chí thời điểm dùng cơm có điện thoại gọi đến, ông vẫn khoe về Thẩm Miên với người ở đầu giây bên kia, làm Thẩm Miên vui vẻ tinh thần phấn chấn.

Mãi đến khi được Tạ Kiều Ngữ đưa đến cửa nhà, trên mặt nàng vẫn còn tươi cười.

Xe dừng lại, Thẩm Miên sờ sờ mặt chuẩn bị xuống xe, nghĩ đến những lời khen ngợi của Lâm Lệ Vinh nàng ngượng ngùng nói: “Chị Kiều Ngữ, ông ngoại rất biết cách khen người nga.”

Tạ Kiều Ngữ bị Thẩm Miên chọc cười: “Lời ông ngoại chính là sự thật.”

Nói vài câu rồi Thẩm Miên xuống xe, nhưng nàng không vội vã vào nhà mà đi vòng qua phía bên kia, gõ gõ cửa xe.

Tạ Kiều Ngữ hạ kính xe xuống quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôn chúc chị ngủ ngon a!” Nói xong Thẩm Miên cúi người hôn trán Tạ Kiều Ngữ một cái.

Nhưng chỉ hôn một cái không đủ làm Thẩm Miên thấy thỏa mãn, môi vừa rời khỏi trán trực tiếp ấn xuống môi Tạ Kiều Ngữ, thậm chí còn nghịch ngợm cắn nhẹ.

Cũng ngay lúc này, sau lưng Thẩm Miên vang lên một giọng nói: “Đang làm cái gì?”

Hai người đang hôn môi đột nhiên bị âm thanh làm hoảng sợ, Thẩm Miên xoay người che ngực đang nhảy lên bang bang, xoay người lớn tiếng nói: “Quản quá rộng đi? Đây không phải nhà ngươi, chúng tôi muốn làm…” Cái gì thì làm cái đó. Nửa câu sau bị nàng nuốt vào trong khi nhìn rõ mặt người tiến tới.

Thẩm Miên cảm thấy âm thanh này rất quen tai nhưng vì hôn Tạ Kiều Ngữ quá mức ngọt ngào nên bất thình lình nàng không nhớ người tới là ai.

Nhưng…

Vậy mà nàng lại không nhận ra âm thanh của Thẩm Tri Hành!!!

Thẩm Miên lập tức từ bên cạnh xe nhảy qua trước mặt Thẩm Tri Hành, hai tay múa máy thanh âm dồn dập chào hỏi: “Anh hai, anh hai… Sao anh lại ở chỗ này?”

Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn Tạ Kiều Ngữ xuống xe, hai tay cắm vào túi quần, bộ dáng lãnh khốc nói: “Về nhà.”

Thời điểm Thẩm Miên phất tay còn quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện vị trí của Thẩm Tri Hành không thể nhìn thấy hai người vừa làm cái gì.

Tuy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trái tim Thẩm Miên vẫn đập loạn nhịp, vội vàng ôm cánh tay Thẩm Tri Hành: “Được được được, em cũng muốn về nhà, chúng ta cùng nhau đi.”

Tạ Kiều Ngữ xuống xe cùng với Thẩm Tri Hành đồng thanh gọi: “Tiểu Miên.”

Nghe âm thanh hai người, Thẩm Miên lập tức an tĩnh lại.

Thẩm Miên nge lời khiến Thẩm Tri Hành ghé mắt nhìn Tạ Kiều Ngữ, vừa rồi hắn nghe rõ Tạ Kiều Ngữ cũng gọi một tiếng ‘Tiểu Miên.’

Khoảnh khắc Thẩm Tri Hành cùng Tạ Kiều Ngữ đối diện ánh mắt, hắn lên tiếng nói với Thẩm Miên: “Em vào nhà trước, anh muốn nói với Tạ tiểu thư một vài vấn đề.”

Anh hai muốn nói gì với chị Kiều Ngữ? Chẳng lẽ đã thấy mình và chị ấy hôn môi?

“Em…”

Thẩm Miên muốn giải thích, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Tri Hành, nàng đành bất đắc dĩ xoay người đi qua bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, thấp giọng nói nhỏ vào tai cô: “Chị Kiều Ngữ, em qua đó chờ chị.”

Thẩm Miên nói xong không đi vào nhà mà đi vài bước ngồi xổm bên ven đường.

Liếc mắt nhìn Thẩm Tri Hành mở miệng, không biết đang nói gì, Thẩm Miên gục đầu xuống, trong lòng thầm mắng: Đáng chết! Rõ ràng có nhiều cơ hội thân mật với chị Kiều Ngữ, vì cái gì phải ở trước cửa nhà! A a a chắc chắn nàng sẽ chết thật thảm!

Cũng ngay lúc này, một đạo hắc ảnh đánh úp lên người nàng.

Thẩm Miên lập tức ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ đứng trước mặt mình, vội vàng đứng dậy nhìn chung quanh, phát hiện không có thân ảnh Thẩm Tri Hành.

Thẩm Miên hỏi: “Anh hai đâu?”

Tạ Kiều Ngữ trả lời: “Thẩm tiên sinh vào nhà rồi!”

“Vào nhà? Chị Kiều Ngữ, hai người nói chuyện mà nhanh như vậy? Anh hai nói gì?”

Tạ Kiều Ngữ vén tóc ra sau tai, đúng sự thật thuật lại: “Hỏi lúc nãy em làm cái gì? Chị nói không làm gì, sau đó hắn ừ một tiếng rồi đi vào nhà.”

Thẩm Miên đợi một hồi, phát hiện Tạ Kiều Ngữ không có dấu hiện nói tiếp, chần chờ lên tiếng: “… Không có?”

Tạ Kiều Ngữ gật đầu, nhưng tiếp theo nhớ tới gì đó, xoa đỉnh đầu Thẩm Miên nói: “Thẩm tiên sinh còn nói nếu trước 10 giờ em không về nhà, hắn sẽ khóa cửa không cho em vào, để em thành người lưu lạc đầu đường.”

Thẩm Miên nắm tay Tạ Kiều Ngữ nhìn đồng hồ, phát hiện còn khoảng 2 phút nữa, ho nhẹ một tiếng: “Chị Kiều Ngữ, vậy em về nhà trước.”

Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng.

Thẩm Miên thấy thế nhìn thẳng vào mắt Tạ Kiều Ngữ: “Chị Kiều Ngữ, chờ em mấy ngày. Hôm nay em sẽ nói rõ với anh hai chuyện giữa em và chị, sau đó em sẽ dẫn chị về nhà.”

Thật ra Thẩm Tri Hành đã hỏi Tạ Kiều Ngữ có quan hệ gì với Thẩm Miên. Vốn dĩ hai chữ ‘Người yêu’ đã đến bên miệng nhưng liếc mắt thấy Thẩm Miên ngồi xổm bên ven đường, cô liền thu trở về.

Tạ Kiều Ngữ sợ mình tự chủ trương thừa nhận sẽ làm Thẩm Miên bối rối, cho nên cô dời đề tài không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Tri Hành.

Nhưng hiện tại nghe Thẩm Miên đã có đủ dũng khí thẳng thắng với Thẩm Tri Hành, đột nhiên Tạ Kiều Ngữ cảm thấy mình có chút yếu đuối.

Nhìn chằm chằm ánh mắt sáng chói của Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ thấp giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi Thẩm tiên sinh hỏi chúng ta có quan hệ gì nhưng chị lại không trả lời mà dời đề tài.”

Tạ Kiều Ngữ xin lỗi bất thình lình khiến Thẩm Miên sửng sốt, nhưng rất mau hiểu rõ tâm tư cô, cười nói: “Chị không cần xin lỗi em, tương phản em lại muốn cám ơn chị.”

Bốn mắt đối diện, Thẩm Miên chậm rãi nói: “Vì chị đã cho em cơ hội lên tiếng.”

Thẩm Miên học theo động tác thường ngày của Tạ Kiều Ngữ, đặt tay lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Tiếp theo em sẽ giống chị giới thiệu em trước mặt ông ngoại, dùng thân phận bạn gái giới thiệu chị với người nhà em.”

Thẩm Miên không thể nói gì thêm vì môi nàng đã bị Tạ Kiều Ngữ ngậm lấy.

Thời điểm hai người hôn môi, thời gian cứ trôi qua, ngay lúc Tạ Kiều Ngữ mới thâm nhập vào trong lại bị Thẩm Miên đẩy ra.

Biểu tình Tạ Kiều Ngữ có đôi chút giật mình nhìn Thẩm Miên, thấy nàng chậm rãi thở phì phò, mặt đỏ ửng nói: “Em phải vào nhà!”

Nói xong Thẩm Miên lui về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Chị lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em.”

Tạ Kiều Ngữ gật gật đầu phất phất tay về phía Thẩm Miên, khi nàng vào cửa còn nhìn thấy bóng dáng một nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.