Theo tiếng hét của đạo diễn ngoài trường quay, cơ thể Đỗ Thập ngã vào vòng tay Cao Quỳnh, hai mắt nhắm chặt.
Nhân viên trường quay tiến vào, cả máy quay và mấy người Tống Thanh Hàn đều bị mời rời đi một lúc.
Thợ trang điểm đã chờ hồi lâu nhanh chóng xách hộp trang điểm của mình vội vàng chạy lại gần “thi thể” của Đỗ Thập, múa cọ trên người anh ta.
“Tiếp tục.”
Đợi đến khi thợ trang điểm hóa trang xong, mấy người Tống Thanh Hàn lại được mời quay lại, trường quay không khác gì so với trước đó.
“Thi thể” của Đỗ Thập được đặt trên tay Cao Quỳnh, tiếp tục quay---
Người vốn đang đi cùng mình lại đột nhiên ngã xuống, bốn người còn lại lập tức náo động.
“Đỗ Thập...” Một người đàn ông trông có vẻ kiên nghị giơ tay đặt lên động mạch chủ của Đỗ Thập, nhìn mọi người đang trầm mặc tại đó mà lắc lắc đầu: “Chết rồi.”
Những người còn lại thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều vô thức cách ra nhau ra.
Độ Nhẫm: “Vậy... Chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
Tống Thanh Hàn: “Cao Quỳnh, anh là cảnh sát, anh có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của Đỗ Thập không?”
Trong số những người đang đầy hoảng loạn thì Tống Thanh Hàn có vẻ khá bình tĩnh, chỉ có điều hai nắm đấm đang run rẩy và cả một nét hoảng loạn, sợ hãi đang lóe lên nơi đáy mắt cậu, vẫn làm lộ ra sự sợ hãi của cậu khi bạn đồng hành bất tri bất giác chết đi và sự lo lắng cho tính mạng của bản thân.
Người được gọi là Cao Quỳnh chính là người đàn ông trông có vẻ kiên nghị kia. Anh cúi đầu lật thi thể của Đỗ Thập rồi lắc đầu: “Không nhìn ra.”
“Lẽ nào hung khí lần này... Là thuốc độc.”
Một nữ thanh niên thân hình mảnh mai khác ngập ngừng mở miệng nói: “Không đâu, không thể nào không có vết thương được...”
Tống Thanh Hàng liền cúi đầu nhìn cô.
Cô gái đó co rúm lại, tránh xa Tống Thanh Hàn thêm vài bước.
“Hồi nãy cô nói mình là Vi Vi của ngành hóa học mà, nếu như là thuốc độc... Vậy người có khả năng là hung thủ nhất chính là cô.
Một người đàn ông khác có vẻ ngoài láu cá, ánh mắt u ám quét một lượt trên người Vi Vi, như thể đang phán đoán xem cô rốt cuộc có thể giấu hung khí ở đâu.
Vi Vi khẩn thiết lắc đầu: “Không phải tôi!”
“Tôi căn bản không mang theo thứ gì cả.”
“Ngụy Tử Cường, anh đừng có mà vu khống!”
“À.”
Người thanh niên tên Ngụy Tử Cường kia cười lạnh một cái, nhấc chân lên đá một cái vào thi thể của Đỗ Thập, “Haiz, tôi nói này, anh cảnh sát, anh không có lời nào để nói hả?”
Cao Quỳnh từ trên đất đứng dậy, cúi đầu liếc qua thi thể của Đỗ Thập, lại đột nhiên nhìn về phía Độ Nhẫm: “Lúc nãy cô nói cô là sinh viên?”
Độ Nhẫm nhíu mày, có chút bất mãn nói: “Anh hoài nghi tôi?!”
“Không” Cao Quỳnh chỉ lắc đầu, tháo chiếc găng tay trắng ra rồi cho vào túi, “Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi.”
Ánh mắt anh di chuyển đến mặt của Tống Thanh Hàn: “Tôi nhớ rằng lúc nãy cô nói, hai người cùng nhau gặp Đỗ Thập?”
“Trước đó có xảy ra điều gì khác thường không?”
Tống Thanh Hàn ngây người, sắc mặt hoảng hốt: “Lúc tôi đi vào thì gặp Độ Nhẫm, sau đó đi thêm một đoạn lại thấy Đỗ Thập đang đứng một mình trong mưa, ôm lấy túi xách.”
“Ừm... Độ Nhẫm có vỗ anh ta một cái.”
Cao Quỳnh nhìn Tống Thanh Hàn đang cố gắng đè nén cảm xúc, âm thầm lắc đầu, quay về phía Độ Nhẫm nói: “Cô là sinh viên, vậy sao trên người cô lại mặc đồ công sở, loại trang phục này thường là dân văn phòng mặc, không phải sao?”
“Còn mang giày cao gót...”
Giày cao gót trên chân Độ Nhẫm là màu trắng, bên trên dính đầy bùn, trông rất nhếch nhác, thật sự không phù hợp với thân phận của Độ Nhẫm.
Độ Nhẫm bĩu môi, có chút tức giận nói: “Khi tôi bị lôi vào trò chơi quỷ quái này thì đang định đi phỏng vấn, có được không!”
“Giày cao gót là do tôi nhặt được trên đường có được không hả!”
“Quy tắc cũng không nói là không thể nhặt đồ mà?!”
“Nếu như hung thủ dám lại gần tôi, tôi sẽ đá hắn một phát!”
Mọi người đồng thời nhìn giày cao gót trên chân cô, gót giày cao gót 10cm vừa cao, vừa nhọn, mũi giày đang dẫm trong bùn đất. Một đôi giày như vậy mà mang đi đạp người, có nghĩ thế nào... Cũng thấy rùng mình.
Thời gian lúc đó đúng là vào giai đoạn sinh viên năm tư mới tốt nghiệp đang tham gia tuyển dụng của trường, lời của Độ Nhẫm nghe có vẻ rất hợp logic. Cao Quỳnh mặc dù rất để ý tới đôi giày cao gót trên chân cô, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ trầm ngâm một lúc, kêu Tống Thanh Hàn một tiếng: “Cậu lại đây, cùng tôi nhấc thi thể Đỗ Thập lên.”
“Để cậu ta một mình ở đây... Cũng không phải chuyện hay.”
Cao Quỳnh lắc đầu, thở dài, trong lòng có một loại cảm giác “thỏ chết cáo thương“.
Tống Thanh Hàn nhìn “thi thể” của Đỗ Thập, cũng trầm mặc một lúc, sau đó run rẩy ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy mắt cá nhân của Đỗ Thập, cùng Cao Quỳnh nhấc Đỗ Thập lên.
“Căn phòng mà ban nãy các người phát hiện ra manh mối ở đâu?”
“Cứ đặt cậu ta vào trong đó đi.”
Cao Quỳnh suy nghĩ rồi nói với Tống Thanh Hàn.
“Ừm.”
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn chiếc túi xách bởi vì Đỗ Thập bị nâng lên mà rớt xuống, nhíu mày, dùng giọng nói có chút buồn bực nói: “Lúc nãy... Đỗ Thập vẫn luôn bảo vệ cái túi này, nói không chừng trong đó có manh mối...”
Cậu ngẩng đầu nhìn Cao Quỳnh, rõ ràng là đối với thân phận cảnh sát của anh ta tự nhiên sinh ra cảm giác tín nhiệm. Đây cũng là một loại cảm giác ỷ lại tự nhiên sản sinh ra, hợp với thân phận của một người sinh viên như cậu.
Cao Quỳnh nghĩ nghĩ, lại đặt thi thể của Đỗ Thập xuống, sau đó giơ tay lấy chiếc túi xách đó, vừa mới định mở ra, Ngụy Tử Cường liền đưa tay cản anh lại: “Ấy--”
“Cảnh sát các anh ai cũng nhanh tay hết, lỡ đâu anh nhân cơ hội chúng tôi không để ý mà lấy đồ bên trong giấu đi mất thì phải làm sao?”
Cao Quỳnh nhíu mày, có chút không vui hỏi: “Vậy ý của cậu là...”
“Để cô ta làm.”
“Ngụy Tử Cường chỉ vào Vi Vi đang đứng kế bên, “Cô gái này, trước khi tôi gặp cô ta đã bị một con chó đuổi theo muốn hụt hơi, giờ yếu như sên, để cô ta làm, tôi sẽ an tâm hơn.”
“Được thôi.”
Cao Quỳnh nhìn Vi Vi, đưa túi xách trên tay mình cho Vi Vi.
Vi Vi nuốt nước miếng, hai tay run rẩy nhận lấy túi xách, sau đó mở chiếc túi ra trước mặt mọi người.
Ngoài dự đoán là, chiếc túi xách trống không, Vi Vi đưa tay lục lọi, chỉ từ trong ngăn kép tìm được một mảnh giấy.
Cô có chút căng thẳng nhìn mọi người xung quanh, sau đó lấy mảnh giấy ra--
Trên đó chỉ vẽ một mặt cười.
Trên trời đánh xuống một tiếng sấm, tia sét chiếu sáng mặt của họ, làm cho sắc mặt họ trắng bệch, trông không giống người sống nữa.
Hình mặt cười vốn ấm áp và đáng yêu, trong đêm mưa vừa tối tăm, vừa đầy mùi máu vô cùng khủng khiếp này, ngược lại càng trở nên đáng sợ.
“Cái này... Cái này có ý nghĩa gì?”
Độ Nhẫm giật lấy mảnh giấy qua nhìn, khuôn mặt hoang mang như hòa thượng sờ không thấy tóc vậy.
Ngụy Tử Cường cũng nhíu chặt mày, có chút ác liệt mà nhìn tờ giấy, rống lên: “Ông đây còn tưởng là thứ gì tốt, ai mà ngờ là cái đồ bỏ này...”
Cao Quỳnh lắc đầu, gọi Tống Thanh Hàn cùng nhau nhấc thi thể của Đỗ Thập lên.
“Chuyện này các người thích làm thế nào thì làm, ông đây không quan tâm.”
Ngụy Tử Cường đứng một bên, thờ ơ nói: “Ai biết được các người ai mới là hung thủ, trong bóng tối cho ông đây ăn một súng, ông đây vẫn chưa muốn chết trong cái trò chơi rác rưởi này đâu.”
Vi Vi có chút căng thẳng nhìn theo bóng Ngụy Tử Cường biến mất nơi đầu ngõ, sau đó lại đầy chờ mong nhìn qua Cao Quỳnh.
Cô gái này dường như vẫn luôn không có chính kiến, từ ban đầu khi bị Ngụy Tử Cường vu cáo, cho đến một chuỗi sự việc xảy ra sau đó, cô hình như đều luôn sợ hãi, hoảng hốt, trông... rất đáng thương hại.
Cao Quỳnh để mặc Ngụy Tử Cường rời đi, hất hất cằm, ý nói Tống Thanh Hàn đi về phía trước.
Họ mang thi thể của Đỗ Thập vào căn phòng nhỏ kia. Sau đó, Cao Quỳnh lại mở manh mối trong chiếc hộp ra trước mặt Tống Thanh Hàn, sau khi đọc nội dung bên trong, liền không chút hứng thú nào mà đặt xuống.
“Tiếp theo cậu định làm thế nào?”
Cao Quỳnh lấy một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá từ trong túi ra, thổi ra một làn khói trước mặt Tống Thanh Hàn.
Hai người Độ Nhẫm và Vi Vi đã đi cùng nhau rồi, trong căn phòng nhỏ này chỉ còn sót lại hai người Tống Thanh Hàn và Cao Quỳnh.
“Tôi... Tôi định đi tìm manh mối.”
Ánh mắt Tống Thanh Hàn lướt qua thi thể của Đỗ Thập, trầm giọng trả lời.
“Ồ...” Cao Quỳnh dùng giọng nói trầm đục đáp lại một tiếng, “Vậy tôi đi trước.”
“Soạt...” Anh ta phóng khoáng bước qua bậc cửa của căn phòng, vẫy vẫy tay về phía sau, rồi ẩn mình vào màn đêm.
Tống Thanh Hàn cúi đầu, từ trong căn nhà gỗ đi ra.
Một tiếng sấm vang lên, mưa lại rơi.
Người quay phim theo chân Tống Thanh Hàn sờ lên cánh tay đã nổi da gà của mình, rùng mình một cái, trong lòng thầm chửi tổ đạo cụ sao lại để nhiệt độ thấp như vậy, rồi lại nhanh chóng bắt kịp bước chân của Tống Thanh Hàn.
“Soạt...” Thôi Xảo nhìn hình ảnh từ máy quay truyền về, lấy làm lạ: “Tống Thanh Hàn trông cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ?”
“Cậu ấy là hung thủ?”
Phùng Hoan khẽ cười, không nói gì.
“Không phải chứ?”
Thôi Xảo rùng mình, “Cậu ấy mới tham gia có một tập này thôi mà đã kịch tính như vậy sao?”
“Sao cô lại cảm thấy cậu ấy là hung thủ?”
Phùng Hoan nhìn điệu bộ giống như thật sự xem Tống Thanh Hàn là hung thủ của Thôi Xảo, chậm rãi mở miệng.
“Không phải cậu ấy?”
Thôi Xảo chỉ vào màn hình, “Đỗ Thập trước đó chỉ có tiếp xúc với Tống Thanh Hàn và Độ Nhẫm trong thời gian khá dài thôi nhỉ?”
“Nếu như thật sự là thuốc độc gì gì đó, trong cậu ấy và Độ Nhẫm phải có một người đã hạ độc Đỗ Thập, trùng hợp là khi chất độc phát tác...”
“Ai nói hung khí là thuốc độc?”
Phùng Hoan nhếch một bên chân mày, tấm tắc nói: “Tôi từng nói vậy sao?”
“Nhưng lúc nãy Vi Vi...” Cô dừng lại một chút, “Tôi bị cô ấy đánh lạc hướng rồi.”
“Hung khí không phải thuốc độc.”
Phùng Hoan cười híp mắt nghe cô phân tích, không có chút cảm giác muốn giải thích nào.
“Ấy... Thật sự càng ngày càng kịch tính rồi.”
Thôi Xảo thở dài, day day trán.
Cô đã theo từ tập 1 mùa 1, tổng cộng đã quay được 24 tập rồi, vốn dĩ vẫn không có cảm giác gì, nhưng sau khi so sánh tập 1 mùa 1 và tập 1 mùa 2 với nhau, cô không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Trong tập 1 mùa 1, mấy người Vi Vi có những lúc còn lộ ra sơ hở, một tập có chỗ sẽ phải quay lại cả mấy lần, nhưng nhìn lại tập lần này...
Cô ấy đã học được cách đánh lạc hướng người khác rồi.
Phùng Hoan nhìn vẻ mặt như bừng tỉnh của của Thôi Xảo, nheo nheo mắt.
Điều cô nghĩ không sai, nhưng cô vẫn không để ý được--- trong tập lần này, có một người, cậu ấy lại không phải là khách mời cố định!
Tống Thanh Hàn.
Trong cả câu chuyện rõ ràng đâu đâu cũng đều có bóng dáng của cậu, nhưng trông thế nào, cảm giác về sự tồn tại của cậu thật ra lại không cao.
Cậu rất bình tĩnh, nhưng lại vừa rất non nớt, mang theo sự ngây thơ của một sinh viên đại học, làm cho người ta không nhịn được mà muốn trêu đùa thêm một chút.
Hung thủ, có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Góc quay trên màn hình chuyển tới trên thi thể của Đỗ Thập, một cánh tay từ từ giơ ra khỏi ống kính.
“Hung thủ...”
“Khuôn mặt của Cao Quỳnh xuất hiện trong ống kính, một dáng vẻ nghiêm nghị, chính khí trông chẳng hề liên quan chút nào đến án mạng.
Anh đưa tay lật thi thể của Đỗ Thập lại, dán một kí hiệu chữ X lên sau lưng Đỗ Thập.
“Người đầu tiên.”
Giọng nói lạnh lẽo, lãnh đạm vang lên ngoài ống kính, rõ ràng là giống với giọng nói trước đó của Cao Quỳnh, không lẫn đi đâu được, nhưng khi nghe lại làm cho người ta thấy toàn thân lạnh toát, như đang chìm trong hầm băng vậy.
“Chị Độ Nhẫm... Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Vi Vi theo sau lưng Độ Nhẫm, vừa muốn lại gần cô, nhưng lại giống như đang e sợ điều gì đó, chỉ có thể theo sau từ xa xa.
“Sao vậy, sợ tôi là hung thủ sao?”
Độ Nhẫm quay đầu lại, đôi giày cao gót giẫm trên đất làm nước văng lên, mỉm cười.
“Không... Không phải.”
Vi Vi căng thẳng lắc đầu.
“Cô nhìn lên trên đi, lại sắp mưa rồi, phía trước có một căn nhà gỗ, qua đó trú đi.
“Ừm.”
Vi Vi theo sát phía sau.
“Đùng đoàng--” Tiếng sấm vang lên, một bóng người ướt nhẹp từ trong căn nhà gỗ bước ra.
“Cao Quỳnh?”
Độ Nhẫm khẽ nhếch mày.
“Lại gặp nhau rồi.”
Cao Quỳnh mỉm cười.
“Ê--” Ngụy Tử Cường như cảm thấy xui xẻo mà ngó đầu từ trong một căn phòng ra để hít thở không khí, nhìn thấy Tống Thanh Hàn ướt như chuột lột, không nhịn được mà thốt ra thành tiếng, “Ở đây hình như có manh mối, tôi thiếu một người, cậu lại đây cho đủ người nào.”
Tống Thanh Hàn vuốt nước trên mặt, gật đầu.
Cậu bước qua cửa, chiếc hộp trong phòng khẽ phát ra tiếng động.
Ngụy Tử Cường vội vàng mở ra--
“Thiên thần sa ngã.”
“Cái này là ý gì.”
Anh ta lầm bầm một câu, ném mảnh giấy qua cho Tống Thanh Hàn, “Cậu xem thử đi.”
Tống Thanh Hàn cẩn thận đọc mảnh giấy, ánh mắt tối lại: “Thiên thần sa ngã...”
Thiên thần, là hóa thân của sự tốt đẹp và lương thiện, nó đại diện cho ý nghĩa hoàn toàn tốt đẹp.
Mà thiên thần sa ngã, là từ cái tốt trở thành cái xấu, từ sự lương thiện trở thành tội ác.
“Cậu nghĩ ra gì rồi?”
Ngụy Tử Cường ngồi xổm trên ghế, ngậm một điếu thuốc, hỏi.
“Anh nói xem, ai thì được coi là thiên thần trời sinh, mà ai lại có thể trở thành thiên thần sa ngã?”
Tống Thanh Hàn hình như đột nhiên thấy hứng thú, nắm chặt mảnh giấy đó, đầy hứng thú mà thảo luận với Ngụy Tử Cường.
Ngụy Tử Cường dùng ánh mắt như nhìn một người điên để nhìn cậu, rít mạnh một hơi thuốc: “Ông đây làm sao biết được?!”
Tống Thanh Hàn hít sâu một hơi, trên mặt vẫn đang ẩn giấu vài phần sợ hãi, rụt rè, nhưng nơi đáy mắt lại nhiều thêm vài phần nhiệt tình với vấn đề học thuật: “Thiên thần... Là thiên thần đó!”
“ĐM cậu đang nói cái quỷ gì vậy!”
Ngụy Tử Cường có chút thiếu kiên nhẫn mà ném điếu thuốc trên tay, muốn ngay lập tức nắm cổ áo Tống Thanh Hàn mà tẩn cho một trận.
“Tôi nói, Độ Nhẫm và Vi Vi, họ đang gặp nguy hiểm.”
Cơ thể Tống Thanh Hàn run lên, giọng nói vừa trầm vừa nhỏ, kết hợp với tiếng mưa xối xả bên ngoài, tạo nên một không gian quỷ dị đến lạ lùng.
“Ý cậu nói... Cao Quỳnh là hung thủ?!”
“.... Ừm.”
Ngụy Tử Cường sững sờ, sau đó vò vò đầu mình: “Đây là chuyện quái gì vậy?!”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, nhìn cơn mưa không biết bao giờ mới ngừng bên ngoài, trong mắt hiện lên sự căng thẳng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta trước tiên đi tìm hai người Vi Vi và Độ Nhẫm đã.”
Nói xong, cậu đứng ở cửa, nắm chặt nắm đấm, xông vào màn mưa.
“Ê...” Ngụy Tử Cường vội vàng chạy theo.
“Sao cậu biết Cao Quỳnh là hung thủ?”
“Anh ta không phải là cảnh sát sao?”
Tống Thanh Hàn vừa cẩn thận bước đi trên đường, vừa nhỏ giọng trả lời: “Bởi vì thiên thần.”
“Cái gì?”
“Nói đến thiên thần, anh nghĩ đến cái gì?”
“Người chim.”
“...”
“Thiên thần là hóa thân của sự tốt đẹp, thiên thần sa ngã lại là đại diện cho một hóa thân bị vấy bẩn... Trong mấy người chúng ta, tôi, Vi Vi và cả Độ Nhẫm là sinh viên, anh là thanh niên xã hội, chỉ có Cao Quỳnh có thể coi là hóa thân của chính nghĩa, có chút liên quan đến thiên thần...”
“Ấy, nhưng vẫn có người nói học sinh, sinh viên là thiên thần không phải sao?”
Tống Thanh Hàn ngây người ra một chút, sau đó gật đầu: “... Cũng có cách nói này.”
“Vậy cậu...”
“Nhưng thiên thần không chỉ có hàm nghĩa này.”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, ánh mắt lướt qua người Ngụy Tử Cường, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt: “Trung Quốc thời cổ đại, thiên sứ (thiên thần) còn dùng để chỉ quan viên từ trung ương phái xuống... Trong mấy người chúng ta, còn ai có thể liên quan đến chính phủ đây?”
Ngụy Tử Cường: “...”
Chuyện của người có học, anh thật sự không hiểu.
“Ha hả!”
Phùng Hoan xem đi xem lại cảnh quay mà máy quay truyền về trên màn hình, gõ gõ bàn, “Đoạn phân tích này khá đấy chứ!”
“Anh thật sự nghĩ như vậy sao...” Thôi Xảo bĩu bĩu môi.
“Bên đó.”
Trong màn mưa đen kịt, ánh đèn trước cửa căn phòng vô cùng chói mắt.
“Cẩn thận.”
Tống Thanh Hàn cau mày, tim muốn nhảy lên, không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở Ngụy Tử Cường đang muốn đẩy cửa bước vào.
“Độ Nhẫm chết rồi!”
Tiếng của đạo diễn ngoài trường quay vang lên.
Theo động tác đẩy cánh cửa gỗ ra của Ngụy Tử Cường.
“Bụp, bụp--” Theo hai tiếng động chồng lên nhau, Ngụy Tử Cường lặng lẽ ngã xuống.
“Ngụy Tử Cường chết rồi!”
Thợ trang điểm lại chạy vào trường quay, trên người Độ Nhẫm được vẽ thêm vết thương, phần trang phục trước ngực của Ngụy Tử Cường cũng nhiều thêm hai cái lỗ, bên trên loang vết máu.
“.... Súng”
Tống Thanh Hàn lùi lại một bước, trốn bên cửa, lợi dụng cánh cửa để che đi cơ thể của mình.
Cao Quỳnh ngồi trên bàn, bên cạnh là thi thể của Độ Nhẫm, còn có cả Vi Vi không biết đã ngã xuống từ bao giờ.
Anh ta mỉm cười: “Chỉ sót lại mỗi mình cậu.”
Bàn tay đang cầm súng chầm chậm giơ lên.
“Súng của anh, thật sự vẫn còn đạn sao.”
Tống Thanh Hàn trốn bên cửa, nhanh chóng hỏi.
Cao Quỳnh sững người, bật cười: “Cậu biết rồi à.”
“Anh có lẽ chỉ có hai phát đạn, chỉ đủ để gϊếŧ một người.”
Tống Thanh Hàn đoán.
“Đúng.”
Cao Quỳnh ném khẩu súng rỗng trên tay đi, “Sao cậu lại biết được”
“Phán đoán.”
Giọng nói của Tống Thanh Hàn run run, “Vết thương trên người Vi Vi và Độ Nhẫm, cùng với Ngụy Tử Cường đều không giống nhau. Nếu như đạn của anh còn đủ, chắc chắc sẽ không sử dụng hung khí khác--- trừ khi, hung khí đó còn tiện lợi hơn so với súng.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Không... Mấu chốt là ba loại hung khí.”
“Nếu như ba loại hung khí đều có thể sử dụng một cách vô hạn, vậy thì đối với quân cờ mà nói, hung thủ có thể gọi là bất khả chiến bại, quy tắc trò chơi nhất định sẽ không để tình huống này tồn tại, vì vậy, cho dù anh có súng, thì đạn trong súng chắc chắn cũng chỉ đủ để gϊếŧ một người.”
“Mà lúc nãy, anh đã bắn hai phát lên người Ngụy Tử Cường.”
“Thú vị.”
Cao Quỳnh từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc tuốc nơ vít có dấu hiệu hỏng hóc, chầm chậm bước về phía cửa: “Vậy cậu có biết, tôi vẫn còn một hung khí có thể tái sử dụng một lần không...”
Chưa đợi anh đi tới nơi, Tống Thanh Hàn đã nhanh nhẹn bước ra khỏi cánh cửa, đạp một phát vào đầu gối Cao Quỳnh, sau đó dùng tay giành lấy chiếc tuốc nơ vít kia, mặt không cảm xúc mà đâm vào người Cao Quỳnh---
Game over!
Hung thủ chết, quân cờ còn lại hai người.
Phùng Hoan xem lại cảnh quay cuối cùng, Tống Thanh Hàn sau khi dùng tuốc nơ vít đâm vào người Cao Quỳnh thì dường như đã ngây người ra một lúc, sau đó mới từ từ thả tay ra, co cả người lại, cố gắng đè nén tiếng khóc phát ra từ trong đầu gối.
“... Rất giỏi.”
Thôi Xảo lẩm nhẩm.
“Đúng thế, rất giỏi.”
Phùng Hoan ấn công tắc của loa cầm tay, hét lên, “Kết thúc ghi hình!”
“Có thể nghỉ ngơi rồi!”
Đèn lớn ở trường quay sáng lên, nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước chạy đến đỡ lấy mấy người Vi Vi hoặc là đang bò, hoặc là đang nằm trên đất, lấy mấy chiếc khăn lông “gói” họ lại.
Tống Thanh Hàn cả người ướt nhẹp, uống vài ngụm nước gừng cay, cuối cùng cũng làm tiêu bớt khí lạnh trên người.
“Biểu hiện rất khá đó.”
Độ Nhẫm ngồi kế bên cậu, vui vẻ mở miệng: “Lần ghi hình này kết thúc rất nhanh, không biết đạo diễn Phùng định biên tập như thế nào đây?”
Cô có chút tò mò mà gật gật đầu, bị trợ lý bên cạnh ép uống thêm một chén nước gừng, cay đến mức ho vì sặc.
Đỗ Thập cũng ngồi kế bên họ, day day mũi, hắt xì một cái: “Bà nội tôi ơi, tôi vẫn chưa kịp phản ứng đã bị lão Cao Quỳnh kia đánh thuốc mê rồi, khi đạo diễn nói thầm nên tai tôi câu này, tôi siêu hoang mang luôn đó.”
“Thuốc mê?”
Tống Thanh Hàn suy nghĩ, choàng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”
“Vậy thời gian 'tử vong' thật sự của anh Đỗ không phải là khi ngã xuống, mà là khi Cao Quỳnh đỡ lấy anh?”
“Ừm.”
Giọng nói của Đỗ Thập có chút buồn bực: “Bị tuốc nơ vít đâm chết.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Độ Nhẫm ngồi kế bên bật cười: “Cậu thật sự là người bắt đầu chuỗi bia đỡ đạn.”
“.... Cô không phải cũng bị diệt đấy thôi.”
“Tôi là bởi vì là con gái chân yếu tay mềm.”
Độ Nhẫm cãi lại.
“Vậy chị Vi Vi không bị tuyên bố 'tử vong' là vì chị ấy bị đánh thuốc mê?”
Tống Thanh Hàn suy nghĩ rồi lại hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Độ Nhẫm có chút buồn bực mà bĩu bĩu môi.
Họ đang trò chuyện thì Phùng Hoan chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến: “Lần này biểu hiện của mọi người đều rất tốt, tiếp đến sẽ cho mọi người nghỉ phép một ngày để đi đây đi đó, sau đó lại tiếp tục quay.”
Lông mày Tống Thanh Hàn nhếch lên, Đỗ Thập và Độ Nhẫm đứng kế bên đã cười cười, nói cảm ơn với đạp diễn rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- không được nhắc tên- Minh: Cá khóc còn có nước biết, tôi khóc thì ai biết đây qaq
Hàn Hàn:.... Em biết, muazz một cái nào.