Đóng cửa sổ, điều hòa lại bật, trong phòng rất ấm, chỉ cần mặc một chiếc áo cũng không cảm thấy lạnh nhưng cô vẫn đẩy anh ra. Cuối cùng anh hơi
mất kiên nhẫn vì sự lắm điều của cô, liền nheo mắt nhìn cô hỏi: “Lại thế nào nữa đây?”.
“Lên giường mà ngủ. Như vậy sẽ không sợ cảm lạnh…”
Nhiếp Lạc Ngôn vừa dứt lời, anh đã nắm lấy tay vịn ghế sô pha đứng dậy, đi ngang qua cô rồi nằm lên giường.
“… Em bảo anh về giường của mình mà ngủ.” Nhiếp Lạc Ngôn bất giác ngây
người, lòng thầm nghĩ, sao anh ta lại tự tiện vậy chứ? Nhưng cô chẳng có cách nào khác, bởi anh đã ngủ rồi, nằm dang tay dang chân, đến cả chăn
cũng chẳng thèm đắp nữa, cũng có thể anh chàng lười động chân động tay
cũng nên.
Cô thở dài, vừa bước tới chỗ anh, vừa làu bàu: “Em thực sự trở thành bảo mẫu của anh mất rồi”. Đúng vậy, bưng nước, đắp chăn,
không phải bảo mẫu thì là gì chứ? Cô tưởng anh đã ngủ thiếp đi, ai ngờ
anh vẫn nghe thấy, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Cười cái gì mà cười!”
“Chẳng có gì.” Anh chàng vẫn nhắm mắt, trông bộ dạng hết sức lười nhác, một lát sau lại lẩm bẩm gì đó.
Nhiếp Lạc Ngôn không nghe rõ, cô cúi người xuống hỏi: “Anh nói gì vậy?”, liền bị anh kéo xuống hôn lên môi.
Cô sững sờ, anh đã mở to mắt, trong đáy mắt ẩn hiện nụ cười.
“Đồ khùng”, cô đập vào tay anh, “Đừng có mượn rượu giở trò ở đây”.
Anh chẳng hề giận dữ, hai tay kê dưới đầu làm gối, nhìn cô không chớp mắt: “Anh chỉ uống chút rượu thôi, có say đâu”.
“Vâng, anh không say, dù sao thì chuyện này đối với anh mà nói đã thành thói quen từ lâu rồi.”
Cô khinh bỉ nhìn anh, nhưng anh lại vờ như không thấy, tiếp tục hỏi: “Em dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn như vậy?”.
Dựa vào đâu ư? Dựa vào các tình sử phong lưu hết lần này tới lượt khác của
anh, dựa vào các tin đồn của anh, dựa vào hành động cầm tờ báo từ chỗ
phục vụ phòng khách của khách sạn…
Hóa ra chỉ cách đây không lâu, anh còn cùng với cô minh tinh Bạch Nghiên Nghiên dùng bữa tối. Không
những thế, còn hẹn hò gặp mặt lúc đêm hôm khuya khoắt, chẳng có trợ lý
đi cùng, không có xe chuyên dụng cho các minh tinh, cũng chẳng có bạn bè thân thích nào khác, chỉ có hai người, kẻ đi trước người theo sau bước
ra từ nhà hàng cao cấp. Điều đáng nói hơn là cô nàng Bạch Nghiên Nghiên
kia cách đó một ngày vừa bay về sau khi quay xong bộ phim, và ngay lập
tức đã hẹn gặp anh, chả trách bị đám thợ săn ảnh với khứu giác nhạy bén
kia chụp lén được, rồi đưa lên báo.
Không có lửa làm sao có khói, huống hồ đám thợ săn ảnh kia lại vô cùng lợi hại, mức độ chứng thực sự
tình của những bức ảnh chụp lén ấy có thể lên tới tám, chín mươi phần
trăm, khiến người ta không thể không khâm phục độ chuyên nghiệp của bọn
họ.
Cho nên lúc nhìn thấy tấm hình trên báo, ý nghĩ đầu tiên nảy
ra trong đầu Nhiếp Lạc Ngôn là: Thật quá ngốc! Nếu không gặp dịp góp
vui, nếu Bạch Nghiên Nghiên kia thực sự yêu Giang Dục Phong, vậy thì cô
ta thực sự quá ngốc. Không những ngốc mà còn đáng thương nữa.
Người đàn ông này, lúc nào cũng rất tự nhiên, phóng khoáng, nhưng rốt cuộc thì không ai biết được anh ta thực lòng với cô nào.
Yêu một người như vậy, chẳng phải là tự làm khổ mình sao?
Thực ra cô rất thích Bạch Nghiên Nghiên, cô ta xinh đẹp, dáng chuẩn, còn
nhận được giải gương mặt mới trong triển lãm phim nước ngoài diễn ra vào tháng Năm năm ngoái. Ở thời điểm này, cô ta là ngôi sao đình đám nhất.
Vì thế, Nhiếp Lạc Ngôn cầu nguyện thay cho cô nữ minh tinh trẻ, hy vọng
cô ta đừng đen đủi như thế.
Yêu một người vốn đã quá vất vả rồi, huống hồ lại yêu ngay anh chàng Giang Dục Phong này.
Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn cũng thấy khó hiểu ở chỗ: Nếu anh ấy đã như thế, tại sao lại còn gọi cô đi du lịch cùng nhỉ?
Anh nói trên đường đi rất buồn chán, nhưng những người có thể giải buồn cho anh quả thực rất nhiều, cứ cho là không phải cô nàng Bạch Nghiên Nghiên kia, thì cô vẫn tin chắc rằng sẽ có những cô gái khác sẵn sàng làm điều đó.
Kỳ thực lúc này cô chẳng muốn đi Ô Trấn chút nào. Vùng sông
nước cổ kính trong mộng tưởng năm xưa, trong lòng từng ấp ủ bao nhiêu
năm, nhưng chính lúc này đây đối với cô lại không còn sức hấp dẫn nữa.
Cô cảm thấy vô vị vô cùng, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Giang
Dục Phong lúc này vẫn nằm thư thái trên chiếc giường lớn của Nhiếp Lạc
Ngôn. Nhiếp Lạc Ngôn quay đi nghe điện thoại, không thèm đếm xỉa tới bất kỳ vấn đề gì liên quan tới anh nữa. Chiếc di động để trên bàn reo vang
một hồi, cô chẳng kịp nhìn kỹ mà nhấc máy luôn: “A lô”.
Trình Hạo nói có vẻ áy náy: “Mình vừa nhìn thấy tin nhắn của cậu”.
Cô nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra, nói: “Ồ, không có chuyện gì đâu”. Hôm
xảy ra chuyện bất ngờ đó đã qua lâu rồi, khiến cô gần như đã quên đoạn
tin nhắn mình đã gửi cho cậu.
“Cậu đi công tác à?”, cô hỏi.
“Không. Mình vừa từ núi về, ở đó không có sóng nên lúc đi mình không đem theo điện thoại.”
“Cậu lên núi làm gì ?”
“Mình có hẹn với mấy người bạn…”
Cô vừa nghe điện thoại vừa quay sang nhìn Giang Dục Phong một cái, chỉ
thấy anh đang dựa đầu vào giường hút thuốc. Cô liền đi vòng ra ngoài cửa kính rồi tới ban công, bên ngoài trời đang mưa, những giọt mưa rơi trên lan can tạo nên âm thanh trong trẻo giòn tan hệt như tiếng ngọc rơi
trên mặt đất.
Trong tiếng mưa vừa vui tai vừa ồn ã có xen lẫn giọng nói của Trình Hạo, cuối cùng cô nói: “Mai mình đi Ô Trấn”.
Cậu hỏi: “Tại sao cậu muốn tới đó ?”.
“Đi chơi thôi, mình chưa từng nói chuyện này với cậu, trước đây mình luôn muốn tới đó.”
Cậu có vẻ trầm ngâm một lát mới nói: “Cậu chưa từng nói với mình điều này”.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng im lặng một lúc, đưa mắt nhìn ra xa, cảnh sơn thủy mỹ lệ
như mơ hồ nhập thành một khối, sau đó bị che phủ trong màn sương mịt
mùng, cô bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, đôi mắt dường như cũng trở nên mờ mịt như làn sương: “Đúng vậy, chúng ta đã tốt nghiệp đại học lâu lắm
rồi, thực ra có rất nhiều thứ mình cũng quên mất”, ngừng lại một lát,
ngữ điệu mới vui vẻ trở lại: “Ô Trấn rất đẹp, có thời gian cậu nên đi
một chuyến”, cô cười tinh nghịch: “Chắc chắn đẹp hơn rất nhiều so với
nơi rừng núi thâm sâu mà cậu đi, chí ít thì di động vẫn có sóng”.
“Đúng thế”, Trình Hạo ở đầu bên kia cũng cười nhạt, “Có cơ hội mình sẽ đi”.
Vừa tắt máy, giọng Giang Dục Phong đột nhiên vọng đến từ phía sau: “Bị mưa
tạt cho ướt hết rồi, lẽ nào em không cảm nhận được sao?”.
Cô cúi đầu nhìn, thực ra chỉ là mặt đất dưới chân hơi ướt, chắc là vì hơi nước bay theo vào gió.
“Chẳng phải anh muốn ngủ sao, sao lại đứng sau người ta giả thần giả thánh làm gì vậy?”
“Không hiểu hồi cấp ba em học môn Ngữ văn thế nào nữa”, anh rít một hơi thuốc, nheo mày nói: “Anh đi tới một cách quang minh chính đại, tốt bụng nhắc
nhở em một chút, em thật đúng là không biết phải trái”.
Cô chẳng
muốn đôi co giận dỗi với anh, chỉ giơ tay đẩy anh ra: “Đúng, đúng, đúng, em lại coi lòng tốt của anh là lòng lang dạ thú đấy, được chưa? Chiều
anh không có việc gì à? Chuyện làm ăn đã bàn xong rồi sao? Em muốn ngủ
một lát, nếu anh không có việc gì thì mời anh về cho, đừng làm phiền em
nữa”.
“Cùng ngủ nhé”, anh đề nghị nghiêm túc, tiếp đó dụi thuốc, rồi đi về phía giường.
Lúc này cô thực sự đẩy anh: “Cả người toàn mùi rượu và thuốc lá, hôi chết đi được”.
“Anh sẽ đi tắm.”
“…”
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự chẳng biết nói gì với người như anh, thôi thì mặc kệ,
cô nằm xuống, dang tay dang chân chiếm hết vị trí trung tâm của chiếc
giường.
Cô chưa ngủ thì anh đã tắm xong đi ra, vừa lên giường đã đẩy cô: “Dịch vào chút đi”.
Nhiếp Lạc Ngôn không muốn dịch chuyển, cánh tay anh đã lập tức đặt lên eo cô. Dường như tới lúc này cô mới nghĩ ra, không chịu nổi nên quay lại trừng mắt nhìn anh: “Làm sao phải ngủ chung?”.
Rõ ràng có hai phòng,
hơn nữa, phòng của anh còn có phòng khách, giường bên đó chắc chắn cũng
rộng hơn giường phòng cô. Sao cứ phải ngủ chung làm gì chứ?
“Rốt cuộc em muốn ngủ không?” Giang Dục Phong hình như đã mất kiên nhẫn, hơi thở nóng ấm phả vào gáy cô.
Tuy rất nhột, nhưng cô vẫn không quên nhắc anh, “Chúng ta đã chia tay rồi”.
“Nhưng tối qua chúng ta vẫn cùng nhau đó thôi.”
Cô bỗng nghẹn họng, “…Em tưởng sáng nay chúng ta đã hiểu ý nhau rồi mà”.
Không nhắc thì thôi, chứ hễ nhắc tới Giang Dục Phong lại cảm thấy bực bội,
bởi rõ ràng mới sáng sớm nay chính anh nhất thời tức giận mới buột miệng nói như thế, không ngờ cô cũng tát nước theo mưa thừa nhận luôn.
Tình một đêm.
Cô lại dám cho rằng đó chỉ là mối tình một đêm thôi ư ?
Lúc này anh chỉ hận một nỗi không thể bóp chết cô cho hả dạ.
Tiếng mưa ngoài cửa vẫn tí tách rơi.
Cánh tay đặt trên vòng eo mịn màng hơi co lại, Giang Dục Phong thấp giọng
nói: “Buổi sáng nói gì, anh quên hết rồi”, sau đó không thèm bận tâm tới cô nữa, cứ thế ngủ thiếp đi.
Từ lúc này, giữa họ lại tìm được mô thức chung sống mới, có vẻ như rất gần với mối quan hệ nào đó của những người bạn bè thân thiết hay những cặp tình nhân.
Ngồi trên
chuyến xe đi về Ô Trấn, Nhiếp Lạc Ngôn đau lòng nghĩ, mình đã rơi vào
bước đường cùng rồi! Hôm qua sau khi ăn cơm tối, hai người cứ bên nhau
không rời, thậm chí họ còn chẳng bước ra ngoài tới nửa bước, mãi tới
sáng hôm nay, cô bị Giang Dục Phong kéo dậy từ trong chăn.
Thực
ra, cô chẳng muốn động đậy, toàn thân đau mỏi rã rời, nhưng tinh thần
của anh lại rất tốt, như kiểu người giày vò cô suốt đêm qua không phải
là anh vậy.
Thậm chí trước khi gọi cô dậy, anh còn tắm rửa xong
xuôi, vì thế khi cô còn đang nửa tỉnh nửa mơ thì đã thấy người đàn ông
đáng ghét với mái tóc ướt còn vương những giọt nước, cúi người ghé sát
vào tai cô nói như kiểu uy hiếp: “Không chịu dậy, đừng trách anh không
khách khí…”, cánh tay lập tức luồn vào chăn, khiến cô sợ hãi mở choàng
mắt, vô cùng bực bội ngồi dậy, rồi lại khổ sở đứng dậy mặc quần áo.
Lúc xuống dưới, lại chẳng thấy gương mặt quen thuộc nào.
Giang Dục Phong nói: “Chỉ có hai chúng ta đi thôi”.
Cô thu ánh mắt: “Ồ”.
Thật sa ngã!
Vừa ra ngoài một chuyến, bây giờ lại quấn lấy nhau như thế này, hơn nữa có
thể đoán trước được trong mấy ngày tiếp theo, trạng thái này sẽ không có nhiều thay đổi.
Đương nhiên anh sẽ không tha cho cô, còn cô lại không có cách nào từ chối được.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe không ngừng lùi lại phía sau, Nhiếp Lạc
Ngôn buồn bã nghĩ, có trách chỉ trách mình thật thà quá, hiện giờ việc
duy nhất cô có thể làm được là cố gắng hết sức nhắc nhở con tim, không
được để nó cùng sa ngã theo cơ thể cô.
Bởi yêu Giang Dục Phong, có lẽ là việc vất vả nhất trên đời này.
Do xuất phát muộn, nên lúc tới Ô Trấn đã gần nửa đêm. Hóa ra, tối qua ở
đây cũng gặp trận mưa, nhưng lúc này mưa đã tạnh, những cơn gió thổi
trên nền đá hoa lưu lại những việc ẩm ướt loang lổ, chỗ đậm chỗ nhạt
trải khắp thị trấn cổ xưa, trông giống như bức tranh sơn thủy được vẽ
theo thủ pháp vẩy mực.
Hiện tại không phải là mùa du lịch, đi
trên đường phần đông là người địa phương, bởi họ ăn mặc giản dị, đến cả
nét mặt cũng rất chất phác. Thậm chí, còn có người phụ nữ lớn tuổi tay
xách một làn đầy rau quả bước tới, nhoẻn cười với Nhiếp Lạc Ngôn đang
hớn hở hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, sau đó mới đi ngang qua. Rõ ràng
là lần đầu gặp mặt, nhưng ánh mắt lại hiền lành, ấm áp lạ lùng.
“Anh thấy không, chỗ này thú vị hơn thành phố lớn rất nhiều. Không khí trong lành, người dân thân thiện, đến cả nhịp sống cũng chậm rãi, ung dung,
thật sự rất giống thiên đường.” Đi lên một cây cầu nhỏ, Nhiếp Lạc Ngôn
đặt cả hai tay lên thành cầu, do tiết trời khá lạnh nên đầu mũi cô hơi
đỏ, nhưng ánh mắt lại trong sáng, tràn đầy hứng khởi nhìn dòng sông xanh trong bên dưới, giọng nói vô cùng phấn khởi: “Vừa tới đây chưa đầy một
tiếng, em đã không muốn về nữa”.
Giang Dục Phong cũng đứng bên cô. “Không muốn về, thế công việc em tính thế nào?”
“Nghỉ việc.”
“Ồ, sau khi nghỉ việc thì sao?”, anh hỏi rất nghiêm túc.
Cô bất giác liếc anh một cái. “Anh cho rằng em thực sự không nuôi sống được bản thân sao?”
“Đúng mà, hình như em chẳng có sở trường nào cả.”
Nhiếp Lạc Ngôn thấy không phục: “Đó là vì anh không có con mắt nhìn người thôi”.
“Em biết chơi violon”, cô nói, “Sau này em sẽ tới đây thuê nhà, dạy các bạn nhỏ trong trấn chơi đàn”.
Lần này Giang Dục Phong có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại không biết nhỉ?”.
“Em đã nói rồi mà, anh không có con mắt nhìn người.” Cô vỗ vỗ tay, rồi quay người bước xuống những bậc cầu.
Từ ngõ nhỏ tới những căn nhà cổ, từ chiếc cầu nhỏ tới các phường sản xuất, dường như cô có thể đi mãi như vậy để ngắm nghía, bởi mỗi một mặt tường cổ kính, mỗi một viên ngói rêu xanh đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện,
khiến người ta cảm thấy nơi này có một vẻ đẹp huyền ảo và đầy bất ngờ.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Sắc trời đã tối dần, phần lớn những căn nhà đã sáng đèn, hàng nghìn hàng
vạn vì sao phản chiếu xuống mặt nước đang lững lờ trôi, ấm áp, giống như hai tầng thế giới với lung linh ánh đèn. Ngay cả những ngõ nhỏ kia cũng có ánh đèn, dưới mái hiên của mỗi căn nhà đều treo một ngọn đèn lồng,
cho dù không có người qua lại nhưng vẫn bật sáng, ánh sáng trắng phả ra
từ những chiếc lồng đèn cổ kính mà tinh tế, được treo thành hàng dài
thẳng tắp, tới tận cùng con đường hẻo lánh, tĩnh mịch.
Giang Dục Phong dẫn cô tìm một quán cơm, sau đó trở về nhà nghỉ đã đặt phòng trước để nghỉ ngơi.
Cả ngày anh vô cùng hào hứng, cùng cô tham quan các cảnh đẹp, thậm chí còn cùng đi xem kịch đèn chiếu. Lúc đó không có nhiều người xem lắm, anh và cô ngồi ở hàng ghế đầu, đám diễn viên sau tấm màn trắng đôi khi bị
Nhiếp Lạc Ngôn nhìn chăm chú. Anh còn không hiểu kịch đèn chiếu có gì
hay mà khiến cô xem không rời mắt như vậy.
Dường như anh chỉ cần
ngắm nhìn dáng vẻ cô là đã cảm thấy yên lòng. Mọi thứ đều yên bình, tĩnh lặng, trong rạp hát tối om, tất cả đều yên ắng tới mức như lui về ở ẩn
chốn đào nguyên, một vẻ đẹp ngỡ ngàng, không chân thực, nhưng lại khiến
người ta lưu luyến không rời, không nỡ kinh động, càng không nỡ bỏ qua.
Lúc bước ra khỏi nhà hát, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn tiếc nuối: “… Tiếc thật, buổi biểu diễn hôm nay là Võ Tòng đả hổ”.
“Chẳng phải em rất chăm chú theo dõi đó thôi?”
“Anh chẳng hiểu gì cả”, cô lườm anh một cái, “Chắc chắn anh chưa từng xem vở Đại Minh cung tử”.
Anh nhíu mày: “Đó là thứ gì vậy?”.
“Một bộ phim truyền hình, ồ, có nói anh cũng không hiểu đâu.”
Chỉ là phim truyền hình thôi mà, có gì cao siêu chứ?
Thực ra Giang Dục Phong chẳng tò mò chút nào đối với nội dung phim truyền
hình, có điều, thái độ của Nhiếp Lạc Ngôn khiến anh ấm ức, nên về đến
nhà nghỉ, anh không chịu bỏ qua, liền hỏi: “Bộ phim truyền hình đó nói
về cái gì?”.
Nhiếp Lạc Ngôn đang định đi tắm, tay vẫn cầm khăn, ngây người thắc mắc: “Bộ phim truyền hình nào cơ?”.
“Đại Minh cung tử.” May mà trí nhớ của anh rất tốt.
Nhiếp Lạc Ngôn cười cười, cố ý nói: “Em lưu trong máy tính ấy, anh có thể tự xem”, nói rồi liền đóng sầm cửa nhà tắm lại.
Đương nhiên Giang Dục Phong không mở máy tính của cô ra xem, anh chưa bao giờ xem phim truyền hình, nguyên nhân là hồi nhỏ anh không thể ngồi yên một chỗ lâu được, sau này trưởng thành, anh lại càng không có hứng thú với
thứ này.
Chờ mãi cô mới tắm xong, anh chiễm chệ trên giường nói: “Em kể cho anh nghe nội dung phim đi”.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Sao vậy?”, người kia không vui rướn mày hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”.
“Đương nhiên là không. Anh muốn nghe đoạn nào?” Dù sao thì vẫn còn sớm, thôi
thì nể mặt anh ấy đi cùng mình cả ngày, kể một câu chuyện cho anh ấy
nghe cũng được. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn có dự cảm, e là câu chuyện nhanh
chóng sẽ bị anh coi thường.
“Kể từ đầu nhé!”, anh nhường một nửa chỗ cho cô, “Anh muốn biết, rốt cuộc là một bộ phim như thế nào mà anh không thể hiểu nổi”.
Hóa ra anh ghi hận câu nói này.
Bỗng cô cảm thấy buồn cười, người đàn ông này đôi khi lại sâu xa khó hiểu
tới mức đáng sợ, nhưng có lúc lại giống như trẻ con, chỉ vì một chuyện
nhỏ nhặt mà so đo tính toán.
Thực ra, Nhiếp Lạc Ngôn chỉ buột
miệng nói ra thôi, bởi lúc bước ra từ rạp hát cô vừa lạnh lại vừa đói,
trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi nào đó để ăn uống, còn hơi sức
và tâm trí đâu để nói về các tình tiết trong vở kịch với anh nữa. Cho
nên mới buột miệng nói để chặn họng anh, nào ngờ anh lại để bụng như
vậy.
“Đại Minh cung tử là câu chuyện về Thái Bình công chúa, do
Lý Thiếu Hồng đạo diễn, chính là nữ đạo diễn gần đây đang chuẩn bị cho
ghi hình bộ phim Tân Hồng lâu mộng đó”.
Cô ngồi xuống cạnh
giường, kể từ đoạn Thái Bình công chúa được sinh ra, rồi đến vở kịch đèn chiếu mà Thái Bình công chúa xem phụ hoàng và người chị họ là Hạ Lan
diễn, sự ám muội trong mối quan hệ đó có thể là do Thái Bình công chúa
lúc đó còn nhỏ nên không nhận ra; sau đó lại kể về nam nhân tuấn tú nàng gặp ở đầu đường Trường An trong dịp tết Nguyên tiêu, người sau này đã
làm thay đổi cuộc đời nàng.
Khoảnh khắc lột bỏ lớp mặt nạ khiến khuôn mặt Châu Tấn nhòa lệ, trông rất đáng thương.
Tiết Thiệu nói: Tiểu thư, chắc cô nhận lầm người rồi.
Chàng khẽ cười, khuôn mặt rạng ngời, anh tuấn, đôi mắt mênh mang như nước mùa xuân.
Đây là cảnh Nhiếp Lạc Ngôn thích nhất, cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Thì ra, cuộc đời của con người lại kỳ diệu như vậy, chỉ một giây phút
ngắn ngủi nhưng có thể ảnh hưởng, thậm chí còn có khả năng thay đổi cả
cuộc đời. Sự vấn vương của Thái Bình công chúa và vị nam nhân tuấn tú đó dường như đã bắt đầu kể từ thời khắc tấm mặt nạ được lột bỏ.
Nhưng Giang Dục Phong lại ngắt lời: “Đây là bộ phim lừa đám con gái mà thôi”.
“Lẽ nào anh không tin vào tình yêu sét đánh?”
Anh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Kịch đèn chiếu trong bộ phim này cũng là Võ Tòng đả hổ?”.
Thật chẳng ra làm sao, cô bị anh làm cho tức tới mức gần như không nói nên lời. “Đương nhiên không phải, mà là Cô gái hái dâu”.
“Hoa dại đón gió bay phấp phới, như đang dãi bày những điều thầm kín trong
lòng; cỏ xanh mơn mở lay động theo gió, vô cùng uyển chuyển khiến người
ta không nỡ rời; những cành liễu mới nhú đung đưa bên làn nước biếc, lay động trái tim yếu mềm. Tại sao năm nào mùa xuân cũng đến như hẹn trước, mà đức lang quân của ta lại bặt vô âm tín…”
“Đợi một lát!” Anh không kìm được mà lại ngắt lời cô một lần nữa.
“Sao vậy?”
“Lời thoại gượng gạo như vậy, sao em có thể nhớ được nhỉ?”
“Học thuộc”, cô đáp, “Trước đây em đã cố gắng học thuộc, có phải là rất có tính văn nghệ không?”.
“Rất sướt mướt”, anh chẳng hề khách khí.
Cô xấu hổ quá hóa tức giận: “Chính anh nói muốn nghe mà!”.
“Nhưng anh không ngờ bộ phim này lại ủy mị như vậy”, anh nhìn cô một lượt, “Sở thích năm xưa của em rất có vấn đề đấy”.
“Ừm.” Cô im lặng, ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi đột nhiên gật đầu
tán đồng: “Nếu không có vấn đề thì tại sao lại yêu anh chứ?”.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hai người như đã thoát khỏi cõi trần để đến
với thế giới bồng lai tiên cảnh, tuy thỉnh thoảng vẫn đấu khẩu chan
chát, nhưng phần lớn thời gian bên nhau vẫn vô cùng vui vẻ.
Có điều, khi chuẩn bị rời Ô Trấn, Giang Dục Phong bỗng nhiên bị cảm.
“Sao bây giờ sức khỏe của anh lại kém thế?” Nhiếp Lạc Ngôn vừa rót nước sôi vừa không quên nói mỉa.
Bởi cô nhớ trong hai năm chính thức qua lại, anh rất ít khi bị ốm, thậm chí đến hắt hơi sổ mũi cũng không, quá lắm cũng chỉ thỉnh thoảng khản giọng lúc sáng sớm, mà nguyên nhân chủ yếu là do hôm trước anh uống nhiều
rượu. Do vậy khi ấy, mỗi lần bị cảm lạnh, ngạt mũi là cô lại ghen tị với sức khỏe của anh.
Giang Dục Phong ngồi trên ghế sô pha trong bộ
dạng lười nhác, thảnh thơi hưởng thụ sự chăm sóc của Nhiếp Lạc Ngôn. Anh đón lấy thuốc và cốc nước từ tay cô, rồi rướn mắt nhìn: “Lẽ nào em quên rồi, tối qua là ai đã bắt anh cởi áo ra để che mưa cho em nhỉ?”.
“Em lại cho rằng thiếu gia họ Giang nhà ta đã già rồi, cho nên mới không
chịu được chút mưa gió này. Haizzz, để em nghĩ, hằng ngày anh nên chú ý
tập thể dục một chút đi!”
Tuy nói vậy nhưng thực ra Nhiếp Lạc Ngôn hiểu rõ, phải dầm mưa trong thời tiết thế này quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
Tối qua, thuyền du lịch đi được nửa chặng đường thì trời bắt đầu mưa to,
tới lúc họ lên bờ mà mưa vẫn không ngớt. Cảnh sắc thị trấn cổ kính trong mưa cũng mang theo phong vị đặc biệt. Nhưng khi về tới nhà nghỉ thì hai người đã ướt rượt. Vì Giang Dục Phong đã cởi áo khoác để che cho cô nên anh ướt như chuột lột.
Thấy giọng anh hơi khàn, cô nhìn anh rồi lại rót siro ho ra, nói: “Này, uống đi”.
Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng lộ ra nét mặt khó chịu. “Đây là cách em cảm ơn anh sao?”.
Đương nhiên cô biết, anh từ trước tới giờ ghét nhất loại thuốc ngọt ngọt dinh dính này, bình thường đến cả kẹo anh còn không hay ăn, huống hồ là thứ
này. Nhưng cô vẫn nhếch miệng cười: “Vâng, cảm ơn vì hành động chí công
vô tư, xả thân vì người khác của anh tối qua”, vừa nói vừa giơ thìa gần
miệng anh, “Hơn nữa, dù sao cũng đã mua rồi, không uống thì tiếc lắm”.
“Không uống”, anh gạt tay cô ra.
“Không được từ chối.”
“Anh có ho đâu, tại sao lại phải uống thứ này chứ?”
“Anh sẽ bị ho ngay thôi.” Không hiểu tại sao, bộ dạng lúc này của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh lại lườm cô, thờ ơ nói: “Em đang trù ẻo anh đấy à?”.
“Là em quan tâm tới anh thôi mà.” Cô vẫn híp mắt, ngừng lại một lát, rồi
lại như đang dỗ dành một đứa trẻ mới đi học mẫu giáo, dịu dàng nói: “Mau uống đi nào!”.
Anh trề môi, giọng nói càng kiên quyết: “Anh đã nói rồi, không uống”.
Sau một hồi giằng co, dường như cô có chút nản lòng: “… Tại sao người này lại khó hầu hạ như vậy?”.
“Bởi vì em không thật lòng”, nhận ra sự ám muội của cô, Giang Dục Phong lạnh lùng đáp.
Bị anh nhìn thấu tâm tư, Nhiếp Lạc Ngôn không hề đỏ mặt, cô đặt thứ trên
tay xuống, nói: “Được thôi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tự lo cho bản
thân, tránh việc anh đặt chuyện em dùng thuốc để hạ độc anh”.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi, chưa đi được hai bước đã bị anh kéo lại. Lòng bàn tay anh nóng ran, nắm chặt tay cô.
“Sao em lại nhỏ nhặt như vậy?”, anh nhíu mày, tiếp đó lại mỉm cười, “Định đi đâu thế?”.
“Đi thuê một phòng nữa.”
“Chiếc giường này đủ rộng mà.”
Nhiếp Lạc Ngôn hơi lúng túng: “Ai nói sẽ ngủ chung giường với anh?”. Hiện giờ quan hệ giữa họ thật không bình thường, rất không bình thường.
“Nhưng một mình anh, ngộ nhỡ nửa đêm bệnh nặng lên thì phải làm sao?”
“…”
Hóa ra, sau khi đã đạt tới một cảnh giới nào đó, thì ngay cả việc cảm nhẹ cũng được đưa ra làm thủ đoạn uy hiếp…
Thực ra cô cũng có phần không yên tâm, bởi lòng bàn tay anh vẫn nóng ran đến mức đáng sợ, thế là cô lại đi tới chỗ ông chủ nhà nghỉ mượn cặp nhiệt
độ về đo thân nhiệt cho anh.
“Trước đây em học chuyên ngành Hộ lý sao?”, anh cười hỏi.
Cô chẳng thèm trả lời.
Đo thân nhiệt cho anh xong, cô đưa chiếc cặp nhiệt độ về phía ánh sáng để
xem cột thủy ngân thì bị anh giật lấy: “Em cũng thật là, chuyện bé xé ra to, có gì đâu mà xem?”.
Đúng là không biết phân biệt tốt xấu!
Cô liền nhét luôn vỏ đựng cặp nhiệt độ vào tay anh: “Vậy anh tự đi trả ông chủ đi”.
Anh không làm gì nữa, chỉ nhìn cô cười: “Đột nhiên em quan tâm tới anh như vậy, khiến người ta cảm động quá”.
Cô ngây người một lát, sau đó bất giác cười giễu cợt: “… Nhưng em chẳng
thấy biểu hiện cảm động ấy đâu cả”, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đen,
bỗng lại hồ nghi nói: “Lẽ nào anh đang giả ốm? Tại sao nhìn anh còn có
sức lực hơn cả lúc thường thế?”.
Nhưng chỉ một lát sau anh đã
thiếp đi. Không biết do thể lực kém hay do tác dụng của thuốc, chỉ mới
nằm trên giường chưa tới mười phút mà anh đã ngủ, đến cả bữa trưa cũng
không muốn dậy ăn, cô gọi, anh chỉ mơ màng “Ừ” một tiếng, sau đó lại
xoay người chìm vào giấc ngủ.
Không còn cách nào khác, Nhiếp Lạc
Ngôn đành một mình đi ra ngoài ăn mỳ. Lúc đi mua thuốc về, cô tò mò mở
hộp thuốc ra xem, thực ra đó cũng chỉ laà những viên thuốc trắng, đen
bình thường, nhưng hiệu quả tuyên truyền trong quảng cáo dường như lại
hoàn toàn trái ngược khi được áp dụng với Giang Dục Phong. Rõ ràng anh
uống viên trắng nhưng lại ngủ không biết trời đất gì.
Thật kỳ lạ!
Bởi thế, cô bước tới bên giường quan sát anh.
Cơn mưa đêm qua cuối cùng đã tạnh, lúc này trong tầng mây lại lấp ló ánh
mặt trời mà lâu lắm người ta mới nhìn thấy, những ánh nắng vàng nhạt
chiếu xuyên qua song cửa điêu khắc theo phong cách cổ xưa, vừa hay dừng
lại bên giường, những hạt bụi li ti trong không trung đang không ngừng
xoay chuyển giữa chùm ánh sáng đó.
Hình như anh đang ngủ rất say, gối đầu trên chiếc gối màu trắng tuyết, nét mặt thảnh thơi.
Gần đây anh cắt tóc ngắn nên dưới ánh nắng các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng. Lúc này, đôi mắt dài đen láy đang nhắm nghiền, dưới sống
mũi cao thẳng là cặp môi mỏng với độ cong đẹp vô cùng, thực ra đến cả
đường nét của cằm cũng rất đẹp, cho dù anh đang ngủ nhưng cũng toát lên
vẻ anh tuấn, chả trách bình thường Tần Thiểu Trân luôn si mê tướng mạo
của anh, lại càng không thể trách được rằng sao anh lại đào hoa đến vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn ngồi xuống bên giường, nghĩ ngợi một lát, rồi cẩn thận đặt tay lên trán anh. Ai ngờ động tác nhẹ nhàng ấy đã làm anh thức giấc.
Anh đột nhiên nhíu nhíu mày, sau đó khẽ mở mắt.
Cô thậm chí còn chưa kịp rút tay về thì vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau.
Giang Dục Phong đột nhhiên tỉnh giấc, khoảng khắc tỉnh giấc ấy khiến tim đập nhanh hơn bình thường, khiến anh gần như ngạt thở.
Vừa rồi anh ngủ không ngon giấc lắm, có lẽ không phải do tác dụng của thuốc, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Thời gian gần đây anh thường cảm thấy rất mệt. Trước đó anh còn đích thân
dẫn tổ Chuyên gia đi khảo sát hạng mục đầu tư, sau đó lại trải qua một
cuộc chiến chốn thương trường khó khăn mới ký được hợp đồng khiến anh
hài lòng, còn chưa kịp xả hơi đã phải dẫn Nhiếp Lạc Ngôn đi Ô Trấn.
Tuy nói là đi du lịch, nhưng trên thực tế anh chẳng hề có hứng thú gì với
việc này. Anh không giống cô, người giống như nữ sinh kia, trong lòng
lúc nào cũng vấn vương với những mong chờ và khát khao đầy chất nghệ sĩ, thậm chí còn có thể ngỡ ngàng thốt lên hồi lâu khi đối mặt với bức
tường thành cổ kính.
Những thành phố và thị trấn Giang Nam này đối với anh mà nói, nơi nào cũng từa tựa nhau, chẳng có gì mới lạ.
Thế nhưng những thứ xem ra vô cùng tầm thường trong mắt anh lại có ma lực chết người đối với cô, khiến cô lưu luyến không rời.
Còn thứ duy nhất ở đây khiến anh lưu luyến, thực ra chính là cô.
Dáng vẻ vừa đứng trên chiếc cầu nhỏ vừa than vãn của cô, vẻ tập trung khi
xem kịch đèn bóng trong rạp hát, thậm chí là cả những bước chân len lỏi
trong từng ngõ hẻm cùng niềm phấn khởi của cô, tất cả đều khiến anh cảm
thấy đẹp đẽ lạ thường.
Anh biết rất vui, thậm chí còn không muốn ra về, bởi nơi đây quả thực rất giống thiên đường.
Thực ra anh cũng không muốn đi, bởi mấy ngày này đối với anh mà nói, thật giống với cuộc sống nơi thiên đường.
Nhiếp Lạc Ngôn hơi bối rối, không biết tại sao người này vừa tỉnh ngủ mà đã
nhìn cô chằm chặp như vậy, ánh mắt anh sâu xa khó hiểu, như thể đang suy nghĩ việc gì đó.
Đứng trong căn phòng gọn gàng theo phong cách
cổ kính, nửa người cô như được tắm trong ánh nắng trong trẻo nhưng lành
lạnh, mái tóc đen nhánh cũng như ánh lên cùng tia nắng, nước da trắng
trẻo, mịn màng và căng tràn sức sống như quả tươi vào thời điểm chín, do nhiệt độ trong phòng để hơi cao nên má cô phớt hồng.
Giây phút này, thời gian như dừng lại, hai người gần nhau trong gang tấc, không gian yên tĩnh đến lạ kỳ.
Một lát sau, cô mới giải thích: “Em chỉ muốn xem xem anh còn sốt nữa không”, đồng thời rụt tay lại.
Giang Dục Phong “Ừm” một tiếng, đôi mày lúc trước còn nhíu chặt giờ đã dần
giãn ra, anh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn cô cười với vẻ đầy ẩn ý: “Đúng
là giấu đầu hở đuôi. Thực ra anh đang hoài nghi, vừa rồi có phải em muốn làm gì anh nhân lúc anh đang ngủ không?”.
Cô sững người, bất giác nghiến răng nói: “… Anh chết đi!”.
“Sao em lúc nào cũng trù ẻo anh vậy?” Ánh mắt anh vẫn tươi cười, nhưng dáng
vẻ lại tỏ ra vô tội, không chờ cô trả lời, anh bỗng giơ tay kéo cô về
phía mình.
“Lại đây.”
“… Làm gì?”
“Lại đây để anh ôm một cái.”
Thấy anh nheo mắt cười, cô trở nên lúng túng: “… Có phải anh bị sốt cao quá
nên thành mê sảng không?”. Cô lùi về phía sau theo bản năng, ánh mắt
nhìn anh như thể đang nhìn quái vật.
“Đừng khiến anh cụt hứng như vậy, được không?” Thấy cô không chịu nhúc nhích, Giang Dục Phong đành
nghiêng người, ôm cô vào lòng.
…
Hơi thở anh len lỏi trong mái tóc cô, dường như ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, đó là mùi hoa cỏ
thoang thoảng mà thanh mát, và cả hơi thở ấm áp, dịu dàng của cô, tất cả khiến anh không nỡ buông tay.
Cô khẽ cựa quậy, cảm thấy hành
động này hơi kỳ quặc, trước đây anh rất ít khi ôm cô như vậy. Thực ra
anh không dùng sức lắm nhưng cô vẫn thấy khó thở.
Không những khó thở, mà dường như đầu cũng ong ong khó chịu.
“Yên nào”, giọng anh khẽ vọng tới, mang theo cảm giác ấm áp lạ thường, khẽ
khàng thoáng bên tai cô giống như sự cộng hưởng đẹp đẽ phát ra từ dây
đàn, “Chỉ một lát, một lát thôi…”.
Trái tim cô đập mạnh rồi lại trở nên nghẹn ngào, cô buồn rầu chất vấn: “Giang Dục Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
“Rõ ràng như vậy, lẽ nào em không nhận ra?”
Đúng là quá rõ ràng, quá đột ngột, nên mới khiến cô cảm thấy mơ hồ.
Thị trấn nhỏ xinh đẹp, hiền hòa, sáng bừng sau cơn mưa, anh lặng lẽ ôm cô
vào lòng, trong cả căn phòng bình yên này chỉ còn nghe thấy hơi thở thổn thức của hai người.
Một lúc sau, phải cố gắng lắm Nhiếp Lạc Ngôn mới thoát được cảm giác tim đập thình thịch, cô đề nghị: “Để em đo
nhiệt độ cho anh nhé!”.
Có lẽ đó là lần đầu tiên, trong cuộc đời
gần ba mươi năm của mình, Giang Dục Phong được nếm cảm giác thất bại rõ
ràng, anh dường như không kìm được cơn giận: “Em tạm thời đừng nói gì
được không?”.
“Hả? Nhưng tạm thời là bao lâu?”
“Tới khi anh cho phép thì thôi.”
“Thế không được”, cô nghĩ một lát mới nói tiếp: “E là lúc này đầu óc anh
không tỉnh táo, có trời mới biết lúc nào anh mới cho phép em mở miệng
nói tiếp”.
“Nhiếp Lạc Ngôn!”
“… Gì?”
Không hiểu tại sao, lời đáp lại của cô lại mềm mại như vậy, đến cả cô cũng ngỡ ngàng,
dường như đó chỉ là buột miệng đáp lại anh mà thôi. Giọng nói thốt ra
nhẹ nhàng, chầm chậm, hơi kéo dài âm cuối, dường như còn mang theo chút
hờn dỗi.
Giang Dục Phong nghe thấy vậy, trái tim cũng yếu mềm,
anh bất giác ngừng lại một lát, một lúc sau mới nói: “Nhiếp Lạc Ngôn, em nghĩ kỹ đi, hãy ở bên anh thêm một lần nữa!”.