Trong mộng cô vẫn là Tạ Kiều Ngữ.
Nàng ở trong một căn nhà nhỏ, trước mặt là một quyển sách, mà điều quan trọng là nàng chưa bao giờ xem tiểu thuyết ngôn tình.
Thấy bản thân rảnh rỗi không có việc gì nên mở quyển sách ra, trang đầu tiên đã phát hiện có tên của cô.
Tò mò nên cô tiếp tục xem thì phát hiện nhân vật trong đó chính là mình. Chẳng qua có điều không giống, cô không phải người sống sờ sờ mà là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết, một người bị thao túng trong quyển sách.
Sở dĩ Tạ Kiều Ngữ nói đây là một giấc mộng hoang đường vì ngoài việc bản thân là nhân vật chính trong đó mà còn cả văn án đã đọc được.
Văn án viết, nam chính quyển tiểu thuyết cũng là người cô thích chính là Lục Cảnh Thần. Càng không thể chấp nhận, Tiểu Miên cũng có mặt trong quyển tiểu thuyết nhưng chỉ là một vai phụ.
Trong văn, cô không thích Thẩm Miên, Thẩm Miên cũng không thích cô. Nói không thích cũng không đúng, chính xác là cả hai ghét nhau, không đặt đối phương vào mắt.
Hai người cùng thích một người - Lục Cảnh Thần.
Trong mộng Lục Cảnh Thần không khác hiện tại là mấy, tự cao tự đại, phong lưu đa tình.
Tạ Kiều Ngữ không biết bản thân tại sao lại không theo đuổi Thẩm Miên mà đi thích một người như vậy.
Sau khi từ từ đọc nội dung tiểu thuyết, cuối cùng Tạ Kiều Ngữ đã biết vì cái gì mà mình không thích Thẩm Miên.
Vì trong mộng, Thẩm Miên hoàn toàn khác với Thẩm Miên của hiện tại, để theo đuổi được Lục Cảnh Thần, Thẩm Miên trở thành một người kiêu căng ngang ngược, miệng đầy dối trá, phẩm đức không tốt, ngu muội vô tri. Không giống như bây giờ đáng yêu mê người, ngoan ngoãn như cừu.
Tạ Kiều Ngữ thấy tác giả miêu tả Thẩm Miên như vậy chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại nội tâm thầm mắng: Tiểu Miên của cô sao có thể nảy sinh nhiều ý xấu? Nàng chẳng qua không muốn cho cô ở cùng Lục Cảnh Thần mà thôi, đó là vì yêu, nói đúng hơn nàng rất thông minh đấy chứ!
Nhưng khi đọc đến đoạn Thẩm Miên đi tới bệnh viện tát mình một cái, ngoài miệng thì chửi rủa như súng bắn liên thanh, Tạ Kiều Ngữ theo bản năng xoa mặt.
Cô không nghĩ đến, đột nhiên bị tát như thế!
Sau đó, Tạ Kiều Ngữ thấy Lục Cảnh Thần vì mình bị Thẩm Miên đánh mà ra mặt đánh trả; thấy Lục Cảnh Thần dùng thủ đoạn lừa Thẩm Miên nhốt nàng vào ngục; thấy Thẩm Tri Hành chết ‘Ngoài ý muốn’; cuối cùng thấy Thẩm Miên bị đánh chết trong ngục còn cô và Lục Cảnh Thần hưởng thụ khoảng thời gian yêu đương.
Đọc đến đây Tạ Kiều Ngữ tức giận ném quyển tiểu thuyết ra xa, hiện tại cô không có bất kì ý nghĩ gì vì thời điểm Thẩm Miên chết tâm cô như bị thứ gì đó cắt nát, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Tác giả tiểu thuyết không biết muốn gì mà đem chi tiết Thẩm Miên chết miêu tả thành hai đoạn văn. Hình ảnh Thẩm Miên chịu khổ sở và bộ dáng khi nàng bị bức chết không ngừng xuất hiện trước mặt Tạ Kiều Ngữ.
Có lẽ hình ảnh quá mức mãnh liệt, căn nhà nhỏ trống vắng đột nhiên biến thành nhà tù. Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên co người rúc trong góc tường, thấy nàng bị nhóm bạn tù không ngừng dùng lời nhục mạ, trên mặt và hai cánh tay toàn những vết bầm xanh tím, cô gái cầm đầu chạy đến dùng chân đấm đá liên tục. Trong suốt quá trình Thẩm Miên không nói lời nào, tất cả những người xung quanh đều cho rằng nàng ngất đi nhưng Tạ Kiều Ngữ biết không phải.
Nàng đã chết, người sống sờ sờ bị quyền cước đánh chết.
Khi Thẩm Miên hoàn toàn bị mất hô hấp, Tạ Kiều Ngữ tự động đem nàng dung nhập với Tiểu Miên của hiện tại.
Suy nghĩ Tiểu Miên có khả năng đã trải qua những chuyện thế này, Tạ Kiều Ngữ mất đi khống chế và phong độ của ngày xưa, cô mất kiểm soát ở trong ngục giam lớn tiếng mắng bản thân trong quyển tiểu thuyết, tại cô Thẩm Miên mới rơi vào hoàn cảnh khổ sở như thế, mắng mình có mắt không tròng, tự cho bản thân thanh cao.
Đồng thời Tạ Kiều Ngữ cũng mắng Lục Cảnh Thần hắn dùng lí do yêu ‘Tạ Kiều Ngữ’ giúp ‘Tạ Kiều Ngữ’ để thõa mãn dã tâm của bản thân củng cố sự nghiệp, dùng mưu kế đê tiện vô sỉ giết chết Thẩm Miên và Thẩm Tri Hành…
Một bên mắng, một bên Tạ Kiều Ngữ muốn chạy đến những người đang vây quanh Thẩm Miên, vì nàng báo thù. Nhưng khi muốn chạm tới thì phát hiện tay mình xuyên qua người họ. Tạ Kiều Ngữ thử lại mấy lần nhưng mọi thứ đều phí công.