Sau khi nhiệt độ chuyện bằng cấp của Tống Thanh Hàn nguội không lâu, trên mạng đột nhiên lại tuôn ra chuyện tiểu sinh Trầm Trạm đang hot nhiều lần gạ xoạc xã giao với fan nữ, trong đó thậm chí có cả trẻ vị thành niên.
Tin tức có kèm theo video, thậm chí có cha mẹ của fan bị lừa khóc lóc kể lể, lập tức dìm Trầm Trạm đang như mặt trời ban trưa xuống.
Người đại diện Trầm Trạm vội vã né tránh đám chó săn như ruồi ngửi thấy phân, đưa Trầm Trạm trốn vào một căn nhà khác.
“Cậu nói cậu sao lại thế này?!” Người đại diện thật cẩn thận đóng cửa lại, đè thấp giọng quát Trầm Trạm ngồi trên sofa vẻ mặt tang thương, “Loại chuyện này cũng không biết bơn bớt đi chút! Giờ có ảnh chụp có video, cậu bảo công ty bảo vệ cậu thế nào?!”
“...... Em đã rất cẩn thận.” Trầm Trạm châm điếu thuốc, thần tình phiền muộn, “Ai biết cô ta chưa trưởng thành, chuyện anh tình tôi nguyện......”
“Anh, tình, tôi, nguyện,“ Người đại diện quả thực bị loại thái độ này của hắn chọc tức đến hộc máu, “Bây giờ không phải nói cái gì anh tình tôi nguyện, bây giờ là chuyện này không biết bị ai làm lớn, có cả video kia kìa! Cậu bảo anh đối phó đám chó săn bên ngoài thế nào!”
Trầm Trạm mặc bộ quần áo đầy nếp nhăn, vừa đến gần hắn ta là ngửi thấy đầy mùi thuốc lá, hắn ta ha hả cười vài tiếng, khẽ lắc đầu: “Anh vẫn chưa hiểu à, sao là ngoài ý muốn được, đây là có người muốn em chết đấy!”
Người đại diện nhướng mày, sâu sắc hỏi: “Gần đây cậu đắc tội ai?”
Trầm Trạm nâng tay hút điếu thuốc, trầm mặc không nói, hiển nhiên là cam chịu.
Người đại diện: “......”
“Cậu đã làm gì? Cậu đắc tội với ai?” Người đại diện cẩn thận hồi tưởng lịch trình của Trầm Trạm, gần đây hắn trừ nhận một bộ phim thần tượng, cũng không sao mà? Địa vị của nữ chính và nam hai trong phim kia không cao bằng Trầm Trạm, Trầm Trạm cho dù tính tình không tốt, cũng không thể đắc tội đến vậy chứ!
“Đắc tội với An Ý Như? Hay là Triệu Minh Hâm? Còn ai nữa?” Trầm Trạm dù sao cũng là một nghệ sĩ hot nhất trong tay hắn, không đến tuyệt cảnh, người đại diện cũng không muốn cứ buông tha cho hắn như vậy. Hắn dìm cơn tức trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Tống Thanh Hàn.” Trầm Trạm nằm ngửa trên sofa, ngữ khí rõ ràng chua xót.
“Ai?!” Người đại diện quả thực không thể tin được chính tai mình, “Tống Thanh Hàn? Sau cậu ta là Sở tiên sinh, sao cậu......”
Trầm Trạm cũng phiền muộn, hắn ta rõ ràng làm cẩn thận, nói thế nào cũng không thể bị người phát hiện mới đúng......
Nhưng cục diện hiện tại lại nói cho hắn, việc làm của hắn quả thật bị người bắt được, thậm chí đối phương còn dùng thủ đoạn ác hơn, tuyệt tình hơn để trả thù.
Tống Thanh Hàn...... Thật sự là may mắn......
Bởi vì chuyện này, Trầm Trạm ngừng làm việc, ru rú trong nhà trọ, không dám ló đầu, danh tiếng tụt dốc không phanh.
Fan vốn ủng hộ hắn thấy hắn chậm chạp không thanh minh, lòng cũng nguội lạnh.
Người đại diện nhìn Trầm Trạm dần dần suy sút, lòng cũng chậm rãi lạnh lẽo.
Nếu chuyện này thật sự là Sở Minh làm, vậy Trầm Trạm cơ bản đã phế đi. Thay vì lãng phí thời gian trên người đã chết, chẳng bằng tìm minh châu.
Gần đây mấy người mới ký hợp đồng với công ty cũng không tệ lắm......
Dần dần, người đại diện ít đến nhà trọ của Trầm Trạm hơn, ekip của hắn ta cũng bị công ty thu về, thậm chí vì vãn hồi danh dự, công ty còn ra một văn bản thanh minh trừng phạt hắn ta.
Cha mẹ của cô gái vị thành niên kia dây dưa không ngớt, công ty Trầm Trạm bồi thường một khoản lớn mới đè xuống được.
Chuyện này ở trong mắt quần chúng ăn dưa chẳng qua là lại thêm một chuyện để thóa mạ mà thôi, sau đó lại bị tin mới che lấp đi.
Chỉ là trong tên tiểu sinh đang hot, không còn xuất hiện tên Trầm Trạm nữa.
Chuyện này thuận lợi đến nỗi ngay cả Trần An cũng cảm thấy kì quặc.
Ảnh chụp và video là ngày đó Trần An nhìn thấy trong email, còn có bản ghi chép điều tra, không khác so với những gì anh tra được lắm.
Trầm Trạm. Năm đó hắn ta và Tống Thanh Hàn cùng đi casting《 Người thứ bảy 》, kết quả Tống Thanh Hàn được chọn, hắn lại bị rớt, vốn tưởng chuyện cứ thế trôi qua, ai biết Trầm Trạm thế mà vẫn ghi hận trong lòng, nhiều lần ngầm đục nước béo cò, nếu không phải Tống Thanh Hàn may mắn, chỉ sợ thật sự bị hắn ta quật ngã.
Trần An chưa bao giờ là một người lương thiện, sau khi anh nhờ người xem xét ảnh chụp và video, thấy không phải giả, anh đã bắt tay vào làm chuẩn bị.
Nếu làm loại chuyện này, vậy chịu trách nhiệm cũng là theo lý thường đúng chứ?
Chẳng qua Trần An thật ra không nghĩ tới công ty của Trầm Trạm quyết đoán như vậy, trực tiếp buông tha cho một nghệ sĩ đang phát triển như hắn ta, cắt đứt quan hệ với Trầm Trạm, kéo không ít thiện cảm cho công ty, thế cho nên Trầm Trạm tuy rằng thối nát, nhưng thật ra công ty không chịu ảnh hưởng gì.
Việc này Trần An cũng không lừa Tống Thanh Hàn, bởi vì chuyện giống như vậy về sau có thể nhiều hơn, anh không hy vọng Tống Thanh Hàn không hiểu gì. Đây đối với một nghệ sĩ cũng không phải chuyện gì tốt.
Tống Thanh Hàn nghe chuyện này từ đầu đến cuối một lần, ngẩng đầu hỏi: “Lúc trước nói xấu em hít ma túy, còn có chuyện nói chị Sở Hàm là bạn gái em, bịa đặt em chỉ có bằng cấp ba đều là anh ta nhúng tay vào sao?”
Trần An rút một điếu thuốc ra, nghĩ ngợi, cài lên tai, khẽ gật đầu: “Theo điều tra đúng là như vậy.”
Tống Thanh Hàn: “......”
Trầm Trạm ngã, Tống Thanh Hàn cũng biết. Năm đó Trầm Trạm bằng vào một vai Phương Du bạo hồng nhất thời, sau đó cũng nhận một hai phim hay duy trì danh tiếng, nhưng bởi vì sau này hắn ta dựa dẫm vào Phương Du để duy trì danh tiếng, diễn xuất càng thụt lùi, thế cho nên sau đó chậm rãi yên lặng. Sau này, chuyện hắn chơi bời xã giao với fan bị tuôn ra.
Nhưng một đời này, thời gian bị lộ ra sớm hơn nhiều.
Tống Thanh Hàn thật sự không đẩy chuyện này lên người mình, cậu chỉ cảm thấy...... thế sự vô thường.
Trần An thấy cậu không lộ ra thần sắc thương xót gì cho Trầm Trạm, thầm hài lòng, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Anh nhớ ra lúc trước đọc ở trên mạng, bạn đại học của cậu nói trước kia gia cảnh của cậu không tốt lắm, ba mẹ cậu......”
Tống Thanh Hàn lạnh mặt, rũ mắt xuống: “Em đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi.”
“Hả?” Trần An nhướng mày.
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu: “Cơ thể của em có chút...... Đặc biệt, cho nên khi em mới sinh ra, ba mẹ đã vứt bỏ em. Em được bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại qua đời, một mình em đến Bắc Kinh.”
Trần An lại không nghĩ tới gia cảnh lúc trước của Tống Thanh Hàn thê thảm như vậy. Bởi vì Tống Thanh Hàn thoạt nhìn...... là một đứa trẻ được nuôi dạy tốt, bình thường người trẻ tuổi có khí chất như vậy, hoàn cảnh cuộc sống gia đình hẳn là không tồi.
Anh thở dài, áy náy: “Anh chỉ muốn hiểu rõ hơn, dù sao......”
Nghệ sĩ luôn có chuyện.
Không biết khi nào, chuyện nhà cậu sẽ bị tuôn ra.
Tống Thanh Hàn gật đầu: “Em hiểu.”
“Cậu vừa mới nói thân thể cậu có chút đặc biệt......” Trần An không biết có nên hỏi hay không.
Dựa theo trách nhiệm của một người đại diện, anh phải tận lực biết tất cả tư liệu về nghệ sĩ của mình.
“Em là người song tính.” Tống Thanh Hàn bình tĩnh nói.
Trần An: “......”
“Việc này...... Còn ai biết không?” Trần An run rẩy lấy điếu thuốc ở sau tai đưa lên miệng.
“Sở Minh.”
“Thôi, việc này anh sẽ xử lý, cậu......” Trần An đột nhiên không biết nên nói gì, dù sao tin tức này đối với anh quá kích thích.
“Em sẽ chú ý.” Tống Thanh Hàn còn nghiêm túc an ủi Trần An.
Trần An nghĩ cũng phải, Tống Thanh Hàn trừ vẻ ngoài thoạt nhìn thanh tú mềm mại, mặt khác thoạt nhìn không có vẻ nữ khí chút nào, chuyện này nếu Tống Thanh Hàn không chủ động nói ra, vậy anh phỏng chừng cũng không nghĩ Tống Thanh Hàn sang phương diện này.
Nhưng mà......
Trần An nhíu mày: “Chuyện này ba mẹ cậu khẳng định biết......”
Nếu cặp vợ chồng vô nhân tính này đứng lên nói ra, vậy đặc thù thân thể của Tống Thanh Hàn rất có thể sẽ trở thành bia ngắm để đại chúng công kích.
“Em từ nhỏ đã không sống với họ.” Tống Thanh Hàn cũng nhíu mày, “Hộ khẩu cũng ở chỗ bà ngoại em, tên cũng sửa lại rồi.”
Cậu cũng không biết ba mẹ mình có tìm tới cửa không.
Trần An thở dài: “Nếu không được, gần đây kỹ thuật phẫu thuật rất cao, muốn thì đi làm phẫu thuật......”
Tống Thanh Hàn hơi sửng sốt, cậu khẽ gật đầu: “Vâng.”
Trần An để lại cho cậu một đống kịch bản mới nhận, hơi lo lắng rời đi.
Tống Thanh Hàn nhìn bóng dáng Trần An biến mất ở cửa, ngây người một lát, sau đó cầm điện thoại, gọi cho Sở Minh.
“Tuýt --” Tống Thanh Hàn nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên nhớ ra chắc Sở Minh vẫn đang đi làm, vội vàng ngắt máy.
Cậu cuộn mình trong sofa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Ting ting ting --” tiếng chuông điện thoại réo rắt đột nhiên vang lên, Tống Thanh Hàn rút điện thoại ra, run rẩy ấn nghe.
“Alo......”
“Alo, Hàn Hàn, sao thế em?” giọng Sở Minh hơi trầm thấp, khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn ngữ điệu của hắn không tự giác mềm mại hẳn.
“Không sao.” Tống Thanh Hàn nghe Sở Minh có ý lo lắng, cậu mở to mắt nhìn, “Chỉ là...... hơi nhớ anh.”
Ngực Sở Minh cứng lại, tuy rằng giống như được mật ngọt bao phủ, khắp nơi là hương vị ngọt lịm: “...... Ừ.”
“Hàn Hàn.”
“Vâng?”
“Em có muốn đến Sở thị không?”
Sở Minh gõ bàn, màu mắt thâm trầm, ngữ khí cũng mềm nhẹ: “Muốn ăn cơm sườn em làm.”
Tống Thanh Hàn ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được.”
Bên môi Sở Minh lóe ra chút ý cười.
Hắn rốt cục nuôi con mèo hoang sợ người khác đến gần thành con mèo nhà biết hừ hừ trở mình cho hắn gãi bụng.
Tống Thanh Hàn lấy xương trong tủ lạnh mới mua hôm qua, sau đó dùng nước ấm trần, làm cho Sở Minh một bữa cơm sườn, đổ vào hộp giữ nhiệt, sau đó đi thay quần áo, thay đổi cách ăn mặc đi chút, cầm hộp giữ nhiệt ra cửa.
Tổng công ty tập đoàn Sở thị ở khu trung tâm thủ đô tấc đất tấc vàng, building cao ngất thoạt nhìn cực kỳ xa hoa huy hoàng, tràn ngập cảm giác sang trọng.
“Chào chị, tôi tìm Sở Minh.” Tống Thanh Hàn đứng ở quầy lễ tân, mỉm cười nói.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?” Cô gái lễ tân tươi cười dịu dàng lễ phép.
“Kiểm tra mặt được không?” Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, kéo khẩu trang ra, “Nếu không được......”
Cô gái lễ tân nhìn thoáng qua mặt cậu, sau đó giật mình: “Hàn Hàn?”
Tống Thanh Hàn khẽ cười với cô.
Cô gái lễ tân tiếc nuối: “Nhưng công ty quy định......”
Tống Thanh Hàn gật đầu: “Tôi hiểu.”
Cô gái lễ tân tiếc nuối và hối lỗi mỉm cười.
Tống Thanh Hàn rời đi, cúi đầu gọi điện thoại cho Sở Minh.
Chưa được bao lâu, Ngụy Khiêm vội vàng đi thang máy xuống.
“Cậu Hàn.” Ngụy Khiêm mỉm cười đi tới chỗ Tống Thanh Hàn.
“Phiền anh xuống một chuyến.” Tống Thanh Hàn mím môi, “Công ty có quy định......”
Ngụy Khiêm nhìn thoáng qua cô gái lễ tân, cười nói: “Về sau cậu Hàn đến đây, không cần hẹn trước.”
Cô gái lễ tân vội vàng đáp.
Tống Thanh Hàn cầm hộp cơm đi theo sau Ngụy Khiêm, cô gái lễ tân nhìn bóng dáng họ rời đi, trong lòng nhịn không được thét chói tai.
Tuy rằng biết Hàn Hàn và Sở tiên sinh chắc chỉ là quan hệ bạn tốt, nhưng sao cô vẫn cảm thấy moe quá!
Trong đầu cô lại có fanfic!
“Cạch.” Cửa bị mở ra, tay cầm bút của Sở Minh hơi ngừng một chút, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn cửa.
Tống Thanh Hàn từ ngoài cửa vào, dường như giữa mặt mày có ý cười nhàn nhạt.
“...... Hàn Hàn.” Giọng Sở Minh tựa hồ là nghẹn trong cổ họng một lần, khi nói ra trầm thấp lại khàn khàn, kèm theo một chút gợi cảm bí ẩn.
Ngụy Khiêm cúi đầu, công thành lui thân đóng cửa xoay người chạy lấy người.
Tống Thanh Hàn cầm hộp cơm đi tới chỗ Sở Minh, Sở Minh cầm nắp bút, sau đó cắm bút vào hộp: “Sao em lại tới đây?”
Tống Thanh Hàn ngạc nhiên: “Không phải anh bảo em đến hả?”
Sở Minh“......”
“Khụ, đúng.” Sở Minh nắm tay để trên môi ho nhẹ một tiếng, hơi quẫn bách, “Là anh gọi em đến.”
“Mang cơm sườn cho anh.” Tống Thanh Hàn đặt hộp cơm trước mặt hắn, không nhìn văn kiện trên bàn.
Sở Minh kéo hộp cơm về phía mình, nhưng không mở ra mà đứng lên ôm Tống Thanh Hàn vào trong lòng: “Sáng nay em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì à?”
Cái ôm của Sở Minh rất rộng, cũng rất ấm áp.
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu, đặt cằm trên vai Sở Minh, lại cười nói: “Anh không tin em nhớ anh à?”
“...... Không phải.” Sở Minh ôm cậu càng chặt, “Chỉ là cảm thấy...... giọng em nghe là lạ.”
Tống Thanh Hàn thầm thở dài.
Cậu phát hiện hiện tại cậu đối với Sở Minh, dường như đã không có cách.
“Là anh gửi ảnh và video của Trầm Trạm cho anh Trần à?” Tống Thanh Hàn cho hắn ôm, nâng tay giơ lên sau lưng Sở Minh, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Sở Minh thẳng thắn thừa nhận.
“Phương diện này anh không hiểu lắm, anh gửi mấy thứ này cho Trần An, để cậu ta đi làm.”
Tống Thanh Hàn nghe xong, mặt mày cong cong.
Sở Minh ôm thắt lưng Tống Thanh Hàn, chậm rãi cúi đầu hôn vành tai cậu một cái.
Hắn không nói là, nếu Trần An không ra tay, chuyện hắn làm có thể ác hơn Trần An.
Tống Thanh Hàn cảm giác được vành tai có một chút ướt át, cậu đẩy tay Sở Minh ra, ngẩng đầu hôn cằm Sở Minh một ngụm.
Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trong văn phòng, vỗ lưng Sở Minh: “Anh mau ăn cơm đi, để lâu lạnh đấy.”
“Ừ.” Sở đại cẩu cọ cọ cổ cậu, sau đó mới mặt không chút thay đổi lên tiếng.
Không biết có phải ảo giác của Tống Thanh Hàn không, sao cậu cảm thấy ánh mắt Sở Minh nhìn hộp cơm kia hơi...... khổ đại cừu thâm?
Sở Minh đang im lặng ăn cơm, Tống Thanh Hàn tùy tay rút một quyển sách ở giá sách, an vị ở một góc sofa đọc.
Đến khi Sở Minh cơm nước xong, Tống Thanh Hàn đã tựa vào sofa ngủ.
Tống Thanh Hàn ngủ tĩnh lặng, đôi mắt nhàn nhạt bị che giấu đi, có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.
Có lẽ là ánh sáng chiếu vào rất chói mắt, lông mi cậu khẽ run, tựa hồ cậu sắp tỉnh lại.
Sở Minh giật mình, nhẹ nhàng đi vài bước, chặn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất.
“......” Tống Thanh Hàn lại im lặng.
Sở Minh vươn tay khẽ sờ mặt cậu, sau đó cúi người bế cậu lên, đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Trong phòng nghỉ có sofa và giường, Sở Minh kéo chăn đắp cho Tống Thanh Hàn, sau đó hôn mi tâm cậu.
Ngụy Khiêm căng da đầu đứng trước văn phòng một lát, chuẩn bị sẵn tinh thần có thể xem cảnh tượng cấm nhi đồng, hít sâu một hơi, nâng tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Hả...... giọng nghe rất lạnh rất bình thường.
Ngụy Khiêm thật cẩn thận đẩy cửa ra, lại thấy đại ma vương ngồi ở bàn công tác, không thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn.
“Chỉ tịch, đây là quý......”
“Suỵt.” Sở Minh dựng thẳng ngón trỏ lên che môi, chỉ vào phòng nghỉ.
Ngụy Khiêm hiểu ý: “Đây là báo biểu lợi nhuận quý này công ty Tinh Hải trình lên.”
Hắn buông văn kiện, nhìn phòng nghỉ một cái, sau đó cũng chậm rãi lui ra ngoài.
Không thể tưởng được đại ma vương cầm thú như vậy, chơi văn phòng play......
Hắn thở dài một hơi, cảm thấy nếu mình không phải vì tiền lương kếch xù này, không bằng tạm rời cương vị công tác đi.
Mỗi ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh này quả thực là làm người già nua mà.
Gần đây hắn hói đầu nhiều.
Sở Minh cẩn thận nhìn văn kiện trên bàn, khi nhìn thấy một vài lỗi sai hoặc vài chỗ hổng, hắn sẽ khoanh một vòng tròn, sau đó để sang một bên.
Khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, phòng nghỉ tối tăm, chỉ có chút ánh sáng ảm đạm hắt vào từ rèm cửa sổ.
Cậu xốc chăn lên ngồi một lát, sau đó đứng dậy kéo bức rèm ra, mới phát hiện chân trời đã nhiễm rặng mây đỏ.
“Sở --” Tống Thanh Hàn đi vài bước, vừa định gọi tên Sở Minh, chợt nghe tiếng nói chuyện khách sáo loáng thoáng.
Cậu nháy mắt thấp giọng.
Không biết qua bao lâu, âm thanh loáng thoáng trong văn phòng biến mất, một bóng đen đứng ở cạnh cửa.
“Dậy rồi à?” Sở Minh vỗ nhẹ mặt cậu.
“...... Vâng.”
“Vừa hay anh cũng tan làm rồi.” ánh mắt Sở Minh mềm mại, “Đi rửa mặt đi, anh đưa em đến chỗ này.”
“Vâng.” Tống Thanh Hàn vừa mới tỉnh ngủ không lâu phá lệ nhu thuận nghe lời, cậu gật đầu, vào phòng tắm trong phòng nghỉ rửa mặt.
“Xong rồi.” Tống Thanh Hàn lấy tay áo lau nước trên mặt, sau đó được Sở Minh nắm tay, dùng khăn tay lau.
“Đi, tan làm thôi.”
Tống Thanh Hàn đi theo sau Sở Minh, trực tiếp vào thang máy tốc hành tới bãi đỗ xe, dọc theo đường đi không ai thấy bóng dáng của họ.
Ngụy Khiêm bị vứt bỏ tại chỗ: “......”
Sở Minh lái xe đưa Tống Thanh Hàn đi trên đường lớn. Qua giờ cao điểm, trên đường khá vắng.
Khi tới nơi, Sở Minh xuống xe, mở cửa xe bên Tống Thanh Hàn.
“Chỗ này......?” Tống Thanh Hàn xuống xe.
Trong phòng riêng lớn chỉ có hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh.
Sở Minh múc một bát canh cho Tống Thanh Hàn, sau đó để trước mặt cậu: “Đây là chỗ ba mẹ anh thích đến.”
“Em uống thử xem.”
Tống Thanh Hàn cúi đầu lấy thìa múc một ngụm, thanh đạm, thơm ngon.
“Ngon lắm.”
Bọn họ im lặng ăn cơm, ăn xong, Sở Minh đi ra ngoài một chuyến, khi về, hắn cầm một cái đồng hồ trên tay.
“Khi em đóng máy về, anh đã đặt đồng hồ ở đây, bảo ông chủ cho em kinh hỉ.” Sở Minh mỉm cười, kéo tay Tống Thanh Hàn ra, đeo đồng hồ lên tay cậu, “Hôm nay cuối cùng cũng được đeo cho em.”
Tống Thanh Hàn nâng tay nhìn, đồng hồ này khá giống cái lúc trước cậu tặng Sở Minh, chỉ là hơi khác chút, thoạt nhìn nhẹ nhàng và tinh tế hơn.
Sở Minh kéo tay áo lên, lộ ra một cái đồng hồ gần giống cái trên tay Tống Thanh Hàn.
Hắn chưa bao giờ là một người kìm nén mình. Chẳng qua bởi vì là Tống Thanh Hàn, cho nên vì giấc mộng của cậu, vì sự nghiệp của cậu, Sở Minh kìm nén dục vọng khống chế của mình.
Nhưng ở phương diện khác, dục vọng khống chế không có khả năng hoàn toàn bị kiềm chế.
Rất nhiều chi tiết nhỏ của Tống Thanh Hàn đã chậm rãi bị Sở Minh thẩm thấu vào. Sau khi họ hẹn hò, tủ quần áo của Tống Thanh Hàn đã có nhiều quần áo chưa từng thấy, mà mấy bộ quần áo này thường thường có chỗ giống quần áo bình thường Sở Minh hay mặc.
Điểm giống nhau có thể là cách cắt may khéo léo, hoặc là chất liệu vải giống nhau...... Vừa không khiến cho người khác để ý, cũng âm thầm tỏ rõ chủ quyền của mình.
Hai cái đồng hồ lấp lánh dưới ngọn đèn, Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn, hôn lên cái đồng hồ mới được đeo lên tay cậu.
Tống Thanh Hàn rũ mắt nhìn, hoảng hốt cảm thấy thứ mà Sở Minh đeo cho cậu không phải đồng hồ, mà là một cái gông xiềng không mở được, cậu cũng không muốn cởi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở • đánh dấu lãnh địa • đại cẩu • Minh: cả người Hàn Hàn từ trên xuống dưới đều là của tui!
Tống • đắm mình bị đánh dấu • Thanh Hàn:......