Dường như tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, bởi vì giọng của cô
và cậu kết hợp rất hay, như kiểu đã từng tập với nhau rất nhiều lần rồi
vậy. Mặc dù mỗi người ngồi ở một góc phòng, mặc dù từ đầu tới cuối không hề trao nhau ánh mắt, nhưng cô và cậu vẫn phối hợp rất ăn ý.
Mãi tới khi giai điệu cuối cùng kết thúc, vẫn còn nghe thấy tiếng vỗ tay cùng những lời khen ngợi không dứt.
Lý Minh Lượng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cánh tay khoác lên vai
Trình Hạo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô. Nhiếp Lạc Ngôn ngây người
một lúc mới định thần lại, chỉ cảm thấy họng mình khô rát, liền để micro xuống rồi vớ vội lấy cốc nước. Ai ngờ trong lúc vội vàng lại cầm nhầm
cốc của người khác, cũng không biết là cốc của ai nữa, cốc đó có cả bia
lẫn trà. Cô vừa uống một ngụm đã thấy vô cùng khó chịu, mùi vị của cốc
nước kỳ quặc tới mức cô chỉ muốn nôn tại trận. Kết quả là cô vẫn đứng
dậy được và chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng không nôn được, cô chỉ có thể chống hai tay trước bồn rửa tay sáng loáng, rồi chăm chú nhìn mình trong gương.
Thất thường, thất thường hết lần này tới lần khác, chỉ vì người đó.
Cô thật vô dụng, vô dụng tới mức thậm chí đã chia xa lâu như vậy nhưng vẫn nhớ như in lần tự học trong thư viện năm đó.
Bên chiếc bàn gỗ lim màu nâu dài, cô và cậu ngồi đối diện, ánh nắng ấm áp
chiếu vào từ cửa sổ rồi tạo thành những bóng loang lổ rất đẹp trên mặt
đất.
Thực ra thời gian đó, lòng nhiệt tình dành cho việc học tập
của Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng thấp kém, nhưng cô vẫn thích cùng cậu tới thư viện, phần đa là cô chỉ cầm theo một quyển tạp chí đặt trước mặt, còn
bên bàn của cậu là một đống sách vừa dày vừa nặng.
Thỉnh thoảng
ngẩng đầu lên lại có thể nhìn thấy vầng trán rộng của cậu, lúc đó cậu để tóc rất ngắn, càng toát lên vẻ rạng ngời của cơ thể. Dáng vẻ chau mày
đọc sách, dáng vẻ cậu tập trung suy nghĩ, hay dáng vẻ khi cậu thả lỏng
người để nghỉ ngơi… dường như những lúc ấy, luôn có ánh nắng làm rung
động lòng người, trong luồng sáng đó thậm chí còn có thể nhìn thấy những hạt bụi nho nhỏ khẽ bay trong không trung.
Còn cô và cậu lại rơi vào luồng giao thoa ánh sáng làm rung động lòng người đó, mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Cô đã từng ngây thơ mơ tưởng, nếu cả đời được như thế này thì tốt biết mấy.
Chẳng cần làm gì cả, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên là có thể nhìn thấy người đó,
hình bóng ấy mãi mãi lưu giữ trong ánh mắt cô, và cô sẽ mãi mãi có cảm
giác yên tâm và vui vẻ không thể tả xiết.
Nhưng đời người lại rất dài.
Cuối cùng vẫn có thể lưu giữ được, nhưng thứ được lưu giữ chỉ có thể là hồi ức mà thôi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Nhiếp Lạc Ngôn không vội trở về phòng ngay. Dãy
hành lang vòng vèo khúc khuỷu, được xây dựng giống như mê cung, cô rẽ
ngoặt hai lần thì tìm được một đại sảnh vô cùng vắng vẻ, những chiếc sô
pha đặt ở chính giữa không gian chẳng có ai ngồi, còn có các tấm kính
trong suốt càng khiến chỗ này trở nên lạnh lẽo, trống trải.
Cô
ngồi xuống, vì không ăn tối, vừa rồi lại uống quá nhiều bia, nên dạ dày
cô đã có chút khó chịu từ lâu. Cô cứ lặng lẽ ngồi dựa vào ghế sô pha,
sau đó nghe thấy âm thanh vọng tới từ một số căn phòng nào đó.
Có lẽ do cửa phòng đó đóng không kín, nên tiếng hát bên trong truyền ra từ khe hở, kết hợp với tiếng huyên náo bên trong, vô tình khiến âm thanh
trở nên uyển chuyển dễ nghe. Một cô bắt chước giọng hát của Vương Phi:
“… Có lẽ yêu anh và nỗi nhớ anh còn nhiều hơn những lần được nhìn thấy
anh. Có lẽ thích anh, tưởng tượng về anh còn nhiều hơn những lần có được anh…”.
Một giọng ca trong trẻo, kỳ ảo, thực ra rất giống với giọng Vương Phi.
Tới khi tiếng hát dừng hẳn, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn ngồi nguyên như cũ, lưng dựa vào ghế sô pha ấm áp, mềm mại, mắt nhắm nghiền như thể đang đắm chìm
trong giai điệu du dương kia. Cô từng có một thời rất thích vị Thiên hậu Hoa ngữ này, gần như tất cả những bài hát của cô ấy cô đều có thể hát
được, đương nhiên cũng có cả bài hát trên. Nhưng cô không thích bài hát
ấy lắm, có lẽ do giai điệu, cũng có thể do một vài nguyên nhân khác, tóm lại là không thích. Nhưng mãi tới hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra ca
từ của bài hát này lại hay đến thế… yêu anh và nỗi nhớ anh còn nhiều hơn những lần được nhìn thấy anh… một tâm trạng trăn trở, thật phức tạp
biết bao.
Đang thầm nhẩm theo lời bài hát trên thì đột nhiên cảm
thấy có ai đó đang ở rất gần, may mà cô chưa say, cô lập tức mở choàng
mắt thì trước mặt đã là một khuôn mặt to tướng.
Cô sợ hết hồn, hơi rượu bỗng phả ra nồng nặc: “Trùng hợp thật đấy…”.
“Em cũng tới đây chơi sao?” Người đàn ông đó bước loạng choạng rồi ngồi xuống cạnh cô.
Nhiếp Lạc Ngôn lập tức đứng lên, nét mặt sợ hãi như thể đang tránh bệnh dịch, cô gạt mạnh cánh tay đang hướng về phía mình, rồi nghiêm giọng quát:
“Hồng tiên sinh, xin ông hãy tự trọng”.
“… Trọng cái gì mà
trọng?” Đối phương rõ ràng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa say, đầu ngoẹo sang bên, đến cả ánh mắt nhìn người khác cũng vẩn đục, thế mà vẫn nhớ
việc chọc ghẹo đàn bà, ông ta thừa thế định kéo tay cô.
Trong
tình hình này có nói nhiều cũng vô ích, cảnh tượng lúc ăn cơm trong nhà
hàng vào buổi trưa lại tái hiện trong đầu, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy vô
cùng ghê tởm, liền hất mạnh tay lão ta ra rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng lão ta không bỏ qua, lập tức đuổi theo, rõ ràng là bước đi xiêu vẹo
nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ mới hai, ba bước đã ở ngay sau Nhiếp Lạc Ngôn rồi giơ tay túm lấy áo cô.
“Đi… uống một ly với anh!”, lão lè nhè.
Nhiếp Lạc Ngôn bị đẩy mạnh vào tường, còn chưa kịp cự tuyệt thì đã nghe thấy
một giọng nói quát vọng tới từ phía sau: “Buông cô ấy ra!”.
Dường như cùng thời điểm đó, bóng đen kia xông tới với tốc độ nhanh như chớp, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ thấy mọi thứ trước mặt nhòe đi, thậm chí còn chẳng
nhìn rõ nữa, lão khách hàng đang ép vào người cô đã bị kéo ra, lực kéo
rất mạnh nên ngay cả cô cũng bị liên lụy, thuận thế ngã lảo đảo sang
bên.
Tới khi đứng vững, Nhiếp Lạc Ngôn mới nhận ra, đó là Trình Hạo! Đúng là Trình Hạo!
Cô không biết tại sao cậu lại đột ngột xuất hiện, cũng không biết cậu xuất hiện từ lúc nào, điều duy nhất cô biết là cậu đang nắm cổ áo lão Hồng,
dùng đầu gối và cùi chỏ đè chặt lão nửa tỉnh nửa say kia vào tường,
tiếng va chạm rất to, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng “hự”. Hai
người họ đứng cách cô một khoảng, nhưng nhờ ánh sáng của đèn điện, cô
vẫn có thể nhìn rõ vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong bộ dạng thế này, nét mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại hừng hực lửa giận, vô cùng đáng sợ.
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự có chút sợ hãi, sợ hai người đàn ông kia sẽ đánh nhau
mà không ai có thể can ngăn. Cô đứng ngây ra tại đó không biết nên làm
gì, chút men rượu đã biến mất từ lâu, cô nghe thấy Trình Hạo nói: “Đặt
tay cẩn thận cho tôi”.
Có lẽ quá hoảng sợ vì biến cố bất ngờ, nên lão Hồng giờ đã tỉnh táo hơn đôi chút, lão sững sờ một chút mới ngộ ra
là phải đấu lại. Lão nghiêng người sang một bên, rồi dùng tay đẩy mạnh
Trình Hạo, nghiến răng tức giận: “Sao hả? Thằng nhãi mày muốn đánh nhau
phải không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác nín thở, Trình Hạo đã vung tay về phía lão Hồng.
Cô chỉ biết hét lên một tiếng theo bản năng, cậu và lão già kia đã quấn
lấy nhau đánh trả, cô hoang mang lo sợ, lát sau mới chạy đi tìm người
tới giúp.
Trên đường chạy về, trong lòng cô chỉ có môi một ý
nghĩ: Không thể để Trình Hạo gặp nguy hiểm, bất luận thế nào cũng phải
gọi được đám Lý Minh Lượng tới trước khi bạn bè của lão già kia tới.
Nhưng tới lúc đám Lý Minh Lượng tới nơi thì Trình Hạo và lão Hồng đã bị nhân
viên nhà hàng tách ra, mỗi người đứng một bên, người nào người nấy thở
phì phò, hằn học nhìn đối phương.
Nhiếp Lạc Ngôn mới chạy được
hai bước về phía trước thì đột nhiên dừng lại, khóe môi động đậy, cuối
cùng dè dặt hỏi: “Cậu không sao chứ?”.
Cô nhìn anh chàng tuấn tú
dưới ánh đèn, chắc là cậu đã vứt áo khoác ở phòng hát, lúc đi ra chỉ mặc mỗi chiếc áo phông mỏng, trên cổ và vạt áo còn rõ vết tích của cuộc va
chạm, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, nhưng dường như các phần khác trên cơ
thể đều không việc gì, nghe thấy tiếng cô, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng
vào mắt cô, khẽ lắc đầu.
Lòng cô bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Tuy nói rằng tận mắt chứng kiến, nhưng lúc này câu nói đảm bảo của cậu dường như còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Sau một hồi hòa giải, đến cả phó phụ trách nhà hàng cũng phải xuất hiện thì mọi chuyện mới êm xuôi, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Chung quy lại thì Nhiếp Lạc Ngôn là người gặp rắc rối đầu tiên, sau đó Trình Hạo
mới ra tay đánh người, hơn nữa lúc này lão Hồng đã gần tỉnh rượu, có lẽ
lão ta nghĩ tới vấn đề thể diện, chỉ xoa xoa lên khóe miệng đã sưng vù
của mình, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cuối cùng cũng gằn giọng dọa nạt: “Nhóc con, cứ chờ đấy!”, sau đó bỏ đi cùng đám bạn nhậu của
mình.
Một cuộc tụ tập vui vẻ cuối cùng lại dẫn tới kết cục thế
này khiến Nhiếp Lạc Ngôn không giấu nổi sự áy náy, nói với Lý Minh
Lượng: “Xin lỗi vì đã khiến cậu mất hứng”.
“Nói thế làm gì!” Lý Minh Lượng nhìn cô, hỏi: “Lão già đó chưa làm gì cậu chứ?”.
“Chưa.”
“Thế thì tốt.” Anh chàng vỗ mạnh vào vai Trình Hạo, nói với cậu bằng ngữ
điệu thoải mái: “Mình biết cậu sẽ không thiệt đâu, nhưng tại sao lại
không gọi mình một tiếng để mình cùng tham gia việc đánh lộn hay ho này
chứ, thật chẳng đáng mặt anh em chút nào!”.
Cậu bạn đứng bên cạnh lại cướp lời Trình Hạo, cười đùa: “Anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân trong thời khắc nguy nan, chỉ cần một người là đủ rồi, nhiều người thì còn có ý nghĩ gì nữa”.
Lý Minh Lượng lườm cậu ta một cái, “Mình ngứa
tay không được sao? Khi xưa trường quản nghiêm quá, học sinh đánh lộn
đều bị đuổi học, đến mức có nhiều đứa thấy cảnh bất bình nhìn ngứa mắt
không chịu nổi nhưng chỉ biết ngậm ngùi không có cách gì để ra tay anh
hùng được”.
Nhiếp Lạc Ngôn mặc dù vẫn còn chút sợ hãi với sự việc vừa rồi, nhưng khi nghe cậu ta nói vậy, tự dưng cô thấy trong lòng nhẹ
bẫng, bật cười: “Cậu tưởng cậu là xã hội đen à? Sao lại bạo lực như vậy
chứ? Thế mà trước đây mình lại không phát hiện ra đấy”.
Rõ ràng
chỉ là câu nói đùa, nhưng sắc mặt Lý Minh Lượng lại xấu đi trông thấy,
dường như muốn phản bác cô nên cậu nói: “Cậu thì hiểu cái quái gì, đây
là bản tính của đàn ông. Trước đây đã bao giờ cậu thấy Trình Hạo đánh
nhau chưa? Hôm nay chẳng phải cậu đã được mở rộng tầm mắt rồi đấy
thôi?”.
Cô bỗng im lặng.
Cậu ấy nói đúng, hôm nay cô thật
sự ngỡ ngàng, chàng thiếu niên lúc nào cũng trầm mặc, ôn hòa trong ký ức của cô, dù thế nào cũng không thể tìm được đặc điểm chung với người đàn ông mạnh mẽ, xốc nổi ban nãy.
Giây phút cậu kéo lão Hồng ép vào tường, cô sợ tới mức gần như đờ đẫn, tưởng rằng trước mặt mình là người xa lạ.
Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi suy nghĩ, cũng có thể trước đây cô không hiểu cậu.
Các nam sinh có mặt tại hiện trường tự giác phân công công việc, chia nhau
đưa mấy bạn nữ về nhà, Nhiếp Lạc Ngôn vốn định nói, chỗ cô ở cách đây
không xa lắm, không cần bố trí người đưa về, nhưng kết quả thì Lý Minh
Lượng đã đề nghị trước: “Hôm nay mình hơi say, thôi thì sứ giả bảo vệ
hoa khôi sẽ để cho anh hùng dũng cảm cứu mỹ nhân ban nãy đảm nhiệm vậy”.
Chỉ một câu nói đã đẩy cô cho Trình Hạo, ai ngờ Trình Hạo từ khi rời khỏi
phòng hát luôn trầm mặc lúc này lại gật đầu đáp: “Được”, sau đó không
cho cô có cơ hội từ chối cậu đi thẳng ra mở cửa xe, rồi quay ra nhìn cô: “Đi thôi”.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, cuối cùng cô cũng quyết định lên xe của cậu.
Xe cậu rất mới, có lẽ mua cách đây không lâu, quả nhiên lúc cô cúi đầu
thắt dây an toàn thì nghe thấy Trình Hạo nói: “Mình thi lấy bằng từ lúc
học năm thứ nhất nghiên cứu sinh, đợi bao nhiêu năm như vậy giờ mới được dùng”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngẩng đầu “ừ” một tiếng, thực ra cô không
biết nên tiếp lời thế nào, bởi thời gian đó cô hoàn toàn không tham dự
vào cuộc sống của cậu, sau khi tốt nghiệp, hai người giống như sống ở
hai thế giới khác nhau vậy.
Vì nhà cô rất gần quán karaoke, nên
rất nhanh sau đó xe cậu đã tới gần khu nhà cô ở, do đoạn đường đó vẫn
đang được sửa nên xe không vào được, thế là hai người xuống xe đi bộ.
Lúc này cô mới hỏi: “Cậu thực sự không bị thương đấy chứ?”.
Cậu
vẫn đang đút tay trong túi quần, một lúc sau mới quay lại nhìn cô, đáp:
“Không”. Trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào, chỉ có
đôi mày là khẽ chau lại, “Cậu quen người đó à?”.
“Chỉ là một
khách hàng thôi, lúc trưa còn cùng ngồi ăn và bàn chuyện công việc.” Cô
cũng không muốn kể quá nhiều chuyện cho cậu biết, nên tìm đại một lý do
để nói giúp lão Hồng: “Chắc ông ta uống say nên cứ muốn kéo mình đi uống cùng”.
“Bình thường cậu thường xuyên tiếp xúc với những người như vậy sao?”
Nhiếp Lạc Ngôn sững người, bởi nhờ ánh đèn đường cô nhìn thấy thần sắc của
cậu, dường như có chút trầm tư, thậm chí cả đường nét trên gương mặt
nghiêng của cậu cũng khẽ cau lại, rất giống với biểu hiện của Giang Dục
Phong trong khoảnh khắc nào đó.
“Không”, cô khẽ cười, “Hôm nay là ngoại lệ. Bình thường thì những khách hàng giao tiếp với mình đều có tố chất tốt, rất có ý và tôn trọng người khác”.
Cậu lại nghiêm mặt, không nói thêm lời nào nữa, cũng không biết có nghe những lời cô nói không.
Tới tòa nhà chung cư, cô dừng lại rồi nói: “Tới nơi rồi”.
Cậu đột nhiên lên tiếng: “Nếu lần sau lại gặp trường hợp như vậy thì làm sao?”.
Cô nhất thời không hiểu: “Gì cơ?”.
Cậu chỉ khẽ mấp máy khóe môi, rồi đột nhiên giơ tay gạt lọn tóc đang buông xõa trên má cô sang một bên.
Gió đêm khá to, cô có thói quen thả tóc, nên thường xuyên có những lọn tóc
mềm nhẹ nhàng bay trong gió, cô đã quen như vậy lâu rồi, vì thế hoàn
toàn bất ngờ khi cậu bỗng dưng có hành động như vậy.
Trình Hạo dường như cũng sững người, ngón tay cậu dừng lại bên tai cô hồi lầu.
Thực ra lúc trước cậu cảm thấy âm thanh trong phòng hát quá ồn ào, không khí lại bức bối nên chỉ muốn ra ngoài cho thoáng khí, kết quả không ngờ lại gặp cảnh cô bị người khác quấy rầy.
Thời khắc ấy, dường như chẳng nghĩ ngợi gì, mà cũng chẳng kịp nghĩ, cơ thể đã mặc nhiên chỉ huy cậu thừa thắng xông lên.
Nhưng đã bao lâu rồi cậu chưa gây gổ đánh lộn?
Chỉ nhớ lần cuối cùng cậu đánh nhau là vào học kỳ một năm lớp Mười hai, đó
đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi. Lần đó cậu đánh nhau với một
nam sinh khác, hai người làm đổ mấy chiếc ghế, cuối cùng lăn xuống nền
xi măng ở ngay dưới dãy ghế cuối lớp học, nhưng vẫn không chịu buông
tay. Cuối cùng thầy giáo vội vàng đi tới, tách hai người ra, sau đó yêu
cầu cả hai tới văn phòng nghe mắng và viết bản kiểm điểm. Trán cậu bị
trầy xước, đối phương thì mặt mũi bầm tím, khạc ra toàn là máu, rụng một chiếc răng, hai người cùng đứng cạnh tường, cảnh tượng vô cùng thảm
hại.
Sự việc lần đó có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, bởi nó xảy ra ở lớp chọn thuộc trường trọng điểm của toàn tỉnh nên đã mang tới nỗi sỉ nhục lớn đối với lớp học cũng như danh tiếng của trường. Cuối cùng
bố của cậu phải đích thân tới trường mới có thể dẹp yên được chuyện này, cậu và cậu nam sinh kia bị ghi tội đồng thời còn bị đưa ra phê bình
trong cuộc họp sáng toàn trường để răn đe các thiếu niên khác.
Sau này cậu không còn đánh nhau với ai nữa. Chẳng bởi lý do nào khác, chỉ
vì trong bệnh viện có một người vừa nhìn thấy dải băng gạc trên trán cậu thì lập tức nước mắt trào dâng trong đôi mắt đẹp rồi tuôn rơi lã chã,
cô ấy đã nói vói cậu bằng giọng khẩn cầu: “Sau này có thể đừng làm như
vậy được không? Mình rất sợ…”.
Trình Hạo nhìn hai dòng nước mắt
của cô, nước mắt của nữ sinh mười lăm tuổi, trái tim cậu bỗng xốn xang,
cuối cùng cậu trịnh trọng gật đầu nói: “Được”.
Có lẽ vì bản thân
đã từng hứa như vậy, nên sau này dù xảy ra những chuyện không vui với
người khác, Trình Hạo cũng không bao giờ động thủ. Bởi cậu biết, lúc đó
cô không chỉ sợ hãi mà thực ra còn rất lo lắng cho cậu, hơn nữa cậu
không muốn cô lo lắng, nên lúc nào cũng nhớ tới lời mình đã hứa.
Nhưng hôm nay, cậu đã làm trái lại lời hứa năm đó.
Ngón tay Trình Hạo vẫn dừng lại trên không, mắt cậu ảm đạm như biển xanh trước cơn giông bão.
Nhưng tâm tư nhanh chóng bị gián đoạn, cậu nghe thấy người con gái trước mặt nói: “Cậu chảy máu rồi?”.
Dường như tới lúc này Trình Hạo mới định thần lại, Nhiếp Lạc Ngôn đã nắm lấy
ngón tay cậu, chỉ nhìn thấy trên cổ tay có hai, ba đường xước dài, sâu,
máu chảy ra đã đông lại thành màu đỏ sẫm, nhìn mà thấy sợ.
“Không sao đâu.” Có vẻ Trình Hạo cũng vừa phát hiện ra, cậu khẽ chau mày nhớ lại, rồi nói: “Chắc là bị móng tay cào rách”.
“… Một người đàn ông lớn tuổi mà lại để móng tay dài như vậy”, Nhiếp Lạc
Ngôn cảm thấy vô cùng khinh bỉ lão Hồng ấy, cô nói tiếp: “Lên nhà đi,
mình giúp cậu rửa vết thương”.
Thực ra vết thương nhẹ thế này,
chỉ cần vài hôm sẽ tự khỏi, thậm chí đến cả sẹo cũng chẳng có, nhưng lúc này ngón tay cô đang đan xen trong tay cậu, có lẽ do cả hai đã ở bên
ngoài quá lâu nên da hơi lạnh, nhưng vẫn có cảm giác mềm mại khác
thường.
Cô nhìn cậu, khuôn mặt đẹp đẽ khẽ ngước lên, mắt cô sáng long lanh như thể hàng nghìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Cậu bất giác thấy trái tim rung động.
Thực ra, đây không phải lần rung động đầu tiên, cậu cũng quên mất là bao lâu về trước, có lẽ là lần họ đi trên đường từ thư viện về ký túc xá, hoặc
cũng có thể là lần cô say mê kéo đàn violon ở giữa hội trường… Nhưng lần này, lại là lần đầu tiên cậu không thể khống chế được bản thân.
Mỗi lần Trình Hạo phả ra hơi thở là lại có luồng hơi trắng ngưng tụ trong
màn đêm giá lạnh, cậu khẽ cười, nói: “Ừm”. Cậu xoay cổ tay, các ngón tay khẽ nắm lại, rồi nắm lấy tay cô.
Cậu kéo cô đi.
Vì là khu chung cư kiểu cũ, cao không quá bảy tầng, nên không có thang máy. Trên
đường lên, đèn cảm ứng giữa các tầng bị cháy hỏng một vài bóng, nên có
những đoạn cầu thang tối om.
Tay cô vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cậu, không động đậy, một chút cũng không.
Không ai lên tiếng như thế họ đã ngầm hẹn với nhau, dáng vẻ điềm nhiên như
không có chuyện gì, ngoài tiếng bước chân, chỉ có thể nghe thấy hơi thở
khẽ tan vào nhau trong bóng tối.
Cuối cùng đã vào tới nhà, cô tìm trong hộp thuốc gia đình, may mà còn sót lại nửa lọ thuốc sát trùng,
trước khi xoa cho cậu cô khẽ nhắc: “Sẽ hơi đau đấy!”.
Cậu cúi xuống, khóe môi khẽ nhếch cười.
“Cười gì vậy?”
“Không có gì”, cậu rất thật thà, không nói thêm gì nữa, mặc cho cô rửa vết thương rồi bôi thuốc và cuối cùng băng lại.
Thành công rồi! Dường như Nhiếp Lạc Ngôn hơi đắc ý, bởi từ trước tới giờ cô
chưa từng làm như vậy, trước đây khi ở cùng Giang Dục Phong, hình như cô luôn là người bị thương, và Giang Dục Phong luôn chê cô là người hậu
đậu.
Cô quỳ trên sàn nhà thu dọn hộp thuốc, Trình Hạo nói: “Muộn quá rồi, mình nên về thôi”.
“Ừm, mình tiễn cậu.”
Cô đứng dậy mở cửa cho Trình Hạo, nhưng đi tới cửa lại hỏi: “Mai là thứ
Bảy, buổi sáng có tiệc nướng, nếu cậu rảnh thì tham gia cùng mình nhé?”.
Nghĩ một lát, cậu đáp: “Được”, sắc mặt lần đầu tiên dịu dàng như đám mây mềm mại nhất trên bầu trời, cậu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nghỉ sớm đi”.
Cô hơi sững người, bàn tay lúc trước bị cậu kéo khẽ nắm lại, đầu ngón tay
áp sát lòng bàn tay, chỗ nào cũng ấm áp, hồi lâu sau cô mới dựa vào cửa, cười nói: “Cậu cũng vậy”.
Buổi tiệc nướng vào thứ Bảy là do
Nhiếp Chi và bạn trai tổ chức, không biết bạn trai của cô nàng mượn được ai căn biệt thự có vườn hoa và hồ bơi ngoài trời, nên mời cả đám thanh
niên tới mở tiệc.
“Chị, chị thấy anh ấy thế nào?” Nhiếp Chi vừa uống nước dừa vừa xích lại hỏi.
Cậu thanh niên cao to đang bận bịu bên giá nướng đồ cách đó không xa, mặc
dù đang là mùa đông nhưng tay áo bộ đồ thể thao vẫn được xắn lên rất
cao, gương mặt cậu lấp ló sau làn khói trắng. Nhiếp Lạc Ngôn nhìn về
phía đó, gật đầu khen: “Ổn đấy. Có thể mời nhiều bạn thế này, chứng tỏ
các quan hệ rất tốt; dáng người cao to, khỏe mạnh, nhìn là biết thuộc
dạng thích vận động; hơn nữa, người ta cũng cần cù, tỉ mỉ, chị thấy đến
cả đồ uống của bọn mình cũng do cậu ta tự tay rót rồi bưng tới. Người
như thế, ai mà không hài lòng cơ chứ?”.
Nhiếp Chi nghe xong hai mắt sáng bừng: “Thật hả chị? Chị thực sự nghĩ như vậy sao? Chị có nghĩ là bố mẹ em sẽ đồng ý không?”.
“Đồng ý gì chứ? Qua lại, hay là kết hôn?”
“Ôi dào”, cảm giác mình đang bị trêu chọc, Nhiếp Chi bất giác thở dài,
“Đương nhiên là qua lại thôi! Nếu em bỗng nhiên dẫn anh ấy về nhà, không chừng còn dọa cho bố mẹ em phát khiếp ấy chứ”.
Nhiếp Lạc Ngôn
chau mày như thể suy nghĩ một lát, mói gật đầu nói: “Đúng đấy”, rồi cười phá lên, “Nếu em thẳng thắn kể hết các mối tình trước đây của mình, chị nghĩ là hiệu quả kinh hãi sẽ càng rõ rệt”.
Nhiếp Chi tức tới mức thớ dồn: “Em thì nói chuyện nghiêm túc với chị, chị lại lấy em ra làm
trò cười sao?”, vừa dứt lời, ánh mắt liền dừng lại ở phía sau Nhiếp Lạc
Ngôn, “Thế anh chàng đẹp trai kia là ai?”.
Biết tỏng cô nàng muốn ám chỉ ai, Nhiếp Lạc Ngôn chẳng thèm quay đầu lại, vẫn cắm cúi ăn đĩa
cánh gà, trả lời qua quýt: “Bạn hồi đại học”.
“Chỉ đơn giản là bạn học thôi sao?”, cô nàng Nhiếp Chi thắc mắc.
“Đi, đi, đi.” Nhiếp Lạc Ngôn đặt đĩa xuống bàn rồi đẩy cô nàng bằng bàn tay
đầy dầu mỡ của mình. “Đi chơi với Ninh Song Song đi! Hôm ăn KFC chẳng
phải hai bọn em vừa gặp đã như quen thân từ lâu đó sao? Mau đi đi, đừng
hỏi lung tung nữa, đồ lắm chuyện!”
Nhiếp Lạc Ngôn phải khó khăn
lắm mới đuổi được Nhiếp Chi đi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập
tức có người từ bên cạnh đưa cho một khăn giấy.
“Ở đâu ra mà cậu quen biết nhiều bạn nhỏ như vậy thế?”, Trình Hạo cười hỏi.
Nhiếp Lạc Ngôn nhìn xung quanh, quả thực trên thảm cỏ vườn hoa đều là những
sinh viên mười tám, mười chín tuổi, nhưng cô vẫn nghiêng mặt hỏi lại: “Ừ đấy, cậu thì già lắm sao?”.
Trình Hạo không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn vào gương mặt Nhiếp Lạc Ngôn, sau đó đột nhiên giơ một ngón tay ra khẽ quệt bên khóe miệng cô. Cô sững người, còn cậu cho cô xem vết tương trên ngón tay mình, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Hiển nhiên rồi, cậu thì vẫn giống như trẻ con ấy”.
“Cái này gọi là diễn xuất tự nhiên”, cô cướp lời cậu, đôi mắt long lanh không giấu nổi ý cười.
“Cậu nói xem, họ đang nói chuyện gì mà cười vui như vậy nhỉ?”, cách đó không xa lắm, Ninh Song Song cũng mặc bộ thể thao đang đứng bên vỉ nướng hỏi.
Nhiếp Chi đang học cách nướng thịt bò xiên thế nào để thịt vừa thơm vừa mềm,
chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Nói chuyện yêu đương chứ sao”.
“Đó là bạn trai mới của chị Lạc Ngôn sao?”
“Cậu thấy thế nào?”
“Mình thấy giống lắm”, Ninh Song Song như sực nghĩ ra điều gì, vội vàng kéo
khóa ba lô, vừa nhanh chóng tìm điện thoại vừa lẩm bẩm: “Không những
giống mà còn rất giống nữa kìa…”
“Hả? Cậu đang nói gì thế?” Nhiếp Chi hơi khó hiểu, khi quyết định tạm thời rời bỏ vai diễn “bà nội trợ
đảm đang” thì đã thấy Ninh Song Song bắt đầu gọi điện.
Cô nàng huých cùi chỏ vào nam sinh bên cạnh, “Vừa rồi anh có nghe thấy không, cô ấy nói cái gì mà rất giống?”.
Kết quả là lập tức bị anh chàng gõ vào đầu một cái, “Em tưởng anh cũng tò
mò như em sao? Chủ đề của bọn con gái các em, anh thực sự chẳng có hứng
nghe”.
“Không nghe thấy thì bảo là không nghe thấy, lại còn mượn
cớ.” Cô nàng hậm hực bĩu môi, còn chẳng thèm cởi tạp dề, bưng luôn đĩa
thành phẩm mình vừa nướng xong ngúng nguẩy bỏ đi.
Đây là món có
thể ăn được do đại tiểu thư Nhiếp Chi lần đầu tiên tự tay làm ra, đương
nhiên cô nàng rất có cảm giác thành công, liền xoay chiếc đĩa một vòng,
cuối cùng bưng tới trước mặt Nhiếp Lạc Ngôn.
“Xiên cuối cùng rồi
đấy”, cô nàng đẩy chiếc đĩa tới, nhưng lại nói với chàng trai đứng bên
cạnh Nhiếp Lạc Ngôn: “Anh có muốn nếm một chút không?”.
Trình Hạo khẽ cười: “Có”.
Nhiếp Lạc Ngôn thắc mắc: “Thế phần của chị đâu?”
“Hết rồi”, Nhiếp Chi thản nhiên nói, “Người đẹp trai luôn được hưởng quyền ưu tiên ở chỗ em”.
Nhiếp Lạc Ngôn lại hỏi: “Thế này có thể coi là trọng sắc khinh bạn không vậy?”.
“Vậy hai anh chị cứ trốn ở góc tường nói chuyện với nhau, không thèm đếm xỉa tới bọn em, thì coi là thế nào?”
“Thứ nhất, bọn chị đứng một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không trốn
tránh. Thứ hai,” Nhiếp Lạc Ngôn quay đầu nhìn sang bên cạnh, rồi đẩy
toàn bộ trách nhiệm cho Trình Hạo, “Có người nói bọn em là lũ bạn nhỏ,
có lẽ anh ấy cảm thấy không thể tìm được tiếng nói chung với đám bạn nhỏ này”.
Sau lưng là những khóm hoa chi nở rộ trong mùa đông, bên
cạnh là hồ nước xanh như ngọc, cô đứng ở một góc vườn hoa, nụ cười có
chút gì đó hơi gian giảo nhưng lại vô cùng quyến rũ, khóe môi cong mềm
mại, dường như ánh nắng nhợt nhạt cũng trở nên tràn đầy sức sống. Đến
nỗi sau khi Trình Hạo cúi đầu nhìn thấy, anh cũng quên mất việc phải
phản bác lại Nhiếp Lạc Ngôn.
Nhiếp Chi không phục, nheo mắt cố ý hỏi: “Ai là bạn nhỏ? Anh chàng đẹp trai này, lẽ nào anh kỳ thị thanh niên trẻ bọn em?”.
“Đương nhiên không phải vậy. Hâm mộ các em còn chẳng kịp nữa là, nào dám kỳ thị gì đâu?”
Dáng vẻ của anh rất chân thành, như thể sợ cô nàng thực sự hiểu nhầm mà nổi
giận, Nhiếp Chi thấy vậy bất giác cười khì, “Thế còn tạm chấp nhận!”,
bỗng lại quay sang hỏi: “Chị, chị cảm thấy không gian ở đây thế nào?”.
“Ánh mặt trời, thảm cỏ, tiệc tự chọn, còn có bạn bè thân nữa. Đám cưới của
người nước ngoài phần lớn đều thế này, quả thực rất lãng mạn.”
Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên thấy buồn cười trước cảm xúc dâng trào của cô nàng
tinh nghịch này, liền trêu đùa: “Sao thế, em cũng muốn kết hôn rồi à?”.
Không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, Nhiếp Chi tiếp tục mơ mộng: “Nếu có thêm một nhóm nhạc biểu diễn, thì sẽ thú vị hơn”.
“Nhóm nhạc gì? Linh Điểm hay Hoa Nhi?”
Cô nàng nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, “Đơn giản một chút đi, chị độc tấu một đoạn
violon là được rồi”, lại quay ra nói với Trình Hạo: “Trình độ kéo violon của chị Lạc Ngôn đạt tới mức chuyên nghiệp, anh đã bao giờ được nghe
chưa?”.
Trình Hạo chưa kịp trả lời, Nhiếp Lạc Ngôn đã nhanh nhảu: “Làm gì mà đạt tới mức chuyên nghiệp! Lâu lắm không động tới, trên hộp
đàn đã bị phủ một lớp bụi dày”.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt Trình Hạo dường như có chút tái nhợt, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn không hề chú ý, cô chỉ chỉ vào anh, tiếp tục nói: “Nói về nhạc khí, cậu ấy mới là
cao thủ piano”. Trong ấn tượng của cô, cậu chắc phải đạt cấp Tám về đánh đàn piano, khi xưa lúc hỏi về điều này, cậu chỉ biết trả lời: “Từ nhỏ
đã bị ép luyện đàn nên chẳng có cách nào khác”.
Nhưng cô luôn cảm thấy như vậy là điều rất tốt, dáng đánh đàn của cậu thật đẹp, cậu chỉ
khẽ cúi đầu, những lọn tóc mai đã xõa xuống, nhìn dáng vẻ như không để ý tới bất kỳ điều gì xung quanh, mười đầu ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, thu hút mọi nguồn sáng xung quanh, rất giống
với một hoàng tử nho nhã.
Nhiếp Lạc Ngôn đã từng gặp rất nhiều nam sinh chơi các loại nhạc khí khác nhau, nhưng luôn cảm thấy họ chơi không hay bằng cậu.
Nhiếp Chi tò mò: “Thật chứ?”. Cô nàng đang định mời Trình Hạo hôm khác có cơ
hội thì biểu diễn một đoạn, nào ngờ cậu đưa tay lên xem đồng hồ, tiếp đó xin lỗi: “Vừa nghĩ ra là lát nữa bận câu chuyện, mình đi trước nhé!”.
Lúc nói, cậu không hề nhìn về hướng Lạc Ngôn, chỉ gật đầu với Nhiếp Chi, sau đó rảo bước về phía cửa đại sảnh.
Nhiếp Lạc Ngôn hơi sững sờ, rồi nhanh chóng đuổi theo, “Mình cứ tưởng cả ngày hôm nay cậu rảnh cơ đấy”.
“Đã hẹn với người ta đi ăn trưa, mình quên mất.”
“Chờ một chút, áo khoác của cậu.” Cô lấy chiếc áo khoác từ giá treo quần áo
rồi đưa cho cậu. Cậu nói: “Cảm ơn”. Ngón tay của hai người vô tình chạm
vào nhau, nhưng cậu vẫn thản nhiên quay người mặc áo, sau đó đẩy cửa đi
ra.
Nhiếp Lạc Ngôn một mình trở lại vườn hoa.
Cách đó xa xa, ánh nắng xuyên qua tầng mây cao rồi chiếu xuống mặt đất.
Cô có cảm giác không đúng, nhưng lại không thể nói được rốt cuộc điểm nào không đúng.
Đúng vậy, chỉ là có chút thân thiết, có thể người khác không nhận ra, cũng
có thể căn bản họ không được chú ý. Nhưng cô vẫn ngốc nghếch như thế,
vẫn ngây thơ cho rằng điều này đồng nghĩa với việc một vài sự việc sắp
xảy ra và sắp bắt đầu.
Trái tim cô xao xuyến, tối qua sau khi
tiễn cậu về, vừa đóng cửa, cô thậm chí vẫn còn cảm giác trên ngón tay
mình lưu lại hơi ấm và hơi thở của cậu. Thực ra, cô sớm đã qua độ tuổi
mơ mộng hão huyền, nhưng hơi ấm nhỏ nhoi này vẫn khiến tim cô loạn nhịp, giống như đứa trẻ bất ngờ có được viên kẹo, chỉ là một chút cảm giác
ngọt ngào nhưng cũng đủ để níu giữ niềm vui trong một khoảng thời gian.
Nhưng vừa rồi bỗng nhiên cậu vội vàng từ biệt, tuy lý do chính đáng nhưng cô không tin.
Khoảnh khắc đưa áo khoác cho cậu tựa như ảo giác, dường như cậu lại trở thành
Trình Hạo lúc gần lúc xa của bao nhiêu năm về trước, luôn nói với cô
những lời khách sáo.
Còn cô, thậm chí còn không biết rốt cuộc đã sai ở điểm nào, hoặc cũng có thể, mọi thứ tối qua chỉ là ảo giác của cô?