Không Cần Trêu Chọc Đến Ta

Chương 66: Chương 66: Kế trong kế




Lôi Sát đường, bên trong phụ trách an toàn cho Phượng gia cùng với thưởng phạt các thành viên của Ám Diễm, bên ngoài phụ trách ám sát, buôn bán giao dịch súng ống đạn dược, tất cả hoạt động ngầm đen tối.

Tô Mộ Thu bị đưa lên xe, khi biết được nơi mình bị đưa tới cô chỉ cười nhạt.

Đây đơn giản chỉ là hình phạt cho kẻ mang tội danh phản bội!

Bọn họ cuối cùng cũng thấy chán ghét cô sao?

Chiếc xe rộng rãi đủ để chứa bảy tám người, chính giữa là một bức tường gỗ ngăn cách nơi tài xế ngồi cùng phía sau xe, trên tường gỗ có TV, chiếc xe xa hoa làm cho người khác líu lưỡi.

Tô Mộ Thu chống khuỷu tay bên cửa sổ, gò má tựa vào kính, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt an nhàn nhu hòa, chỉ là thỉnh thoảng mi tâm cau lại làm cho cô trong lúc lơ đãng toát ra nhàn nhạt bi thương, hơn nữa trong xe ánh sáng ảm đạm càng tăng thêm vài phần u sầu.

Có lẽ kết cục này đối với cô mà nói mới là viên mãn nhất? Cô và bọn họ vốn cũng không phải là người cùng một thế giới, ba người vốn là hai đường thẳng song song, ngay từ đầu đã định sẵn kết cục này. Chỉ thương đứa con trong bụng cô không thể ra đời, đi theo cô chỉ có vất vả.

Tô Mộ Thu chậm rãi mở hai mắt ra, bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng xoa bụng.

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc sững sờ.

Phượng Dạ Hoàng………. Phượng Dạ Diễm………….Hai người đàn ông độc tôn một tay che trời, hận nhất là bị phản bội? Hy vọng bọn họ đừng giận lây sang hai đứa con trai của cô…………

Không đúng!

Cô đột nhiên chậm rãi lắc đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cảm giác có cái gì đó sai lầm, hẳn là có một thứ gì đó đã bị cô bỏ sót. Bọn họ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, nếu chỉ đơn thuần nhìn phản ứng của bọn họ sẽ không nhìn ra có chỗ không bình thường. Nếu bọn họ thực sự nhận định cô phản bội, phản ứng của bọn họ không thể tỉnh táo như vậy, càng không có khả năng khinh địch buông tha Tần học trưởng, cô phải cảm thấy rõ sát khí của bọn họ mới đúng, giống như bốn năm trước nhưng cô không thấy được. Bây giờ nhớ lại, ngày hôm qua lời bọn họ nói cùng với phản ứng biểu hiện ra ngoài rất rõ ràng, quả thực giống như là……….. Giống như là cố ý biểu hiện cho ai đó xem.

Ngày hôm qua, tại cửa ra vào suýt nữa trượt chân là Phượng Dạ Hoàng đỡ lấy cô, hiện tại nhớ tới, anh nói câu “cẩn thận” kia kỳ thật chứa đầy sự quan tâm, mặt khác tối hôm qua trước khi hôn mê cô nhớ đã nhìn thấy trong đôi mắt kia tràn đầy đau lòng và thương tiếc, xem ra là xuất phát từ nội tâm. Những điều quan trọng này bởi vì cô một mặt ai oán, tinh thần sa sút, tự than thở hối tiếc mà không để ý đến nó.

Cô thật là ngu ngốc!

Tô Mộ Thu cảm thấy buồn cười, không khỏi đùa cợt lắc đầu.

Căn bản người không thể tin tưởng nhất lại chính là cô a!? Lời thề son sắt nói tin tưởng bọn họ của cô chạy đi đâu rồi? Những thứ cô tự cho là đúng kia quả thực là buồn cười đến cực điểm.

Bọn họ hẳn là đã nhận ra cái gì, như vậy, kế tiếp bọn họ định làm gì? Điều cô cần làm chắc là yên lặng phối hợp theo dõi mọi thứ sắp xảy ra?

Đang lúc cô trầm tư thì xe hơi đột nhiên dừng lại, cô không kịp phản ứng nên ngã dúi người về phía trước, cô vô thức che chở bụng ngã xuống ghế đối diện, sau đó cô chống thân thể ngồi lên, ngẩng đầu hướng ngoài của sổ xe nhìn.

Đập vào mắt là một mảnh xanh ngắt, cảnh vật tự nhiên như vậy hẳn là tại vùng ngoại ô.

Cô cảm thấy nghi hoặc, vì vậy cầm lấy bộ đàm trên tường gỗ, đó là trang bị để có thể thuận tiện trao đổi cùng tài xế.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Không có trả lời, cô chỉ nghe thanh âm cửa xe mở ra sau đó đóng lại, cô đơn giản cũng đi theo xuống xe.

Đường thật rộng lớn thẳng tắp chảy dài về phía trước, bởi vì đây là vùng ngoại thành cho nên hoang tàn vắng vẻ, hai bên đường là những hàng cây xanh ngắt, hoàn toàn là thiên nhiên tạo ra chứ không có một điểm do con người tạo ra.

Mặc dù không biết đường cái này đi đến đâu, nhưng có thể thấy từ trước tới giờ hẳn là ít có xe lui tới. Trên đường lớn ngoại trừ cô cùng chiếc xe này ra cũng chỉ có một chiếc xe đột ngột chắn ngang trên đường lớn.

Cửa xe mở ra, bước ra là hai người đàn ông đeo kính râm, áo vest đen.

Tô Mộ Thu đứng bất động, đối phương có vẻ hung tợn, nhìn ngang nhìn dọc là biết không có chuyện tốt lành gì, nhưng là cô không thể tự tiện làm gì được.

“Không được nhúc nhích!”

Quả nhiên, hai người đàn ông vừa đi tới gần liền móc ra một khẩu súng chỉ vào Tô Mộ Thu cùng tài xế. Người tài xế bị đánh một cái vào đầu liền ngã gục xuống.

Tô Mộ Thu không để ý tới hai người đàn ông đó mà thẳng tắp nhìn về phía chiếc xe kia.

Rốt cục, chỗ ngồi phía sau cửa xe từ từ mở ra, bước xuống là một cô gái xinh đẹp. Dưới chân mang một đôi giầy cao gót, khiến cho thân thể vốn dĩ nhỏ nhắn trở nên cao gầy, một bộ đầm đen bó sát làm lộ ra những đường cong gợi cảm, dây áo nhỏ nhắn che không được bả vai trắng noãn, cổ áo chữ V làm nổi bật bộ ngực đầy đặn, chiếc váy siêu ngắn miễn cưỡng che lấy phần mông cao cao, toàn thân cao thấp đều toát ra hơi thở hấp dẫn quyến rũ.

Tô Mộ Thu không khỏi nhíu lông mày.

Nếu như nhớ không lầm thì người kia chính là người cô vẻn vẹn chỉ gặp có vài lần – Lục Nhĩ Nhã, không nghĩ tới bốn năm không gặp, lúc trước như đóa hoa ngọt ngào trong nhà kính hôm nay lại có bộ dạng phong tình như vậy.

“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp!”

Lục Nhĩ Nhã tựa vào xe, lười biếng mở miệng, nhẹ nhàng trêu chọc một lọn tóc đen, dáng vẻ vô cùng phong tình vạn chủng.

“Đã lâu không gặp, dù vậy Lục tiểu thư cũng không cần đặc biệt dùng hình thức này để nghênh đón tôi, thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh a? Tôi không nhớ rõ khi nào thì mình cùng Lục tiểu thư quen thân như vậy.” Tô Mộ Thu một bộ thoải mái, bình tĩnh nói.

“Kế tiếp tôi còn chuẩn bị hạ lễ thú vị cho cô, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ làm cho cô thoả mãn. Ngày hôm qua cô để cho tôi xem một bộ film miễn phí, phản bội………. Thật sự là một cái tội danh không tệ!” Lục Nhĩ Nhã hừ lạnh, “Còn tưởng rằng Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đối với cô rất đặc biệt, bất quá cũng chỉ như thế! Chỉ cần xúc phạm bọn họ, vô luận là ai, cũng sẽ bị một cước đá văng ra, bọn họ quả nhiên không phải là lãnh huyết bình thường! Tuy rất chờ mong bọn họ rốt cuộc sẽ như thế nào xử phạt cô, nhưng mà………” Cô dừng lại, một đôi mắt hạnh nhìn Tô Mộ Thu mang theo ý ác độc, “Tra tấn phải là chính mình tự làm mới có cảm giác.”

Tô Mộ Thu nhẹ nhàng nhíu mày, “Quả nhiên chuyện hôm qua là cô bày ra, có thể hỏi một chút tôi đắc tội Lục tiểu thư lúc nào không?”

Nghe vậy, Lục Nhĩ Nhã thu lại ý cười, không còn vẻ mặt lười biếng thích ý nữa mà nheo mắt lại hung dữ trừng mắt Tô Mộ Thu, không che giấu chút oán hận từ mắt bắn ra “Cô đương nhiên không biết! Cô không có khả năng biết rõ cô đã khiến tôi bị hủy hoại như thế nào, lúc tôi bị lăng nhục tôi đã thề, những gì cô nợ tôi tôi muốn từ trên người cô đòi lại gấp mười gấp trăm lần. Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đối với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại cô như thế. Tư vị của mười người đàn ông cô hẳn là chưa có hưởng qua nha?” Cô hung ác cười, lập tức bởi vì vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút nào sợ hãi của Tô Mộ Thu mà giận dữ, tức giận sắp hủy đi lý trí của cô, “Cô ở đây còn bình tĩnh cái gì! Cô cho rằng hai người kia còn có thể tới cứu cô sao? Không có khả năng! Đối với một người đã từng phản bội bọn họ, bọn họ sẽ không nhìn đến lần thứ hai. Chỉ cần ngụy trang đây là sự cố, bọn họ căn bản sẽ không để ý!”

“Đích thật là như vậy, rất cảm ơn cô đã giúp tôi hiểu được nhiều chuyện như vậy.”

Từ cuối cùng vừa rơi xuống, kẻ dùng súng chỉ vào người tài xế cả kinh, lập tức kịp phản ứng, ngón trỏ dùng lực bóp cò súng nhưng mà tài xế động tác nhanh hơn, tốc độ nhanh như chớp đến gần sát tên kia, một tay trong nháy mắt đã chế trụ cổ tay của kẻ kia, tiếng xương cốt bị bẻ gãy rõ ràng vang lên đồng thời anh giơ chân đá tên còn lại còn chưa kịp phản ứng, động tác đó phát sinh trong nháy mắt, hai người đàn ông bị đá ngã xuống đất.

Trước một khắc súng còn trong tay đối phương thì hiện tại đã ở trong tay tài xế, anh ta nhắm ngay người đàn ông nằm trên mặt đất bóp cò, một tiếng nổ vang lên, viên đạn bắn vào đùi người kia, anh ta phát ra một tiếng kêu rên, hai tay chăm chú đè đùi.

Người tài xế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, “Tôi ghét nhất có người cầm súng chỉa vào đầu tôi.”

“Anh! Làm sao có thể!?” Lục Nhĩ Nhã thấy rõ mặt tài xế liền kinh hãi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin, “Phượng Dạ Diễm, anh chừng nào thì………… Không có khả năng …… Rõ ràng…….” Cô không cách nào tiếp nhận, liên tiếp lắc đầu, “Chết tiệt!” Cô thầm rủa một tiếng, cắn răng phẫn nộ nắm chặt nắm tay.

Phượng Dạ Diễm ôm Tô Mộ Thu vào trong ngực, họng súng thẳng tắp chỉ vào Lục Nhĩ Nhã, tình thế lập tức nghịch chuyển.

Tô Mộ Thu ngửa đầu nhìn một bên mặt của anh, không tự giác hốc mắt hơi nóng, vô ý thức ôm thật chặt anh.

Cánh tay anh ôm cô xiết chặt hơn, không nói gì, mắt phượng hung ác thẳng tắp bắn về phía Lục Nhĩ Nhã, “Dám dụng kế lên chúng tôi, cô đã hạ quyết tâm phải chết?” Lời nói lạnh lùng không chứa bất cứ tia cảm tình nào.

Lục Nhĩ Nhã như cũ không thể tin tình thế trước mắt, thất kinh, thân thể run rẩy, thì thào tự nói, “Không có khả năng…….. Tôi rõ ràng thấy các anh……. Tôi……. Các anh…… Các anh rốt cuộc khi nào thì………” Cô nói năng lộn xộn như đang lẩm bẩm.

“Đầu tiên, cô đánh giá thấp năng lực của chúng tôi, tiếp theo, cô đánh giá thấp sự tin tưởng của chúng tôi đối với Tiểu Thu, đây là chỗ thất bại của cô, lần sau đừng có dùng tư duy ngu xuẩn để đoán suy nghĩ chúng tôi, không, sẽ không còn có lần sau.” Phượng Dạ Diễm híp híp mắt, trong mắt hiện lên sự khắc nghiệt, “Chúng tôi đã cho cô một cơ hội, nếu như không phải nể tình chú Lục, bọn tôi không có khả năng buông tha cô. Ở nước ngoài hưởng thụ sự phục vụ do bọn tôi cung cấp không phải rất tốt sao? Làm gì phải trở về để chịu chết.”

Nghe vậy, cả thân thể Lục Nhĩ Nhã run hơn, cô cắn răng trừng mắt, bộ dáng rất thê lương, “Cái gì mà phục vụ tốt! Có ai có thể tiếp nhận mỗi ngày bị mười người đàn ông………. Bị bọn họ……….” Cô gắt gao cắn môi dưới, nói không được.

“Đã không hài lòng, vậy đi chết đi!”

Phượng Dạ Diễm lạnh lùng nói.

“Anh…….Anh………..” Lục Nhĩ Nhã nghẹn họng nhìn trân trối, sau nửa ngày mới nói không ra lời, “Anh quả thực là ác ma! Không, anh so với ác ma còn tàn nhẫn vô tình hơn!”

Bốn năm cỗ xe có rèm che không tiếng động lái tới phía sau Phượng Dạ Diễm, Lục Nhĩ Nhã đột nhiên quay đầu nhìn phía sau mình, bên kia đồng dạng có bốn năm cỗ xe xe có rèm che chậm rãi chạy lại gần. Xe dừng lại, đi ra mười người đàn ông mặc đồ đen.

Cô bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Thì ra các người sớm đã có chuẩn bị………….. Các người ngay từ đầu đã biết……. Cho nên cố ý bày ra việc này dụ tôi ra……”

Phượng Dạ Diễm nghiền ngẫm cười khẽ, “Có thể làm cho chúng tôi vận dụng nhiều người để đối phó cô, cô nên cảm thấy vinh hạnh, sau lưng cô hẳn là có nhân vật lợi hại hơn a? Nếu như không phải anh ta giấu cô kỹ như vậy, chúng tôi cũng sẽ không tương kế tựu kế.”

“Ha ha………”

Lục Nhĩ Nhã như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quỷ dị cười ha hả.

Phượng Dạ Diễm cùng Tô Mộ Thu đồng thời nhíu mày.

Bỗng dưng, cùng lúc với tiếng “xuy, xuy”, sương khói dày đặc xuất hiện cùng với ánh sáng chói mắt.

Phượng Dạ Diễm từ từ nhắm hai mắt, ôm Tô Mộ Thu sát trong ngực, cảnh giác đề phòng vận dụng thính giác chú ý hết thảy động tĩnh, Tô Mộ Thu cũng là vẻ mặt cảnh giác, lại đột nhiên cảm thấy phía sau cổ tê rần, sau đó liền mất đi ý thức.

“Tiểu Thu!” Phượng Dạ Diễm gầm nhẹ một tiếng, ôm sát thân thể xụi lơ trong ngực nhưng mà có người từ bên cạnh tập kích anh, bởi vì mắt thấy không rõ tình huống, địch tối ta sáng làm anh nhất thời bị đá vào bụng, đồng thời Tô Mộ Thu bị người nọ cướp đi.

“Lập tức rút chìa khóa, đóng tất cả cửa xe.” Anh quỳ một gối xuống lạnh giọng hạ lệnh.

Nhưng mà đã muộn một bước, tiếng động cơ xe hơi vang lên, Phượng Dạ Diễm vội vàng tiến lên, chỉ kịp thấy một chiếc xe chạy vút đi.

“Chết tiệt!”

Anh rủa thầm một tiếng, nắm chặt nắm tay, toàn thân phát ra hơi thở khắc nghiệt.

“Thiếu chủ, xin thứ tội!”

Mười người đàn ông khập khiễng lục tục từ trong sương khói đi ra, đều quỳ xuống sau lưng Phượng Dạ Diễm, vẻ mặt hổ thẹn.

Phượng Dạ Diễm khoát khoát tay, ánh mắt rơi vào trên đùi thuộc hạ, một cây ngân châm lóe mũi nhọn lạnh lẽo. “Đứng lên đi! Không trách các cậu, là ta quá chủ quan khinh địch. Truyền lệnh xuống, phong tỏa cả đoạn đường.”

“Dạ.” Người đàn ông dẫn đầu gật đầu, lấy ra trong túi áo máy bộ đàm liên lạc với anh em của Liệt Phong đường.

Phượng Dạ Hoàng vừa chạy đến vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo, “Xảy ra chuyện gì?”

Phượng Dạ Diễm vuốt vuốt huyệt Thái Dương, thấp giọng nói, “Xin lỗi, Hoàng, em không có……….”

Phượng Dạ Hoàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, cắt đứt lời cậu, “Đừng để ý, ai cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.” Anh nhặt lên một cây ngân châm trên mặt đất, “Xem ra cô ta tìm tới một tay giúp đỡ xuất sắc .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.