Không Cần Trêu Chọc Đến Ta

Chương 13: Chương 13: Mèo hoang nhỏ




Cao trung ban D, giờ phút này trình diễn tiết mục thường ngày, các học sinh đều làm chuyện riêng của mình, nếu nói có điều gì khác lạ, thì đó là giáo viên đang lải nhải trên bục giảng đã thay đổi người khác, và nữ sinh ngồi trong góc cuối lớp không hề thẳng lưng nhìn bục giảng.

Tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, nữ sinh dường như không bình thường, thân thể gầy yếu gục xuống bàn có chút run rẩy, màu hồng nhạt nổi lên trên cánh tay trắng nõn, lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn đang bị che khuất bởi mái tóc dài, lớp mồ hôi mỏng thấm đầy trên trán.

“Uh….”

Tô Mộ Thu cắn chặt đôi môi đỏ mộng, cổ họng tràn ra một vài âm thanh rên rỉ yếu ớt.

Cô cố gắng muốn bỏ qua rung động khắp nơi trong cơ thể, nhưng thân thể mẫn cảm càng cảm giác được rõ ràng sự hoành hành tra tấn trong hoa huyệt, khi thì dùng phân thân thô ráp chậm rãi ma xát hoa huyệt mềm mịn, khi thì nhảy lên cao thấp trái phải rất nhanh, khi thì dùng sức chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cô.

Cô gắt gao khép lại đôi chân dài run run, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản hành động đang tra tấn cô.

Tiểu huyệt không ngừng tràn ra chất lỏng dinh dính, thấm ướt cả quần lót, sâu trong thân thể xuất hiện lửa nóng tê dại, cảm giác trống rỗng thật sâu giày vò cô, cô nhíu chặt lông mày, hô hấp dồn dập, giãy dụa thân thể, nhưng lại càng thêm gia tăng sự ma xát bên trong.

Quá nhiều khoái cảm làm cho thần trí cô bắt đầu trở nên mơ hồ, trong lúc mê man, lại nghĩ tới chuyện một tuần trước.

Đêm hôm đó, sau khi sự xâm phạm không thương tiếc kết thúc, Phượng Dạ Diễm vừa đi, cô lập tức mặc quần áo, để lại tờ giấy giải thích với mẹ nguyên nhân, sau đó lê tấm thân đau nhức giống như bị sức mạnh to lớn nghiền nát chạy trốn, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và mệt mỏi Phượng gia.

Cô nằm trên giường suốt một ngày một đêm, hôm sau cô sửa sang lại túi sách muốn lên lớp, vừa mở cửa liền thấy một nam sinh khôi ngô đang đứng bên ngoài.

“Tô tiểu thư, chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh cho mời.”

Trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi, cô gật đầu, đi theo nam sinh xuống lầu, ngồi trên chiếc xe xa hoa.

Trong văn phòng hội học sinh xa hoa, hai người đàn ông lớn lên hoàn toàn khác biệt lại giống nhau ở điểm tuấn tú, lạnh lùng, tà mị đang lười biếng ngồi trên ghế dựa.

Nhìn cô, Phượng Dạ Diễm vẽ ra một nụ cười tà, “Xin chào! Cô giúp việc, chúng ta lại gặp mặt.”

“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.” Cô có chút khom lưng hành lễ, suy nghĩ lung tung. Cô không ngạc nhiên về việc bọn họ tìm được mình, cô biết rõ thế lực và thực lực của Phượng gia, chỉ là, cô không hiểu, Phượng Dạ Hoàng đã hứa không truy cứu, tại sao còn muốn tìm cô? Giống như bọn họ nói, cô chỉ là một nữ giúp việc rất bình thường. Nhưng mà, bất luận vì nguyên nhân gì, cô cũng sẽ không kiêu ngạo mà cho rằng đó là bởi vì bọn họ coi trọng cô.

“Ha ha…” Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Đừng tự xem thường mình, đúng là chúng tôi coi trọng cô.”

Ách!

Cô lắp bắp kinh hãi, trái tim đập không khống chế được. Vì lời nói của anh ta, cũng vì anh ta có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Phượng Dạ Diễm đi đến trước mặt cô, bàn tay xoa xoa khuôn mặt trắng noãn, hành động giống như đôi tình nhân, “Nữ giúp việc, mùi vị của cô thật sự rất tuyệt, tôi cùng Hoàng quyết định, cô, từ hôm nay trở đi thuộc về chúng tôi.”

Thanh âm vẫn gợi cảm mị hoặc như trước, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta khiếp sợ.

“Đừng đụng vào tôi.” Cô đẩy tay anh ta ra, “Trò chơi của thiếu gia, tôi không có tư cách tham dự, cũng không muốn tham dự.”

“Chậc chậc…” Phượng Dạ Diễm lắc đầu, vẻ mặt bi thương, “Thật vô tình, ăn xong rồi thì trở mặt, rõ ràng đêm đó trong ngực tôi rên rỉ giống như tiểu dâm phụ, không phải muốn làm nữ chủ nhân của Phượng gia sao? Hầu hạ hai người, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn!”

“Anh…” Trong mắt đẹp hiện lên bi thương, cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, “Nếu như thiếu gia chỉ tìm tôi nói đùa, xin thứ lỗi tôi không thể tháp tùng.”

Cô xoay người rời đi, lúc tay chạm được nắm cửa, thanh âm Phượng Dạ Hoàng vang lên.

“Nghe nói mẹ cô bị bệnh máu trắng, phải không?”

Thân thể cô run lên, tay đặt ở nắm cửa liền rơi xuống.

“Cô nói xem, nếu như tôi đuổi mẹ cô ra khỏi Phượng gia, bà ấy sẽ như thế nào?” Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.

“Anh thật hèn hạ!” Cô xoay người trừng mắt nhìn anh, “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi, không được kéo bà vào.”

Mẹ quả thật bị bệnh máu trắng tuy nhiên bệnh tình đã được khống chế, không hề chuyển biến xấu, nhưng lại cần ba ngàn nhân dân tệ mỗi tháng để làm vật lý trị liệu, nếu rời khỏi Phượng gia, bọn họ căn bản không thể đóng viện phí.

Bỗng chốc sắc mặc Phượng Dạ Hoàng trầm xuống, môi mỏng câu lên một nụ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua tia phẫn nộ hung ác nham hiểm “Cô đang ra lệnh cho tôi sao?”

“Hoàng, anh hù dọa sủng vật đáng yêu của chúng ta.” Phượng Dạ Diễm mở miệng, kéo cô ôm vào trong ngực mình, tay vỗ nhè nhẹ lưng cô “Mèo hoang nhỏ, thu hồi móng vuốt của em lại, chọc phải Hoàng, tôi không bảo vệ được em đâu, nếu thiếu một sủng vật, chúng tôi sẽ rất thương tâm! Em cũng đừng nói Hoàng hèn hạ, tuy tôi cũng hiểu anh ấy rất hèn hạ, nhưng anh ấy là một thương nhân, thương nhân xuất sắc sẽ nắm chắc điều kiện có thể lợi dụng, không phải sao? Chúng tôi không miễn cưỡng em, em hoàn toàn có quyền lựa chọn.”

Lời nói của anh ta cũng không giúp cô buông lỏng, từ đáy lòng dâng lên sự ớn lạnh làm cho cô không thể khống chế mà run nhẹ.

Thật sự có quyền lựa chọn sao?

Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất lực như giờ phút này, “Mộ Thu nguyện ý phục vụ hai vị thiếu gia.”

“Thật ngoan.” Phượng Dạ Diễm ấn xuống một nụ hôn trên mặt cô, “Hoan nghênh gia nhập chúng tôi, mèo hoang nhỏ đáng yêu.”

Đô đô đô….

Rung động có quy luật từ dưới bàn truyền đến, đánh thức Tô Mộ Thu, cô phục hồi lại tinh thần, bàn tay mệt mỏi mò vào học bàn, lấy ra điện thoại tinh xảo, sau khi nhìn dòng chữ trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự sợ hãi, đau khổ, cùng với, giải thoát…..

Cô chịu đựng sự bủn rủn chỗ tư mật giữa hai chân, chống đỡ thân thể, hai chân run run gian nan đi đến cửa ra vào, đi đi lại lại khiến tiểu huyệt ma xát mang đến cảm giác đau nhức làm cho cô muốn ngã xuống tại chỗ.

Cô vịn vào vách tường khó khăn bước từng bước một, lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì tướng mạo bình thường của mình, những người đi tới đi lui trên hành lang không có ai chú ý tới cô, cho dù có nhìn cũng chỉ là liếc nhẹ một cái sau đó dời ánh mắt đi .

“Sai Sai xem tôi vừa rồi gặp được ai?”

Một nữ sinh không nén được hưng phấn kêu to, không hề có hình tượng của một thiên kim đại tiểu thư, “Tôi nhìn thấy chủ tịch Phượng Dạ Hoàng cùng phó chủ tịch Phượng Dạ Diễm, bọn họ thật sự quá đẹp trai nha!”

“Làm sao có thể?” Nữ sinh khác hừ lạnh, vẻ mặt không tin, “Bọn họ làm sao có thể đến khối cao trung của chúng ta? Cô ngủ đến hồ đồ à?”

“Rõ ràng chính là bọn họ, tôi không nhìn lầm.” Nữ sinh kia không phục hô to.

Thanh âm xa dần, Tô Mộ Thu cố nén cảm giác không khỏe, bước chân gia tăng tốc độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.