Không Cần Trêu Chọc Đến Ta

Chương 35: Chương 35: Không cần lại trầm luân




Tô Mộ Thu mở ra hai mắt chua xót, đôi mắt do khóc nhiều mà có vẻ hơi sưng vù, thân thể cuộn tròn lại dưới mền tơ như hình hài của một đứa trẻ trước khi sinh ra.

Cô trở nên càng ngày càng mềm yếu, động một chút lại rơi lệ, cô thật ghét bản thân mình.

Cô cau chặt lông mày, răng cắn chặt môi.

Tiểu Mạc ··· Tiểu Nhiên ····

Sau khi sinh hạ hai đứa con trai, cô không chỉ một lần nghĩ tới việc đi theo mẹ, sống trên đời một mình thật mệt mỏi quá, thật cô đơn, tâm mỏi mệt đã không còn nghĩ có thể yêu ai, cũng không còn tư cách yêu ai. Nhưng là mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to linh động của con, cô sẽ không nhẫn tâm, cũng không dứt bỏ được, cục cưng đáng thương đã không có cha, cô không thể lại làm cho bọn chúng không có mẹ.

Cô không tiếng động thở dài.

Đêm khuya nằm mơ, cô không tự kềm chế được mà tỉnh lại, thân thể bị bọn họ in dấu muốn quên cũng không quên được, nhất là khoảng thời gian lúc đầu, mỗi đêm bởi vì trong cơ thể cảm thấy hư không, khô nóng mà trở nên khó ngủ. Hơn nữa, sau khi tỉnh mộng sờ sờ gối đầu đều cảm thấy lạnh lẽo, chỉ hai tháng ngắn ngủi, nhưng bọn họ cũng đã hung hăng in dấu ở trong lòng cô, thật bi ai, dù cho bị biến thành món đồ chơi tiết dục, cô vẫn ngu xuẩn một lòng nhớ tới bọn họ. Là bọn họ lợi hại hay là cô không biết liêm sỉ? Nếu như là Phượng Dạ Hoàng, cô sẽ không kỳ quái, nhưng là từ khi nào lòng của cô đã không tự giác cho Phượng Dạ Diễm một chỗ? Là vì anh ta ngẫu nhiên thể hiện ôn nhu sao? Trong nội tâm cô rất rõ ràng, đó chỉ là bề ngoài, vậy thì vì sao? Chẳng lẽ cô thật là một người phụ nữ hoa tâm?

Từng nghĩ tới vạn nhất bị bọn họ phát hiện, sau khi bị bắt trở lại thì nhất định sẽ có trừng phạt, chính là chưa từng nghĩ tới loại tình huống này, ngoại trừ thô bạo hoan ái ngày đó ra, bọn họ cũng không có động qua cô nữa, cũng không có đem cô cùng con đưa đến Lôi Sát đường.

Với tác phong làm việc tàn nhẫn của bọn họ, cũng không có lập tức giết chết cô cùng con, có thể thấy được, bọn họ có cảm tình với cô, không phải sao?

Trái tim bình tĩnh bốn năm đột nhiên xuất hiện rung động.

Nhưng mà, vì sao phải ········ nếu như không có khẩu súng kia, có phải cô đã ngoan ngoãn để người khác nhục nhã không?

Vừa nghĩ tới đêm đó, trái tim rung động đột nhiên lạnh lẽo, như chìm xuống đáy cốc.

Cô vĩnh viễn không cách nào đoán được tâm ý của bọn họ.

Cửa bị đẩy ra, Hướng Đông bưng khay nhỏ đi vào phòng, cô đem khay đặt trên bàn trà, đi về hướng giường lớn.

“Tiểu Thu.” Cô nhẹ đẩy bả vai Tô Mộ Thu, “Chị đem canh tổ yến tới, em đứng dậy uống một chút đi.”

Tô Mộ Thu lắc đầu, “Em không muốn ăn.” Thanh âm có vẻ nghèn nghẹn.

“Không được.” Hướng Đông nhíu mày, “Em đã ngủ một ngày một đêm, phải uống một chút mới được.”

Cô ngủ lâu như vậy sao?

Tô Mộ Thu xốc mền lên, di chuyển thân thể mềm nhũn vô lực, đã sinh con thì sức khỏe không tốt như lúc trước, suy yếu đi rất nhiều.

Hướng Đông đỡ cô xuống giường, “Em trước đi rửa mặt đi, sau đó mới húp chén canh.”

“Dạ.” Cô gật đầu.

Hướng Đông nhìn cô đi vào phòng rửa mặt, xoay người đi đến bàn trà, đem tổ yến múc ra một cái chén nhỏ.

Tô Mộ Thu đi ra, cô đem chén nhỏ đưa lên, “Còn nóng coi chừng bị phỏng.”

Tô Mộ Thu tiếp nhận chén nhỏ cau mày, đem nó đặt lên bàn, cô lắc đầu, “Hướng Đông, em thật sự không có khẩu vị.” Cô thở dài, đi đến bệ cửa sổ, thân thể dựa lên khung cửa, nhìn xem cảnh vật quen thuộc bên ngoài, nhưng vẻ mặt lại cô đơn.

Vì sao lại trở lại Phượng gia, người và vật không còn cảm giác như trước?

Hướng Đông nhíu mày nhìn Tô Mộ Thu, trong nội tâm nổi lên nhiều điểm chua xót.

Trước kia Tiểu Thu tuy tĩnh lặng không nói chuyện, nhưng sẽ không giống như bây giờ làm cho người ta có cảm giác bất lực mờ mịt, một cô gái tốt như vậy rốt cục bị điều gì đả thương? Hai vị thiếu gia rốt cuộc còn muốn gì nữa?

Cô bưng chén nhỏ đến gần cô, “Tiểu Thu, chị Hướng Đông cầu xin em uống một chút được không?” Thân thể gầy yếu giống như chỉ bị gió thổi qua cũng sẽ ngã xuống đất làm cho người ta thấy đau lòng khó chịu.

“Em ····” Nhìn đến ánh mắt cầu khẩn của Hướng Đông, lời cự tuyệt đến bên miệng Tô Mộ Thu liền nuốt xuống, cô tiếp nhận chén nhỏ, nửa ngày mới đưa lên miệng uống, uống hai ba hớp, tay lại không làm bất cứ động tác nào nữa.

Hướng Đông nhìn không được, “Tiểu Thu, em ···”

“Chị Hướng Đông.” Cô cắt đứt lời của chị, “Hôm nay có khách đến sao?”

Bên ngoài dường như vang lên âm thanh bận rộn của mọi người.

“Không phải khách, là lão gia cùng phu nhân trở lại, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị, bọn họ là đặc biệt trở về xem hai vị tiểu thiếu gia. A, đúng rồi, còn có trở về thăm Diễm thiếu gia, nghe nói thiếu gia bị thương rất nặng, tối hôm qua còn đặc biệt mời bác sĩ Phạm tới, tớ vừa rồi thấy phu nhân cùng quản gia ôm hai vị tiểu thiếu gia đi đến phòng Diễm thiếu gia.”

“Phải không?” Cô giống như không đếm xỉa tới dùng thìa quấy canh trong chén, trong nội tâm có chút co lại.

Anh không phải đã tốt lắm sao? Ngày đó không phải anh còn ········

Cô đem chén giao cho Hướng Đông, “Chị chắc chắn Tiểu Mạc cùng Tiểu Nhiên ở chỗ anh ta sao?”

“Ừ.” Hướng Đông gật đầu.

“Em đi xem một chút, em nhớ…Tiểu Mạc cùng Tiểu Nhiên.” Cô nói với Hướng Đông, cũng là nói với chính mình.

Trong nội tâm cô vội vàng tuyệt đối không phải bởi vì anh ta, đúng, không phải anh ta, mà là bởi vì có thể nhìn thấy Tiểu Mạc Tiểu Nhiên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong phòng màu sắc trang nhã, Lãnh Nghiên ngồi ở bên giường cùng Phượng Dạ Diễm đang tựa vào đầu giường một câu hỏi một câu đáp, Mục quản gia cung kính đứng ở một bên, Sở Mạc cùng Sở Nhiên ngoan ngoãn song song ngồi ở trên ghế sô pha cách giường lớn không xa.

Phượng Dạ Diễm vốn đang híp lại mắt phượng xinh đẹp đột nhiên mở lớn, ánh mắt nóng bỏng rơi xuống cạnh cửa.

“Đã đến đây, thì vào đi!”

“Dạ?”

Nghe vậy, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của anh, cạnh cửa, Tô Mộ Thu mím môi vịn trên khung cửa.

“Mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên kinh hỉ gọi, nhảy xuống sô pha vọt tới cạnh cửa, hai khuôn mặt đáng yêu mỉm cười ngọt ngào.

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, mẹ rất nhớ các con.” Tô Mộ Thu ngồi xổm người xuống, mở ra hai tay tiếp nhận hai thân thể nho nhỏ mềm mại.

“Mẹ, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên cũng nhớ mẹ.” Sở Mạc, Sở Nhiên làm nũng cọ cọ trong lồng ngực của cô.

Phượng Dạ Diễm đôi mắt nhíu lại, “Buông ra.” Thanh âm nhu hòa, lại ẩn ẩn lộ ra hàn ý.

Tô Mộ Thu buông tay ra, đứng người lên, mỗi tay nắm một cậu nhóc.

“Tiểu Thu, đã lâu không gặp!” Lãnh Nghiên ôn nhu cười cười.

“Tiểu Thu xin chào phu nhân.” Tô Mộ Thu gật đầu.

“Đứng ở cửa ra vào làm gì! Tới đây ngồi đi, để cho tôi cẩn thận nhìn con một cái.” Lãnh Nghiên vẫy tay với cô.

Cô cắn cắn môi, lưỡng lự mang theo Sở Mạc, Sở Nhiên bước tới.

“Bốn năm không gặp, Tiểu Thu con càng gầy hơn!” Lãnh Nghiên nâng tay cô lên nói. “Từ nay về sau nhất định phải ăn nhiều một chút, béo một chút mới tốt.”

“Cám ơn phu nhân quan tâm.” Tô Mộ Thu ôn nhu cười.

Sở Mạc, Sở Nhiên chăm chú nhìn Tô Mộ Thu, tay nho nhỏ cầm lấy làn váy cô.

“Buông tay của các ngươi ra, không được chạm vào cô ấy.” Phượng Dạ Diễm lạnh lùng nói.

“Tại sao!?” Sở Mạc phồng má, “Mẹ là của chúng tôi, đụng hay không đụng là việc của chúng tôi, ông dựa vào cái gì mà quản chúng tôi nha?”

“Đúng vậy! Trước kia mỗi buổi tối chúng tôi còn cùng mẹ ngủ chung một chỗ! Ông quản được sao?” Sở Nhiên cũng phồng má lên.

Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, khóe môi câu dẫn ra nụ cười tà tứ nhìn xem bọn nhóc, “Có muốn thử xem ta quản như thế nào không. Ném các ngươi trở lại Liệt Phong đường có được không?”

“Ông ····” Sở Mạc Sở Nhiên thở phì phì trừng mắt lớn.

Lãnh Nghiên hơi nghiêng người nhìn ba người mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt thú vị quan sát.

Ha ha, tuy rất yếu ớt, bà lại phát giác được trong giọng nói của Diễm có vị chua, chỉ sợ bản thân thằng nhóc kia cũng không có chú ý đến!

“Được rồi! Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, bà nội mang các con đi chơi.” Bà đứng lên, lôi kéo tay hai đứa cháu trai.

“Không muốn.” Sở Mạc, Sở Nhiên lắc đầu.

Tô Mộ Thu vì xưng hô của bà có chút giật mình, vỗ vỗ lưng hai người con trai, “Ngoan, đi chơi đi.”

“Còn mẹ?” Bọn họ ngẩng đầu nhìn cô.

“Đương nhiên là mẹ cùng Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên chơi đùa rồi.”

“Không được, em không thể đi.” Phượng Dạ Diễm mắt phượng thâm thúy chăm chú khóa chặt trên người cô.

“Xin hỏi Diễm thiếu gia có chuyện gì không?” Cô lạnh lùng đáp lời, không quay đầu nhìn anh.

“Đi a, đi a, nhanh lên.” Lãnh Nghiên kéo Sở Mạc, Sở Nhiên, hướng Mục quản gia ra hiệu, hai người cùng ôm hai cậu nhóc rời khỏi phòng.

“Ngoan, bà mua cho con thiệt nhiều kẹo ăn có được hay không?”

“Không cần, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên chỉ cần mẹ ····”

Thanh âm xa dần, trong phòng Tô Mộ Thu đưa lưng về phía Phượng Dạ Diễm, hai người không nói gì, một mảnh yên lặng.

Đột nhiên, anh phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp, giống như thống khổ.

Lòng của cô có chút thắt lại, tiếng rên rỉ vẫn không có ngừng, cô cắn cắn môi, xoay người đi về hướng giường lớn.

Anh ôm lấy bụng, mi tâm cau lại, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt.

“Anh không sao chứ?” Cô vô thức hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lo lắng.

“A!” Cô kinh hô một tiếng, thân thể liền nằm trọn trong lồng ngực khoẻ mạnh.

“Tiểu Thu.”

Đôi tay ôm chặt bờ eo của cô, anh ôn nhu lẩm bẩm bên tai cô, mê hoặc lòng người.

“Anh thả tôi ra.” Cô lạnh lùng nói, thân thể không ngừng giãy dụa, phát giác chính mình lại ngu xuẩn bị gạt.

“Thật sự rất đau, để cho tôi ôm một chút được không? Chỉ một chút thôi.” Giọng điệu nhỏ nhẹ mang theo sự làm nũng đáng thương.

Cô ngừng giãy dụa, thuận theo, dán trên ngực anh.

A, cô lại ngu xuẩn lần nữa a!

Cô tựa vào ngực anh, đầu chôn ở cổ anh, đôi mắt anh tà mị hiện lên dị sắc, đầu lưỡi nóng ướt duỗi ra, nhẹ nhàng liếm cổ cô.

“A ···” Toàn thân cô run rẩy nhẹ, đôi mắt nhiễm lên một tầng hơi nước mỏng.

“Đừng!” Cô không biết lấy khí lực từ đâu liền đẩy anh ra, đứng lên, thất kinh né ra.

Không cần, cô không cần lại trầm luân lần nữa, thật vất vả mới từ vực sâu bò lên, cô không muốn lại phải rơi xuống lần nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.