Kiều Trị thấy vẻ mặt của Tống Thanh Hàn, có chút hoang mang: “Sở Minh vẫn chưa đưa cho cậu sao?”
Tống Thanh Hàn: “...”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, lắc đầu: “Chưa.”
Kiều Trị như bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chắc là muốn tạo bất ngờ cho cậu.”
Hắn chớp mắt một cách tinh ranh với Tống Thanh Hàn: “Cậu có thể mong đợi chút đó.”
Tống Thanh Hàn như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Sở Minh xét về phương diện nào cũng là một người đàn ông chuẩn mực, hoàn hảo.
Ừm... Có lẽ vậy.
Tống Thanh Hàn thả hồn vào suy tư, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Kiều Trị liếc nhìn cậu một cái, liền đỏ mặt quay đầu đi.
Cái thể thoại show ân ái phát tán trong vô thức này là đáng ghét nhất đó.
“Đi thôi.”
Statham bước ra, giơ tay vò tóc Kiều Trị: “Để cảm hơn em cho anh mượn studio, anh mời em ăn cơm.”
Kiều Trị lầm bầm một câu, ngóc đầu ra nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn gật đầu với hắn, mỉm cười: “Đi đi, tôi phải về lại công ty rồi.”
Kiều Trị còn muốn nói tiếp thì đã bị Statham kéo đi rồi.
Trần An vừa thấy Tống Thanh Hàn ra khỏi studio liền mở cửa xe ra cho cậu vào, có chút sốt ruột hỏi: “Sao rồi?”
Tống Thanh Hàn ngồi trong xe, nhận lấy nước uống không đường Lâm Thiền đưa cho, uống một ngụm, cắn ống hút, lắc đầu: “Đạo diễn Statham nói có kết quả sẽ thông báo cho chúng ta.”
Trần An ngẩn người, sau đó vỗ vai Tống Thanh Hàn: “À... Không sao, phía đạo diễn Khương Lăng đã trả lời lại rồi, sáu tháng sau sẽ bắt đầu quay, cậu có thể nhân thời gian này để chuẩn bị.”
Chuyện thử vai này Statham giấu rất kĩ, mãi cho đến khi bắt đầu thử vai, danh sách người tham gia thử vai mới đến tay anh.
Bạch Khưu Văn, Tô Hòa Ninh, còn có cả Cao Thu Viên.... Những người này đều là những người tài giỏi số một, số hai trong giới, thâm niên không sánh được với một vài ảnh đế, ảnh hậu, nhưng so với những minh tinh, diễn viên bình thường thì cấp bậc cao hơn không ít.
Kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn có thể là không thua kém họ, nhưng danh tiếng và địa vị chân chính thì vẫn yếu hơn một chút.
Nếu như Statham không chỉ dựa vào kĩ năng diễn xuất, mà còn tổng hợp với danh tiếng của họ để lựa chọn, thì trong những người tham gia thử vai, sức cạnh tranh của Tống Thanh Hàn là yếu nhất.
Ưu thế duy nhất của họ là kĩ năng diễn xuất.
Chỉ cần Tống Thanh Hàn phát huy như bình thường, vậy thì vẫn còn một phần cơ hội.
Trần An vừa an phân tích vấn đề để an ủi Tống Thanh Hàn- người vốn chẳng cần phải an ủi, vừa nhắn tin cho một người bạn lâu năm của mình.
Bất kể kết quả ra sao, vẫn nên hoạt động, cậu không thể bị tụt lại phía sau.
Cuộc đấu trong bóng tối thuộc về những người quản lý đã âm thầm diễn ra từ khi buổi thử vai bắt đầu.
Bây giờ buổi thử vai đã kết thúc, nhưng trận chiến trong âm thầm này lại chưa dừng lại, thậm chí còn càng nồng nặc mùi thuốc súng.
Tin tức đạo diễn Statham tuyển chọn diễn viên tại Trung Quốc được tung ra, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào kết quả của buổi thử vai này.
Tô Hòa Ninh và cả Bạch Khưu Văn, với tư cách là một trong những tên tuổi hàng đầu trong số những nam diễn viên của Trung Quốc, trên thực tế lại không hề lạc quan như những gì mà fan của họ nghĩ.
Người quản lý nhìn ra sự lo lắng của họ, vội vàng ra tay áp chế lại những fan đang định gửi lời chúc mừng.
Trước khi có kết quả chính thức, phải thật bình tĩnh!
Fan của các nhà đều đang canh chừng, trước khi có kết quả, vậy mà lại bình tĩnh đến mức vi diệu.
Trong chính bầu không khí bình tĩnh đến vi diệu này, kết quả thử vai của cũng âm thầm được tung ra.
Vai kỵ sĩ phương Đông duy nhất trong sẽ do nam diễn viên trẻ Tống Thanh Hàn thủ vai.
Kết quả này không quá mức ngoài dự đoán, suy cho cùng thì ai ai cũng đều thấy rõ độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt của Tống Thanh Hàn trong hai năm trở lại đây, kĩ năng diễn xuất của cậu càng làm cho người ta khó lòng thốt ra một chữ “kém“.
Chỉ cảm thấy việc cậu lấy được vai diễn này có vài phần may mắn trong đó, chứ không bao nhiêu người dám nói cậu không xứng đáng.
Các Tiểu Hàn Giả nhìn thấy tin tức đăng trên weibo, bàn tay đang bưng ly trà táo đỏ kỷ tử dưỡng sinh khẽ run.
Hàn Hàn giỏi quá đi!
Nhất là những fan ruột đã dõi theo Tống Thanh Hàn từ khi vô danh đến tận bây giờ, khi nhìn thấy tin tức này, đều không nhịn được mà kích động đến mức rơm rớm nước mắt.
Nhìn thấy người mình yêu thích ngày càng trở nên tốt hơn, thật sự rất tuyệt vời.
Mãi đến khi chính thức nhận được lời hồi đáp từ, trái tim đang treo lơ lửng của Trần An mời được hạ xuống.
vẫn còn 6 tháng nữa mới khai máy, mà phía đã làm xong hết công tác chuẩn bị, nên sau khi Tống Thanh Hàn nhận được tin tức từ Statham, không được mấy ngày là phải theo chân Statham bay đến Hollywood quay phim.
Vào ngày Tống Thanh Hàn lên máy bay, Sở Minh đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho Tống Thanh Hàn một bàn đồ ăn sáng, sau đó, trong bầu không khí ấm áp và yên bình, hôn Tống Thanh Hàn một nụ hôn chào buổi sáng thật dài, thậm chí sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, sắc mặt còn vô cùng bình tĩnh mà tự mình lái xe đi làm.
Cũng không biết Hàn Hàn bây giờ tới đâu rồi.
Đã lên máy bay chưa?
Bây giờ Hollywood đang là mùa hè, đã mang theo quần áo hợp thời tiết chưa?
Không biết Hàn Hàn có quen với ẩm thực bên đó không.
Không biết...
Ngụy Khiêm nhìn ông chủ nhà mình vô cùng chuyên nghiệp mà xử lý các hạng mục hợp tác, trong lòng có chút thấp thỏm.
Bảng thống kê rất tốt, số liệu chính xác, ý kiến phúc đáp sắc bén, có trọng tâm...
Không khác gì bình thường.
Không, vẫn có chút khác thường.
Ví dụ như khi phê tài liệu, anh thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra xem, trên đó không có gì cả, chỉ là một tấm ảnh đại diện bình thường thôi--- mới lạ đó!
Trợ lý Ngụy ngàn vạn lần không ngờ rằng, cho dù Hàn thiếu ra ngước ngoài quay phim, thì con chó độc thân như anh vẫn phải chịu sự ngược đãi tinh thần mà không ai hay biết!
Đây là cái đẳng cấp mỉa mai gì vậy chứ?!
Trợ lý Ngụy không thể nào chịu đựng được, đem chuyện này lặng lẽ đăng lên tài khoản phụ weibo mới mở của mình để trào phúng, tâm trạng cuối cùng cũng sảng khoái nhiều rồi.
Thậm chí khi có fan không biết tại sao lại theo dõi anh hỏi chuyện này có thật hay không vậy, anh còn rất bình tĩnh, thản nhiên mà trả lời lại một câu “đương nhiên“.
Phía dưới lại bắt đầu có một loạt những tiếng la thất thanh mà anh không tài nào hiểu nổi, mệt tim.
Khi nhóm người Tống Thanh Hàn tới Hollywood, trùng hợp bên Trung Quốc lại là buổi tối, còn ở trời tây, mặt trời vẫn đang chói lọi.
Bọn họ vừa xuống máy bay, ngay lập tức đã có người của tới đón, sau khi xác nhận danh tính từng người, nhóm Tống Thanh Hàn ngồi lên xe của đoàn phim, trực tiếp đi thẳng vào bên trong Hollywood.
Cảnh tưởng vừa giống, lại vừa khác phim trường trong nước.
Cũng lắp đặt các loại thiết bị ghi hình như vậy, nhưng những nhân viên đang đi tới đi lui đa số đã biến thành “mắt xanh, da trắng“.
Một người phương Đông tóc đen, mắt đen như Tống Thanh Hàn đứng ở đây lại trở nên vô cùng khác biệt.
Mang một ý vị kì lạ, khó diễn tả bằng lời.
Statham quay đầy lại, nhìn thấy Tống Thanh Hàn đang quan sát mọi thứ trong phim trường, trong lúc nhất thời cũng khó có thể liên hệ nó với hình tượng người kị sĩ mạnh mẽ, trầm lặng, tràn đầy nhiệt huyết và lòng trung thành trong buổi thử vai.
Cảm nhận đầu tiên mà Tống Thanh Hàn mang lại cho người ta là sự lạnh lùng, hoặc có khi là ôn hòa, rất hiếm khi hình dung ra được sự nhiệt huyết xuất hiện trên người cậu.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, buổi thử vai đó chỉ vỏn vẹn có vài phút, mà cậu lại thật sự diễn ra được hình tượng một người kị sĩ trẻ tuổi lòng tràn đầy nhiệt huyết, mới bước chân ra khỏi cánh cổng học viện, nhưng lại buộc phải gồng gánh trên vai tương lai của cả quốc gia một cách sống động và tinh tế.
Đôi mắt đen sáng ngời, nhưng lại dần dần lạnh đi khi nghe từng câu từng chữ của vị quốc vương già, chỉ còn lại lòng trung thành và sự bảo vệ.
Động tác hành lễ cuối cùng đó, vô cùng tiêu chuẩn và mạnh mẽ, trông cứ như quốc vương đang thật sự ngồi trước mặt cậu vậy, mà cậu chỉ có thể lập tức rời đi sau khi ra mắt quốc vương, dùng một phương thức mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến để thể hiện lòng tận hiến với quốc vương.
Khuyết điểm của cậu vẫn còn đó, nhưng so với những tác phẩm trước đây, lại có sự tiến bộ rõ rệt.
Phó đạo diễn Eric vẫn luôn nghi ngờ rằng y vì Kiều Trị nên mới lựa chọn Tống Thanh Hàn, đôi mắt bị danh lợi làm mờ kia của y đã không còn có thể nhìn ra năng lực thật sự của diễn viên nữa rồi.
Statham gọi Tống Thanh Hàn qua, dẫn cậu vào phim trường của.
“Đạo diễn Statham!”
Statham rõ ràng là giữ vị trí trung tâm của cả đoàn phim, y vừa xuất hiện trong phim trường, tất cả nhân viên đang đi tới hay diễn viên đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, lũ lượt chào hỏi y.
“Đây là Hàn.”
Statham nghiêng người qua, nhường chỗ cho Tống Thanh Hàn đang theo sau lưng y, “Sẽ gia nhập và cùng ghi hình với đoàn phim chúng ta.”
“Chào mừng cậu, diễn viên Trung Quốc.”
Một chàng tây trẻ tuổi có vẻ ngoài vô cùng sắc sảo, tuấn mĩ, sau khi nhìn chằm chằm, quan sát Tống Thanh Hàn một lúc, bước đến bắt tay với Tống Thanh Hàn đầu tiên, trên mặt là nụ cười lịch sự, dùng tiếng Anh vô cùng trôi chảy nói: “Tôi là Uy Dịch Khang Minh.”
Tống Thanh Hàn khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, “Tôi là Tống Thanh Hàn.”
So với trình độ lưu loát của Uy Dịch cũng không hề kém cạnh.
Uy Dịch dùng thái độ vô cùng tự nhiên mà rút tay về, ánh mắt khẽ động.
Những diễn viên chính khác cũng tươi cười đến chào hỏi Tống Thanh Hàn, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.
Ai cũng không ngu ngốc đến mức để lổ cảm xúc thật trước mặt đạo diễn.
Statham giới thiệu từng người cho Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn cũng lịch sự gọi từng người một tiếng “thầy”, khuôn mặt tuấn mĩ mang trên đó một nụ cười vừa đẹp, vừa dịu dàng kia, làm cho chị đại trong đoàn- người thủ vai nữ chính của bộ phim- Christina có chút cảm tình với cậu.
Nếu không thì sao người ta lại nói người đẹp luôn được đối xử đặc biệt chứ?
Mặc dù mẫu đàn ông mà Christina thích là kiểu mạnh mẽ, sáng sủa, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô thưởng thức vẻ đẹp đặc biệt trên người của diễn viên Trung Quốc này.
Christina nở một nụ cười tươi tắn, hào sảng, có chút tò mò mà nhìn chằm chằm mắt cậu một lúc, mới thốt lên lời khen ngợi: “Hàn, mắt cậu đẹp thật đó.”
Cô thấy Tống Thanh Hàn nở một nụ cười ngại ngùng, thấy có chút buồn cười, nói: “Người Trung Quốc các cậu đều hay ngượng vậy sao?”
“Không” Tống Thanh Hàn lắc đầu, ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Là bởi vì cô Laura quá xinh đẹp, được người đẹp khen, nên tôi có chút lúng túng.”
Làm gì có người phụ nữ nào không thích được khen đẹp cơ chứ?
Christina nghe Tống Thanh Hàn nói vậy, cho dù chỉ là vài câu khách sáo, nhưng nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn đôi chút.
Uy Dịch đứng kế bên, cầm khăn tay chầm chậm lau tay mình.
Statham đợi bọn họ chào hỏi hết một lượt mới từ bên cạnh bước đến, hỏi bọn họ về tiến độ quay gần đây.
Ở một phim trường có hiệu suất làm việc cao như Hollywood, những đạo diễn như Statham dù có rời đi vài ngày, đoàn phim vẫn có thể tiến hành quay bình thường.
Y xem lại tất cả những cảnh quay gần đây, sau đó liền để Tống Thanh Hàn về khách sạn nghỉ ngơi, qua hôm sau, cậu mới bắt đầu tham gia quay.
Tống Thanh Hàn tạm biệt từng diễn viên trong đoàn rồi mới cùng Lâm Thiền và những người khác theo sau sự hướng dẫn của nhân viên đoàn phim rời đi.
“Wow, vừa nãy mọi người có thấy không?”
“Những vệ sĩ theo cậu ấy thật ngầu quá đi.”
Một người thanh niên có mái tóc nhuộm màu đỏ rực, trông vô cùng cá tính, sau khi thấy bóng Tống Thanh Hàn biến mất khỏi phim trường, trong nháy mắt trông giống như học sinh tiểu học được giải phóng, xì xà xì xầm bàn tán, “Lẽ nào cậu ấy là một diễn viên vô cùng nổi tiếng ở Trung Quốc sao?”
Statham liếc mắt qua, thanh niên tóc đỏ kia nấp sau lưng Christina, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh nhìn về phía Statham, rõ ràng là rất muốn hóng chuyện.
“Mọi người tự mình hỏi cậu ấy không phải là được rồi sao?”
Statham nhíu mày, trông có vẻ nghiêm túc.
Christina hiển nhiên là đã quá quen với cảnh tượng này, vỗ vỗ đầu thanh niên tóc đỏ, nụ cười hào sảng kia khẽ thay đổi: “Cậu ấy rất thú vị.”
Thanh niên tóc đỏ bỗng không vui: “Chị Laura, rõ ràng chị nói em là người thú vị nhất.”
Christina cười thoải mái: “Đúng, cậu thú vị nhất.”
Dừng lại một chút, cô lại cười nói: “Nhưng cậu ấy cũng rất thú vị.”
“Hiếm khi thấy chị quan tâm đến một diễn viên Trung Quốc đến vậy.”
Uy Dịch đứng bên cạnh, mỉm cười, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Christina khẽ nhướng đôi chân mày sắc bén: “Hửm?”
“Vậy sao?”
“Vậy thì Uy Dịch à, có thể là cậu không hiểu tôi rồi.”
Uy Dịch cười lạnh: “Christina, chị đừng...”
Christina không quan tâm đến cảm xúc của hắn ta, vẫn cười tươi như cũ.
Những người xung quanh nhạy bén phát hiện ra “đường đao ánh kiếm” giữa hai người họ, nhưng không ai nói bất cứ lời nào.
Gia tộc của Laura là gia độc lâu đời, mà sau lưng Uy Dịch lại là gia tộc Verdal đang phát triển cực thịnh trong vài năm trở lại đây.
Nghe nói gia tộc Laura và gia tộc Verdal vì một miếng đất ở trung tâm thành phố do chính phủ bán đấu giá gần đây mà ồn ào, không sao mà vui vẻ được, mà Christina cũng không thích đàn em tay ngang này, nên mới đến mức như nước với lửa bây giờ.
Bất kể là gia tộc Laura hay gia tộc Verdal, những diễn viên nhỏ tận tụy đóng phim mãi mới có được địa vị bây giờ, đều không dám dây vào, dứt khoát coi như không thấy.
Có điều hôm nay Uy Dịch có thể nói là tỏ thái độ một cách rõ ràng rằng mình không thích diễn viên Trung Quốc vừa mới đến kia, mà nhìn thái độ của Christina hình như lại rất mốt đối đầu với Uy Dịch.
Cũng không biết cậu diễn viên Trung Quốc tên Tống Thanh Hàn kia có chịu nổi trò chơi giữa hai con rồng khổng lồ này không.
Có điều, chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?
Chỉ là một nam diễn viên Trung Quốc không tiếng tăm gì mà thôi.
Văn hóa, phong cảnh ở Anh Quốc, vì khác biệt về địa lý, nên cũng có sự khác biệt với Trung Quốc.
(Theo tôi biết thì Hollywood ở Mỹ, mà tác giả cứ ghi là Anh nên tôi chịu, giữ nguyên vậy, nhưng phía sau tác giả lại viết lệch mũi giờ là 12 tiếng, rõ ràng là Mỹ, mọi người cứ coi như thế giới tiểu thuyết, tác giả làm chủ, du di cho qua đi ha, cảm ơn rất nhèo)
Khi tiến lại gần khu vực lân cận phim trường, một tòa giáo đường to lớn, trang nghiêm được xây dựng ở đó. Khi Tống Thanh Hàn bước ra từ phim trường, trùng hợp lại bắt gặp tiếng chuông giáo đường đang vang lên, tiếng chuông vừa trầm, vừa chậm vang lên cùng với ánh mặt trời mọc, ráng đỏ trên bầu trời tôn lên chiếc bóng đổ xuống của giáo đường, khiến cho giáo đường càng trở nên to lớn, uy nghiêm.
Tống Thanh Hàn móc điện thoại ra chụp một tấm, nhân viên đoàn phim thấy cậu có vẻ thích giáo đường này, liền cười và diễn giải cho cậu: “Đó là đại giáo đường Venus, đại diện cho tình yêu và lòng trung trinh.”
Tống Thanh Hàn cười với anh ta rồi nói: “Rất đẹp.”
Nhân viên đoàn phim ca ngợi: “Đại giáo đường Venus là một tòa giáo đường thiêng liêng.”
“Nghe nói những cặp đôi kết hôn ở đại giáo đường Venus sẽ nhận được lời chúc phúc từ thượng đế và thần tình yêu, hạnh phúc suốt đời.”
“Một ngụ ý thật đẹp.”
Tống Thanh Hàn quay đầu lại nhìn thêm một cái, giáo đường Venus sau khi tiếng chuông dừng lại, lại về với dáng vẻ trầm lặng, trang nghiêm, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời mọc đang chiếu rọi.
Nhân viên đoàn phim kia vô cùng hào hứng mà phổ cập cho cậu rằng có bao nhiêu cặp đôi đã lập lời thề hôn nhân tại giáo đường này, thậm chí là đến cả con trai của nữ hoàng vương quốc này, thân vương Pitfen và vương phi Kayla mà ngài yêu sâu đậm nhất.
Đây là cặp đôi được biết đến là yêu nhau thắm thiết nhất nước Anh.
Nhân viên đoàn phim thao thao bất tuyệt kể lại một lần từ đầu đến cuối về câu chuyện tình yêu của thân vương Pitfen và vương phi Kayla, rồi mới lưu luyến đưa Tống Thanh Hàn tới khách sạn mà đoàn phim đã thuê, làm thẻ phòng cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn dùng thẻ mở cửa phòng mình, đợi mấy người Lâm Thiền xếp hết đồ vào xong, liền lấy điện thoại ra, gửi tấm hình chụp đại giáo đường Venus cho Sở Minh.
Ngoài tin nhắn của Tống Thanh Hàn thì tin nhắn của những vệ sĩ mà anh phái đi theo Tống Thanh Hàn cũng đồng thời được gửi đến.
Sở Minh mở tin nhắn của Tống Thanh Hàn ra xem trước.
Hàn Hàn: Ngắm mặt trời lên ở bên này nè [hình ảnh.jpg]
Ánh mặt trời mọc tô điểm nơi chân trời, cả tòa giáo đường màu trắng sữa được ánh mặt trời mọc chiếu rọi, nhuộm lên một lớp ánh sáng vừa ấm áp, vừa thiêng liêng.
Đàn chim bay trên trời trở thành một nét điểm xuyết tuyệt đẹp, không khí vừa trầm lặng, vừa trang nghiêm như tràn ra khỏi bức hình.
Ngắm mặt trời mọc, còn là giáo đường nữa chứ?
Đầu ngón tay Sở Minh chạm nhẹ vài lần lên tấm hình, tựa như có thể tưởng tượng ra tư thái của Tống Thanh Hàn như thế nào khi chụp tấm hình này, biểu cảm trên khuôn mặt ra sao khi gửi nó cho anh.
Những lời muốn nói như được ẩn giấu hết trong tấm hình.
Hầu kết của Sở Minh khẽ di chuyển lên xuống, vẻ mặt lạnh lùng dần tan biến, thậm chí còn trông có chút dịu dàng.
Anh tựa như đem cả tấm hình giấu vào lòng mình rồi mới gõ từng chữ từng chữ trên màn hình trả lời lại.
Sở đại cẩu: Em giờ đang ở đâu?
Tống Thanh Hàn nhìn thấy tin nhắn của anh thì hơi sửng sốt, sau đó trả lời lại một câu: “Ở khách sạn.”
Điện thoại của cậu nhanh chóng đổ chuông.
“Alo?”
“Hàn Hàn.”
Giọng nói trầm thấp, từ tính của Sở Minh truyền đến thông qua linh kiện điện tử số hóa, có chút không giống thật, nhưng lại không thể nào che giấu được tình cảm và sự dịu dàng trong giọng nói, “Giáo đường có đẹp không?”
Bên môi Tống Thanh Hàn là nụ cười tươi tắn: “Đẹp lắm.”
“Sau này chúng ta cùng nhau ngắm được không?”
“Đươc.”
Có lẽ là bởi vì cách nhau đến hai bờ đại dương, rõ ràng mới có một ngày không gặp nhau nói chuyện mà thôi, lại cảm giác như đã chia xa rất lâu rồi vậy.
Tống Thanh Hàn mở gọi video, bước đến bên cửa sổ khách sạn, chỉ vào giáo đường Venus phía xa xa cho Sở Minh nhìn.
Sở Minh những năm gần đây lo xử lí chuyện của tập đoàn Sở thị, những địa danh nổi tiếng trên thế giới có nơi nào chưa từng đi qua?
Nước Anh còn là nơi anh đã từng đến du học, đại giáo đường Venus mặc dù cách trường anh không hề gần, nhưng anh cũng đã từng đến đó.
Cùng một tòa kiến trúc, nhưng dưới tâm thế khác biệt, sẽ nhìn ra được những thứ hoàn toàn khác.
Anh nhìn theo lời nói của Tống Thanh Hàn, chỉ thấy đỉnh của đại giáo đường Venus đang lộ ra, và cả ánh mặt trời mọc màu cam vàng.
Chỉ một phần đỉnh đó thôi, anh cũng có thể tưởng tượng ra cả tòa giáo đường to lớn, trang nghiêm.
“Đẹp lắm.”
Sở đại cẩu bản gợi cảm, mù mắt ngay trên sóng online.
Tống Thanh Hàn không nhịn được mà bị điệu bộ nghiêm túc của anh chọc cười.
Ánh mắt của Sở Minh càng thêm dịu dàng.
Bản thân Tống Thanh Hàn không nhìn thấy được, nhưng từ góc độ của Sở Minh lại nhìn thấy một cách rõ ràng, những tia nắng mặt trời ấm áp cũng đang chiếu lên mặt và người cậu, phản chiếu lại khung cảnh tràn ngập mùi vị “xứ người”, vừa hài hòa, vừa đặc biệt, mang theo một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa đặc sắc.
Anh có chút mất tự nhiên gọi: “Hàn Hàn...”
Tống Thanh Hàn nước mắt nhìn anh, ánh mặt trời mọc rơi vào mắt cậu, biến thành một bầu trời sao rực sáng.
Sở đại cẩu không biết vì sao, đột nhiên rất muốn ôm lấy cậu.
Nếu như có thể ôm lấy cậu ngay lúc này thì tốt quá.
Tống Thanh Hàn bên này mặc dù mới tám chín giờ sáng, nhưng Trung Quốc phía đối diện cách nơi đây cả đại dương đã là tám chín giờ tối rồi.
Ngày mai Sở Minh còn phải đi làm, Tống Thanh Hàn chú ý tới đủ loại tài liệu đặt trên bàn, khẽ nhíu mày: “Hôm nay phải tăng ca sao?”
Sở Minh điều chỉnh lại máy tính, cười cười: “Chỉ là vài công văn thôi.”
Tống Thanh Hàn mới không thèm tin lời anh.
“Xử lí nhanh lên chút.”
Cậu nghĩ nghĩ, “Em không tắt video đâu.”
Sở Minh bị cục cưng Hàn Hàn nhà mình đuổi đi xử lí công văn, cũng may là Tống Thanh Hàn không tắt video call, anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy dáng vẻ Tống Thanh Hàn ngả nửa người trên giường, đang chăm chú cầm kịch bản đọc.
Hai người, một người đọc kịch bản, một người xử lí công vụ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó lại cúi đầu làm việc của chính mình, không làm phiền nhau, cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Tống Thanh Hàn chậm rãi đọc một lượt kịch bản, mắt mặc dù hơi mỏi, nhưng vì để điều chỉnh lại trạng thái lệch múi giờ, cậu không thể đi ngủ.
Nhưng, cậu không thể đi ngủ, không có nghĩa là Sở Minh không cần đi ngủ.
Cậu quan sát Sở Minh xử lí xong hết công văn trên bàn, liền giục anh đi tắm rửa, sau đó thấy tóc anh còn đang nhỏ nước, lại bắt anh đi sấy khô.
(Ủa là tắm nhưng vẫn giữ video call hở????)
Giống như khi cậu còn ở nhà vậy.
Sở Minh gần như là “Tống Thanh Hàn đọc một khẩu lệnh, anh liền làm một động tác”, đợi đến sau khi anh tắt đèn nằm lên giường, Tống Thanh Hàn trên màn hình ở đầu dây bên kia liền cười với anh: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon”
Theo màn hình máy tính tắt đi, điện thoại của Sở Minh lại sáng lên.
Hàn Hàn: Vừa nãy quên mất, cho anh một cái muahh muahh (*≧3)(e≦*)
Sở Minh đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, khi thoát ra mới mở tin nhắn hôm nay vệ sĩ gửi đến ra xem.
Đội vệ sĩ gần như ghi lại tỉ mỉ tất cả những chuyện xảy ra trong hành trình của Tống Thanh Hàn, trong tin nhắn còn đặc biệt nhắc đến Uy Dịch và Christina.
Sở Minh đọc từng tin, lẫn trong số tin nhắn đó, là hình vệ sĩ chụp Tống Thanh Hàn.
Cậu đang chụp ảnh đại giáo đường Venus.
Tống Thanh Hàn trong bức ảnh, tóc bị gió thổi bay bay, khuôn mặt trong ống kính ngược sáng trông hơi lạ lẫm, chỉ còn lại một đường nét mờ ảo, và cả nụ cười bên môi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chín chín tám mốt kiếp nạn!
(Không phải)
Sở đại cẩu: (*≧3)(e≦*)
Hàn Hàn: (*≧3)(e≦*)