Trước khi gặp được Chu Tiểu Kỳ, Tần Chinh là Tần thiếu.
Sau khi gặp được Chu Tiểu Kỳ, Tần Chinh không biết đào ở đâu ra một người anh, thành Tần nhị thiếu.
Nhị này không phải chỉ thứ bậc, mà là thuộc tính, không phải thuộc tính, thì là virus, có thể lây lan.
Tất cả những chữ "nhị" (= 2) trong chương này đều có ý mỉa mai, chỉ người ngốc ngếch nhé ;)
Có một loại bệnh gọi là "chứng mù mặt” (*) , không biết thì có thể Google một chút, dùng lời của Chu Tiểu Kỳ thì chính là “Xin lỗi a, Tần Chinh nhà chúng tôi nhận người không tốt, qua khỏi tầm mắt là quên ngay”. Quay đầu lại cô liền thở dài, nhìn anh chán ghét, nói: “Anh xem anh đi, đến mặt mũi người ta cũng không nhớ được, EQ lại thấp, chỉ được cái dáng vẻ dễ nhìn với IQ cao tí thôi. Mặt mũi em cũng không tồi, IQ cũng tạm được, nếu không phải em lấy thì chắc chắn là anh ở vậy cả đời!"
(*) Có chứng bệnh này thật, ai quan tâm có thể search google cụm từ "prosopagnosia"
Tần nhị thiếu cười mà không nói, nhìn cô vợ nhà mình tự mãn năm nay tốt lành hơn năm trước, khẽ gật đầu phụ họa.
Về vấn đề tại sao Tần nhị thiếu lại có thể thích Chu Đại Kỳ, đối với Chu Đại Kỳ mà nói trước giờ đều không phải vấn đề, cô lên mặt với Thẩm Phong, cười hừ hừ nói: “Chị đây có gì không tốt, anh ấy dựa vào cái gì mà không thích tao?"
Thẩm Phong tặng cô một chữ: “Xí!
Trong tất cả những món quà Thẩm Phong tặng cô, chữ “xí” này là có thời hạn bảo hành lâu nhất, nếu như muốn thêm vào một kỳ hạn, thì chính là một đời.
Cũng cùng câu hỏi như thế, Tần nhị thiếu cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Anh nói: “Tôi có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt của cô ấy …”
Lần đầu tiên Tần Chinh gặp Chu Tiểu Kỳ, anh còn chưa nhị, nhị chỉ có mình Chu Tiểu Kỳ thôi. Anh vẫn còn nhớ rõ cái phát minh tả tơi rách nát của Chu Tiểu Kỳ, nữ tính tiểu tiện khí, chính là một cái quần lót khoét một cái lỗ ở bên trong rồi trùm lên một cái phễu mềm. Lúc ấy cô ấy còn rất phấn khích kéo tay anh giải thích cách sử dụng của cái thứ kia, trong cuộc đời lần đầu tiên anh hận cái trí nhớ siêu khủng của mình, đi nhớ cái phát minh bát nháo kia cả đời. Sau này khi ngồi xem show “Khang Hi đến rồi” cùng vợ, lúc có một ông chú giới thiệu cái phát minh nữ tính tiểu tiện khí của ông ta, nghe nói được giải thưởng quốc tế, vợ anh còn nhăn nhó mặt mày nói: “Tần Chinh, sao em cảm thấy cái thứ này nhìn quen quen nhỉ …”
Anh lặng lẽ gọt miếng táo nhét vào miệng cô. Có vài thứ, mình anh nhớ rõ là được rồi, chỉ là không ngờ rằng, hóa ra cái loại phát minh như này mà cũng có người tán thưởng … Loài người quả nhiên là loại sinh vật bất chấp lý lẽ, phụ nữ quả nhiên vẫn là giống người bất chấp lý lẽ nhất. (Nếu như anh biết cái thứ khỉ kia là được hoàn thành dưới sự chỉ đạo của Cố Thiệu, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy đàn ông là cái loài lý tính gì cho cam.)
Trên thực tế, anh vẫn cho rằng là ban giám khảo lúc đó nể mặt ba cô là Chu Dịch nên mới tùy tiện cho cô một cái giải khuyến khích. Tiểu cô nương hoàn toàn không cảm thấy như vậy, khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, đôi mắt tròn tròn đen láy, nhìn qua thật giống một quả đào mật cực lớn, bên trên lại gắn hai quả nho – đối với người mắc chứng mù mặt, nhận người kém như anh mà nói, Chu Nhị Kỳ cô nương chính là mang khuôn mặt như thế đấy. Thời kỳ đầu cải cách mở cửa, thiếu nam thiếu nữ vẫn còn kín đáo giữ lễ, cho dù có động lòng dữ dội với bạn học Tần Chinh đi nữa thì về cơ bản cũng chỉ dám thầm mến mà thôi. Bởi vậy tuy là Tần Chinh tướng mạo xuất chúng, nhưng vẫn không tự ý thức được mình là soái ca, lần đầu gặp phải cô nương nhiệt tình như lửa - Chu Tiểu Kỳ, anh cảm thấy: Thật phiền à …
Lolita nhiệt tình: “Cậu cao thật đấy, bình thường thích ăn cái gì vậy?”
Thiếu niên mặt than: "..."
Lolita nhiệt tình: “Mẹ tớ luôn bắt tớ uống sữa, bảo là có thể tăng chiều cao, còn phải ăn đu đủ, uống sữa đậu nành để ngực lớn, cậu cũng uống sữa hả?”
Thiếu niên mặt than: "... ..."
Lolita nhiệt tình: “Thật ra cao sớm quá cũng không tốt nha, nghe nói con trai mà dậy thì sớm về sau sẽ không lớn được nữa.”
Thiếu niên mặt than: "... ... ..."
Lolita nhiệt tình: “Sao cậu lại kén ăn như vậy nhỉ? Chả trách nhìn cậu trắng như vậy, hóa ra là rối loạn dinh dưỡng, mẹ tớ nói trẻ con không được kén ăn, cậu nên ăn nhiều thịt, mặt mới không bị xanh xao ..."
Một sợi dây bị kéo căng, đứt phựt một tiếng ….
Thiếu niên mặt than: “Cậu khát nước rồi nhỉ.”
Lolita nhiệt tình: “Phải, cậu thấy Coca ở chỗ nào?”
Thiếu niên mặt than lặng lẽ đưa coca của mình trên bàn cho cô, hy vọng chặn được cái miệng nhỏ nhắn thích lải nhải kia.
“Ôi, cậu thật là một người tốt!" Cô “vui vẻ yên tâm” nhận lấy cốc nước, “Chúng ta bây giờ là bạn rồi ư?”
Anh đáp lời qua quýt, cảm thấy mấy cái dây thần kinh trong đầu sắp đứt phừn phựt đến nơi rồi.
Lời của cô giống như vô số trojan oanh tạc dữ dội tường lửa của anh, mà ở thời khắc mấu chốt này, hệ thống phòng ngự của anh lại giống như tiểu sư tử Thụy Tinh (*), ngoài làm vật biểu tượng, tính năng gì cũng chả có.
(*) Hình như là một phần mềm diệt virus của TQ.
Vì thế khi cái cô Chu Nhị Kỳ mặt quả đào mắt quả nho kia uống xong coca rồi ngã xuống với tư thế oai hùng, cùng với đó là vô số trojan thâm nhập sâu vào trong hệ thống của anh, chạy chương trình bảo vệ màn hình, khiến cho đầu óc của anh những lúc thả lỏng nghỉ ngơi lại thỉnh thoảng hiện lên cái khuôn mặt kia – mặt mày đau khổ nhăn nhó, sắc mặt đổi rồi lại đổi, quả đào biến thành màu xanh lè, khóe mắt chảy ra mấy giọt nước trong suốt …
Làm cho anh bỗng dưng cảm thấy, thật sự là vừa đáng thương lại đáng cười a …
Anh không phải là người có tính tò mò mạnh, vì điều kiện bẩm sinh đã quá tốt, luôn có thể dễ dàng đạt được tất cả những thứ mình muốn hoặc không muốn, thi đua cũng tốt, học tập cũng tốt, vị trí thứ nhất cho tới giờ dễ như trở bàn tay, chưa bao giờ thể nghiệm cái gọi là cảm giác thất bại, ngoại trừ sinh vật lạc loài tên là Chu Tiểu Kỳ kia.
Tới khi mà cô lại xuất hiện một lần nữa, đầu óc lập tức reo chuông cảnh báo mãnh liệt, màn hình máy tính xanh ngòm, chỉ nhảy ra một từ đơn - error. Cô đang cầm chén rượu ai oán lại tủi thân nhìn anh, cằm nhọn đi một chút, người cao hơn một chút, ngực … đầy đặn hơn một chút … Mắt quét qua một cái, hệ thống tự động nhập số liệu, sau khi phân tích cho ra kết luận --- không có thay đổi gì quá lớn, đu đủ ăn không phí công. =))
Cô hình như không nhớ ra anh, không nhiệt tình như hồi nhỏ, tìm anh uống xong cốc nước quả là chuồn mất, quả nhiên là quân tử chi giao đạm như thủy. (Tình bằng hữu giữa những người quân tử trong sạch, thanh đạm như nước -Theo Lạc Việt, mình thì nghĩ là - nhạt, loãng như nước thì có)
Anh cũng không để ý lắm, chả có nỗi xúc động gặp được người thân quen, cũng chả cảm thấy mất mát nhiều lắm.
Sau đó lên đại học, họp đồng hương lại gặp được cô, cái hệ thống WINDOWS 98 của anh rốt cuộc không chịu nổi sự giày vò của cô, sập hoàn toàn, sập triệt để rồi…
————————————————————————————————
Dựa vào định luật bảo toàn XX, tổng số của tất cả là một hằng số bất biến, cũng chính là khi một thứ bị mang đi, nhất định sẽ có một cái gì đấy được mang tới để giữ vững hằng số này.
Đấy cũng chính là lý do vì sao Chu Tiểu Kỳ vẫn cho rằng bồn cầu là nguồn suối linh cảm, bồn cầu mang đi nhiều XX như vậy a, chắc là có thể mang tới chút gì đó ...
“Lạy đại thần bồn cầu, mong linh cảm của con tuôn ra như dòng nước tiểu …” Chu Tiểu Kỳ ngồi trên bồn cầu đến 20 phút, Thẩm Phong ở bên ngoài đá cửa, “Chu Tiểu Kỳ, mày đã xong chưa vậy, mày chiếm bồn cầu mãi mà không thải ra được à!"
Chu Tiểu Kỳ chẳng còn hơi sức nói: “Cửa không đóng …”
Thẩm Phong mở cửa bước vào, lạnh lùng nhìn cô từ trên cao xuống, nói: "Chu Tiểu Kỳ, mày có bệnh."
Chu Tiểu Kỳ thán phục, ngưỡng mộ Thẩm Phong: “Phong Phong, mày thật là thần y, vọng văn vấn thiết, mày chỉ nhìn một cái mà biết tao táo bón đã một tuần rồi.”
“Hoa cúc của mày cũng giống như cái đầu mày vậy, nhanh nhảu mà trống rỗng, chẳng thải ra cái gì được!" Thẩm Phong không nhịn nổi nắm chặt tay, "Tao lần đầu tiên nhìn thấy có người quần còn chưa cởi đã ngồi bồn cầu, mày rốt cuộc là muốn làm gì hả!”
Chu Tiểu Kỳ cười hắc hắc: “Tao định viết thư tình cho Tần Chinh …”
Thẩm Phong khóe mắt giật giật, khóe miệng lại giật giật tiếp: “Thế à, thật là làm khó cho mày, sao mày không thử chép thơ Tagore nhỉ? Tao tin là cái thứ không phải bị ép ra trong bồn cầu nhất định sẽ lại càng tốt đẹp hơn.”
“Vậy có phải không có thành ý lắm không?" Chu Tiểu Kỳ ủ rũ nói, “Nếu như bị anh ấy phát hiện thì tao phải làm sao?”
“Cậu ta chắc không đọc Tagore chứ?”
“Không biết nữa, ôi … Anh ấy đọc Graham, Dodd, Buffet, Lynch, Lambert.”
Nếu mình không nhầm thì là Benjamin Graham, David Dodd, Warren Buffett, Peter Lynch, Eddie Lambert, toàn là các nhà kinh tế học, nhà đầu tư, phân tích tài chính nổi tiếng.
“Aizz…”
Chu Tiểu Kỳ nghiêm túc nói: “Không biết, dù sao cũng nhất định rất lợi hại, vì tao đọc đều không hiểu. Cái tên Tagore nghe cũng rất phong nhã, có lẽ anh ấy cũng đọc rồi.”
Thẩm Phong đành chịu. “Vậy mày chép của Quỳnh Dao, chắc chắn cậu ta chưa đọc qua.”
Chu Tiểu Kỳ sung sướng gật đầu: “Phong Phong, cái này chép được.”
“Vậy sao mày còn không thèm đứng dậy?" Thẩm Phong nhíu mi trừng cô.
"Hắc hắc..." Chu Tiểu Kỳ nói, “Chân tao tê cứng rồi.”
Thẩm Phong: "! @#¥%..."
Đồng chí Chu Tiểu Kỳ vẫn cảm thấy đồng chí Tần Chinh cảm thấy, thư tình là một thứ rất hình thức, đầu tư nhiều mà thu về thấp, không có tính khả thi. Nhưng mà một ngày nào đó, đồng chí Chu Tiểu Kỳ phát hiện ra mong muốn năm mới của đồng chí Tần Chinh lại là “Nhận được thư tình”, cô kinh ngạc …
Chỉ chớp mắt, họ đã tới năm tư rồi. Sản lượng đầu ra cuối cùng của cô có quan hệ trực tiếp với đầu vào, năm nhất mời Tần Chinh ăn bao nhiêu lẩu cay như vậy, anh đều trả lại gấp trăm ngàn lần, báo cáo tỉ suất là đạt tới 250%! Nghĩ đến những khi anh đưa cô đi ăn khuya, giúp cô viết khóa luận, cô cảm động tràn trề, viết xuống là ra một phong thư tình rồi a!
Nghĩ thì dễ, viết lại rất khó à … Thật đấy …
Lúc lên thư viện với Tần Chinh, anh vùi đầu vào ngực Graham, Dodd, Buffett, Lynch, Lambert , cô lấy cớ đi tìm sách trốn đi, nhào vào thế giới của bà nội Quỳnh Dao.
----- Em vô tình, em ác nghiệt, em cố tình gây sự!
------- Anh mới vô tình, anh mới ác nghiệt, anh mới cố tình gây sự …
Tưởng tượng cô và Tần Chinh cũng nói chuyện với nhau như vậy, bao nhiêu mỡ trong người cô đều chảy xuống hết … Vì thế cô lại một lần nữa hoài nghi tính khả thi của việc học hỏi kinh nghiệm từ bà nội Quỳnh Dao.
Nhưng mà tên đã căng dây rồi không thể không bắn … Ngày kia chính là nguyên đán rồi!
Chu Tiểu Kỳ khẽ cắn môi, liều mạng, mang theo một quyển Quỳnh Dao thánh kinh, lại cầm thêm mấy tác phẩm thâm sâu khó lường làm ngụy trang rồi trườn về.
Tần Chinh tay trái chống cằm, lông mi dài rậm che khuất tầm mắt, cúi đầu đọc sách. Tận tới khi Chu Tiểu Kỳ ngồi xuống mới phát hiện, Tần Chinh thế mà lại ngủ gật …
Hơi thở nhè nhẹ, mắt hơi khép, tay phải vẫn cầm bút nghiêng nghiêng, chóp mũi xẹt qua xẹt lại đứt quãng trên giấy trắng thành một đường. Cô ngạc nhiên như phát hiện ra đại lục mới vậy, nín thở len lén áp sát, chóp mũi gần như dán lên mặt anh.
Da Tần Chinh tốt vô cùng, thật khiến cô phải ghen tị, cô ăn lẩu cay sẽ bị mọc mụn, mà anh lại không mọc mụn, không có bớt, làn da mịn màng, sáng sủa, gần như là nhìn không thấy lỗ chân lông. Màu môi rất nhạt, nhưng cũng giống sắc mặt, rất dễ ửng hồng, cắn một cái, mút một cái là đỏ ửng rồi.
Suýt chút nữa là chạm phải môi anh rồi …
Anh bỗng dưng ngẩng đầu, cánh môi lướt qua má cô.
Chu Tiểu Kỳ hoảng sợ, theo bản năng muốn vắt chân lên cổ chạy, lại bị Tần Chinh túm được gáy, nghe thấy giọng anh hơi khàn khàn, mỉm cười nói: "Bắt quả tang."
Chu Tiểu Kỳ đờ người quay sang nhìn anh, thở dài thật dài, sau đó ngẩng đầu cười xán lạn, hắc hắc nói: "Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu."
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Quay lại, ngồi xuống.”
Chu Tiểu Kỳ ngoan ngoãn nằm bò ra bàn, dựa vào mấy quyển không biết là sách gì để che giấu, len lén đọc Quỳnh Dao, ngoài miệng lại hỏi: “Sau anh học lại ngủ gật thế, tối qua không ngủ sao?”
Tần Chinh ừ một tiếng, nói: “Phòng ngủ quá ầm ĩ."
Chu Tiểu Kỳ bỗng nhớ tới chuyện một cặp đàn anh đàn chị chuyển ra ngoài ở chung, thuê một phòng ngay ở khu nhà trọ ngoài trường, thế giới yên tĩnh chỉ có hai người, thật khiến người ta mơ tưởng a …
“Tần Chinh, sau khi tốt nghiệp anh muốn làm gì …” Còn có nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, thực rầu lòng.
“Đi làm.”
Thật là thừa lời …
“Ý em là, ở lại thành phố X sao? Không quay về thành phố A à?”
“Ờm” Tần Chinh nói, “Thành phố A là thành phố cấp III, không gian phát triển quá nhỏ, trước cứ ở thành phố X xây dựng sự nghiệp đã.”
Vậy cô cũng muốn tìm việc ở thành phố X … Thật ra cô rất muốn về thành phố A, trong xương tủy vốn là người mang quan niệm gia đình rất nặng, đã có thể thấy trước tương lai là bà chủ gia đình của cô rồi.
Có điều rất nhiều người nói, năm tư là cái hố, cũng không biết cô và anh có thể bước qua được không, có lẽ do hai người là đồng hương, hố có lẽ là cũng nông hơn người khác một chút.
Tâm hồn Chu Tiểu Kỳ lại bắt đầu treo ngược cành cây, tận tới khi Tần Chinh lấy bút gõ vào gáy cô một cái, cô mới hồi phục tinh thần, hăng hái chiến đấu với cả một biển những thứ buồn nôn, nổi da gà.