Khống Chế Thành Nghiện

Chương 69: Chương 69: Tiếp Nhận Trị Liệu




Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Đường Y Y bước vào trong song sắt, gặp Hoàng Tiêu.

Cô ấy tăng cân, dưới tác dụng của thuốc người ngây ngốc, khó mà tìm được nét thanh nhã trên gương mặt cô, khí chất cao quý của danh gia vọng tộc cũng biến mất không còn.

Sự u buồn, lo âu, do dự cũng biết mất.

Nhìn người trước mặt Đường Y Y bị đả kích không nhỏ, cô không tránh khỏi sinh ra cảm khái trong lòng.

Chỉ một thời gian ngắn, đã khiến cho một người không còn bộ dáng như cũ, như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Bác sĩ cất tiếng – “Đứng dậy, có người tới thăm cô!”

Hoàng Tiêu cuộn người lại không phản ứng.

Bác sĩ nhìn bộ dạng của cô này muốn la muốn mắng cũng không cất được lời – “Vừa ăn xong một tô mì, có lẽ cô ấy buồn ngủ.”

Đường Y Y nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi, thì nuốt xuống.

Bác sĩ bước đi, căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Đường Y Y dựa vào gần tường, cúi đầu gọi – “Hoàng Tiêu.”

Hoàng Tiêu không nhúc nhích.

Ấn đường Đường Y Y nhíu lại, dứt khoát duỗi tay lại phía đầu vai Hoàng Tiêu, đẩy đẩy cô ấy.

Một lúc lâu sau, từ trong miệng Hoàng Tiêu thốt ra một câu – “Tôi không điên.”

Đường Y Y sững sờ.

Một giây sau, Hoàng Tiêu đột ngột nhảy xuống giường, Đường Y Y giật mình, thì thấy cô ấy chạy lại cửa gào lên.

“Tôi không điên.”

Lập đi lập lại chỉ có mấy chữ này, không có âm điệu lên xuống, như một máy ghi âm được ấn nút phát.

Cả người Đường Y Y sợ hãi, không biết vì sao, từ hình ảnh Hoàng Tiêu cô thấy bóng dáng của Tần Chính.

Có khi nào đến một ngày nào đó anh cũng bị nhốt lại như vậy, trong một song sắt nhỏ hẹp, trong bầu không khí lởn vởn mùi thuốc nặc nồng khiến người ta muốn nôn.

Trong bầu không khí nghẹt thở thế này, mỗi ngày chỉ biết ăn ngủ, tỉnh ngủ rồi lại tiếp tục ăn. Nuôi thành một người khờ khạo mập mạp, quên mất mình là ai, cũng quên người khác, không nhớ được gì, chỉ có quên.

Ngày này qua ngày nọ, cho đến hết quãng đời còn lại.

Tim cô như thít lại, Đường Y Y mím môi, ổn định lại suy nghĩ rối loạn trong lòng.

Ngày mai cô sẽ đưa Tần Chính đi gặp bác sĩ, nhất định phải thuyết phục anh tiếp nhận trị liệu.

Cô âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Tiếng thều thào của Hoàng Tiêu còn vẳng bên tai, Đường Y Y kéo đôi bàn đang nắm đầu mình của Hoàng Tiêu, nhìn vào sợi máu tứa ra trên trán cô.

“Cô thật sự không biết tôi là ai?”

Hoàng Tiêu mấp máy môi, lập đi lập lại câu nói cũ – “Tôi không điên.”

“Phải, cô không điên.” – Đường Y Y nói một cách nghiêm túc – “Tôi biết, cô hoàn toàn bình thường.”

Một lát sau, Hoàng Tiêu cầm lấy tay Đường Y Y, gật đầu liên tục.

“Không có điên, không điên.”

Cánh tay Đường Y Y bị nắm hơi đau, cô hít một hơi, giọng cô thấp xuống, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Hoàng Tiêu – “Cô còn nhớ con trai của mình không?”

Hoàng Tiêu lẩm bẩm – “Con trai…”

Đường Y Y lấy điện thoại ra, mở hình con trai của Hoàng Tiêu ra giơ đến cho cô nhìn.

“Đây là con trai cô.”

Nhìn vào hình ảnh trong điện thoại, ánh mắt Hoàng Tiêu phát sáng lên một chút, sau đó trừng rất lớn – “Tôi nhớ rồi, còn nhớ, con trai - tôi có con trai.”

Đường Y Y không lên tiếng, cô đang chờ Hoàng Tiêu tiếp tục nhớ, nhưng không có đoạn sau.

“Còn nhớ Tiết Thú không?”

Ánh mắt Hoàng Tiêu chuyển động.

Đường Y Y hỏi tiếp – “Tiết Ngũ thì sao? Có nhớ hay không?”

Hoàng Tiêu vẫn giữ tư thế cũ, nhìn chầm chầm vào di động, tựa như chỉ cần mắt cô chớp một cái thì hình ảnh biến mất lập tức.

Đường Y Y lắc đầu.

Qua vài phút nữa, bác sĩ đến.

“Hoàng Tiêu, cô có gì muốn nói với tôi không?” - Đường Y Y hỏi Hoàng Tiêu.

Khi cô nghĩ rằng đối phương sẽ không đáp lại mình, thì Hoàng Tiêu chậm rãi quay đầu lại.

“Có.”

“Cái gì?”

Hoàng Tiêu nói – “Để tôi suy nghĩ.”

Đường Y Y thở dài – “Lần sau nói tiếp đi.”

Khi cô chuẩn bị cất điện thoại vào trong túi, thì ngay thời khắc này Hoàng Tiêu bổ nhào về phía cô, dùng sức giật lấy điện thoại, vẻ mặt lồng lên sự điên cuồng.

Bác sĩ thấy vậy, lập tức gọi hai người y tá nam đến, cưỡng chế lấy tay Hoàng Tiêu ra, đè cô ấy nằm lên giường, giữ chặt cả người cô ấy lại.

Mặt Hoàng Tiêu bị áp lên giường, vặn vẹo cả người về phía Đường Y Y.

Thả lỏng cánh tay, Đường Y Y siết chặt điện thoại trong tay mình. Cô và Hoàng Tiêu không thân thiết, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cô vẫn xúc động.

Bác sĩ lên tiếng nhắc nhở, Đường Y Y nhấc chân bước ra ngoài.

Hoàng Tiêu nhìn qua cửa, dường như không hiểu được, vì sao Đường Y Y vừa rồi còn đây lại đột ngột biến mất rồi.

Gương mắt đờ đẫn của cô bỗng dưng lóe qua điều gì đó, cô dùng sức bình sinh giãy giụa gào lên.

“Chị Y Y, hãy giúp em, em muốn ra ngoài…”

Hoàng Tiêu lập tức bị ấn trở lại giường, cô gào khàn cả giọng – “Em nhớ ra rồi, em nhớ ra hết rồi!”

Đến cửa sắt, Đường Y Y chợt khựng lại, lúc xuống bậc tam cấp, cô gặp thoáng qua một vị phu nhân.

Khóe mắt lướt qua lơ đãng, cô nhận ra đó là mẹ của Hoàng Tiêu.

Cô cũng không định chào hỏi hay trò chuyện gì.

Đường Y Y đi xa, bà Hoàng mới vòng lại đường cũ, nhìn vào bóng lưng của cô một lúc lâu.

Giấu đi suy đoán của bản thân vào trong lòng, bà cất bước đi gặp bác sĩ chủ trị của Hoàng Tiêu.

“Bác sĩ, tình trạng của con gái tôi hôm nay ra sao?”

“Tinh thần của bệnh nhân bất ổn vô cùng.” Bác sĩ nói – “Vừa tiêm thuốc an thần cho cô ấy.”

“Bất ổn?” – Bà Hoàng nóng nảy – “Có phải có người kích thích nó không?”

Trong đầu bà lập tức nghĩ tới Đường Y Y.

Tiết Ngũ quá độc ác, không cho phép họ thăm con gái, mỗi lần bà Hoàng tới, đều chỉ có thể hỏi thăm tình hình của con mình với bác sĩ điều trị.

Nhưng lần này bà gặp Đường Y Y có thể bước vào. Bất ngờ nhưng vẫn nằm trong suy đoán.

Có lẽ Tần Chính động tay chân.

Bác sĩ nằm hai tay lại với nhau, dùng giọng điệu trần thuật nói – “Lúc nãy bạn của bệnh nhân đến thăm cô ấy, hai người trò chuyện vài phút.”

“Hai người nói gì, thì tôi hoàn toàn không biết.”

Sắc mặt bà Hoàng càng thay đổi.

“Bác sĩ, con gái tôi có thể xuất viện.”

Bác sĩ ho khan một tiếng – “ Với bệnh trạng trước mắt, vẫn không thể.”

Bà Hoàng cố gắng tìm hiểu thêm thông tin – “Bệnh trạng ra sao?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Con tôi căn bản không có bệnh! Mà do con rể tôi…”

Bà Hoàng đột ngột khựng lại, bà biết bản thân mình thất thố, tốt khoe xấu che, nói ra lại càng mất mặt.

“Vậy ngày mai tôi lại đến xem sao.”

Sáng ngày thứ hai, bà Hoàng lại đến, nghe bác sĩ sẽ dẫn bà đi gặp Hoàng Tiêu, bà sững người không kịp phản ứng.

“Tôi…tôi có thể vào trong???”

Bác sĩ nói – “Tối hôm qua cấp trên có dặn dò – có thể.”

Cấp trên? Bà Hoàng không nghĩ nhiều, trên gương mặt đầy vẻ vui sướng, không chờ được đi gặp con gái mình.

Khi bước vào, bà vội vã đến trước giường bệnh – “Tiểu Tiêu, mẹ tới thăm con.”

Hoàng Tiêu ôm đầu gối ngồi trên giường, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó không nghe được.

Bà Hoàng ngồi sát lại – “Con nói lớn một chút, mẹ không nghe được.”

Hoàng Tiêu lập lại – “Đói.”

Hốc mắt bà Hoàng ửng hồng, bà vừa rơi nước mắt vừa đánh Hoàng Tiêu – “Con nghĩ mình là một đứa điên sao???”

“Mẹ nuôi con lớn như vậy, để con sống cuộc sống tốt nhất, con đối xử với mẹ như vậy sao? Hả?”

Hoàng Tiêu chậm rãi giơ tay lên, vỗ vỗ đầu bà Hoàng – “Mẹ.”

Tiếng khóc ngừng bật, bà Hoàng run run tay sờ tóc Hoàng Tiêu – “Tiểu Tiêu, con của mẹ.”

“Con hết bệnh rồi phải không?”

“Mẹ lập tức đi gặp bác sĩ, đi gặp ba của con, chỉ cần chuẩn đoán con hết bệnh, không có vấn đề gì, thì con có thể về nhà rồi.”

Hoàng Tiêu lại ngồi im.

Hoàng Mẫu nhìn vào mắt con gái mình, vẫn đờ đẫn như cũ, không có một chút sức sống, lòng bà chợt hẫng. – “Tiểu Tiêu, hôm qua Đường Y Y nói gì với con?”

“Hai đứa nói gì với nhau? Có phải cô ấy đồng ý giúp con nói với Tiết Ngũ…”

Hoàng Tiêu buồn ngủ.

Nước mắt bà Hoàng rơi xuống, lúc trước đón con về nhà chăm sóc, chưa hết tháng thì người đột ngột biến mất.

Sau này mới biết được con bà chạy về nhà họ Tiết, vì đứa nhỏ mà xảy ra tranh chấp, thậm chí đánh nhau, con bà ngộ thương mẹ Tiết Ngũ. Tiết Ngũ báo cảnh sát, phát hiện trong túi xách của con bà có chứa benzen.

Sau khi được vài chuyên gia thần kinh chuẩn đoán, thì con gái bà vào ở trong này.

Từ khi con bà sinh con, chuyện nọ tiếp nối chuyện kia, không yên tĩnh được phút giây nào.

“Tiểu Tiêu, con sinh cho nhà họ Tiết một đứa con trai, họ đối xử với con như vậy sao!”

Bà Hoàng nức nở - “Tại ba con hết, nhất định muốn liên hôn cùng nhà họ Tiết.”

“Con cũng vậy, một lòng muốn gả cho Tiết Ngũ, mẹ đã nói với con, con không có bản lãnh buộc chặt nó lại, nhưng con vẫn không nghe lời mẹ.”

Bà Hoàng càng nói càng cảm thấy tức giận – “Tiết Ngũ là một thằng tồi, nó làm gì có bộ dạng của một người làm cha!”

“Lúc trước không hiểu vì sao nó bỗng dưng đánh chú hai nó tới mức nhập viện, lần này thì nó vì mẹ mình mà không nghĩ tới tình cảm vợ chồng, muốn nhốt con ở đây cả đời, nó bị…”

Thuốc ngấm dần, Hoàng Y Y ngủ thiếp đi.

Bà Hoàng nhìn thấy vậy ngậm miệng lại, ngừng nói, lo lắng trùng trùng thở dài.

Tiết thị.

Trợ lý đẩy xe lăn Tiết Thú đến gặp Tiết Ngũ.

Tiết Ngũ ngồi trên ghế da sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên – “Chú hai không nằm trong bệnh viện mà đến đây làm gì?”

“Tuổi lớn, dễ dàng bị vấp té, nếu xảy ra chuyện gì ban giám đốc lại nói tôi bất kính bề trên.”

Tiết Thú không thèm đếm xỉa đến lời châm chọc khiêu khích – “Cậu tính như thế nào với tiểu Tiêu?”

“Tiểu Tiêu?” – Tiết Ngũ quăng văn kiện trong tay sang một bên, ngẩng đầu lên – “Chú hai không nằm trong bệnh viện mà tới đây tìm tôi làm gì?”

“Tuổi chú lớn rồi, dễ bị té, nếu xảy ra chuyện gì ban giám đốc lại nói tôi không kính trọng bề trên.”

Tiết Thú không thèm đếm xỉa đến lời châm chọc khiêu khích của Tiết Ngũ – “Cậu định làm gì với Tiêu nhi?”

“Tiêu nhi?” Tiết Ngũ quăng văn kiện trong tay qua một bên, ngẩng đầu lộ ra hàm răng trắng – “Gọi thân thiết nhỉ?!”

Tiết Thú nói – “Nếu ba cậu còn sống biết cậu dùng loại thủ đoạn này đối phó với một người con gái ông ấy sẽ thất vọng vô cùng.”

Tiết Ngũ gào lên – “Ông đừng nhắc ba tôi trước mặt tôi!”

Anh đứng lên, đẩy toàn bộ đồ trên bàn ra, cười khẩy nói – “Nếu ba tôi biết em ruột của ổng ngủ với con dâu của mình, đã vậy còn mang thai, sinh ra một thằng con trai, thì ông nghĩ xem ông ấy sẽ thế nào?”

“Tôi nghĩ là ông ấy sẽ bị thằng em ruột của mình làm tức chết thêm một lần nữa.”

Tiết Thú cứng cả người lại, như bị một bàn tay thít ở cổ, một hơi cũng không thốt ra khỏi miệng.

Tiết Ngũ nở một nụ cười khiến người khác khiếp đảm – “Ông chú hai của tôi, sao không nói gì đi?”

Tiết Thú nhắm nghiền hai mắt lại – “Chú hai có lỗi với con, nhưng cô ấy vô tội.”

“Con không yêu cô ấy, sao lại hành hạ như vậy, còn bày mưu kế hãm hại cô ấy đến nông nỗi như ngày hôm nay.”

Lồng ngực Tiết Thú phập phồng, ông vịn tay cầm xe đứng dậy, xương tay trắng bệch như sắp đâm khỏi lớp da mỏng manh – “Cô ấy là một người con gái lương thiện, không cố ý ngộ thương mẹ của con, con lợi dụng điều đó để trút giận lên cô ấy.”

Tiết Thú hít sâu một hơi, mặt càng trắng hơn – “Cô ấy căn bản không có bệnh, con rõ ràng điều này hơn bất cứ người nào khác.”

“Có bệnh hay không, đó là chuyện của bác sĩ, đừng lại đây thuyết giáo nhân nghĩa đạo đức với tôi.” – Tiết Ngũ đưa một điếu thuốc ngậm vào miệng, nở nụ cười – “Chú hai à, đứng trước chú, tôi còn non lắm.”

Tiết Thú khó chịu mím chặt môi.

Chuyện đã đến nước này, ông không có gì để giải thích, cũng không muốn trốn tránh.

“Ông nên cảm thấy mình may mắn vì tính tình tôi hiện giờ nhân hậu hơn lúc trước rất nhiều, không có phát điên lên mà đã đem mọi chuyện của nhà họ Tiết này ém nhẹm xuống.” Tiết Ngũ cười giễu – “Nếu không tôi cho mọi người chơi cho đã.”

Tiết Thú đột ngột bắt đầu ho khan, ông cong lưng, cả gương mặt thống khổ, ho như muốn nổ tung cả phổi ra ngoài.

“Con…con đừng ép chú …nổi điên…”

Tiết Ngũ híp híp mắt, phun mây nhả khói – “Sao? Uy hiếp tôi?”

Tiết Thú uống hai viên thuốc vào, cả người hơi ổn định lại, mở miệng nói – “Lúc trước con thích nghe chú hai kể chuyện, con còn nhớ chú hai đã từng nói với con …”

Tiết Ngũ lên tiếng chặn lời ông lại – “Cút.”

Hai chú cháu nhìn hai gương mặt đáng ghét của nhau.

Là một người bị người khác ép đến tuyệt lộ, là chuyện một vô cùng đáng sợ.

Tiết Thú bị cưỡng chế mang đi.

Tiết Ngũ đá mạnh vào bàn làm việc – “Mẹ kiếp!”

Anh rít một hơi thuốc, nhấn đầu thuốc vào gạt tàn, ngồi trên ghê sô pha gọi điện cho Tần Chính – đầu dây bên kia không ai nghe máy.

Lúc này, Tần Chính đang tiếp nhận trị liệu, anh đồng ý với Đường Y Y, vô cùng phối hợp cùng bác sĩ, hỏi gì nói đó, chi tiết nhất có thể.

Cho dù anh cố gắng thể hiện mình là một người tỉnh táo trầm ổn, nhưng khi bác sĩ bám lấy hai từ “khống chế”, quanh co lẩn quẩn trong đề tài này là một loại ham muốn khống chế vô cùng cố chấp.

Ngồi nghe bác sĩ phân tích từ góc độ y học, sắc mặt Tần Chính ngày càng âm trầm, anh nhắm mắt lại, vẻ mặt ngày càng âm u.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.