Khống Chế Dục

Chương 12: Chương 12




Sáng sớm hôm sau Phương Tiểu Thư đã thức giấc, chẳng qua có người so với cô tỉnh sớm hơn, hơn nữa sớm liền đi ra ngoài, cô hoài nghi hắn căn bản là cả đêm cũng chưa ngủ, còn tiếp tục như vậy, viền xanh đen ở dưới mắt hắn nhất định sẽ càng thêm nghiêm trọng, không biết hắn có dùng thuốc nhỏ mắt cô cho hắn không.

Phương Tiểu Thư đi vào phòng khách quét tước vệ sinh, theo thường lệ thấy trên bàn một mảnh giấy ghi lời nhắn, như trước là chữ viết của Bạc Tể Xuyên, mặt trên viết một câu, nửa câu đầu từng chữ dùng dấu ngắt ngăn cách, nửa câu sau nối liền , là như vậy viết ——

Hai, giờ, chiều, đến, trung, tâm, mua, sắm, tìm, tôi. Nhớ kỹ sao?

Phương Tiểu Thư mỉm cười nhặt mảnh giấy lên, khóe miệng thầm kín nở nụ cười, nhiều dấu ngắt như vậy là muốn dùng giọng cường điệu hóa sao? Chỉ nói trung tâm mua sắm mà chưa nói là trung tâm mua sắm nào, hẳn là ám chỉ nơi trước đây bọn họ tình cờ gặp nhau, chỗ cô từng làm việc.

Phương Tiểu Thư đem mẩu tin nhắn cho vào túi tiền, cùng chỗ với lời nhắn trước đó của hắn, rồi tiếp tục công việc.

Ăn điểm tâm xong, cô về phòng nghỉ ngơi một chút, giữa trưa tùy tiện ăn một chút lên xe công cộng đi tới gian công ty bách hóa.

Phương Tiểu Thư tới cửa liền nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Bạc Tể Xuyên, cô không có di động, không có cách nào gọi điện thoại cho hắn, chỉ có thể dùng cách này để tìm hắn, bất quá Bạc Tể Xuyên hiển nhiên cũng dự kiến đến điều này, liền đứng tại cửa bên cạnh góc sáng sủa,chịu cảnh một nhóm tiểu cô nương nghỉ chân vây quanh.

Hắn mặc áo gió sậm màu rám nắng cùng áo sơ mi màu đen, nút thắt của áo gió cài thật chặt, mặt tái nhợt, cặp kia tối đen mắt hoa đào không có bị kính mắt che lấp, có thể rõ ràng thấy hắn che kín cặp mắt đỏ ngầu.

Phương Tiểu Thư bước nhanh hướng về phía hắn mà đi, rẽ qua đám tiểu cô nương trước mặt tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, ngữ thái thân mật nói: "Anh yêu, chờ em lâu không?"

Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, theo bản năng muốn tránh cánh tay của cô, vẻ mặt tương đương cẩn thận tỉ mỉ.

Phương Tiểu Thư ghé vào tai hắn khàn khàn nói: "Nếu anh muốn tiếp tục bị vây quanh thì cứ thử tránh ra đi."

Bạc Tể Xuyên nóng bừng một bên tai, lập tức quay đầu tạo khoảng cách giữa hai người, Phương Tiểu Thư mỉm cười nhìn tai hắn đỏ lên, ôm cánh tay hắn kéo vào thương trường.

"Muốn gọi tôi đến đây có việc gì sao? Muốn mua gì cần giảm giá sao? Không thành vấn đề, tôi làm ở chỗ này cũng không tệ lắm." Phương Tiểu Thư nói xong còn đi ngang qua quầy chuyên doanh vẫy tay, bên trong quầy chuyên doanh người bán hàng lãnh đạm hướng cô liếc mắt một cái, cô nhún nhún vai nói, "Hừ được, xem ra định nghĩa của các cô đối với quan hệ tốt xấu cùng tôi không giống nhau."

Bạc Tể Xuyên liếc nhanh cô một cái, cô nhìn liền hiểu ngay ánh mắt của hắn, đại khái là có ý ghét bỏ.

"Không phải tôi dặn cô hai giờ hẵng đến sao?" Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo tay, "Hiện tại mới 1 giờ rưỡi."

Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút lập tức nói: "Tôi nghĩ nên đến sớm để tìm anh, tôi sợ anh đợi lâu."

Bạc Tể Xuyên xoay đầu không xem cô, không lưu tình chút nào nói: "Đó không phải lý do, đợi tới hai giờ rồi hẵng nói chuyện."

"..."

Vì thế, bọn họ liền thật sự ngồi ở khu nghỉ chân tại thương trường trầm mặc ngây người nửa giờ, đợi khi đồng hồ chuyển từ 13:59 qua 14:00, Phương Tiểu Thư lập tức vọt tới trước mặt hắn: "Đến giờ rồi, nói mau chúng ta rốt cuộc là tới đây để làm gì?"

Bạc Tể Xuyên thản nhiên liếc cô một cái, chính là không chịu cho cô được giải tỏa mối nghi hoặc, giống như rất muốn xem bộ dạng sốt ruột tò mò của cô, đứng lên dẫn cô đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở ngoài đại lý của nhãn hiệu nổi danh xa xỉ.

Hắn nâng bước muốn đi về hướng đó, Phương Tiểu Thư nháy mắt kéo hắn lại.

"Đi làm gì? Tôi không có nghe nói anh có bạn gái, anh cũng không mang nhẫn, anh đừng mong nói với tôi là anh đã sớm kết hôn, là người đã có chủ!" Phương Tiểu Thư nhíu mày theo dõi hắn, "Em trai anh lúc trước còn gọi tôi là chị dâu."

Bạc Tể Xuyên tựa hồ không nghĩ tới việc giải thích nhiều, túm cổ tay cô kéo vào quầy chuyên doanh, mở miệng liền nói với người bán hàng ở quầy chuyên doanh : "Cái váy vừa rồi, đưa cho cô ấy thử xem."

"Ơ? !" Phương Tiểu Thư có chút thần người, cô liếc mắt nhìn người bán hàng nhanh nhẹn chạy đi tìm quần áo, hỏi Bạc Tể Xuyên, "Cho tôi? Anh có nhầm không?"

Bạc Tể Xuyên giọng như tiếng đàn cello bình thường ôn hòa thanh nhã, giống như ngày đầu tiên cô gặp hắn: "Không nhầm đâu."Dừng một chút,cường điệu, “Đang khuyến mãi”.Hắn buông cổ tay cô ra, rút trong ví ra một tậpbiên lai, cho cô xem một cái lại một cái, “Nếu không mua cái váy này sẽ không được giảm chiết khấu lớn nhất.” Hắn nói xong chỉ về phía cạnh biển quảng cáo, vẻ mặt rất thành thật nói, "Không tin cô cứ nhìn xem."

Phương Tiểu Thư nhìn tấm biển khuyến mãi, quả thật là mua phối hợp một vài món đồ có thể được giảm chiết khấu lớn nhất,nhưng là...

"Bạc tiên sinh, quần áo trẻ con cùng đồ dùng của phụ nữ mà anh dùng được sao?" Cô run run khóe miệng chỉ vào một cái biên lai, tiếp theo lại bỏ ra biên lai đó, đem phía dưới rất nhanh phiên một lần, kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Đừng nói là vì anh muốn giấu chủ ý mua đồ cho tôi, nên mới mua một đống đồ mà căn bản anh không dùng được?"

Bạc Tể Xuyên đứng ở tại chỗ mặt không chút thay đổi nhìn cô, mím môi một chữ cũng không nói, tuy hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng rõ ràng là bộ dạng bị vạch trần.

Phương Tiểu Thư sau khi hết kinh ngạc liền nở nụ cười, xinh đẹp phi thường, đôi môi mọng nước, làm cho người ta không khỏi nhớ lại cảm giác tối hôm qua cùng cánh môi đó chạm vào. Bạc Tể Xuyên lập tức xoay đầu, hừ lạnh một tiếng nói: "Cô suy nghĩ nhiều quá, chẳng qua là tôi mua cho..."

"Vâng? Mua cho ai?" Phương Tiểu Thư tiến đến trước mặt hắn nhìn hắn hỏi.

Bạc Tể Xuyên không nhìn tới vẻ mặt đầy chế nhạo của cô, bình tĩnh nói: "Mua cho bạn gái của Yến Thần."

"... Còn đồng đồ dùng đâu?"

"Tuy là nó mới học cấp một, nhưng bây giờ bọn nhỏ có vẻ trưởng thành sớm, chuẩn bị sớm là đúng." Hắn nói lời này tỏ ra mình là một người anh vô cùng tốt, "Vạn nhất có khẳng định là muốn sinh ra, dù sao đó là cái sinh mệnh." Hắn nói nghe có vẻ rất sâu sắc.

"..." Hắn thắng, hoàn toàn .

Người bán hàng đợi họ nói chuyện xong liền đem quần áo đến, nhìn chiếc váy dài màu sâm banh cổ chữ V lại hở lưng, Phương Tiểu Thư khóe miệng run lên một chút.

"Tiên sinh, anh nhìn số đo chuẩn quá, tôi cảm thấy số đo này cũng rất thích hợp với tiểu thư đây." Người bán hàng thực hiển nhiên nhận ra Phương Tiểu Thư, dù sao cùng làm tại một gian công ty bách hóa cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, nhưng cô ta vẻ mặt hờ hững hoàn toàn làm bộ như không biết cô, chỉ nhìn Bạc Tể Xuyên nói chuyện, không khỏi làm cho người ta có chút xấu hổ.

Phương Tiểu Thư đón lấy chiếc váy nhìn nhìn số đo, lại nhìn Bạc Tể Xuyên không nói lời nào, hắn là một đại nam nhân đứng tại quầy bán quần áo nữ nhìn như cánh hạc giữa bầy gà, nhưng hắn tựa hồ vẫn chưa cảm thấy có điều gì không tự nhiên, cứ đứng nguyên tại đó hai tay đút túi, giống như sợ cô lại kéo tay hắn đi.

Phương Tiểu Thư xem xong quần áo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Số đo thực chính xác, xem ra Bạc tiên sinh nhìn được số đo ba vòng của tôi."

Chiếc mặt nạ trầm tĩnh của Bạc Tể Xuyên đột ngột nứt rạn, hắn cứng ngắc đứng tại đó, Phương Tiểu Thư làm như chẳng có việc gì xảy ra đi vào phòng thay đồ.

Sau một hồi công phu, Phương Tiểu Thư liền mặc chiếc váy mà hắn chọn cho cô đi ra, Phương Tiểu Thư cũng không phải thuộc dàng gầy, cô có chút đầy đặn, nhưng cánh tay cũng không to, có lẽ chính là của ngực của cô quá lớn cho nên mới có vẻ đầy đặn hơn...

Nói thật, chiếc váy này thật sự rất hợp với Phương Tiểu Thư, đem tấm lưng trắng nõn cùng đường cong ngạo nhân tất cả đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Phương Tiểu Thư khó xử ngẩng đầu nhìn Bạc Tể Xuyên nói: "Ăn mặc thế này có vẻ không phù hợp cho lắm?"

"Sao lại không phù hợp?" Hắn nhíu mày, đi đến phía sau giúp cô sửa sang lại tóc đọng ở trên vai. "Vì sao không lấy ra đến? Cô chẳng lẽ không cảm thấy tóc để tại mặt trong quần áo thoạt nhìn rất khó chịu sao?"

... Thật sự làquẫn.

Phương Tiểu Thư chỉ cảm thấy một luồng khí nóng theo bên tai đánh úp lại, cả người cứng đờ, hơi thở đều trở nên dồn dập.

Bạc Tể Xuyên ngừng một chút, lập tức thu tay lại.

Phương Tiểu Thư đỏ mặt cúi đầu dùng ám ách gợi cảm thanh âm nói: "Lần đầu tiên gặp người đứng đầu gia tộc mà như vậy anh thật sự không sợ làm cha anh tức chết sao?"

Bạc Tể Xuyên tựa như thật sự lo lắng lời của cô, hắn chần chờ một chút rồi nhìn người bán hàng quầy chuyên doanh: "Lấy cái kia màu đen đóng gói."

"Tôi đã thử đâu ——" Phương Tiểu Thư giữ chặt cánh tay đang định quẹt thẻ của hắn.

"Không cần thử." Bạc Tể Xuyên cũng không quay đầu lại nói, "Chắc chắn là hợp."

"..."

20 phút sau, Phương Tiểu Thư ngồi trên ghế lái phụ, hai người bắt đầu lên đường về.

Bạc Tể Xuyên một bên lái xe một bên đem hòm nhỏ đặt trên bàn đánh bóng đưa cho cô, cô cầm không rõ phải làm gì cho nên nhìn hắn, hắn định nói gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ luôn luôn phải cân nhắc lời nói, sau một lúc lâu mới nói: “Tiền di động sẽ trừ vào tiền lương của cô.”

Phương Tiểu Thư nheo mắt nói: "Tôi không cần di động."

"Cô cần."

"Tôi không cần."

"Cô cần." Bạc Tể Xuyên quay đầu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, nhấn mạnh từng chữ một.

Phương Tiểu Thư cười lắc lắc hộp di động: "Được rồi được rồi, tôi cần."

Bạc Tể Xuyên hừ một tiếng quay đầu lại chuyên tâm lái xe, bên kia Phương Tiểu Thư đã bắt đầu ngắm chiếc di động mới, loại di động này nhìn cũng rất sa hoa, không biết xài hết bao nhiêu tiền.

Nghĩ tới đó Phương Tiểu Thư liền không thể cao hứng, vẻ mặt mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạc Tể Xuyên thấy nàng như thế, không mặn không nhạt mở miệng nói: "Nếu không có tiền cô có thể lấy từ thẻ, bên trong..."

"Đúng rồi." Phương Tiểu Thư bị hắn nhắc nhở, trực tiếp đánh gãy câu nói của hắn theo trong túi lấy ra thẻ của hắn, trả lại cho hắn, "Tôi chưa dùng một đồng tiền nào, anh xem xem thiếu không."

Bạc Tể Xuyên nhìn lướt qua đèn đỏ phía trước, khó hiểu hỏi cô: "Cô có ý gì? Cô mặc kệ?"

"Không phải." Phương Tiểu Thư mỉm cười đem thẻ nhét vào bàn tay thon dài đang nắm tay lái của hắn, "Tôi không tiêu tiền của anh, không cần trừ vào tiền lương, anh mỗi ngày ăn xem như tôi mời anh." Cô đắc ý nhướng mày, "Cho dù không có tiền ăn của anh, anh trả tiền lương cho tôi cũng nhiều hơn công tôi bỏ ra, không cần cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi, anh mới là coi tiền như rác."

Bạc Tể Xuyên nắm bắt cái thẻ mày nhăn lại, không biết chính mình nên làm cái gì. Phương Tiểu Thư nhìn qua là cô gái vì sự thật mà đi bước một bán đứng lý tưởng lõi đời, nhưng là trên một số sự tình đã có so với người khác càng trân quý phẩm cách.

"Cô như vậy thân kiêm nhiều chức vụ, so với tôi cô hữu dụng với xã hội hơn." Bạc Tể Xuyên thản nhiên nói một câu, đem thẻ để lại trong túi, một lần nữa khởi động xe.

Phương Tiểu Thư biết hắn lại chui vào cái vòng luẩn quẩn nghề nghiệp, liền cúi đầu nặng nề nói: "Không, hữu dụng là người như anh vậy, tôi mới là vô dụng." Cô tự mình trêu chọc nói, "Bộ dáng hiện tại này của tôi ngay cả chính mình đều không ăn no, càng đừng nói bảo vệ cái gì vậy, tôi cũng không am hiểu nhân tế kết giao, chỉ có khả năng lắng nghe cùng đem sự tình trở nên càng tệ hơn, bất quá tôi sẽ trở nên hữu dụng, giống như anh vậy, có thể sống chính mình nghĩ tới cuộc sống, làm chính mình muốn làm chuyện, cùng người mình muốn ở cùng một chỗ."

Cô nói xong hướng hắn trát một chút mắt, nốt ruồi xinh đẹp dưới mắt trái làm cho ánh mắt mị hoặc của cô càng thêm quyến rũ, Bạc Tể Xuyên cảm thấy có cái gì đó chạy dọc theo sống lưng, làm cho người ta cả người không thoải mái, lại không nghĩ rời đi.

"Tôi lưu số điện thoại của anh vào số đầu tiên." Phương Tiểu Thư lắc lắc di động mới nhìn hắn cười tủm tỉm nói, "Số thứ hai là Lâm đội trưởng. Ai, trước kia cảm thấy thứ đồ này thật vô dụng, hiện tại cầm trong tay nhưng thật ra cảm thấy rất tốt." Cô nói đến đây bỗng nhiên buông di động xuống, "À đúng rồi." Cô xách túi đựng váy ôm vào trong ngực, "Cám ơn váy của anh, nhưng đây là giúp anh làm việc, sẽ không trả tiền cho anh đâu."

"Được." Bạc Tể Xuyên vẫn chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý tới bộ dạng cô hôm nay quá mức hưng phấn.

Phương Tiểu Thư vòng ngực nhìn hắn suy tư một hồi, như là cố ý muốn xem hắn xấu hổ, bỗng nhiên nói: "Có chuyện này tôi quên nói cho anh."

Hắn nghiêng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày: "Chuyện gì?"

Phương Tiểu Thư vẻ mặt đứng đắn nói: "Tôi người này kỳ thật thực khinh thường nhớ lại, nhưng tôi phải nói, đêm qua thật sự là chuyện làm cho người ta muốn ôn lại buổi tối."

Bạc Tể Xuyên cả người cứng đờ, đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe trật khỏi lề đường, cũng may trên con đường này xe cộ không nhiều lắm không có nguy hiểm, hắn không nói gì nghẹn khí nhìn phía trước, liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn Phương Tiểu Thư đang cười rất phóng đãng bên cạnh.

Lưu manh đều là do mình quen, đừng trách cô bắt nạt kẻ yếu, đều là do anh tự quen tôi, Bạc Tể Xuyên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.