Sáng sớm ngày đầu năm mới, Tống Thanh Hàn rời giường từ sớm, trong phòng khách vẫn không hề có động tĩnh, Tống Thanh Hàn cũng không định đi gọi Sở Minh dậy. Cậu buộc tạp dề, lấy đồ ăn hôm qua ra hâm nóng một chút, sau đó nấu một nồi mì, đặt lên bàn, mì bốc hơi nóng hầm hập.
Di động ting ting vang lên, Tống Thanh Hàn lau tay mở ra xem, phần lớn là người quen nhắn tin chúc Tết. Cho dù trong giới thì năm mới với họ vẫn có một ý nghĩa đặc biệt.
Tống Thanh Hàn đáp lại từng tin, khi lướt đến tin cuối cùng, ngón tay cậu đột nhiên dừng lại.
Sở Hàm: Năm mới vui vẻ, hy vọng em và A Minh sẽ quen thật lâu, vĩnh viễn không chia ly.
Tống Thanh Hàn đọc tin nhắn này, đáp lại một câu.
Tống Thanh Hàn: Năm mới vui vẻ. Chúng em sẽ.
Nhắn tin xong, Tống Thanh Hàn cất di động đi. Mắt thấy đồ ăn sắp nguội, Tống Thanh Hàn nghĩ một hồi, vẫn đi gõ cửa phòng cho khách.
“Sở Minh, anh dậy chưa thế?”
Phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Tống Thanh Hàn cuốn tay áo lên, vừa định lại dùng sức gõ cửa, cửa phòng cho khách lại đột nhiên mở ra.
“...... Chào buổi sáng.” Sở Minh vừa mới tỉnh ngủ thoạt nhìn có một kiểu anh tuấn uể oải, râu xanh thoạt nhìn không hiểu sao có chút gợi cảm. Hắn híp mắt hơi cúi đầu nhìn Tống Thanh Hàn, mỉm cười.
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng đuôi lông mày, buông tay muốn nâng lên gõ cửa xuống: “Chào buổi sáng, nhanh đi đánh răng rửa mặt ăn cơm đi.”
Chủ tịch Sở bề ngoài lạnh lùng khêu gợi nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, lê một đôi dép lông thỏ vào phòng tắm.
Tiếng nước chỉ chốc lát sau vang lên trong phòng tắm, Tống Thanh Hàn nhìn thoáng qua, sau đó xoay người vào lấy ít hoa quả trong tủ lạnh, cắt thành miếng nhỏ đặt lên bàn.
Tiếng bước chân ở sau người vang lên, Sở Minh mặt ướt sũng từ phòng vệ sinh đi ra, đôi mắt thật ra tỉnh táo lên không ít.
“Sao anh không lau mặt?” Tống Thanh Hàn đi tìm một cái khăn mặt lau mặt cho Sở Minh để hắn lau nước.
“Được rồi, đến đây ăn cơm đi.” Tống Thanh Hàn vắt khăn mặt lên, dắt chủ tịch Sở thần sắc bình tĩnh đến bàn ăn.
Sở Minh vừa ăn mì, vừa lấy ba túi lì xì giống y hệt hôm qua ra, đưa tới trước mặt Tống Thanh Hàn: “Đây là của ba mẹ, còn có của chị đưa cho em.”
Tống Thanh Hàn khẽ hé môi, Sở Minh đã buông đũa xuống, kéo tay cậu trực tiếp đặt lì xì vào trong tay cậu: “Đây là tâm ý của người lớn, em cứ an tâm nhận đi.”
Tống Thanh Hàn cầm tiền lì xì không nói gì, sau khi ăn sáng xong, cậu vào trong phòng thay quần áo, áo khoác đen thật dày bọc kín cả người cậu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú: “Hôm nay đi ra ngoài một chút được không?”
Sở Minh đi qua giúp cậu đeo khẩu trang, sau đó cũng lấy áo khoác của mình trên móc, giọng trầm thấp lại dịu dàng: “Em muốn đi đâu?”
Tống Thanh Hàn cong mắt, như là ngậm đầy đường cát.
Trên đường mùng một năm mới ngoài ý muốn náo nhiệt. Sở Minh và Tống Thanh Hàn đeo khẩu trang thong thả đi dạo. Trên đường đi, bả vai hai người luôn lơ đãng chạm vào nhau.
“Chúng ta đi xem cái kia đi.” Hai người họ đi dạo trung tâm thương mại một lát, Tống Thanh Hàn đột nhiên kéo ống tay áo Sở Minh, ánh mắt hướng tới cửa hàng trang sức.
Sở Minh hận không thể dâng mọi thứ đến trước mặt Tống Thanh Hàn, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không làm Tống Thanh Hàn mất hứng.
“Hoan nghênh đến cửa hàng.” Nhân viên bán hàng tươi cười, không bởi vì hai người Tống Thanh Hàn bọc kín mít mà lộ ra thần sắc khác thường gì.
Tống Thanh Hàn đè mũ xuống, cúi mặt khẽ gật đầu, nhìn quầy hàng.
“Cái này, còn có cái này, lấy ra cho tôi xem được không?” Tống Thanh Hàn hơi đè thấp giọng, giọng nói mát lạnh chợt trở nên hơi khàn khàn trầm thấp, nghe vào không quá giống giọng Tống Thanh Hàn.
“Vâng, anh chờ một lát.” Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt vẫn như cũ ngọt ngào dễ thân.
Sở Minh đứng sau Tống Thanh Hàn, nhìn Tống Thanh Hàn so sánh hai sản phẩm, không khỏi hơi nhíu mày.
Hai cái này nhìn giống như vòng cổ nữ nhỉ? Hàn Hàn muốn tặng cho con gái vào mùng một năm mới hả?
Tống Thanh Hàn cảm thấy phía sau tràn ngập một luồng dấm chua, thấy mặt Sở Minh chua lòm, không khỏi cười khẽ, kéo tay hắn một cái: “...... Anh Minh, anh đến đây xem bác gái thích kiểu nào?”
Sở Minh bị xưng hô này của Tống Thanh Hàn làm lòng run lên, ánh mắt lung tung nhìn lướt qua hai cái vòng cổ: “...... Cái nào cũng được.”
Tống Thanh Hàn vừa thấy hắn trả lời thế là biết hắn qua loa, đơn giản không tham khảo ý kiến của hắn nữa, cầm hai sợi vòng cổ trong tay so sánh một lát, chọn một cái vòng cổ ngọc bích, nhờ nhân viên gói vào.
Nhân viên bán hàng cũng không nghĩ tới khách hàng sảng khoái quyết định mua như vậy, vội vàng nhận vòng trang sức cẩn thận đóng gói, dán nhãn, hỏi: “Xin hỏi anh quẹt thẻ hay là?”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, lại nhìn thêm: “Có thể lấy vòng tay này ra không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô gái vội gật đầu.
Vòng tay này là vòng tay bạch kim, trên vòng được khắc hoa văn và đính ngọc cẩn thận, thoạt nhìn cực kì tinh tế xinh đẹp.
“Lấy cho tôi cái này nữa.” Tống Thanh Hàn chỉ chỉ, sau đó lấy thẻ trong túi ra, hào phóng trả tiền.
Cửa hàng trang sức này rất nổi tiếng, mấy vật phẩm bày bán cũng là của các hãng nổi tiếng, Tống Thanh Hàn mua vòng cổ vòng tay, nháy mắt tiêu hơn hai triệu(*).
(Khoảng 6.5 tỉ VND)
Sở Minh nhìn thấy Tống Thanh Hàn mua mua mua, trong lòng không biết như thế nào, nhịn không được muôn ôm cậu.
Chẳng qua ở đây người đông, khó đảm bảo không có ai nhận ra họ, Sở Minh rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
“Xong rồi.” Tống Thanh Hàn cầm hai cái túi nhỏ, xoay người gọi Sở Minh, “Của bác gái và chị Hàm đã mua rồi, bác trai thích gì anh biết không?”
Sở Minh hồi tưởng lại ông già nhà mình bình thường đến tột cùng thích cái gì, hồi lâu mới hơi nhíu mày: “Thích...... Con dâu.”
Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày.
“Thích con dâu Hàn Hàn.” Sở Minh đè thấp giọng, cười bên tai Tống Thanh Hàn khẽ đến độ không thể nghe thấy, nhưng mà giữa mặt mày lại vẫn là một mảnh lạnh lùng bình tĩnh.
“Ồ.” Tống Thanh Hàn bình tĩnh gật đầu, sau đó xoay người đi trước.
Sở Minh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tống Thanh Hàn, ánh sáng trong mắt lưu động, khi Tống Thanh Hàn xoay người nhìn qua lại khôi phục ý cười dịu dàng ngày thường, nâng bước đi theo.
Đến cuối cùng, Sở Minh vẫn không thể mang “con dâu” về cho ông bô, nhưng cầm một bộ dụng cụ pha trà về.
“Về rồi à.” Sở Chấn Dương ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua Sở Minh đi vào, thảnh thơi cầm ấm trà pha trà.
“Vâng.” Sở Minh thản nhiên lên tiếng, sau đó lấy túi lớn túi nhỏ ra đặt lên bàn trà: “Hàn Hàn tặng ba.”
Sở Chấn Dương liếc mắt một cái, vẫn như cũ chẳng chút quan tâm cầm ấm trà rót trà vào chén trà.
Sở Minh cũng mặc kệ ông, cầm hai cái túi nhỏ khác lên lầu, lúc lên cầu thang nhìn lại, Sở Chấn Dương đang thật cẩn thận mở gói to ra, hồi hộp vuốt dụng cụ pha trà bên trong.
Sở Minh đứng tại chỗ nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng lên lầu.
“Mẹ.” Sở Minh dừng một chút, trước mặt là một phu nhân đoan trang đẹp đẽ quý phái.
Ánh mắt Quý Như Diên nhìn phía sau Sở Minh vài lần, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt nhìn Sở Minh: “Hàn Hàn không về cùng à?”
Sở Minh: “......”
“Hàn Hàn nói ngại đến quấy rầy, nhưng mua quà cho mẹ.” Sở Minh nhìn thoáng qua hai cái túi nhỏ, lấy một cái trong đó ra đưa cho Quý Như Diên.
Quý Như Diên nhận gói mở ra nhìn, lấy một cái vòng cổ ra, cười thấy răng không thấy mắt: “Hàn Hàn có tâm.”
Bà cầm vòng cổ ngắm nghía, trực tiếp bảo Sở Minh giúp bà đeo lên cổ, sau đó cảm thấy quần áo trên người không hợp với vòng cổ, lại hấp tấp xoay người về phòng chọn bộ khác, trước khi đi còn không quên nhét một bao tiền lì xì vào tay Sở Minh.
Sở Minh nhìn nhìn bao lì xì dày cộp trong tay, nhét nó vào túi áo khoác.
Khi nhét vào, ngón tay dường như lơ đãng chạm phải thứ gì như là kim loại.
Sở Minh không lấy ra nữa, lại vẻ mặt lạnh nhạt đi tiếp, mở cửa phòng Sở Hàm, cầm gói to giao cho Sở Hàm.
“Em xem Hàn Hàn còn biết mua quà cho chị, em lớn xác như thế rồi, đã bao giờ mua quà cho chị chưa?” Sở Hàm vừa đeo vòng tay chụp ảnh, vừa dùng ngữ khí trào phúng cà khịa Sở Minh.
Sở Minh: “......”
Quả thực không thể nói lý.
Sở Minh không để ý tới Sở Hàm, xoay người về phòng.
Hắn đóng cửa lại, moi moi áo ra, lấy bao lì xì Quý Như Diên cho cùng với một cái đồng hồ ra.
Sở Minh có rất nhiều đồng hồ. Nhưng không có cái nào giống cái trong tay, làm cho hắn nhịn không được muốn ngày nào cũng đeo.
Hắn xắn tay áo lên, sau đó đeo đồng hồ lên tay.
Kim loại hơi lạnh dán lên làn da.
Sở Minh: Đưa quà hết rồi, ai cũng thích.
Sở Minh: Đồng hồ anh cũng rất thích.
Tống Thanh Hàn mới lấy lì xì Sở Minh và ba mẹ hắn cho mình ra, thấy tin nhắn của Sở Minh, mặt mày nhiễm đầy ý cười --
Hàn Hàn: Thích là tốt rồi.
Hàn Hàn: Bác gái cho cái này --
Tống Thanh Hàn vừa nhắn lại vừa mở tiền lì xì ra, trong túi lì xì không có tiền mặt cũng không có chi phiếu, chỉ có một miếng ngọc Quan Âm.
Hàn Hàn: [ hình ảnh. jpg ]
Sở Minh mở hình ra xem, phật Quan Âm mặt mũi hiền lành, điêu khắc phiêu dật xuất trần, trông rất sống động.
Sở Minh: Đây là Quan Âm mẹ đi chùa Tĩnh An xin, có thể phù hộ em thuận lợi, mọi sự như ý.
Hàn Hàn: Ồ...... vậy nhất định anh phải giúp em cám ơn bác đó (≧3≦)/
Sở Minh nhìn icon cuối câu của Tống Thanh Hàn, trong mắt nhịn không được phiếm ra ý cười ôn nhu, cũng nhắn một icon lại.
Ngày năm mới rảnh rỗi bất giác qua, mới chỉ mùng ba mùng bốn đầu năm, Trần An đã gọi cho Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“...... Ừ, đoàn phim《 Trấn sơn hà 》hy vọng cậu có thể chuẩn bị sẵn sàng vai diễn Vô Diêu tiên quân.” Tết âm lịch vừa mới qua, Trần An vốn cũng không muốn quấy rầy Tống Thanh Hàn, nhưng Tống Thanh Hàn là một nghệ sĩ, một diễn viên, việc này cũng phải trải qua.
“Vâng.” Tống Thanh Hàn đồng ý.
Vô Diêu tiên quân là vai Tống Thanh Hàn diễn trong《 Trấn sơn hà 》, y vốn là một người diện mạo tuấn mỹ, tiên phong đạo cốt, lại bởi vì ghen tị thiên phú và số mệnh mà âm thầm hãm hại, thậm chí là muốn tự tay giết nhân vật chính. Nếu không phải diễn viên chính có thượng cổ bí bảo khí linh âm thầm bảo hộ, rất có thể sẽ bị một chưởng đánh nát đan điền, mất xác dưới vực cho thú hoang cắn xé.
Y làm rất nhiều chuyện bên ngoài thoạt nhìn tội không thể tha, tới phần sau y bỏ hết tiền đồ của mình, xoay người nhập ma, trở thành người của Ma đạo, từ Tiên quân biến thành Ma quân.
Đương nhiên, y cũng không thoát nổi định luật hại diễn viên chính là phải trả giá, ở cảnh cuối, đan điền của y bị phá, hàng vạn hàng nghìn thú hoang đói khát ngửi mùi huyết nhục mà đến -- đương nhiên là giống hồi y muốn hại chết Diệp Cảnh y như đúc.
Chẳng qua Diệp Cảnh còn sống, y thì chết không toàn thây.
Trong mắt Tống Thanh Hàn, Vô Diêu tiên quân thật sự là một vai diễn bi kịch điển hình, y ghen tị, ngụy quân tử, âm ngoan, nhưng sau khi y trở thành Ma quân, y cũng từng cứu một đứa bé bị vứt bỏ ở ven đường, dịu dàng vuốt lưng nó.
Chẳng qua chuyện này rất nhỏ, nhỏ đến mức cuối cùng đứa trẻ bị vứt bỏ kia cũng bị Diệp Cảnh cướp đi, đơn giản vì y là Ma quân, nhất định sẽ gây bất lợi cho đứa trẻ đó.
Trong phim, Vô Diêu là một người bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ xuất trần, dáng người cũng thiên gầy. Trương Thắng cố ý tìm Trần An, cũng hy vọng Tống Thanh Hàn có thể giảm cân trong mấy ngày cuối, có vẻ gầy thêm một chút nữa thì tốt.
Tống Thanh Hàn tỉ mỉ nghiên cứu kịch bản một lần, cũng đọc nguyên tác mấy lần mới hiểu được nhiều hơn.
Có lẽ, vai diễn Vô Diêu tiên quân này không phải dễ.
Tống Thanh Hàn dùng thời gian hơn mười ngày giảm ba bốn cân, cả người thoạt nhìn hơi gầy, nhưng bởi vì cậu cũng không bỏ qua tập thể hình cho nên không có vẻ suy nhược, ngược lại thêm một loại mỹ cảm khác.
Mười sáu tháng giêng, điện ảnh《 Trấn sơn hà 》chính thức khởi quay.
Diễn viên chính《 Trấn sơn hà 》là hai diễn viên là ảnh đế thành danh đã lâu, ở quốc tế cũng có danh tiếng nhất định, mà bọn họ nhận phim này một là bởi vì nhân tình lúc trước của Trương Thắng, hai cũng là bởi vì họ cần danh tiếng quốc tế hơn nữa.
Tiêu Khanh Bản năm nay gần bốn mươi, hơn ba mươi tuổi, đối với nam diễn viên kỳ thật vừa lúc là thời kì hoàng kim, anh đã rất ít khi nhận phim đề tài tiên hiệp, nhưng anh đã chìm nổi hơn hai mươi năm trong giới giải trí, sở dĩ được ảnh đế là dựa vào một bộ phim nghệ thuật mà Trương Thắng đạo diễn, cũng bởi vì điều này, anh vẫn có phần cảm kích Trương Thắng.
Cho nên lúc này đây khởi động điện ảnh《 Trấn sơn hà 》, Trương Thắng mời anh, anh không chút do dự nhận.
Nhưng anh không nghĩ tới, Trương Thắng cũng mời Lí Nặc tới diễn nữ chính.
Lí Nặc còn trẻ, so với rất nhiều nghệ sĩ nữ chật vật mãi không có được một giải thì cô lấy được vòng nguyệt quế trong giới diễn viên năm ba mươi hai tuổi, đủ để làm người cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ có tư bản kiêu ngạo.
Tống Thanh Hàn vào đoàn, vừa vặn thấy Lí Nặc đi từ phim trường ra, còn kẹp thuốc lá trong tay.
“Chị Nặc.” Tống Thanh Hàn đi đến trước mặt Lí Nặc, ngại ngùng chào hỏi.
Ánh mắt Lí Nặc đảo qua Tống Thanh Hàn, tùy ý dập tắt tàn thuốc lá.
“Cậu là Tống Thanh Hàn?” Lí Nặc mỉm cười nói, “Tôi đã xem cậu diễn《 Người thứ bảy 》, diễn xuất không tồi.”
Tống Thanh Hàn không nghĩ tới Lí Nặc lại nói lời này, sửng sốt, ngượng ngùng rũ mắt: “Cám ơn chị Nặc khích lệ.”
Lí Nặc kẹp thuốc lá đã dập tắt lên tai, cả người có một loại mỹ cảm thanh thuần lại sa đọa.
Diện mạo của cô không tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng ánh mắt lại rất đẹp, lúc nhìn người khác làm bừng tỉnh thần tiên giai nhân.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã nhập vai.
“Không tính là khích lệ.” Lí Nặc lắc đầu, kiểu tiên khí đó thật ra tiêu tán không ít, “Cậu rất có thiên phú diễn xuất, hy vọng về sau đừng làm tôi thất vọng.”
Cô nâng mắt nhẹ nhàng nhìn Tống Thanh Hàn một cái, sau đó xoay người đi tới chỗ người đại diện đang vẻ mặt căng thẳng.
Tống Thanh Hàn nhìn theo cô đi xa, sau đó cũng xoay người đi.
“Lí Nặc hả...... Lúc trước không phải chị ấy và Sở tiên sinh từng có một chân hả? Cuối cùng không biết sao lại cắt đứt......”
Tống Thanh Hàn hơi dừng một chút, nhẹ nhàng quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng nói.
Mấy nhân viên tựa hồ cũng không phát hiện Tống Thanh Hàn chú ý tới bọn họ, nhỏ giọng hít drama.
“Tôi nghe nói Lí Nặc theo đuổi Sở tiên sinh...... Chẳng qua cuối cùng không biết sao lại chẳng có tin gì nữa.”
“Sao lại không có tin gì? Đây là chuyện một năm trước rồi, khi đó Lí Nặc vừa mới nổi, nổi bật vô song, sinh tình với Sở tiên sinh, nhưng không biết Sở tiên sinh nói gì với cô ấy, không phải cô ấy phát triển ra quốc tế rồi hay sao?”
“Nghe nói hiện tại rất nhiều tài nguyên của cô ấy là ở Sở thị bồi dưỡng......”
Tống Thanh Hàn nghe được một ít, nhân viên tựa hồ cũng ý thức được mấy chuyện lảm nhảm hấp dẫn người nghe không tốt lắm, tự dời đề tài, tốp năm tốp ba bận rộn.
Tống Thanh Hàn đi đến khu nghỉ ngơi ở phim trường, tìm ghế nằm nghỉ của mình nằm xuống.
“Anh Hàn, anh sao thế?” Lâm Thiện vừa mới chia đồ ăn vặt cho nhân viên quay về, liếc mắt một cái đã thấy Tống Thanh Hàn nằm trên ghế, nhắm hai mắt giống như là đang đăm chiêu.
“Không sao.” Tống Thanh Hàn mở mắt, ngồi dậy.
Lâm Thiện lo lắng nhìn cậu một cái, mở một chai đồ uống không đường đưa cho Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn nhận uống một ngụm.
Hàn Hàn: Anh quen Lí Nặc?
Sở Minh vừa mới đi vào căn tin dành cho quản lý công ty, di động rung một cái.
Sở Minh: Lí Nặc là ai?
Tống Thanh Hàn không trả lời hắn, chỉ nhắn bảo hắn nhớ ăn cơm.
Sở Minh nhìn chằm chằm di động một hồi lâu mới cau mày cất vào túi.
Đang êm đẹp, sao Hàn Hàn lại hỏi hắn có quen phụ nữ không?
Từ từ, phụ nữ?
Radar trên đầu Sở Minh nháy mắt dựng thẳng lên.
Hắn ăn cơm trưa mà không biết vị, lúc quay về văn phòng mới mặt lạnh lùng nghiêm nghị hỏi Ngụy Khiêm người Lí Nặc này.
Ngụy Khiêm: “......”
Đờ mờ.
Ngụy Khiêm mở di động kiểm tra một chút, sau đó nói cho Sở Minh: “Lí Nặc...... Không phải là nữ diễn viên một năm trước theo đuổi anh hả?”
“Vậy à?” Sở Minh thản nhiên hỏi ngược lại, “Tôi không nhớ rõ.”
Vâng vâng vâng, anh trừ nhớ rõ Tống Thanh Hàn còn nhớ ai? Ngụy Khiêm yên lặng phun tào.
“Tra xem gần đây cô ta đang làm gì.”
Ngụy Khiêm hồi đáp rất nhanh: “Lí Nặc gần đây vừa lúc có hợp tác với Trương Thắng, là nữ chính trong phim mới《 Trấn sơn hà 》của Trương Thắng.”
Từ từ, phu nhân chủ tịch tương lai hình như cũng ở đoàn phim này?
Ngụy Khiêm cảm thấy mình phát hiện chân tướng rồi.
Sở Minh: “......”
Hồi lâu, hắn mới khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra hơi thở sung sướng: “Được rồi, tôi đã biết.”
Ngụy Khiêm lại một lần nữa cảm thấy mình hiểu thế giới của kẻ không có tiền lại còn độc thân.
Sở Minh đẩy kính mắt trên mũi, tâm tình rất tốt chỉ ra vài chỗ thiếu sót trên văn kiện, sau đó kêu Ngụy Khiêm đem trả cho phòng ban.
Tống Thanh Hàn đang ghen. Sở Minh ý thức được điểm này, cả trái tim sắp tan chảy.
Chắc là Hàn Hàn của hắn ở đoàn phim nghe thấy người khác nói huyên thuyên, nghĩ lầm lúc trước hắn có dính líu gì đến Lí Nặc, lại da mặt mỏng không dám hỏi trực tiếp, cho nên mới nhắn tin hỏi hắn có quen Lí Nặc không.
Sao lại...... đáng yêu như vậy.
Tống Thanh Hàn vẫn không biết Sở Minh đã nhìn thấu bảy tám phần tâm tư của mình, nhìn tin Sở Minh nhắn lại cong cong khóe miệng.
“Ok --” giọng Trương Thắng xuyên thấu qua bộ khuếch đại âm thanh “Chuẩn bị nghi thức khởi quay --”
Tống Thanh Hàn tắt điện thoại, đứng lên đi tới chỗ Trương Thắng.
Tác giả có lời muốn nói: Sở Minh:~~~
Hàn Hàn:......