Khống Chế Tuyệt Đối

Chương 3: Chương 3: Bị đá




Diệp Ân không về nước ngay. Về sau Diệc Nam mới nghe nói cô theo giáo sư đến thành phố khác làm nghiên cứu. Lúc chờ cô trở lại, theo thói quen ngồi suy nghĩ, Diệc Nam cực kỳ ngoài ý muốn hỏi : “Em không quay về tìm anh ta sao?”

Đã thích như vậy, sao không thể dành ra chút thời gian?

Diệp Ân mặc áo trắng bận rộn trong phòng thí nghiệm, nghe anh nói động tác trong tay hơi khựng lại, sau đó lại không kẽ hở tiếp tục cúi đầu: “Lần này thực nghiệm rất quan trọng, tôi phải toàn lực ứng phó.”

Diệc Nam phát hiện Diệp Ân thực sự tận tâm với sự nghiệp học hành. So với nhiều người thái độ của cô cẩn thận và nghiêm túc hơn nhiều. Hơn nữa anh cũng ngẫu nhiên nghe được cô trò chuyện với người nhà hai lần, nội dung ngoài thăm hỏi tình hình sức khỏe của đối phương thì là thông báo việc học của mình. Diệc Nam hơi lo lắng gia đình cô quá hà khắc, tình cảnh của những đứa con nuôi đều rất đáng thương.

“Ba mẹ em rất nghiêm khắc với em à?” Diệc Nam không dám nói là ba mẹ nuôi bởi đến bây giờ anh cũng chưa cho Diệp Ân biết thân phận của mình.

Diệp Ân nghe anh nói chỉ mỉm cười: “Không phải, họ đối xử với tôi rất tốt. Chỉ là gia đình tôi hơi đặc biệt. Cho nên tôi càng phải nỗ lực hơn để báo đáp họ.”

Cô nhìn anh khẽ nháy mắt cười thần bí. Diệc Nam ngồi cách cô một ghế tựa, chợt như nhìn thấy tia sáng mạnh mẽ cùng cứng cỏi trong con ngươi cô.

Khóe miệng anh không tự chủ hiện lên ý cười: “Bạn trai em đâu? Bỏ được sao?”

Kể từ sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa hai người trở nên quỷ dị, bọn họ sẽ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thậm chí nói về bạn trai cũ của Diệp Ân. Bọn họ rõ ràng từ 419 mà bắt đầu, thế nhưng cả hai đều tự động không nghĩ về sự kiện kia nữa, hiện tại ở chung cũng rất hòa hợp.

Lúc này Diệp Ân không cảm thấy mất tự nhiên. Cô không quay đầu nhìn anh, trong giọng nói tràn đầy tự giễu: “Cái gì của mình thì sẽ luôn là của mình, còn không thì dù cưỡng cầu cũng không có được.”

Diệc Nam nhịn không được cười ra tiếng: “Không nghĩ đến em như vậy mà cũng coi trọng quan niệm về số mệnh.”

Diệp Ân nhún vai không nói nữa. Diệc Nam ở một bên nhìn cô, cô bỗng nhiên lại nói: “Kỳ thực tôi và anh ấy đều rất xấu. Bản chất chúng tôi đều ích kỷ, ai cũng không muốn vì đối phương mà thỏa hiệp, biết rõ cả hai đều không thích hợp với đối phương thế nhưng vẫn luyến tiếc khi buông tay.”

Diệc Nam nhìn môi cô như có như không thoáng chút cô đơn, trong lòng có chút khác thường.

Trước đây anh vẫn cảm thấy giữa Diệp Ân và người kia không có tình yêu, nếu có thì chỉ là cảm giác không cam lòng cùng thói quen hồi bé. Mà giờ khắc này anh bỗng nhiên ý thức được chính mình có lẽ đã đoán sai?

“Vậy tại sao nhớ anh ta đến thế mà không mạnh mẽ lên, cô gái nhỏ… Có một người đàn ông của chính mình để yêu là quan trọng nhất.”

Diệp Ân kinh ngạc nhìn về phía anh: “Không ngờ anh cũng bảo thủ như thế, đàn ông tự tôn đàn bà thì tự ti, tư tưởng cổ hủ.”

Diệc Nam cũng cong con ngươi đen nhánh: “Em không biết mỗi người đàn ông đều rất hoài niệm quá khứ, nhất là những chuyện ba vợ bốn nàng hầu.”

Diệp Ân liếc mắt, người này quả nhiên đủ ngả ngớn, cô xoay người không hề để ý đến anh: “Đừng có đánh đồng tất cả đàn ông như thế, cũng có những người thật sự thành thật.”

“Như bạn trai cũ của em, Mạch Nha?”

“Cút đi.”

Vừa dứt lời, đèn phòng thí nghiệm bỗng nhiên “phụt” một tiếng vụt tắt, không gian rộng lớn trong nháy mắt rơi vào bóng tối, xung quanh một chút ánh sáng sót lại cũng không có.

Có lẽ hết giờ dạy học đã lâu nên tắt đèn. Diệc Nam lo lắng Diệp Ân sẽ sợ, tay ở trong túi sờ cái bật lửa: “Đừng sợ, chỉ là tắt đèn.”

Sau đó Diệp Ân liền bật sáng lên một nguồn sáng ấm áp. Cô nhóc này cầm đèn pin chiếu ánh sáng lên mặt cô lắc lư mấy cái, trong giọng nói tràn đầy đắc ý: “Tôi sớm đã chuẩn bị, hơn nữa tôi cũng không sợ tối.”

Diệc Nam nhìn cô nghịch ngợm lại đơn thuần mỉm cười, không khỏi bật cười: “Cái cô gái này, cùng một chỗ với em chẳng thú vị chút nào?”

Diệp Ân đặt đèn pin ở cằm, ánh đèn từ dưới chiếu lên mặt, lè lưỡi ra làm mặt khủng bố: “Thú vui của tôi sẽ không để anh nhìn thấy, nó chỉ dành cho người đặc biệt.”

Đáy mắt đang cười của Diệc Nam chậm rãi tan đi. Anh ngồi chỗ cũ không nói lời nào.

Diệp Ân cũng cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đứng lên đi tới cửa phòng học kiểm tra: “Lầu thực nghiệm hình như bị khóa.” Nếu như chỉ mình cô ở một chỗ với Bạc Diệc Nam thì rất không thoải mái, nhất là mấy tháng trước bọn họ vừa…

“Ngủ lại nơi này thôi.” Diệc Nam vừa nói vừa chỉnh lại thắt lưng, không nhìn hai tròng mắt kinh ngạc của cô, lười biếng nheo mắt lại, “Không phải lá gan của em rất lớn sao?”

Diệp Ân nắm chặt đèn pin, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cân nhắc một lúc tìm từ rồi mới nói: “Tôi sợ cái gì chứ, phòng giải phẫu tôi cũng từng ở suốt đêm.”

“Em chính là sợ anh?” Diệc Nam hứng thú nhướn hàm dưới, “Nghĩ không ra anh lại có ảnh hưởng lớn với em như vậy.”

Diệp Ân nhướn mày liếc anh một cái, đi tới bên cạnh chỗ đựng đồ dụng cụ, tìm kiếm ở bên trong cả nửa ngày mới lấy ra một cuộn băng dính. Diệc Nam nghi ngờ nhìn cô, sau đó Diệp Ân đem băng dán quấn quanh cái bàn giữa hai người, kéo một đường thẳng tắp .

“…” Diệc Nam không còn gì để nóiì.

Diệp Ân đeo găng tay màu trắng đầu ngón tay gõ cái đường phân cách kia: “Buổi tối không được sang đây, nếu không tôi sẽ dùng dao giải phẫu trực tiếp giải phẫu anh.”

Buổi tối thực nghiệm muộn yên tĩnh đáng sợ, Diệp Ân bận việc của mình, Diệc Nam liền nằm trên bốn cái ghế ngủ, anh cũng không quấy rầy cô. Diệp Ân cảm thấy cảm giác như thế rất tốt. Trước đây chỉ có một mình đôi lúc vẫn thấy sợ, nhất là những lúc bất chợt nghe thấy tiếng động khác thường, khi đó tim lại đập rộn lên.

Hiện tại có người ở cách mình không xa, cảm giác yên ổn làm cho cô cảm thấy kiên định.

Tiến độ thực nghiệm rất nhanh, trời tờ mờ sáng đã hoàn thành. Tâm tình Diệp Ân rất tốt, ngồi trên ghế đánh thức Bạc Diệc Nam: “Này, ăn điểm tâm đi.”

Diệc Nam gối cánh tay nhìn cô một lúc: “Em mời khách.”

“Tôi xuống bếp.” Diệp Ân lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng nõn, lần đầu tiên vui mừng cười với anh như vậy.

Tài nghệ của Diệp Ân rất tốt, ở đất nước xa lạ này Diệc Nam lần đầu tiên ăn đồ ăn có hương vị của bữa sáng, so với Diệp Ân anh lại ăn rất ngon. Anh cúi đầu húp miếng cháo, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Ân trong phòng bếp đến ngây ngốc.

Cô bé trong kí ức đã thực sự trưởng thành, đã hoàn toàn biến thành một cô gái trưởng thành khiến anh phải ngạc nhiên.

Quan hệ của Diệc Nam và Diệp Ân trở nên tốt hơn, mặc dù Diệp Ân vẫn như trước cảm thấy người đàn ông này hoa tâm quá ngoan liệt, thế nhưng nhiều khi lúc anh vô tình bày tỏ một câu nói đối với cô đều có ảnh hưởng. So với cô Diệc Nam lớn hơn một chút, trong sinh hoạt luôn luôn giúp đỡ cô, trừ đôi lúc quấn quít lấy cô đòi ăn cơm.

Lại qua hai tháng, Diệp Ân nói với Diệc Nam cô muốn về nước, đi tìm người con trai kia, cô muốn vì tình yêu mà nỗ lực một lần.

Diệc Nam nhìn bộ dáng khao khát của cô, nói không ra trong lòng cảm thấy gì, chỉ nhếch khóe môi cười, lấy tay xoa xoa đầu cô: “Khi trở về đừng khóc nhè nữa.”

Diệp Ân cười đẩy tay anh ra, cô gái nhỏ chu miệng lên nói: “Chỉ cần tôi bước ra một bước, còn lại chín mươi chín bước anh ấy đều sẽ vì tôi bước đến. Chờ tin tức tốt của tôi đi.”

Diệc Nam nhìn cô, bỗng nhiên nhịn không được cúi người đem cô ôm vào lòng.

Diệp Ân toàn thân đều cứng đờ, đối với cái ôm bất ngờ này có chút mông lung, sau đó Diệc Nam ở bên tai cô thấp giọng nói: “Anh sẽ nhớ em.”

Cho đến khi lên máy bay Diệp Ân vẫn còn suy nghĩ câu nói trầm thấp mơ hồ kia, lúc đó sân bay quá ồn cô cảm giác như mình nghe nhầm. Hơn nữa ý của Diệc Nam có lẽ chỉ dành cho bạn bè mà thôi.

Diệp Ân nghĩ như vậy, trong lòng thấy dễ chịu hơn. Nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Thiệu Y Hàm, hơn nữa người kia sẽ lộ ra bộ dạng kinh ngạc, lòng cô lại nhảy nhót không ngừng.

Diệc Nam chờ Diệp Ân đi thật lâu rồi mới rời sân bay. Loại cảm giác này chưa từng có, nơi nào đó trong lòng cảm thấy vắng vẻ như bị mất một thứ vô cùng quý giá.

Diệc Nam biết điều này thật nguy hiểm, thật lòng yêu một người con gái, nhất định là tự tìm rắc rối. Anh luôn luôn lý trí, ngồi ở trong xe hút thuốc, đem tâm tình của mình phân tích.

Có lẽ đều do đêm đầu tiên kia chi phối? Đàn ông đều có thói hư tật xấu, lần đầu tiên chạm qua phụ nữ tâm tư nhất định bị ảnh hưởng. Phải, nhất định là như vậy!

Diệc Nam hung hăng đập vào cần lái, khởi động xe rời đi. Bạc Diệc Nam biết là nguy hiểm nên tự nhủ với lí trí.

Bạc Diệc Nam giống như trước đây, cùng bạn bè du lịch, cũng từng gửi cho Diệp Ân một tin nhắn, anh không thấy hồi âm liền trực tiếp xóa đi. Loại tâm tình này rất kì lạ giống như một loại tức giận ý tứ.

Cô gái kia cũng quá vô tâm vô phế, cùng một chỗ với bạn trai lại còn muốn tốt đẹp cùng anh? Diệc Nam trực tiếp đưa điện thoại di động tắt máy ném sang bên cạnh, thế nhưng trong lòng sự nôn nóng lại càng lúc càng rõ ràng.

Diệc Nam thậm chí bắt đầu nghĩ, có lẽ anh cũng nên tìm bạn gái, chí ít như vậy cũng sẽ bớt đau lòng chút ít.

Nhưng một tuần sau, ở ngay cửa nhà trọ anh thấy Diệp Ân phong trần mệt mỏi.

Cô ngồi ở trước va li kéo hai má chôn giữa cánh tay, trên người áo khoác còn chưa cởi, cả người đều phủ trong bóng tối hành lang. Diệc Nam đứng trước mặt cô hồi lâu, lấy chân đá cô.

Diệp Ân mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt hình như sung huyết đỏ hồng lên. Trái tim Diệc Nam liền mềm nhũn, chỉ như trước nhẫn nại giả vờ lãnh đạm hỏi: “Có việc?”

Diệp Ân nhìn anh một hồi, môi khẽ giật, rất lâu mới thất tha thất thểu đứng lên, trực tiếp nhào vào ngực anh: “Tôi bị đá rồi, Bạc Diệc Nam —— “

Trên người cô nồng nặc mùi rượu, nồng đến mức khiến mi tâm anh nhíu chặt, cúi đầu nhìn cô siết vạt áo sơ mi trước ngực anh, lại có thể ngủ.

Diệc Nam nhìn kĩ lông mi cô, cánh môi mềm mại đỏ tươi dán tại bộ ngực mình, lại còn ủy khuất hơi nhướn lên, không khỏi bất đắc dĩ bật cười: “Em coi anh làm chốn dung thân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.