Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 1: Chương 1: Trọng Sinh




Editor: Thư vừa edit xong bộ cổ đại, nên khi qua bộ hiện đại vẫn còn mang chút hơi hướng cổ đại, có chỗ nào không ổn thì pm, Thư sửa lại nhe mọi người.

- ----------------------

Trong ngục giam có một người đang ngồi sát góc tường tối tăm âm lãnh. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bất kể tay hay chân chỉ cần có da thịt lộ ra ngoài không khí đều có những vết bầm tím.

Lúc này đã bắt đầu mùa đông, nhưng trong ngục giam vẫn chưa bắt đầu chuẩn bị máy sưởi, Thẩm Miên chỉ mặc mỗi bộ đồ mà cảnh ngục đưa, nàng chậm rãi xê dịch thân thể, muốn ôm lấy chính mình tìm chút hơi ấm.

Động tác co người tác động những vị trí bị đánh, đau đớn làm Thẩm Miên hít một hơi khí lạnh. Nhưng Thẩm Miên vẫn không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào quá lớn, nàng sợ phiền những người cùng phòng giam, họ sẽ vây lại đánh nàng lần nữa.

Một tuần trước Thẩm Miên bị bắt vào chỗ này, nàng đè nén tính tình đại tiểu thư của mình, căng căng chiến chiến muốn cùng các nàng ở chung, nhưng ngay thời điểm nàng vừa lên tiếng nói chuyện thì các bạn tù cùng phòng lập tức bu lại tay đấm chân đá nhằm tiếp đón nàng, cộng thêm lý do giọng nàng nói chuyện quá khó nghe.

Từ sau lần đó, cho dù Thẩm Miên làm gì thậm chí nâng tay nhấc chân đều bị đánh. Thẩm Miên từng gọi cảnh ngục can thiệp nhưng vừa mở miệng thì bị bàn tay che lại, ngay cả thở dốc cũng không được.

Mới đầu nàng còn phản kháng, nhưng hiện tại…

Có lẽ phổi bị tổn thương, mỗi khi hô hấp thì toàn thân đau nhức.

Thời gian nghẹn qua lâu, hơn nữa mấy ngày không có uống nước, Thẩm Miên nhịn không được ho lớn: “Khụ… Khụ…”

Âm thanh của Thẩm Miên đánh gãy đám người đang cười nói một bên.

“Nàng sẽ không chết chứ?” Một người hỏi.

“A, chết thì thế nào? Có Lục tổng sau lưng ngươi còn sợ cái gì?” Nói chuyện là một nữ nhân nằm trên giường, nàng ta không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Miên dù một lần, trào phúng cười nói: “Tập đoàn Thẩm thị sụp đổ, Thẩm Tri Hành cũng đã chết, nàng có chết thì đã làm sao? Bất quá mất đi một chỗ chôn người mà thôi!”

Chung quanh vang lên vài tiếng phụ họa, tất cả đều đang mắng Thẩm Miên.

“...”

Thẩm Miên không tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, lúc này nàng chỉ nghĩ tới một vấn đề: Anh hai… Đã chết?

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng ở cục cảnh sát hắn còn nói nàng yên tâm đợi hắn tới đón nàng về nhà ăn cơm, kêu nàng đừng sợ hãi…

Thẩm Miên hô hấp ngày càng gấp, cổ họng dâng lên mùi rỉ sắt khiến nàng ngăn không được ho khan, dùng hai tay che miệng, đến khi cơn ho vừa qua thì lòng bàn tay đầy máu, lúc này nàng mới thấy đỡ hơn.

Thời điểm Thẩm Miên muốn dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì ba bốn người ở đối diện đi tới. Người vừa nằm trên giường đá vào ngực Thẩm Miên: “Kêu ngươi yên lặng, mẹ nó không biết sao?”

“Tôi… Anh của tôi…”

Ngực đón thêm một cước: “Ha ha ha, anh cô? Ngày cô vào đây thì anh cô cũng chết.”

“Biết tại sao không? Tôi tốt bụng nói cho cô biết, là cô làm Lục tổng không cao hứng. Mà người anh tốt của cô lại dám tìm Lục tổng gây phiền phức, hắn không chết thì ai chết?”

Mấy người bên cạnh muốn lấy lòng người đang không ngừng cười lớn, sôi nổi nâng chân hạ tay đánh vào người Thẩm Miên liên tục.

Một phút sau, Thẩm Miên không thể nghe tiếng các nàng mắng chửi, thậm chí cả người không còn cảm nhận đau đớn.

Lạnh!!! Là cảm giác duy nhất hiện giờ.

Thẩm Miên cố gắng mở to hai mắt rồi từ từ nhắm lại: Anh hai… Thực xin lỗi.

Thời điểm mí mắt gục xuống hoàn toàn, huyệt Thái Dương hơi đau đớn một chút.

- -------------

Cánh cửa rộng lớn giữa phòng ngủ, không khí tràn ngập hương vị tươi mát, giữa giường lớn có một người quấn cái chăn màu lam nhạt ngủ say.

Cái trán trắng tinh không tì vết lộ ra ngoài, vốn dĩ đang yên ổn, đột nhiên người nọ nhăn mày lại, mí mắt động đậy, hai hàng lông mi dài khẽ run.

Hình như gặp ác mộng.

Thẩm Miên mở mắt, mũi ngửi được hương vị quen thuộc, ấm áp chung quanh làm đầu óc nàng trống rỗng.

Giương mắt nhìn nhìn, Thẩm Miên chần chờ: Mình đang ở… Ở nhà?

Sao có thể? Sau khi công ty bị người nọ thu mua, biệt thự mà nàng ở hơn hai mươi năm cũng bị phong tỏa. Nàng không thể ở đây, nàng phải ở ngục giam mới đúng!

Ngục… Giam?

Thẩm Miên tốc chăn ngồi dậy, cả người dựng thẳng.

Nhưng có lẽ đột ngột ngồi dậy với lực quá mạnh nên trước mặt Thẩm Miên tối sầm, trông đầu xẹt qua luồng ánh sáng. Chờ khi Thẩm Miên mở mắt lần nữa, ánh mắt mới vừa còn ngây thơ lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tay Thẩm Miên siết chăn đến khi khớp xương, gân tay đều nổi lên mới chậm rãi thả ra. Bỏ chăn qua một bên, chân trần bước xuống đi tới phòng trang điểm.

Thẩm Miên nhìn mình trong gương, mắt ngọc mày ngài, bộ dáng nghịch ngợm, tóc quăn nhẹ màu nâu nhạt tán chung quanh cổ, đáy mắt hắc thanh nói cho nàng biết đây là tác phẩm của trò chơi điên cuồng suốt đêm qua.

Lúc này nàng hai mươi tuổi còn trong tuổi cập kê.

Thẩm Miên không dám tin nhéo nhéo gương mặt mình, cảm thấy đau đớn liền mừng như điên, cảm tạ trời cao cho nàng cơ hội làm lại từ đầu.

Lúc nãy khi nàng ngồi dậy, trong đầu đột nhiên xuất hiện tin tức đã sửa lại xong, nàng nhắm được hai mấu chốt:

Nàng chết đi sống lại.

Xác thực Thẩm Miên đã chết. Đón nhận đấm đá liên tục làm nàng tổn thương phổi xuất huyết. Khi cảnh ngục chạy tới đưa nàng đi chữa trị thì bác sĩ cũng không còn cách xoay chuyển tình thế.

Sau khi chết nàng được trọng sinh trở về thời điểm hiện tại.

Thẩm Miên ngăn chặn vui sướng, trong lòng nghĩ đến chuyện thứ hai.

Nàng là người sống trong một quyển sách! Còn là một vai phụ!

Thẩm Miên giơ tay vén tóc mai qua bên tai, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh.

Khoảnh khắc cuối cùng của đời trước, trong đầu xuất hiện rất nhiều tin tức nhưng nàng nắm không được bao nhiêu, bây giờ mới nhớ lại.

Thật ra nàng là nhân vật trong quyển sách có tên << Bá đạo cưng chiều: Nữ nhân ngươi đừng hòng trốn >>, Bá tổng thời xưa phụ trách thúc đẩy cốt truyện.

Nam chính theo đuổi nữ chính, nàng được thả ra làm trợ công, nam chính cùng nữ chính xảy ra mâu thuẫn, nàng trở thành cái điều hòa giữa hai người, thậm chí khi hai người ở bên nhau, nàng vẫn được cho xuất hiện làm bóng đèn.

Nghĩ đến kiếp trước mình ngu ngu ngơ ngơ như khúc gỗ bị người khác giật dây, Thẩm Miên cười lạnh: Làm ơn, cho chị đây lên sân khấu kiểu này không phải phí của trời sao?

Hiện tại biết rõ mọi chuyện, Thẩm Miên cảm thấy kiếp trước nàng có thức tỉnh một tí ý thức cũng sẽ không vì hoàn thành nhiệm vụ mà tác giả giao cho, chạy đi thân thiết, yêu thích tên Lục Cảnh Thần.

Lục Cảnh Thần là nam chính của << Bá đạo cưng chiều: Nữ nhân người đừng hòng trốn >>. Lạm tình, làm trái pháp luật, còn là lão đại hắc bang… Không gì không làm…

Bất quá…

Bá đạo tổng tài thời xưa đều như vậy thì phải? Thẩm Miên nghĩ kiếp trước mình cũng xem qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình.

Nghĩ nghĩ thì Lục Cảnh Thần vẫn còn tốt.

Từ từ…

Thẩm Miên chấn định lại, tại sao nàng vẫn còn thay Lục Cảnh Thần giải thích?

Lục Cảnh Thần chính là nam chính tổng tài, là nam nhân mà kiếp trước nàng luôn tìm cách quấn lấy.

Chẳng lẽ…

Thẩm Miên ý thức được cái gì đó, trong lòng âm thầm gọi tên Lục Cảnh Thần hai lần, phát hiện trái tim mình gia tốc nhảy lên, cảm nhận rõ nhiệt độ trên mặt.

Thẩm Miên???

Nàng đã là một nhân vật có ý thức sao vẫn còn chịu thao tác của tác giả? Sao vẫn còn động tâm vì Lục Cảnh Thần? Chẳng lẽ nàng phải lần nữa thúc đẩy câu chuyện tiếp tục đón nhận bi thương đời trước hay sao? Quanh quẩn bên Lục Cảnh Thần rồi nhận kết cuộc tan nhà nát cửa?

Thẩm Miên muốn ói, thật sự muốn ói.

Nhanh chóng chạy vào phòng WC, khom lưng đỡ vách tường đối mặt bồn cầu, không ngừng ói. Hiện tại chỉ cần nghĩ tới Lục Cảnh Thần, ngoại trừ có cảm thấy tâm động, còn có ghê tởm và thống hận.

Kiếp trước nàng gặp Lục Cảnh Thần trong một buổi tiệc, khi đó nàng 17 tuổi, vừa gặp đã nhất kiến chung tình với hắn. Kể từ ngày đó, nàng luôn tìm cách khiến hắn vui vẻ. Cho dù Lục Cảnh Thần châm chọc mỉa mai, người nhà không thích hắn nhưng Thẩm Miên cũng không để bụng, mọi chú ý của nàng đều đặt lên người hắn. Thậm chí Lục Cảnh Thần kêu nàng làm gì nàng đều tận lực thực hiện, vì muốn hắn cười với mình một cái. Đến cuối cùng, Lục Cảnh Thần kêu nàng trộm văn kiện bí mật của tập đoàn Thẩm thị, nàng cũng cam tâm tình nguyện mà trộm.

Ai ngờ sau khi Lục Cảnh Thần có văn kiện trong tay, hắn dùng văn kiện với băng ghi hình trước đó lợi dụng Thẩm Miên làm việc trái pháp luật uy hiếp Thẩm gia, bắt buộc Thẩm gia phải chuyển cổ phần Thẩm thị cho hắn.

Cả nhà ai cũng yêu thương Thẩm Miên, vì tương lai của nàng không chút nghĩ ngợi mà đồng ý. Nhưng thời điểm vừa hoàn thành ký kết chuyển nhượng cổ phần, cảnh sát liền tiến vào dẫn Thẩm Miên đi…

Bây giờ nhớ lại, tất cả đều do tác giả! Tại sao viết nàng ngu xuẩn như vậy, sao có thể để nàng làm ra việc khiến Thẩm gia sụp đỗ? Hơn nữa nàng bị bạn tù đánh đập không thương tiếc cũng vì hắn. Hắn mua chuộc bạn tù, ra lệnh bọn họ giáo huấn nàng. Cho nên hung thủ sát hại nàng, ngoại trừ những người trong ngục giam thì chính là Lục Cảnh Thần.

Thẩm Miên đỡ vách tường chậm rãi đứng dậy, đáy mắt xuất hiện quyết tuyệt chưa từng có: Nếu đã có thể trở về thời điểm Thẩm Miên hai mươi tuổi thì mặc kệ thế nào, nàng cũng không giẫm lên vết xe đổ.

Tuy nàng cùng Lục Cảnh Thần là do cùng một người biên soạn ra, nhưng thù này không báo sẽ có lỗi với trời cao cho nàng trọng sinh. Nàng sẽ khiến Lục Cảnh Thần nhận được trừng phạt đáng có.

Còn phần tác giả… Viết tiểu thuyết như vậy có ý gì?

Cho nên, chỉ cần không dựa theo đại cương mà tiến hành… Kết cục của quyết tiểu thuyết là Lục Cảnh Thần cùng nữ chính kết hôn. Nên nàng cần ngăn cản nam chính quen biết nữ chính, song song đó âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của Lục Cảnh Thần, cho hắn vào ngục, như vậy không chỉ báo thù thành công còn làm thay đổi kết cục của tác giả mong muốn.

Một công đôi việc, biện pháp rất tốt, tâm tình Thẩm Miên tốt hơn nhiều.

Hạ quyết tâm Thẩm Miên định đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người đột nhiên ý thức một việc. Nàng vừa nghĩ tới Lục Cảnh Thần thì tâm sẽ động, nếu thật sự nhìn thấy thì thành cái dạng gì?

Thẩm Miên chưa nghĩ ra biện pháp thì tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ.

Âm thanh trung niên tràn đầy nữ tính truyền vào: “Tiểu thư, điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong.”

Thẩm Miên thanh tỉnh từ trong dục vọng báo thù, nhanh chóng mở cửa phòng, thấy người ngoài cửa không nói lời nào liền dang tay ôm lấy.

Ngửi ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt, Thẩm Miên dựa vào đầu vai Vương Phượng, lẩm bẩm nói: “Dì Vương, con rất nhớ dì.”

Vương Phượng là người chăm sóc Thẩm Miên từ nhỏ, thời gian ở bên cạnh nàng còn nhiều hơn người nhà. Người Thẩm Miên thân cận nhất không phải ba Thẩm, mẹ Thẩm, cũng không phải hai người anh mà là Vương Phượng.

Đột nhiên bị Thẩm Miên ôm làm Vương Phượng có chút luống cuống, tuy bà cùng tiểu thư khá thân mật nhưng chưa từng nhiệt tình như hiện giờ. Mặc dù trong lòng cảm thấy hành động của Thẩm Miên có chút khá lạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cả đêm không gặp, dì Vương cũng rất nhớ tiểu thư.”

Khóe miệng Thẩm Miên hơi câu lên, với Vương Phượng thì hai người không gặp chỉ mới một đêm nhưng với nàng thì đã hai tháng.

Thẩm gia không còn tập đoàn Thẩm thị, không có chỗ ở, thì làm sao còn người làm phục vụ nên Vương Phượng cùng mọi người phân tán đi nơi khác.

Thẩm Miên nghĩ tới gì đó biểu tình ngẩn ngơ, cẩn thận nhìn Vương Phượng hỏi: “Dì Vương, ba mẹ con đâu?”

“Tiểu thư ngủ dậy sao liền quên rồi sao? Lão gia phu nhân đi du lịch mấy hôm trước!”

Thẩm Miên lùi về sau mấy bước, cả người cứng ngắt hỏi thêm: “Còn… Anh… Anh hai ở đâu?”

Vương Phượng nhanh chóng trả lời: “Đại thiếu gia ăn sáng ở dưới nhà.”

Sau khi Thẩm Miên nghe xong, không màng chuyện khác, chân trần vội vàng chạy xuống lầu.

Biệt thự được xây dựng theo kiến trúc ba tầng. Một tầng cho người làm ở, tầng hai là ba Thẩm, mẹ Thẩm cùng Thẩm Miên, tầng ba là nơi ở của hai người anh.

Tầng trệt được thiết kế dùng làm phòng khách và nhà ăn, không có vách ngăn nên đứng trên lầu nhìn xuống có thể quan sát rõ ràng mọi nơi.

Thẩm Miên chạy xuống nửa tầng cầu thang thì dừng chân. Bởi vì đập vào mắt nàng là nam nhân ngồi trước bàn ăn đang nhàn nhã dùng bữa.

Sườn mặt nam nhân hiện rõ đường cong hoàn mỹ, cái trán đầy đặng, cánh mũi thẳng đứng…

Cảm giác quen thuộc làm Thẩm Miên nghẹn cổ họng, người ngồi đó chính là anh hai nàng - Thẩm Tri Hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.