“Cậu có lẽ đã nhìn ra rồi chứ nhỉ.”
Hướng Duy vuốt cằm, “Quan hệ giữa Cố Phong Dực và hai Lâu Y”
“Ừm.”
Tống Thanh Hàn gật đầu, “Cố Phong Dực thích người anh Lâu Y chú không phải em gái Lâu Y*”
“Có thể.”
Hướng Duy không bác bỏ cũng không khẳng định, cười bí ẩn: “Tình yêu vào thời đó là một thứ vừa nhỏ bé, vừa không đáng được nhắc đến, nhưng đã là người, sao có thể không có tình cảm được chứ?”
“Thứ tôi muốn quay không chỉ là mối thù của đất nước, cũng không phải chỉ là sự biến động của thời đại.”
“Nhân vật nhỏ chưa chắc sẽ không có những tư tưởng phức tạp, mà nhân vật lớn cũng chưa chắc có thể vượt qua được lời chất vấn chân thật nhất của trái tim.”
Hướng Duy thở dài, “Hơn nữa, biến nữ thành nam, biến nam thành nữ, vui buồn, hợp tan, xoay vòng vòng không phải là rất thú vị hay sao?”
Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn ông một lúc rồi gật đầu: “Thật sự là rất thú vị.”
“Thấy sao?”
Hướng Duy phẩy phẩy kịch bản trong tay, “Có muốn hợp tác với tôi không?”
Ông còn bồi thêm một câu: “Tôi nói trước một câu, nếu như cậu nhận lời, trước khi khai máy, cậu phải đi học hí khúc, điều này không hề nói đùa đâu.”
Hướng Duy lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá ra, cũng không châm, chỉ ngậm trên miệng, mở lớn mắt nhìn, chờ Tống Thanh Hàn trả lời.
Tống Thanh Hàn mỉm cười: “Đương nhiên.”
Hướng Duy ha ha cười lớn, đứng dậy vỗ mạnh vào vai Tống Thanh Hàn: “Tốt lắm!”
Nhận được lời đồng ý của Tống Thanh Hàn, Hướng Duy cuối cùng cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm: “Tiều Hàn à, không giấu gì cậu, nếu như cậu không nhận kịch bản này, tôi định sẽ không quay nữa.”
Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhướng, ngẩng đầu nhìn Hướng Duy.
Hướng Duy xoa cái đầu trọc lóc của mình, cười: “Trong cái giới này, không thiếu danh cũng chẳng thiếu lợi, lúc còn trẻ đã tung hoành đủ, bây giờ già rồi, chỉ dựa vào danh tiếng trước giờ tích lũy được cũng có thể nằm không kiếm tiền.”
“Nhưng tôi không cam tâm.”
Hướng Duy lắc đầu: “Giải trong nước tôi đã giành được hết rồi, vậy thì tại sao lại không thể giành giải quốc tế chứ?”
“Bộ phim này, cũng không sợ cậu chê cười, tôi quay với mục đích giành giải đấy.”
Tống Thanh Hàn yên lặng lắng nghe.
Thái độ của Hướng Duy lúc này cũng không phải là muốn cậu trò chuyện gì cả, ông chỉ muốn tìm một người để lắng nghe mình nói, mà Tống Thanh Hàn trùng hợp lại ở đây mà thôi.
Quả đúng vậy, Hướng Duy cũng không để ý tới việc Tống Thanh Hàn có nghe hay không, cứ vậy nói tiếp: “Sau khi tôi viết ra kịch bản này, Lão Trương, Lão Khương đều khuyên tôi, nói không được, rủi ro khi công chiếu trong nước hơi cao, bởi vì không được bao nhiêu người thích coi những thứ không mấy vui vẻ như vậy, con người ta sống trên đời, ai mà không muốn vui vui vẻ vẻ, bình thường khổ đủ rồi, sao lại còn muốn đến rạp xem một thứ còn khổ hơn chứ?”
“Nhưng về bản chất, tôi thật sự không phải là muốn tạo ra cảm giác về một đời người toàn đau khổ đâu.”
Hướng Duy vuốt mặt, “Người thật sự bị giam giữ trong chiếc lồng của sự khổ đau, thật ra chỉ có Lâu Y* và Cố Phong Dực mà thôi.”
Đây cũng là điều cuối kịch bản nhắc đến, quân Nhật bại trận, cả bến Thượng Hải hoan hô nhảy múa, chỉ có Cố Phong Dực ngồi trên ghế, xem “Lâu Y” xướng lên khúc sở trường.
Khung cảnh rộng lớn, từ buồn hóa vui, những con người giữa dòng nước xoáy lại từ vui hóa buồn.
Tống Thanh Hàn cầm bút ghi lại sơ lược những điều Hướng Duy vừa nói, đợi đến khi Hướng Duy hoàn hồn lại thì đã thấy Tống Thanh Hàn đang nhìn chằm chằm mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông ngó đầu qua nhìn, bên trên không chỉ ghi lại những lời ông vừa nói, mà còn tiện tay viết lại những điều bản thân Tống Thanh Hàn lý giải ra.
Hương Duy nhẹ nhàng lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Khương Lăng và Trương Doanh sau khi hợp tác với Tống Thanh Hàn lại khen cậu không ngớt lời như vậy.
Có đạo diễn nào không thích một diễn viên vừa có thiên phú lại vừa nỗ lực như thế này cơ chứ?
“Được rồi, nghe lão già như tôi lảm nhảm cũng lâu rồi, người trẻ tuổi như cậu nghe mãi cũng thấy phiền.”
Hướng Duy lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống, ném vào thùng rác, “Hôm nay dì Hướng của cậu xuống bếp, lát nữa cậu nếm thử tay nghề của bà ấy một chút đi.”
Tống Thanh Hàn ở lại nhà Hướng Duy ăn cơm xong, lại bị Hướng phu nhân kéo qua chụp ảnh chung, mãi đến chập tối mới bước ra khỏi cổng Hướng gia, về lại nhà mình.
“Hôm nay em đi gặp Hướng Duy rồi?”
Sở Minh bưng một đĩa khổ qua xào từ nhà bếp đi ra, lấy giấy kế bên lau lau tay.
Tống Thanh Hàn xới cho anh một chén cơm, đáp: “Ừm.”
“Đạo diễn Hướng khá tốt, Hướng phu nhân cũng rất nhiệt tình.”
Sở Minh ngồi xuống ghế, mắt long lanh nhìn Tống Thanh Hàn, cực kì giống một chú chó đang vẫy đuôi giả vờ đáng yêu: “Vợ của ông ấy và mẹ có chút quen biết.”
“Mẹ quen Hướng phu nhân sao?”
Ánh mắt của Sở đại cẩu quá mãnh liệt, Tống Thanh Hàn đặt chén cơm xuống trước mặt anh, sau đó không nhịn được mà lấy tay xoa đầu anh.
“Quen biết.”
Sở Minh gật đầu, nghiêng đầu né khỏi bàn tay đang làm loạn kia, “Anh từng nghe mẹ nói, bà ấy rất thích em.”
Sau đó Quý Như Diên rất hay lấy hình chụp chung với Tống Thanh Hàn ra chọc tức vợ của Hướng Duy.
Tống Thanh Hàn: “....”
Cậu cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Chẳng trách Hướng phu nhân hôm nay lại kéo cậu qua chụp nhiều hình như vậy, mỗi tấm hình còn đòi phải ký tên, hóa ra là bị Quý Như Diên khoe khoang chọc tức.
Sở Minh gắp cho Tống Thanh Hàn một miếng thịt xào lại, sau đó xắn tay áo mình lên, cũng ăn một miếng, chế độ nịnh bợ Hàn phóng đại online: “Ngon lắm.”
(Thịt xào lại không phải là nấu lại đồ ăn cũ đâu quý vị, tên món nó vậy á, tại thịt phải nấu đi nấu lại nhiều bước. Cách làm cơ bản là chần sơ thịt ba chỉ khoảng 3 phút, vớt ra ngâm nước lạnh, sau đó luộc với hoa hồi, gừng cắt lát, đầu hành lá bự, ớt cho chín khoảng 80% rồi vớt ra. Sau khi cắt lát thịt, bỏ vào nồi chiên cháy cạnh, bỏ tỏi vào xào, sau đó thêm các nguyên liệu xào khác, nguyên liệu này thì tùy sở thích, cuối cùng nêm gia vị, xào xào, lắc chảo, lắc mông vài cái rồi măm măm hoi.)
Tống Thanh Hàn im lặng nhìn anh rồi gắp miếng thịt trong chén lên ăn.
Chiếc đuôi sau lưng Sở đại cẩu như vểnh lên tận trời.
có tổng cộng 56 tập, đối với một bộ phim truyền hình chiếu mạng thì có vẻ hơi dài, nhưng Tinh Hải ngay từ ban đầu đã tràn đầy tự tin với, lịch chiếu mới được chốt là vào thứ tư và thứ sáu hàng tuần, mỗi ngày chiếu 3 tập, tổng cộng chiếu 8 tuần là xong.
Tốc độ chiếu này thật sự làm người ta thấy hơi phiền, nếu như không phải chất lượng của tốt thì theo tốc độ chiếu mới này, số lượng người xem sẽ rơi xuống sông xuống bể hết cho mà xem.
Nhưng thật sự quá hay, đối với kết cục cuối cùng của nó, đối với kết cục của Arthur, mọi người đều có một sự hiếu kì to lớn.
Với tình tiết phim hấp dẫn như vậy, khán giả còn không nỡ bỏ sót tập nào chứ đừng nói đến chuyện tức giận mà bỏ phim.
Dưới sự khống chế và dẫn dắt của Tinh Hải, thành tích cuối cùng mà đạt được quả thực quá xuất sắc, cứ ba ngày lại có hai tin đầu hot search liên quan đến nội dung phim, tạo ra độ hot vô cùng lớn cho Tinh Hải, đến ngay cả tập đoàn Sở thị cũng theo nhân vật chính mà lên hot search không biết bao nhiêu là lần.
Mà hôm nay, là ngày thứ 60, ngày phát sóng cuối cùng của, cũng là ngày kết cục cuối cùng của được lên sóng.
thật ra là một câu chuyện hùng tráng, cũng đầy chất viễn tưởng, đến ngay cả chính Statham cũng định nghĩa cho hai chữ “kỳ ảo.”
Đó là một thế giới mà nhân loại, dị nhân và người dị năng đồng thời tồn tại. Đọc truyện hay, truy cập ngay _ Т г u m T r u у e n .m e _
Dị nhân đến từ tinh cầu viễn cổ, số lượng trung bình, nhưng vượt qua gió bão của vũ trụ, bọn họ đa số đều dũng mãnh, thiện chiến.
Vì giành lấy quyền khống chế trái đất, bọn họ phải tiêu diệt hết con người- thế lực chiếm số lượng đông đảo nhất, thành lập một chế độ mới thuộc về dị nhân bọn họ.
Nhưng con người tuy là nhỏ bé nhất, nhưng lại sở hữu trí tuệ và quyền năng vô hạn.
Trong tình hình không ngừng bị dị nhân công kích, trong số những con người bình thường đột nhiên xuất hiện một số “con người đặc biệt”, bọn họ có ngoại hình giống hệt con người, nhưng trên một vài phương diện nào đó, bọn họ lại có một nguồn sức mạnh mạnh mẽ hơn con người bình thường rất nhiều.
Gia tộc Zeta là gia tộc đầu tiên sản sinh ra “người dị năng”, không biết là do nguyên nhân về huyết thống hay một nguyên nhân nào khác, người của gia tộc Zeta lại càng dễ dàng thức tỉnh được dị năng hơn những người khác, cũng có càng nhiều người dị năng hơn.
Dựa vào những người dị năng có năng lực mạnh mẽ, gia tộc Zeta đã duy trì được vận mệnh của vương quốc Sla, mà với tư cách là người dị năng xuất sắc nhất của gia tộc Zeta, Catherine từ khi thức tỉnh được dị năng “đôi mắt nhiếp hồn” của mình, đã trở thành vị vua không vương miện của vương quốc này.
Khi cô đi tuần tra quanh lãnh thổ bí mật của mình đã gặp được một tộc nhân người phương Đông, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay đứa bé mà hắn ôm trong tay chính là con trai của quốc vương nước láng giềng.
Chàng thanh niên phương Đông kia rất kì lạ, đôi mắt nhiếp hồn của cô căn bản không có bất cứ tác dụng gì với hắn, cô thậm chí còn cảm thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng kia còn giống đôi mắt nhiếp hồn hơn cả đôi mắt được xưng là có dị năng nhiếp hồn mạnh nhất của cô nữa, điều này khiến cô cảm thấy tò mò về chàng trai này.
Nhưng chàng trai đó quá thận trọng, thận trọng đến mức trông không hề giống dáng vẻ của một chàng trai trẻ nên có.
Nếu như nói Catherine ban đầu chỉ là tò mò về hắn, vậy thì khi cô thấy người kỵ sĩ phương Đông tên Arthur này vung kiếm chém một dị năng cấp đại tướng rơi xuống khỏi chiến mã, bản thân lại trông như chẳng có thương tích gì, trong lòng cô không còn tò mò nữa, mà là muốn... Bắt được hắn!
Cấp bậc dị năng của hắn không tệ, nhưng có thể dùng một kiếm chém chết một dị nhân cấp đại tướng như vậy lại quá kỳ ảo.
Nếu như không phải vì năng lực của hắn, vậy thì trên người hắn chắc chắn có thứ gì đó, có thể giúp hắn mạnh ngang, thậm chí vượt qua một dị nhân cấp đại tướng.
Nếu như cô có thể đoạt lấy thứ đó....
Đôi mắt xanh thẳm của Catherine khẽ nheo lại, dưới ánh mặt trời chói chang, lại ánh lên một loại màu sắc gần như xanh đen.
Theo diễn biến của câu chuyện, tác dụng của “thứ kia” kia ngày càng rõ ràng, nó không chỉ giúp nâng cao sức chiến đấu của bản thân mà còn có thể có được sự thừa nhận của quái vật ở mỗi một vương quốc.
Trước khi dị nhân tập kích, mỗi một vương quốc đều có quái vật của mình, mà đây chính là đại diện cho lời chúc phúc và sự phù hộ của thần linh dành cho vương quốc đó.
Một thứ có thể khiến cho tất cả quái vật đều thừa nhận....
Tin tức này ngày càng lan rộng, đến cuối cùng, thứ đồ đó được người ta gọi bằng một cái tên ngắn gọn và đẹp đẽ: quyền giới (vòng tròn quyền lực)
Nó không phải là một chiếc nhẫn, hoặc có thể nói, không một ai biết được hình dạng thật sự của nó.
Chỉ có điều, nó giống như một vòng tròn sức mạnh vậy, người có được nó có thể thống trị cả đại lục này, có được năng lực tối cao ở hành tinh này.
Catherine luôn theo kế bên Arthur, hoàng tử tộc dị nhân cũng nghe được tin tức mà đến, gió cuốn mây trôi, lùng sục khắp đại lục này chỉ vì muốn đoạt lấy “quyền giới“.
Nhưng không một ai tìm thấy trên người Arthur và hoàng tử bất cứ thứ gì tương tự “quyền giới” cả.
Catherine là một người phụ nữ rất cố chấp, cũng rất mạnh mẽ.
Cô gϊếŧ chết thiên thần sa ngã do quân đoàn dị nhân phái đến, ăn thịt nó, trong lúc sa ngã đồng thời có được năng lực bất lão và cả sức mạnh vật lý.
Vì để đoạt lấy “quyền giới”, cô lợi dụng vẻ đẹp bất lão của mình, gả cho vị quốc vương đáng tuổi con mình, lấy thân phận hoàng hậu để ở bên quốc vương, đồng nghĩa với việc ở bên cạnh kỵ sĩ.