“Luôn mong nhớ tôi?”
Tống Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi một câu, lạnh nhạt, còn mang theo chút ý cười.
Tống Viễn Sơn nghe vào trong tai, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi như nhớ ra điều gì đó, nghiến răng: “Không sai, trước đây chúng ta gửi con đến nhà bà ngoại, ít quan tâm đến con, nhưng đó là vì chúng ta bất đắc dĩ....”
“Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe những thứ này.”
Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Nếu như các người đến tìm tôi chỉ để nói những thứ này, vậy thì mời các người về cho.”
Đến cả cửa cũng không cho bọn họ.
Tống Thanh Hàn quay người, áy náy nói với Quý Như Diên: “Xin lỗi mẹ, con là nguyên nhân của chuyện này, con sẽ xử lí gọn gàng.”
Quý Như Diên lắc đầu, giơ tay vỗ vai cậu: “Chuyện này không trách con.”
Chỉ trách vài người nào đó không biết điều.
Tống Thanh Hàn mím môi, nở một nụ cười nhẹ nhàng với Quý Như Diên.
Thời tiết bên ngoài quá lạnh, Quý Như Diên mặc dù bảo dưỡng rất tốt nhưng dù sao cũng đã ngoài năm mươi, không chịu nổi lạnh, Tống Thanh Hàn quay người nhìn Tống Viễn Sơn một cái rồi liền khuyên Quý Như Diên vào nhà nghỉ ngơi trước.
Quý Như Diên có chút không yên tâm, nhưng nghĩ đến người nhà Sở Chấn Thăng và Sở Chấn Anh vẫn đang đợi trong phòng khách, vẫn gật đầu, sau khi để Sở Minh ở lại mới quay đầy lên xe.
Quý Như Diên vừa đi, khí chất trên người Tống Thanh Hàn lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cậu nhìn Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận một cái rồi kêu người đuổi họ đi.
“Đợi đã!”
Tống Viễn Sơn đột nhiên cao giọng: “Mày bây giờ là ngôi sao lớn rồi nhỉ?”
“Mày không sợ tao sẽ nói ra bí mật của mày sao?”
“Haha, một sao nam yêu đương với một thằng đàn ông, đến cả cha mẹ ruột cũng không nhận, mày cảm thấy mày vẫn có thể tiếp tục làm ngôi sao lớn hả?”
Trên mặt Tống Viễn Sơn vẫn là nụ cười mang vẻ trí thức kia: “Hơn nữa, chuyện về cơ thể mày, bọn tao cũng biết rất rõ, khi mày và Sở tiên sinh ở bên nhau, có phải là bị hắn....”
“Câm miệng.”
Sở Minh lạnh lùng nhìn qua, nói.
Tống Viễn Sơn đang đắc ý đột nhiên hóa đá.
Ông ta hít vào một hơi: “Sở tiên sinh, tôi biết nhà cậu quyền cao chức trọng, nhưng Tống Thanh Hàn là con của tôi, điều này mãi mãi không thể nào thay đổi, cho dù nó không nhận, nhưng theo pháp luật, nó vẫn là máu mủ nhà họ Tống.”
Ánh mắt Tống Viễn Sơn chuyển đến trên người Tống Thanh Hàn: “Tôi và vợ lần này tới đây cũng chỉ là để nhận con mình mà thôi.”
“Về lý về tình, nó cũng nên gọi tôi một tiếng ba.”
Tống Viễn Sơn đứng ngoài cổng, mặt bị tuyết lạnh làm cho trắng bệch, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn như cũ: “....... Tôi đã tìm cho nó một vị hôn thê, nhà gái rất tốt, cũng thích Hàn Hàn, sau khi kết hôn.....”
Ánh mắt Sở Minh nhìn về phía ông ta lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Chân Tống Viễn Sơn bị ánh mắt này của anh làm cho mềm nhũn, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình, và cả tiếng khóc lóc của mẹ già ở nhà, ông ta lại liếm liếm bờ môi khô nẻ: “Sau khi kết hôn, tôi sẽ không quản chuyện nó yêu ai.”
Tống Thanh Hàn đột nhiên bật cười.
“Ông nghĩ mình là ai?”
Tống Thanh Hàn hiếm khi nói chuyện như vậy, trong trí nhớ của Sở Minh, cho dù là Diệp Dịch kiếp trước đến tìm ức hiếp cậu, thì cậu cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ như bây giờ, giống như bị chạm đến giới hạn, ngược lại, nở một nụ cười kinh thường.
Khuôn mặt của cậu rất đẹp, sau khi tức giận, trong mắt không còn sự lạnh nhạt nữa, ngược lại, rực cháy đến bức người, cháy đến mức gần như khác hoàn toàn bản thân trước đó, khí thế kinh người.
Tống Viễn Sơn không ngờ Tống Thanh Hàn lại dám thể hiện thái độ khinh thường đối với người cha đang nắm giữ hai bí mật lớn của cậu như vậy, ông ta nhíu mày: “Tống Thanh Hàn, mày điên rồi hả?”
Tống Thanh Hàn cười, kéo tay Sở Minh qua, hôn lên đó một cái, sau đó giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn cầu hôn của Sở Minh gần đây mới vừa đeo lên: “Hôn nhân của tôi không phiền đến ngài hao tâm tổn trí, cuộc đời của tôi cũng không cần đến sự tồn tại của ngài.”
Tống Viễn Sơn tức thở không ra hơi, dường như bị câu nói này của Tống Thanh Hàn làm cho tức giận: “Mày là con cháu nhà họ Tống!”
“Mày yêu đương với đàn ông tao không muốn quản, nhưng mày phải kết hôn cho tao, chỉ cần sinh con xong, mày yêu ai thì yêu, tao không thèm quản mày.”
Tống Thanh Hàn cau mày: “Con?”
Tống Viễn Sơn tưởng rằng cậu cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của mình, giọng dịu lại: “Con và Sở... Sở tiên sinh ở bên nhau, ta và mẹ con không quản con, nhưng nhà họ Tống chúng ta vẫn cần một người duy trì dòng dõi, đợi đến khi con già rồi, cũng có con cái chăm sóc con.”
“Ông không biết tự mình sinh sao?”
Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng biết được mục đích ông ta đến tìm mình là gì, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu nhướng mày, đan tay với Sở Minh, sau đó dưới ánh mắt thâm thúy của Sở Minh, chầm chậm nói: “Dựa vào đâu mà ông cảm thấy, tôi sẽ vì duy trì nòi giống cho nhà họ Tống mà nghe lời, kết hôn với một người con gái do ông sắp xếp?”
Tống Viễn Sơn thở dài: “Tao đã sớm biết mày chưa chắc sẽ nghe lời.”
Ông ta giơ tay lên, trong tay là một chiếc điện thoại, màn hình điện thoại đang sáng, bên trên viết chi chít chữ: “Tao đã chuẩn bị trước rồi, nếu như mày không đồng ý, tao sẽ tiết lộ những chuyện mày muốn giấu cho giới truyền thông.”
“Trước khi đến đây tao đã tìm kiếm được email của rất nhiều phóng viên rồi, chỉ cần tao nhấn một cái.... Những thứ này sẽ ngay lập tức gửi đến email của họ.”
Tống Viễn Sơn cười: “Tao biết bây giờ mày được nhà họ Sở bảo vệ, nhưng còn sau này thì sao?”
“Một thằng đàn ông như mày, không mềm mại như phụ nữ, đợi đến khi mày già đi rồi, mày đoán xem kết cục của mày sẽ như thế nào....”
Tống Thanh Hàn bây giờ không còn tức giận nữa.
Cậu nhìn Tống Viễn Sơn, giống như nhìn một loài động vật mới nào đó, mỉm cười.
“Trước đây các người không quản chuyện của tôi, vậy thì chuyện của tôi sau này cũng không cần các người quản.”
Tống Thanh Hàn bật cười, ánh mắt liếc về sau lưng Tống Viễn Sơn.
Không biết từ lúc nào, đội trưởng đội bảo vệ đã từ cửa bên hông tiến đến sau lưng Tống Viễn Sơn, một bàn tay to khỏe giữ lấy thân hình gầy gò của Tống Viễn Sơn, một tay khác trực tiếp đoạt lấy chiếc điện thoại.
Hậu Văn Vận kêu lên một tiếng, chiếc túi xách đang đeo cũng bị một bảo vệ khác lấy đi mất.
“Các người đây là cướp của!”
Hậu Văn Vận tức giận hét lên, nhìn mấy người Tống Thanh Hàn.
Đội trưởng đội bảo vệ không phát ra tiếng động nào đưa những món đồ lấy được vào tay Tống Thanh Hàn.
Ngón tay Tống Thanh Hàn lướt trên màn hình điện thoại đang sáng của Tống Viễn Sơn, những chữ chi chít phía trên bị xóa hết.
Cậu ném chiếc điện thoại đã xóa phần văn bản vào tay Sở Minh, hếch mũi: “Anh xử lí đi.”
Thái độ của cậu tự nhiên như không vậy, tự nhiên đến mức.... Làm Sở Minh không khỏi bật cười: “Được.”
Tống Viễn Sơn chỉ cảm thấy bản thân như bị ăn một cái tát lên mặt, làm ông ta vừa cay cú, vừa tức, vừa đau.
Ông ta vậy mà đến ngay cả cổng nhà con trai đều không vào được.... Còn bị đứa con bất nam bất nữ này cười nhạo!
Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của ông ta, khẽ rủ mi, lạnh nhạt nhìn ông ta.
Lúc này cậu đang mặc trên mình một bộ tây trang cao cấp, bên ngoài khoác một chiếc áo cũng vô cùng tinh tế, cắt may vừa người, còn có Sở Minh giúp cậu che dù, chắn gió, cả người như phát sáng. Còn Tống Viễn Sơn đang đứng ngoài cổng, tóc tai bị gió thổi loạn, quần áo trên người thì nhếch nhác.
“Mày....” Tống Viễn Sơn vừa định mở miệng đã bị ánh mắt của Sở Minh chặn họng.
“Chúng mày không sợ tao nói ra....”
Ông ta dám tìm đến Sở gia, dám tìm đến gia tộc đứng đầu Trung Quốc, trừ sự chỉ điểm của vị quý nhân kia, còn là vì biết rõ nhược điểm của Tống Thanh Hàn và Sở Minh.
Tống Thanh Hàn bây giờ là ngôi sao lớn, đến cả ông ta khi đi bộ trong trường học cũng có thể nghe thấy các cô gái xì xào thảo luận về nó.
Nếu như chuyện nó là quái vật bất nam bất nữ, hơn nữa còn đang yêu đương với một người đàn ông bị công bố, nó vẫn còn có thể yên ổn chạy tới chạy lui trên màn hình không?
Nó không thể.
Chỉ cần Tống Viễn Sơn ông đây còn tồn tại, chỉ cần Tống Viễn Sơn ông đây biết được nhược điểm của nó, nó chắc chắn không dám không nghe lời ông đây.
Trừ khi nó bằng lòng thân bại danh liệt.
Tống Thanh Hàn nghĩ ngợi một lúc rồi mới gật đầu: “Ông nói có lý đó.”
Mặt Tống Viễn Sơn liền nở một nụ cười.
“Vậy nên, tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn không thể nói ra, vậy không phải là được rồi sao?”
Nụ cười của Tống Thanh Hàn vừa đẹp, vừa lạnh nhạt, trông rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại làm cho Tống Viễn Sơn không khỏi run rẩy.
“Mày...” Tống Viễn Sơn đỡ lấy cánh tay Hậu Văn Vận, ép mình bình tĩnh lại, “Mày có ý gì?”
“Tao là cha mày đấy....”
“Một người cha sau khi sinh tôi ra liền biệt tăm biệt tích?”
Tống Thanh Hàn nhíu mày, có chút nực cười hỏi.
Tống Viễn Sơn nghẹn họng.
Ngược lại, Hậu Văn Vận lại hét lên: “Còn không phải vì mày là quái vật sao?”
Mặt Hậu Văn Vận đầy dấu vết của thời gian, cho dù tư thái đoan trang cũng không che lấp đi được nét ảm đạm: “Nếu không phải tại mày, sao chúng tao lại thành ra thế này.”
Cảm giác bị cha mẹ ruột chỉ trích không hề dễ chịu, Sở Minh có chút lo lắng nắm chặt vai Tống Thanh Hàn, ánh mắt dịu dàng, thấp giọng nói: “Hay là, anh sai người qua đây....”
Xử lý hai người không biết tốt xấu này.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Em không có tức giận.”
“Bọn họ chỉ là người lạ có chút liên quan đến em mà thôi.”
Tống Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Tống Viễn Sơn nhếch nhác và Hậu Văn Vận tâm thần trước mặt, đột nhiên thấy mệt.
Cậu đứng bên Sở Minh, chầm chậm rủ mắt, ánh mắt đang nhìn thẳng Tống Viễn Sơn, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ông có việc làm không?”
Tống Viễn Sơn sửng sốt.
Tống Thanh Hàn tiếp tục hỏi: “Ông có bạn bè không?”
Ngữ khí của cậu rất lạnh nhạt, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy.
Tống Viễn Sơn tựa như ý thức được điều gì đó, lắc mạnh đầu: “Nghịch tử, mày muốn làm gì!”
“Ông nói xem, nếu sếp của ông biết được ông sinh con rồi biến mất tăm hơn hai mươi năm thì sẽ nhìn ông như thế nào?”
“Bạn bè ông nếu như biết được ông chạy đến tận nhà kêu một đứa con đồng tính mà trước giờ ông chưa từng quan tâm đi lừa gạt người ta kết hôn, sẽ nghĩ thế nào về ông?”
“Sao mày dám!?”
Tống Viễn Sơn nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tống Thanh Hàn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Sao tôi lại không dám?”
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng nói, “Ông lẽ nào còn chưa hiểu rõ về năng lực của Sở thị?”
Chỉ cần Sở Minh muốn, người thân bại danh liệt trước, chắc chắn không phải Tống Thanh Hàn.
“Tôi khá là tò mò.”
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ: “Ông rốt cuộc là mang trong mình tâm thái gì mà dám tìm đến tận nhà chính Sở gia?”
Tống Viễn Sơn nghẹn họng, môi run rẩy.
Ánh mắt ông ta bất giác liếc về phía sau, rất nhanh liền bị đội trưởng đội bảo vệ luôn nhìn chằm chằm ông ta đã nhìn thấy.
Trong một góc khuất, mượn gió tuyết để che giấu, một chiếc máy ảnh ló ra từ một chiếc xe màu trắng.
Đội trưởng đội bảo vệ ra ám hiệu cho các bảo vệ khác rồi liền lui xuống.
Người trên xe dường như chưa phát hiện ra có người lại gần mình, vẫn đang âm thầm cầm máy chụp ảnh Tống Thanh Hàn.
Đột nhiên, một cánh tay chắn ngang ống kính, đội trưởng đội bảo vệ cười một cách dữ tợn với gã, sau đó trực tiếp dùng côn điện trên tay đập vỡ cửa kính, nắm lấy cổ áo người đàn ông đang định nổ máy chạy.
“Thả tôi ra!”
Người kia rõ ràng không nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện, không ngừng chống trả đội trưởng đội bảo vệ, “cạch” một tiếng, một chiếc bút ghi âm rơi xuống dưới ghế xe.
Những bảo vệ theo sau đội trưởng đã vây kín lấy chiếc xe, đội trưởng giơ tay vặn chìa khóa xe, sau khi cửa xe mở ra liền rút chìa khóa ra, túm chặt cổ áo, kéo người ra khỏi xe.
Động tác của đội bảo vệ vừa nhanh nhẹn, vừa trôi chảy, đội trưởng cầm máy ảnh và bút ghi âm trong tay, lục soát người kia từ trên xuống dưới rồi mới kêu bảo vệ áp chế người đó đem về nhà chính Sở gia.”
Tống Viễn Sơn vào lúc người kia bị phát hiện thì đã run như cầy sấy.
Sở Minh liếc mắt qua nhìn người đàn ông bị tóm kia, nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tra.”
Tống Viễn Sơn lúc này hoảng rồi.
Tống Thanh Hàn cũng không quan tâm ông ta, nắm tay Sở Minh, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Đem họ vào trong đi.”
Đội trưởng không chút do dự kêu người mang Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận đi.
“Đi thôi, mẹ đang đợi chúng mình đó.”
Tống Thanh Hàn dời ánh mắt, nhìn về phía Sở Minh.
“Ừm.”
Sở Minh vẫy tay với đội trưởng đội bảo vệ, sau đó giúp Tống Thanh Hàn vén lọn tóc rủ trước trán, “Chuyện này anh sẽ xử lý.”
Tống Thanh Hàn hôn lên môi anh: “Em tin anh.”
Cậu thật sự rất hiếm khi thân cận với Sở Minh khi ở ngoài.
Khi đôi môi mềm kia đặt lên môi mình, phản ứng của Sở Minh rõ ràng chậm nửa nhịp, chỉ là đến khi anh kịp hoàn hồn lại thì môi Tống Thanh Hàn đã rời khỏi.
Anh không nhịn được bụm lấy môi mình, bàn tay ôm Tống Thanh Hàn càng siết chặt, nhìn cậu thật lâu.
“Đi thôi.”
Xe khởi động, Tống Viễn Sơn bị đội bảo vệ khống chế, nhìn chiếc xe chầm chậm đi xa, hơi thở phập phồng, ngắt quãng.
Hậu Văn Vận không nhịn nổi, khóc nấc lên.
Gió lạnh mùa đông như thổi vào tận xương tủy họ, làm toàn thân bọn họ không có chỗ nào ấm áp.
Tống Thanh Hàn xuống xe trước phòng khách, quản gia và người làm nhanh chóng chạy qua, nhận lấy áo khoác hai người cởi ra, lấy khăn cho họ lau.
Trong khoảnh khắc áo khoác rời khỏi người, Tống Thanh Hàn bị gió thổi đến mức run cầm cập, chiếc cổ trắng nõn nổi cả da gà.
“Nhanh vào trong thôi.”
Sở Minh nhíu mày, kéo tay cậu qua, trực tiếp đi vào.
Quý Như Diên đã dặn nhà bếp nấu canh gừng từ sớm, thấy hai người quay lại, vội vàng kêu người bưng cho mỗi người một chén rồi mới yên tâm một nửa.
Lạc Trường Bình lúc này nhìn Tống Thanh Hàn vẫn còn cảm thấy lúng túng. Bà cười với Tống Thanh Hàn rồi liền lấy trong túi ra hai bao lì xì, nhét vào tay Tống Thanh Hàn và Sở Minh mỗi người một cái: “Đây là thím ba cho các con, nhận lấy đi, mọi chuyện sau này luôn thuận lợi.”
“Cảm ơn thím ba.”
Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn nhận bao lì xì, cười với bà.
Lạc Trường Bình thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy bà đã hiểu rõ rồi, trong nhà này, từ bác hai cho đến cháu trai lớn, cháu gái lớn, ai ai cũng đều thể hiện thái độ rõ ràng đối với sự tồn tại của Tống Thanh Hàn. Họ không chỉ ngầm thừa nhận địa vị của Tống Thanh Hàn, hơn nữa còn đích thân thể hiện sự coi trọng đối với Tống Thanh Hàn.
Nếu như lần này bà vô tình tạo ta ảnh hưởng gì đó không tốt đối với Tống Thanh Hàn.... Lạc Trường Bình thấy lạnh người, không dám nghĩ tiếp.
Bà giống với chồng mình, chỉ muốn ngồi ăn tiền hoa hồng của chi thứ hai thôi, không hề muốn làm phiền chi thứ hai, đánh mất đi mối quan hệ được duy trì bằng huyết thống này.
Là đàn ông thì sao chứ, chỉ cần Sở Minh thích, cậu chính là một trong những chủ nhân của Sở gia này.
Sở Chấn Anh cười hi hi hi vài tiếng, sau đó cà lơ phất phơ hỏi: “Cháu lớn, hai đứa ra ngoài làm gì mà lâu vậy.”
Vừa nãy lúc Lạc Trường Bình bước vào, trên mặt viết một cách rõ ràng, chắc chắn là có chuyện, nhưng bất kể bọn hỏ hỏi han kiểu gì, Lạc Trường Bình đều ngậm miệng không nói, sau khi Quý Như Diên quay lại thì càng không thể nói.
Tống Thanh Hàn cười với ông, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi xảy ra chút chuyện, thời gian xử lý hơi lâu một chút.”
Sở Chấn Anh cười một tiếng, chạm trúng ánh mắt của Sở Minh, không dám hỏi tiếp, chỉ có thể quay đầu nói với Quý Như Diên: “Em dâu, có thể dùng bữa chưa?”
“Lúc trước nghĩ là sẽ đến nhà chính họp mặt nên tôi vẫn chưa ăn gì đây.”
Ông mặt nhăn mày nhó thở dài, xoa bụng trông cứ như thật sự rất đói vậy.
“Sao dám để anh cả đói bụng được chứ?”
Quý Như Diên cười, quản gia hiểu ý sai người làm bắt đầu sắp xếp.
Ăn cơm với người nhà mình đương nhiên sẽ khác biệt. Bây giờ ăn cơm với gia đình họ hàng, trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng chén đũa va nhau.
Sở Minh lấy đũa dùng chung gắp đồ ăn cho Tống Thanh Hàn rồi cúi đầu tự mình ăn một miếng cơm.
Sự tương tác của họ rơi vào mắt mấy người Sở Chấn Anh và Sở Chấn Thăng, Quý Như Diên và Sở Chấn Dương không có thái độ gì cả, rõ ràng là đã quá quen với khung cảnh này.
Trong lòng mấy người Sở Chấn Anh, đánh giá về địa vị của Tống Thanh Hàn trong nhà họ Sở lại cao hơn một tầng.
Nhìn tình hình này.... Cháu trai nhà họ thật sự là thật lòng.
Mắt Sở Chấn Anh sáng rỡ, ánh mắt liếc về phía Sở Hoành.
Nếu như....
Cũng không phải không có khả năng.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, Sở Minh liền lên thư phòng lấy một tập tài liệu, đem từng tập tài liệu tương ứng đưa cho Sở Chấn Anh và Sở Chấn Thăng.
Bên trên viết chi chít số liệu, Sở Chấn Anh tỉ mỉ xem qua một lần mới thản nhiên mà gấp tờ giấy lại, trên mặt là nụ cười vui vẻ: “Cháu trai lớn làm việc quả nhiên thỏa đáng, bác cả đây hoàn toàn tin con!”
Sở Minh chậm rãi gật đầu, coi như đáp lại.
Sở Chấn Thăng ngược lại không hề xem kĩ như Sở Chấn Anh, ông chỉ xem sơ vài cái rồi liền nói: “Ta tin cháu lớn mà.”
Từ sau khi Sở Minh tiếp quản Sở thị, hoa hồng của họ tăng theo từng năm, đây là nhân nghĩa của Sở Minh.
Bằng không, nếu như lòng dạ Sở Minh đen tối một chút, bọn họ có thể lấy được bao nhiêu, hãy còn là con số bí ẩn.
Cơm ăn rồi, lì xì cũng đưa rồi, Sở Chấn Anh nói thêm với Sở Chấn Dương vài câu rồi đứng dậy cáo từ.
Sở Hoành đứng dậy theo ba mẹ, có chút lưu luyến nhìn Tống Thanh Hàn.
Anh vừa nãy còn đang bàn luận với Tống Thanh Hàn về một phản ứng vật lí, sao lại phải về rồi.
Quản gia tiễn họ về.
“Chị dâu, bọn em....” Sở Chấn Thăng không mốn nhúng tay vào việc của tập đoàn Sở thị, nhưng điều này không có nghĩa ông là một kẻ ngốc, liên tưởng đến sắc mặt của Lạc Trường Bình lúc đi vào, và cả cuộc điện thoại gọi đến rất vi diệu kia, ông có thể đoán được bốn, năm phần, “Có phải Trường Bình đã gây ra phiền phức gì cho chị không?”
“Haiz, đều trách em để bà ấy một mình đi sau....”
Nếu không thì đã không có chuyện gì rồi!
“Chú ba, đừng suy nghĩ nhiều.”
Quý Như Diên cười nho nhã, ánh mắt nhìn về phía Lạc Trường Bình, “Trường Bình rất hiểu chuyện.”
Lạc Trường Bình hiểu ánh mắt ẩn ý của Quý Như Diên.
Bà nhìn Tống Thanh Hàn một cái, “ừm” rồi gật đầu: “Em biết phải làm thế nào.”
Quý Như Diên cười càng thêm tươi.
Đợi đến khi cả nhà Sở Chấn Thăng cáo từ rời khỏi, Quý Như Diên mỡi gỡ xuống nụ cười trên mặt, căng thẳng kéo Tống Thanh Hàn qua kiểm tra một lượt: “Hàn Hàn, họ có làm gì con không?”
Tống Thanh Hàn có chút cảm giác cười không ra nước mắt, vỗ vỗ mu bàn tay bà, mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, mẹ, mẹ quên rồi sao, cách cả một cánh cổng sắt mà.”
Quý Như Diên thở phào nhẹ nhõm, không nặng không nhẹ đánh lên cánh tay Tống Thanh Hàn một cái: “Còn dám cười mẹ.”
“Không dám, không dám.”
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhận sai, “Con biết mẹ đang lo cho con.”
Quý Như Diên nhìn cậu, đau đến tận xương tủy, thở dài nói: “Bọn họ đâu?”
“Ý của con như thế nào?”
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Sở Minh, mím môi mỉm cười: “Con kêu bảo vệ mang họ vào đây rồi.”
Quý Như Diên trong nháy mắt hiểu ra.
“Sao họ lại có thể mặt dày như vậy!”
Nhớ đến bộ dạng học thức giả tạo của Tống Viễn Sơn trước đó, một người phụ nữ nho nhã như Quý Như Diên cũng không khỏi tức giận, mày liễu dựng thẳng, “Có sinh không có dưỡng, con trai lớn rồi lại chạy đến tìm!”
Nói khó nghe một chút thì chính là súc sinh đội lốt người.
“Mẹ à, đừng tức giận.”
Tống Thanh Hàn vỗ vỗ mu bàn tay Quý Như Diên, thấy dáng vẻ bà bất bình thay mình, lòng cảm thấy ấm áp.
“Hàn Hàn, con yên tâm.”
Cơ mặt Quý Như Diên đanh lại, thái độ nghiêm túc, “Có mẹ ở đây, không ai dám làm gì với con đâu.”
“Dạ.”
Tống Thanh Hàn cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Cặn bã: lêu lêu lêu, cậu dám đụng vào tôi không?
Hàn Hàn tát một phát: Sao, có gì mà không dám?
Sở đại cẩu: Hàn Hàn, tay có đau không?
Thổi thổi, phù phù