Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 45: Chương 45




Sáng sớm 16 tháng 10, Trần An gọi điện thoại, theo cuộc gọi của anh còn có vé máy bay đến tỉnh H(*) của Lâm Thiện.

(Có thể là tỉnh Hồ Nam, Hà Bắc hoặc Hà Nam)

Tống Thanh Hàn đi cùng nhân viên đoàn phim. Nói là nhân viên đoàn phim, kỳ thật cũng chỉ là mấy diễn viên chính.

Mà vị trí của Tống Thanh Hàn, vẫn như cũ là thấp nhất.

Chẳng qua lúc này đây lúc cậu đến sân bay tụ họp với đám Trần Gia Minh làm thủ tục, Trần Gia Minh cùng Tạ Diệc An, còn có An Ý Như, mặc kệ là ai, đều phá lệ hiền lành chào đón cậu.

Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười chào hỏi.

Thời gian bay đến tỉnh H hơi dài, trải qua mấy giờ bay, đám người Tống Thanh Hàn vừa xuống sân bay, còn chưa kịp hoàn hồn mà đã nghe được tiếng fan gào thét ngoài sân bay.

“Trần Gia Minh! Trần Gia Minh!”

“Tạ Diệc An!”

“An Ý Như!”

“Tống Thanh Hàn! Phương Du!”

Tống Thanh Hàn nghe được tên Phương Du thì hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu cười rộ lên.

Cậu cười rộ lên đẹp thật...... Fan hô tên Phương Du đỏ mặt, dùng toàn lực gào tên Tống Thanh Hàn.

Lâm Thiện xuống máy bay là che chở Tống Thanh Hàn, sợ fan kích động làm Tống Thanh Hàn bị thương.

Bọn họ gian nan phá vòng vây của fan, đến khi ngồi lên xe của ekip tới đón, ai cũng không hẹn mà cười.

“Thanh Hàn là lần đầu tiên tham gia show à?” An Ý Như ngồi trong xe, cầm gương tô thêm son môi, khẽ cười nói.

Tống Thanh Hàn nghe vậy hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Đúng vậy.”

An Ý Như nhìn gương mặt trang điểm của mình, xác định không có gì không ổn mới thả gương vào túi mình, hất tóc xoăn ra sau lưng: “Anh Hoa MC tốt lắm, lúc đó không cần căng thẳng quá mức đâu.”

“Cám ơn chị An.” Cậu khẽ gật đầu.

An Ý Như nhìn cậu một cái thật sâu, cười nói: “Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”

Nếu không có Tống Thanh Hàn, cô chỉ sợ vẫn dùng phương thức diễn như trước đần độn ở《 Người thứ bảy 》, diễn xong vẫn như cũ là diễn viên bình hoa, vĩnh viễn không biết diễn xuất đối với diễn viên quan trọng thế nào.

Cô cũng không còn trẻ nữa, con đường diễn viên phim thần tượng này đi không được bao lâu, thay vì chờ những tiểu hoa xinh đẹp trẻ tuổi thay thế vị trí của cô, chẳng bằng chính cô mưu cầu con đường khác lớn hơn.

Tống Thanh Hàn vừa vặn vạch ra một đường cho cô.

An Ý Như thu hồi suy nghĩ, nhìn Tống Thanh Hàn đang cúi đầu xem điện thoại, trong lòng cũng không biết có tư vị gì.

Lúc trước cô cảm thấy mình ở trên, cảm thấy Tống Thanh Hàn chẳng qua là may mắn, ai biết chưa đến một năm, Tống Thanh Hàn đã đi tới như bây giờ chứ? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mà đây chẳng qua là bộ phim đầu tiên của cậu thôi, thậm chí trong phim này cậu cũng không phải nam chính.

Tống Thanh Hàn cảm thấy tầm mắt của An Ý Như, lại vờ không biết cúi đầu lướt điện thoại, chờ xe đến nơi cậu mới đi theo đám người Trần Gia Minh cùng xuống xe.

Điểm quay kỳ thật là ở đài truyền hình Hương Tiêu. Ngoài đài truyền hình, fan biết tin tức đã đến sớm đứng chờ, xếp thành một loạt đứng ngoài, còn có biểu ngữ và poster, thoạt nhìn náo nhiệt lại vui vẻ.

Khi đám người Tống Thanh Hàn xuất hiện trước cửa đài truyền hình, đám fan đã nháo nhào lên gào tên của họ.

Đám fan rất lớn mật, khi Tống Thanh Hàn nhìn họ, họ còn có thể vừa bụm mặt vừa thét chói tai.

Tống Thanh Hàn cười, chào hỏi các cô.

Thường Vi đứng giữa đám fan, nhìn Tống Thanh Hàn chậm rãi đi vào đài truyền hình Hương Tiêu, không khỏi cười tươi.

Cô cầm máy ảnh chụp, sau đó đăng lên mạng.

@ Thường Tiểu Vi hôm nay đã chăm chỉ vẽ tranh đó: Gió mát là anh, gió lạnh cũng là anh, chỉ mong anh một đường đường bằng phẳng, không phụ cảnh xuân tươi đẹp này. [ ảnh chụp. jpg]

Thường Vi trước kia vẫn không hiểu cảm giác đu idol của bạn bè, chẳng qua giờ hình như cô bắt đầu hiểu được.

Nhìn thấy người mình thích đi từng bước trên con đường thênh thang, cô cảm thấy chẳng có gì tốt hơn.

Ekip《 Chào bạn, tôi đến đây 》có tiếng là có hiệu suất công việc cao, đám người Tống Thanh Hàn vừa đến đã được nhân viên công tác dẫn đi trang điểm.

Quần áo tổ ekip chọn đều rất phù hợp với hình tượng trong phim, Trần Gia Minh là một bộ quân phục được cách điệu, Trần Kha thì mặc áo sơ mi trắng quần đen, bên ngoài là áo vest dài trắng.

Mà quần áo của Tống Thanh Hàn quý giá nhất, ba lớp tây trang mặc lên người, áo sơ mi màu lam, quần âu bọc lấy chân dài, làm chân cậu càng thêm thẳng tắp.

Tống Thanh Hàn trang điểm, còn gặp một đoàn phim, cũng chính là diễn viên chính đoàn phim《Nhân sinh đa dạng 》đã tới từ trước. Cậu ngồi trên ghế sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lại đụng phải ánh mắt của nam diễn viên chính phim《 Nhân sinh đa dạng》.

“?”

Trầm Trạm nhìn thấy Tống Thanh Hàn mặc tây trang ngồi đó, nhớ tới người đại diện ngàn dặn vạn dặn, nhịn không được nhíu mày, xoay đầu thu hồi tầm mắt.

“Làm sao thế?” nữ diễn viên đứng cạnh Trầm Trạm tò mò hỏi han.

“Không sao, chỉ là thấy một người nhìn quen mắt thôi.” Trầm Trạm mỉm cười, khẽ lắc đầu.

“À.” Nữ diễn viên cũng không quan tâm lắm, thấy Trầm Trạm không muốn nói, cũng chỉ thăm dò nhìn Tống Thanh Hàn một cái, thu hồi ánh mắt, tùy ý để thợ trang điểm làm tóc.

Nhân viên tổ ekip cho họ bản nội dung, nội dung trọng điểm của mọi người cũng không giống nhau, Tống Thanh Hàn đại khái cũng chỉ nắm bắt được phân nửa. Cậu rất nhanh cúi đầu nhìn một lần, đều là mấy câu hỏi mà MC có thể hỏi.

Chẳng qua mấy câu Tống Thanh Hàn đọc được rất là mơ hồ, cũng không trực tiếp nói cho bọn họ sẽ hỏi thế nào, đại khái cũng là vì hiệu quả của chương trình, dù sao một khi đã biết hết câu hỏi, đến lúc trả lời sẽ bị hớ.

Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế đọc một lần, nhớ mấy vấn đề nhỏ, chợt thấy nhân viên công tác gọi.

Khi vào trường quay, nơi đó đã có hai người đứng chờ.

“Hiii, chào mọi người.” Một người đàn ông diện mạo ấm áp tuấn lãng giơ tay chào họ, “Tôi là Hoa Việt, lần này chỉ là diễn tập, mọi người không cần căng thẳng ha.”

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu.

Hoa Việt rất hiền lành, hợp tác với anh là một MC nữ của đài Hương Tiêu, tên là Phong Đinh.

“Hello mọi người, hoan nghênh xem《 Chào bạn, tôi đến đây 》, tôi là Hoa Việt.”

“Tôi là Phong Đinh.”

“Chương trình hân hạnh có sự tài trợ của nhãn hàng...... Cảm ơn mọi người mạnh mẽ ủng hộ chúng tôi! Hôm nay chúng tôi mời được hai đoàn phim, họ là.....” Hoa Việt nói đến đây, cố dừng lại một chút, giơ mic xuống dưới khán đài --

“《 Người thứ bảy 》!”

“《 Nhân sinh đa dạng》!”

Người dưới khán đài hưng phấn la lên, tên hai đoàn phim trộn vào nhau.

“Đúng vậy, họ là......”

“Xin mời thành viên các đoàn phim! Hoan nghênh!”

Tống Thanh Hàn nghe giọng của Hoa Việt và Phong Đinh, nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi, đi tới.

Ngọn đèn chiếu rọi, vạn người chú mục.

Chương trình《 Chào bạn, tôi đến đây 》kỳ thật cũng chỉ nửa giờ một tập, nhưng quay cũng không phải đơn giản, Tống Thanh Hàn bắt đầu tham gia quay từ chín giờ sáng đến mười một giờ đêm mới coi như là kết thúc công việc.

“Hôm nay cảm giác thế nào?” Trần An buổi tối mới chạy tới, vừa vặn gặp được Tống Thanh Hàn đi ăn khuya về với đám Hoa Việt, anh vừa đưa khăn giấy ướt cho Tống Thanh Hàn vừa hỏi.

“Cảm giác cũng không tệ lắm.” Tống Thanh Hàn lấy giấy xoa mặt, “Anh Hoa rất quan tâm em.”

“Vậy là tốt rồi.” Trần An gật đầu.

《 Chào bạn, tôi đến đây 》quay xong, Tống Thanh Hàn lại có một đoạn thời gian tương đối dư dả tự do, chẳng qua yêu cầu của Trần An với cậu một mực tăng cao, cho nên trong lúc này, Trần An không chỉ cho cậu học chương trình luyện thể hình, còn lấy mấy kịch bản mình nhìn trúng cho Tống Thanh Hàn chọn lựa.

Tóm lại, Tống Thanh Hàn càng ngày càng bận, đây cũng là một sự trả giá sau khi cậu nổi tiếng.

Sở Minh thấy vui vẻ, lại lòng chua xót. Hắn như là quỷ keo kiệt có được châu báu, nhịn không được muốn tất cả mọi người biết châu báu của hắn lấp lánh thế nào, nhưng khi thật sự có người nhìn thấy châu báu của hắn, hắn lại nhịn không được buồn bã chán nản, muốn giấu kĩ châu báu đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh chưa bao giờ biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu làm người sợ trước mặt Tống Thanh Hàn, nhưng cũng không có nghĩa, hắn tuyệt nhiên không nhúng tay vào chuyện của người yêu mình.

Trước khi chưa hẹn hò với Tống Thanh Hàn, hắn có thể vận dụng quyền lực trong tay đưa Tống Thanh Hàn về công ty của mình, sau khi hẹn hò với Tống Thanh Hàn, hắn càng không buông tay.

Tống Thanh Hàn quay đầu cười với chủ tịch Sở vác túi tới ăn chực uống ké: “Anh rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.”

Sở Minh ngoan ngoãn treo túi lên giá, nghe lời đi rửa tay, sau đó lượn đến phòng bếp, chỉ động tay động chân gây trở ngại chứ không giúp gì.

“Hàn Hàn show em tham gia kia, hôm nay chiếu hả?” Sở Minh vừa bưng chén đĩa, vừa hỏi.

Tống Thanh Hàn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại nhìn ngày, gật đầu: “Đúng nhỉ.”

Sở Minh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Thế...... Xem cùng anh được không?”

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc lại còn thật thà, khi yên lặng nhìn Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hơi hơi rũ mắt tránh một chút, đẩy hắn đi: “Anh muốn xem...... thì xem đi.”

Sở Minh lại giống quỷ ngây thơ không chịu buông tha, đơn giản đứng thẳng cả người ở cửa bếp: “Anh sợ em thẹn thùng.”

Tống Thanh Hàn: “......”

Cậu cứ cảm thấy Sở Minh có đôi khi, có một loại nói không nên lời, làm cho người ta......

Cậu nhìn biểu tình nghiêm túc của Sở Minh, thở dài, thả chén đĩa trên tay xuống, xoa xoa tay, sờ sờ đầu chó của Sở Minh: “Có cái gì mà thẹn thùng chứ?”

Sở Minh theo tay cậu cúi thấp đầu, không nói chuyện.

Tống Thanh Hàn lúc trước đã hết cách với hắn, hiện tại...... càng thêm không có thuốc chữa.

“Mau xếp đồ ăn đi.” Tống Thanh Hàn vỗ bờ vai của hắn, phủi vết bẩn trên đó: “...... Ăn xong thì xem.”

Sở Minh mím môi, trầm ổn gật đầu, dùng động tác như là kí hợp đồng mấy triệu bưng đĩa rau lên.

Tống Thanh Hàn nhìn thấy động tác của hắn, thở dài, đáy mắt cũng không tự giác tràn ra một chút ý cười.

Trên bàn là bốn món một canh, toàn là mấy đồ ăn gia đình, nóng hôi hổi, tràn đầy cảm giác ấm áp.

Ăn cơm xong, Tống Thanh Hàn xem thời gian, vừa vặn là thời gian《 Chào bạn, tôi đến đây 》bắt đầu. Cậu nhìn thoáng qua Sở Minh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt thường thường liếc mắt về TV, đuôi lông mày khẽ nhích, trực tiếp ngồi xuống sô pha, nhưng không mở TV lên.

Sở Minh: “......”

Hắn Hàn Hàn xấu xa rồi!

Hắn bất đắc dĩ thở dài, bên môi cũng lộ ra ý cười, đứng lên, cũng không mở TV, trực tiếp cầm máy tính của mình, mở website đài Hương Tiêu mở link.

“Chào mọi người, tôi là Hoa Việt......”

Sở Minh vừa bấm vào, phòng khách lập tức vang lên giọng Hoa Việt.

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh đoan chính ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nếu không phải cậu biết Sở Minh thích cậu, sợ là phải nghĩ đến Sở Minh thích Hoa Việt.

“Họ là Trần Gia Minh, Tạ Diệc An, Tống Thanh Hàn, An Ý Như của đoàn phim《 Người thứ bảy 》, hoan nghênh họ nào!” Hoa Việt lập tức cất cao giọng, âm nhạc bối cảnh đổi, đám người Tống Thanh Hàn cũng xuất hiện.

“Chào mọi người......”

“Chào mọi người, tôi là Tống Thanh Hàn.”

Tống Thanh Hàn nhìn mình trên màn hình, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Cậu không phải chưa từng thấy mình lên hình, nhưng cũng chỉ toàn là trong phim, Tống Thanh Hàn thoạt nhìn cũng chả có cảm giác gì.

Nhưng hiện tại......

Tống Thanh Hàn: “......” Cậu xong rồi, giờ cậu thấy thẹn thùng có được không?!

“Hàn Hàn, em đáng yêu thật.” Sở Minh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hồi lâu, chậm rãi nói.

Tống Thanh Hàn: “......”

《 Chào bạn, tôi đến đây 》chọn cách quay trước, cơ bản là có kịch bản, nhưng ekip cũng không phải đơn giản buông tha cho khách mời như vậy, cho nên khi quay còn có thể tùy cơ lấy yêu cầu của khán giả để khách mời trả lời.

Một đoạn này, mặc kệ khách mời nói sai hay làm sai gì, ekip《 Chào bạn, tôi đến đây 》 cũng không biên tập hoặc cắt bỏ, làm cho chương trình thêm thú vị.

Lúc trước nhiều nghệ sĩ lỡ miệng ở đây, thậm chí không nghĩ đến còn tuôn ra bí mật không ai biết, hãm hại mình một phen.

Chẳng qua, nếu nghệ sĩ tin tưởng khả năng đi show của mình, kỳ thật cũng đặc biệt có thể hút fan.

Câu hỏi phần trước rất đơn giản, Tống Thanh Hàn tuy rằng gần đây tuy nổi, nhưng bởi vì 《 Nhân sinh đa dạng》là phim truyền hình được đài Hương Tiêu push, công ty quản lí của Trầm Trạm còn nữ diễn viên chính Lưu Thi Vũ có quan hệ chặt chẽ với đài Hương Tiêu, cho nên rất nhiều cảnh lơ đãng quay đến người họ, ngược lại cảnh quay Tống Thanh Hàn hơi ít.

Sở Minh cau mày nhìn Trầm Trạm và Lưu Thi Vũ không ngừng xuất hiện, hơi không vui.

“Làm sao thế?” Tống Thanh Hàn lập tức chú ý tới biến hóa cảm xúc của hắn, buông chén trà trong tay, ngồi xuống xoa mi tâm của hắn, “Không thoải mái?”

Sở Minh lắc lắc đầu, thử nắm tay Tống Thanh Hàn: “Không sao.”

“......” Đang nhõng nhẽo hả?

Tống Thanh Hàn vỗ lưng hắn, khẽ cười nói: “Anh bây giờ, tuyệt đối không giống dáng vẻ lúc em mới gặp anh.”

“Hả? Lúc em mới gặp anh thì anh thế nào?” Sở Minh nháy mắt có hứng thú, ngẩng đầu từ ngực Tống Thanh Hàn, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu.

“......”

“...... Rất tinh anh.” Tống Thanh Hàn cúi đầu nghĩ nghĩ, tóc đen rũ trên trán, biểu tình nghiêm túc.

“Kỳ thật khi đó cảm thấy anh rất dữ.” Tống Thanh Hàn nhịn không được khẽ cười, “Bởi vì anh hay nghiêm mặt, thoạt nhìn rất uy nghiêm.”

“......” Chẳng lẽ giờ hắn không uy nghiêm chắc?

Sở Minh thở dài, hiển nhiên cũng biết giờ mình trước mặt Tống Thanh Hàn là cái đức hạnh gì, yên lặng tựa đầu vào ngực Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cũng tùy ý hắn làm nũng, một tay nắm bờ vai của hắn, tay kia thì lướt qua người hắn, cầm lấy chén trà trên bàn.

Mà trên màn hình máy tính đang chiếu đoạn Tống Thanh Hàn khiêu chiến vấn đáp bất ngờ.

“Ok, người khiêu chiến tiếp theo là Tống Thanh Hàn của đoàn phim《 Người thứ bảy 》, cũng là tiểu thiếu gia Phương Du gần đây mọi người mê mẩn.” MC Hoa Việt cười nói ghẹo Phong Đinh: “Em nói đi, dạo này em cứ Phương Du Phương Du suốt, giờ anh đang ghen tị với người được mĩ nữ nhắc đến, tuyệt không muốn nói.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Màn hình có bình luận, cho nên Hoa Việt nói câu này xong, trên màn hình lập tức có một đống “23333”, còn có một ít lời thổ lộ với Tống Thanh Hàn.

Phong Đinh giả bộ trợn mắt với Hoa Việt, người xem bên dưới nháy mắt cười điên.

Họ cũng biết Hoa Việt và Phong Đinh là bạn nhiều năm, giao lưu như vậy cũng không ít, cũng biết đây là vì hiệu quả của ekip.

Ngược lại là Tống Thanh Hàn hơi đỏ mặt, hình như là thẹn thùng.

“2333333 thấy Hàn Hàn hơi thẹn thùng, bỗng nhiên thấy thèm!”

“23333 thêm tui!”

“Tôi cũng muốn!”

Sở Minh: “......” Những người này nói muốn làm gì?!

Hắn lưu luyến không rời ngẩng đầu khỏi ngực Tống Thanh Hàn, sau đó đặt máy tính lên đùi mình, vẻ mặt nghiêm túc gõ một bình luận.

Tống Thanh Hàn thăm dò nhìn một chút.

“Hàn Hàn là của tôi.”

Tống Thanh Hàn: “......”

Phong Đinh trên màn hình nhìn mặt Tống Thanh Hàn, ngay cả ngữ khí cũng mềm nhẹ đi rất nhiều: “Nghe nói Thanh Hàn cậu là lần đầu tiên tham gia show đúng không?”

Tống Thanh Hàn mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cho nên tiểu nhân cầu xin chị Phong hôm nay hạ thủ lưu tình, cũng hy vọng mọi người thông cảm.”

Khán giả nhìn cậu như vậy âm thầm thét chói tai ra tiếng, che miệng trộm cười.

Bình luận cũng loạn hết cả lên.

“Wow~ cậu ấy còn có hai mặt cơ ~”

“Ê lầu trên nhầm rồi, Hàn Hàn là diễn viên mà, sao có thể có hai mặt?!”

“Không biết các cô có muốn ♂ không, dù sao tôi cũng muốn ♂ “

Sở Minh: “......”

“Không được ♂”

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh nghiêm trang cãi nhau với dân mạng, buồn cười lắc đầu.

“Xem ra mọi người không hi vọng tôi lưu tình lắm.” Phong Đinh nhìn biểu cảm hưng phấn của mọi người, nhíu mày.

Tống Thanh Hàn lộ ra một tia cười khổ, cau mày khổ đại cừu thâm, người xem không khỏi cười lên tiếng.

“Câu hỏi đầu tiên.” Phong Đinh xoay người nhìn màn hình lớn phía sau, Tống Thanh Hàn cũng quay đầu nhìn.

Phong Đinh cầm di động lên, màn hình nháy mắt ngừng lại --

“Nghe nói hiện tại rất nhiều người gọi cậu là Hàn cá chép, Tống Thanh Hàn, cậu thấy thế nào?” Phong Đinh nhìn nhìn màn hình lớn, cười hỏi.

“Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.” Tống Thanh Hàn nghĩ nghĩ, cười nói, “Nếu thật sự hữu dụng thì hãy nhắn lại cho tôi, tôi cũng về forward một cái.”

Bình luận nháy mắt biến thành “233333 đăng Hàn Hàn, không phải mộng!” “Đăng Hàn cá chép, Thanh Hoa(*) sang năm cầu anh đó!” “Tín nữ nguyện một ngày không ăn thịt đổi Hàn cá chép phù hộ.”

(Tên trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc)

......

“Xem ra Hàn Hàn của chúng ta chưa từng forward nhỉ?” Phong Đinh thuận thế tiếp đề tài, “Nhưng trộm nói cho mọi người, kì thật tôi đã forward rồi, hiện tại đã như nguyện đó.”

“Ồ? Em ước gì?” Hoa Việt cười hỏi.

“Tôi ước là mĩ nữ đến xem chương trình của tôi!” Phong Đinh chỉ người ở hai đoàn phim, “Anh xem, đây không phải là như ý nguyện à?”

“Thì ra nguyện vọng của em tục tằng như vậy!” Hoa Việt cười lớn.

Phong Đinh một bộ anh chơi lại em không, trực tiếp bấm điện thoại dừng màn hình lại.

“Ồ, vấn đề này hơi kích thích đó.” Phong Đinh nhìn thấy câu hỏi này cũng hồi hộp, không thể không theo, cô cũng chỉ có thể kiên trì, “Hàn cá chép có muốn trả lời không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn quay đầu lại nhìn màn hình lớn, trong mắt cũng đầy kinh ngạc, nghe được câu hỏi của Phong Đinh, khẽ gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch · Sở · đột nhiên ngây thơ · Minh: Hàn Hàn chỉ có thể tui ♂, đừng nghĩ ♂, cũng không thể nghĩ ♂!

Hàn Hàn:...... Cảm giác đối tượng yêu đương của mình yêu đương vào là sụp đổ hết hình tượng luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.