Rõ ràng phòng để đồ rất rộng, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn lại cảm thấy càng lúc càng khó thở, bởi môi của anh đang áp chặt vào môi cô, hôn ngấu nghiến
như thể ngang tàng muốn lấy đi hết không khí bên mình vậy.
Cô
chưa bao giờ nhìn thấy Giang Dục Phong mạnh mẽ và dữ dằn đến vậy, môi
răng hai người như thể quấn lấy nhau, có lẽ vì thiếu oxy nên đầu cô ong
ong, rối như tơ vò, nhưng hai tay vẫn đẩy ngực anh chống cự.
Rất
nhanh sau đó Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mùi tanh của máu khẽ lan trong
miệng, giây phút đó, cô bất giác sững người, bởi cô không cảm thấy đau,
thầm nghĩ đó là máu của anh. Nhưng cũng chính nhờ hành động khiến người
ta phút chốc mất đi tính thần ấy, anh đã đưa được lưỡi vào miệng cô, sau đó càng tấn công không chút kiêng dè.
Tới tận lúc này cô mới
nhận ra cái gọi là thế yếu, biết mình không thể thoát khỏi vòng kìm kẹp
của anh, hai tay chống cự của cô đã bị anh dùng một tay giữ chặt, dường
như hành động ấy đối với anh dễ như trở bàn tay. Tay còn lại của anh
đang ghì chặt gáy cô, khiến cô không thể cử động.
Nhiếp Lạc Ngôn
đứng lọt thỏm giữa Giang Dục Phong và giá treo đồ, trông cô giống như
con thú bị trói chặt, không thể trốn thoát, đến cả việc thở cũng trở nên xa xỉ. Đúng lúc này, Nhiếp Lạc Ngôn lại tỉnh táo khác thường, cô nhận
ra nụ hôn này không giống với bất kỳ lần nào trước đây, dường như anh
chỉ muốn xả mọi bực dọc trong người, lại như chỉ muốn trừng phạt cô.
Nhưng anh dựa vào đâu để trừng phạt cô chứ? Chẳng phải cô và anh đã đường ai
nấy đi, không còn liên quan tới nhau từ lâu rồi sao?
Có vẻ Giang
Dục Phong vẫn chưa hài lòng, anh chỉ dừng lại một lát, rồi lại thô bạo,
bắt đầu phát huy hết khả năng trêu chọc. Hai người đã từng thân mật như
vậy, nên anh biết rõ đâu là chỗ nhạy cảm nhất của cô, hơi thở anh lướt
qua cổ và tai, khiến cô có cảm giác như tê dại.
Nhiếp Lạc Ngôn
không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, toàn thân run rẩy, như thể sợi dây đang trói chặt người bỗng dưng đứt phựt, trong giây lát cô mất hết sức
lực, bất giác ngả về phía anh, nhưng trong đầu vẫn mơ hồ nghĩ, tại sao
mình lại thế này? Rõ ràng là anh cố ý!
Nhưng giờ thì quá muộn, cơ thể cô đã nhanh chóng đáp ứng, còn anh dần buông lỏng tay, để cô theo đà ôm lấy eo anh.
Nhiếp Lạc Ngôn thực sự đã làm theo anh, có lẽ tất cả đều bắt nguồn từ bản
năng, cô chỉ muốn tìm một chỗ để dựa vào bởi nếu không e rằng cô sẽ ngã
xuống sàn.
Anh đột nhiên dừng lại. Tốc độ rút ra khỏi nụ hôn cháy bỏng quá nhanh, nhanh tới mức khiến cô không kịp phản ứng, nhanh tới
mức dường như vừa rồi không có chút động chạm xác thịt nào.
Môi
anh vừa rời ra, cô có cảm giác như giành được cuộc sống mới, tham lam
hít thở không khí, một lúc lâu sau, khi giọt nước mỏng manh trên mi mắt
vẫn chưa tan biến hết, cô ngước mắt nhìn anh, như có chút mê muội.
Giang Dục Phong lại nhìn cô đầy bí hiểm, tới lúc cô định thần lại, anh mới
thờ ơ hất bàn tay đang nắm chặt áo mình ra, nét mặt hiện rõ vẻ chế giễu. “Không ngờ, em vẫn muốn làm vật hy sinh.”
Cô nhất thời không hiểu ý của anh.
Anh cười, ánh mắt ngoài vẻ khinh bỉ, tựa hổ còn thoáng qua một tâm trạng khó tả nào đó.
Lúc này Nhiếp Lạc Ngôn mới phản ứng lại, có cảm giác toàn thân lạnh giá,
lạnh tới mức tay chân bỗng run run, cô lặng lẽ bám vào giá treo đồ phía
sau, nghiến răng hằn học nói: “Không biết sự hy sinh của tôi có khiến
anh mãn nguyện không? Nếu hài lòng, hãy lập tức đồng ý đi!”.
Anh đã làm nhục cô!
Nhiếp Lạc Ngôn chỉ còn biết hằn học trừng mắt nhìn Giang Dục Phong, đôi mắt
đen sáng như tóe lửa, thẳng thắn đối diện với lời chế giễu của anh, cô
gào to: “Trả lại cho tôi!”.
Giang Dục Phong có vẻ cũng tức giận,
ánh mắt anh khẽ thu lại, dưới ánh đèn nó càng trở nên xa xăm, nhưng cuối cùng anh lại cười lớn. “Hình như vật này rất quan trọng với em thì
phải? Vậy sao vừa rồi em lại nói dối?”
“Lời nói của tôi có thật
hay không thì liên quan gì tới anh?” Cô thực sự rất bực, trái ngược hẳn
thái độ phẫn nộ của cô, gã đàn ông đáng ghét kia chỉ khẽ rướn mày, sau
đó lại giơ tay lấy áo tắm, những ngón tay thon dài vô tình lướt qua tóc
cô.
Nhiếp Lạc Ngôn giật lấy chiếc áo tắm, sau đó ném mạnh xuống
đất. Cô bỗng phát hiện mình rất ghét bộ dạng này của anh, lúc nào cũng
ngạo mạn cho mình là đúng, bất luận là gặp tình huống như thế nào, anh
đều bình tĩnh tới mức đáng sợ. Nói một cách dễ nghe hơn là cho dù ngọn
Thái Sơn có sập xuống ngay trước mắt thì sắc mặt anh vẫn không thay đổi. Chính vì thế, cô không đoán nổi bước tiếp theo anh sẽ làm gì, hệt như
trận quyết đấu giữa hai người trong phim võ hiệp, bên lấy tĩnh chế động
luôn giành phần thắng.
Anh tĩnh còn cô động, nên anh luôn cao hơn cô một bậc, cũng bởi vậy mà trước mặt anh, cô luôn cảm thấy mình bất lực.
Chiếc áo tắm bị ném xuống đất kia vốn rất đắt, nhãn hiệu và kiểu dáng của nó
vừa hay lại là phong cách mà Giang Dục Phong thích. Nhiếp Lạc Ngôn nhìn
chằm chằm vào nó rồi bỗng chột dạ, bởi cô đột nhiên nhớ ra, chiếc áo này là do chính cô mua về cách đây rất lâu, lâu tới mức cô đã quên mất lý
do tại sao mình lại mua nó cho anh.
Cô nhìn xuống, thực ra cô còn muốn giẫm vào nó vài ba cái mới hả dạ, có điều cô vẫn kiềm chế được, lý do cũng chính vì nó là món đồ cô đã tự tay mua về.
Đương nhiên, cô vẫn nhớ mình phải tỏ ra thục nữ.
Cho dù giận tới mức nào, cũng không thể tỏ thái độ chua ngoa đanh đá trước
mặt Giang Dục Phong, bởi nếu làm vậy thì chỉ nhận được sự chế giễu cũng
như miệt thị của anh mà thôi.
Nên cô lại tiếp tục trừng mắt nhìn
anh, khuôn ngực khẽ phập phồng, có thể do tức giận, cũng có thể do chưa
hồi phục hoàn toàn sau nụ hôn khiến người khác ngạt thở ban nãy.
Cô thấy anh cúi người nhặt áo, dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi, động tác của anh dừng lại, anh cúi người, chỉ còn đường nét của tấm lưng là
lọt vào ánh mắt cô.
Nhiếp Lạc Ngôn không nhìn thấy biểu lộ trên
khuôn mặt anh, cũng chẳng muốn nhìn, trong lòng cô lúc này đang có ngọn
lửa hừng hực cháy, hận một nỗi là không thể bóp chết con người này.
Cuối cùng Giang Dục Phong cũng đứng thẳng dậy, tay cầm chiếc áo tắm mềm mại
với những đường kẻ đen trắng kia, thực ra lớp thảm lông rất sạch nên
không hề dây bẩn vào chiếc áo ấy, nhưng thần sắc anh lại lạnh lùng tới
mức dường như không muốn nhìn nó thêm lần nào nữa. Giang Dục Phong cũng
chẳng muốn nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, anh sải bước đi ngang qua cô, lúc đi qua cửa, còn tiện tay vứt áo tắm vào giỏ đựng đồ phế phẩm.
Đây là
lần thứ hai anh có thái độ như vậy với cô. Lần đầu là ở bệnh viện, cũng
chính là lần cô bị đưa vào viện rửa ruột vì uống nhầm thuốc ngủ, sau đó
bị anh hiểu nhầm là tự sát bất thành.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng ngây ra đó hồi lâu, bởi thấy cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế. Sau đó cô
mới nghĩ, có lẽ Giang Dục Phong thực sự bị cô làm cho tức giận. Nhưng cô thấy mình chẳng làm sai điều gì, là anh đã gây chuyện, chế giễu cô
trước, cô chẳng qua cũng chỉ dùng sắc đẹp để trừng phạt anh mà thôi.
Thực tình nghĩ lại thì cô cũng chẳng làm gì quá đáng, trừ hành động vứt
chiếc áo tắm xuống đất, nhưng phản ứng của anh lại giống biểu hiện của
người cầu toàn sạch sẽ, hành động gần giống với kẻ phá gia chi tử, coi
mọi thứ đều là đồ phế thải.
Điều hòa trong phòng đang phả ra
những luồng gió ấm áp, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn đứng ngây ra một lát mới
biết tay chân mình vẫn lạnh cóng, từ lòng bàn tay tới ngón tay cũng
lạnh. Có lẽ do vừa rồi cô quá kích động nên máu đã dồn hết lên não rồi.
Cô thực sự có cảm giác đầu óc mình như nổ tung, mãi tới khi ra khỏi ngôi
nhà này, đứng trong không khí giá lạnh bên ngoài, cô mới thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể tìm được chiếc dây đeo điện
thoại ấy. Có vẻ Giang Dục Phong đã rời khỏi đó trước, khi bước ra từ
phòng để đồ, cô chỉ nhìn thấy phòng khách trống rỗng và cánh cửa mở
toang. Vậy nên, cô vẫn không thể hiểu nổi, vật nhỏ bé kia rốt cuộc có
phải đã bị Giang Dục Phong cất đi rồi không. Cũng có thể anh chỉ lừa cô, bởi thái độ ban nãy của anh chẳng rõ ràng chút nào.
Ở khu nhà
cao cấp này trước giờ đều rất khó bắt tắc xi, Nhiếp Lạc Ngôn đứng chờ
bên đường hồi lâu mới thấy một chiếc từ đằng xa tới. Cô vội vàng bước
vào, người lái xe chờ một lúc, thấy cô không nói gì liền hỏi: “Cô muốn
đi đâu?”.
Cô khẽ “ừm” một tiếng, rồi nói địa điểm cần tới.
“Dạo này khu ấy đang sửa đường, không đi được.”
Nhiếp Lạc Ngôn chợt nhớ, nơi mình ở đang mở rộng mặt đường, công việc cũng
phải bắt đầu được hơn hai tuần rồi. Cô liền nói tên một siêu thị gần đó. “Dừng ở đây được rồi.”
“Nhưng đó là đường một chiều.”
Cô
ngồi ở ghế sau, ngước mắt lên thì vừa hay bắt gặp ánh mắt của người lái
xe qua gương chiếu hậu, có lẽ đến cả anh ta cũng biết cô đang suy nghĩ
mông lung. Cô bất giác thấy gượng gạo, đành lấy lại tinh thần, nghĩ nơi
có thể dừng xe gần khu nhà mình ở nhất, cuối cùng cô nói: “Anh cứ lái xe đi, tìm chỗ gần nhất có thể đế tôi xuống xe là được”.
Đã gần nửa đêm, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều xe cộ, thỉnh thoảng gặp đèn đỏ,
xe của họ lại bị kẹp chặt trong làn xe, không thể nhúc nhích. Chẳng bao
lâu khuôn mặt Nhiếp Lạc Ngôn bắt đầu nóng bừng, có lẽ vì sự chênh lệch
nhiệt độ giữa bên ngoài và bên trong xe quá lớn, cũng có thể do thiếu
oxy, nói tóm lại là cảm giác vô cùng khó chịu. Cô hạ thấp cửa xe xuống
một chút, khí lạnh ngay lập tức ùa vào, phả lên da lạnh buốt, rồi lại
thừa cơ luồn vào họng.
Cô bị sặc, bắt đầu ho không ngừng, dù có
đóng kín cửa xe cũng không có tác dụng gì, cô vẫn ho khù khụ, nước mắt
nhanh chóng trào lên khiến mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, hỗn độn.
Người lái xe lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”.
Cô lắc đầu, rồi lại cúi đầu vội vàng tìm giấy ăn. Cô không sao, cô rất
khỏe, chỉ là đột nhiên cảm thấy lồng ngực căng lên khó chịu, thậm chí
đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Tại sao cô có thể làm
mất vật quan trọng như vậy chứ? Cô đã lén lấy được nó từ chỗ Trình Hạo,
tuy không thừa nhận, nhưng cô biết cậu cũng rất coi trọng nó, nếu không
thì không thể đem nó bên mình trong thời gian lâu như vậy, lại còn giữ
gìn vô cùng cẩn thận nữa.
Thế mà cô lại làm mất nó.
Không những làm mất, cô thậm chí còn quên sự tồn tại của nó trong một thời gian dài.
Nhưng sao có thể quên được.
Một vật quan trọng là thế, làm sao cô có thể quên đi dễ dàng như vậy.
Xuống xe, Nhiếp Lạc Ngôn phải đi một đoạn đường dài mới tới khu mình ở.
Bởi mặt đường đang được sửa, khắp nơi bừa bộn, đến cả gạch trên via hè cũng được dỡ lên lát lại, Nhiếp Lạc Ngôn không thể không cúi đầu, cẩn thận
bước đi. Trên đường đi, cô gặp đám công nhân đội mũ bảo hiểm vừa làm
xong việc, có vẻ họ đang mồm năm miệng mười lên kế hoạch đi ăn đêm, tuy
cách một con đường, nhưng giọng của họ to tới mức kỳ lạ. Lúc đi ngang
qua, cô nghe thấy rất rõ, trong đám công nhân ấy có người huýt sáo về
phía cô, rồi cười phá lên không kiêng dè.
Nghĩ tới việc đêm khuya vắng người, tuy vẫn có đèn đường, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn vẫn cố gắng rảo
bước với tốc độ nhanh nhất có thể.
Đi một mạch tới tận khu mình ở cô mới dám đi chậm lại. Cô sống ở tòa nhà số hai, chỉ cần đi qua một
khúc cua, cách một vườn hoa là đã có thể nhìn thấy cổng tòa nhà.
Vừa rồi Nhiếp Lạc Ngôn đi rất nhanh, lại đi đôi giày cao gót mới mua, nên
sau khi đi chậm lại, cô chỉ cảm thấy chân đau ê ẩm. Trước đây Tần Thiểu
Trân từng nói với cô, nếu không đi bộ được như vậy thì chắc sẽ có số
được ngồi xe.
Khi còn ở bên Giang Dục Phong, đúng là cô thường
xuyên được đưa đón bằng xe đắt tiền, đôi khi anh bận, hoặc lười nhác
không muốn đích thân đưa đón thì sẽ để lái xe riêng phụ trách đưa đón cô đi làm.
Còn có một dạo, cô háo hức muốn học piano, liền đăng ký
học một lớp vào thời gian rảnh rỗi, mỗi tuần ba lần không kể nắng mưa,
cô luôn vui vẻ tới học. Thời gian đó là giữa hè, tiết trời rất nóng, tối đến, cả thành phố oi bức như một lò lửa, nhưng Giang Dục Phong suốt một tháng đằng đẵng vẫn duy trì hứng thú lái xe tới trước cổng trường chờ
cô. Tuy hành động này của anh đã biến cô trở thành tâm điểm nhìn ngó và
chủ đề của những câu chuyện vô vị, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm động vô
cùng. Một lần khi đang ngồi trên xe, cô không kìm được, tò mò hỏi: “Dạo
này sao anh không phải đi chén tạc chén thù với đối tác?”.
Cô vẫn còn nhớ như in lần đó anh đã lạnh lùng lườm cô, hỏi: “Em mong ngày nào anh cũng đi tiếp khách sao?”.
“Đương nhiên không phải thế”, cô đáp, “Thực ra nóng thế này, anh không cần phải tới đón em đâu”.
Cô có lòng tốt như vậy, nhưng anh lại mượn cớ xảo biện: “Nếu em cảm thấy
áy náy thì có thể mua chút quà để bù đắp lại cũng được”.
Đúng rồi, cuối cùng cô đã nhớ ra. Chính vì thế mà sau đó cô đã đi trung tâm thương mại mua chiếc áo tắm để tặng anh.
Thực ra, căn bản là cô không nghĩ ra anh thiếu thứ gì. Người như anh, đồ ăn, đồ mặc luôn phải là hàng tốt nhất, yêu cầu cao tới mức chẳng khác hoàng đế thời xưa là mấy, không những thế lại còn không biết điều, khi cáu
giận thì giống hệt đứa trẻ hư, khiến người khác đều cảm thấy thật khó có thể hầu hạ nổi.
Cô cảm thấy dường như anh chẳng thiếu thứ gì,
nên dù có mua món đồ đắt tiền về cũng sẽ bị lãng phí mà thôi. Nên hôm
đó, một mình cô lượn lờ rất lâu trong trung tâm mua sắm, từ những quầy
hàng hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới ở tầng một tới khu quần áo, giày
dép dành cho nam giới ở tầng năm, cuối cùng vẫn không thể chọn được thứ
gì, trong lòng chỉ mong sao lập tức tuyển được một thư ký thạo việc đế
sai bảo cô ta giải quyết vấn đề hóc búa này thì tốt biết bao.
Rồi cô lại nghi ngờ không biết có phải mình bị ma xui quỷ khiến không nữa,
rõ ràng anh chỉ buột miệng nói như vậy, thế nhưng cô lại lập tức chạy
tới trung tâm mua sắm mua quà cho anh.
Có điều, đang yên đang
lành như vậy tại sao lại bắt cô phải tặng quà cho anh chứ? Sinh nhật
không phải, ngày kỷ niệm gì cũng không. Cô qua lại với anh, thỉnh thoảng anh mới lái xe đưa đón một chút thì cũng là điều đương nhiên thôi mà.
Lúc ngộ ra điều này, vừa hay cô đi tới một gian hàng khác, trước đây cô rất ít khi chú ý tới quần áo nam nên không ngờ còn có gian chuyên bán áo
tắm dành cho nam giới nữa. Cô dứt khoát bước vào chọn đại một chiếc,
quẹt thẻ, đóng hộp, rồi nhẹ nhàng, cẩn thận xách về nhà. Nhiếp Lạc Ngôn
nhận thấy mình làm vậy cũng hay, bởi cô từng nhìn thấy mấy chiếc áo tắm
và áo ngủ của anh hình như đều là nhãn hiệu này, nên nghĩ thầm, mua về
thế này chắc không đến mức bị bắt bẻ gì.
Quả nhiên, anh chàng họ
Giang luôn yêu cầu cao kia có vẻ rất hài lòng với món quà ấy, bởi chỉ
sau một ngày, anh chàng đã tặng lại cô một đôi hoa tai kim cương, đương
nhiên giá cả cao ngất ngưởng.
©STE.NT
Tần Thiểu Trân sau
khi biết tin liền than vãn: “Nếu sớm biết thế thì cậu mua thêm cho anh
ấy mấy chiếc cho xong, đổi như thế này, đáng đấy!”.
Nhưng, mua thêm mấy chiếc thì có tác dụng gì chứ? Cuối cùng vẫn bị anh vứt vào thùng rác đấy thôi, nào có chút lưu luyến gì.
Bóng đèn đường trước tòa nhà vừa hay bị hỏng khiến xung quanh tôi om, mãi
tới khi Nhiếp Lạc Ngôn đi tới rất gần, mới phát hiện ra một bóng người
đang đứng ở đó.
Cô nheo mắt nhìn, nhưng cả cơ thể người đó đều
nằm trong bóng tối nên nhìn không rõ. Bước chân Nhiếp Lạc Ngôn càng lúc
càng gần, trái tim cô cũng không tránh khỏi cảm giác lo sợ, nghĩ tới
những vụ án cướp của giết người thường thấy trong những bản tin xã hội,
cô bất giác ôm chặt túi xách trước ngực.
Ngay sau đó, Nhiếp Lạc
Ngôn nghe thấy một tiếng động khẽ, hình như là tiếng phát ra từ bật lửa, ánh lửa lập lòe xé tan màn đêm đen lạnh lẽo. Cô cố ý dừng bước.
Đốm lửa màu lam khẽ lay động, ánh lửa yếu ớt, ấm áp chiếu lên khuôn mặt
người đó, khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng cô
nhìn thấy rất rõ.
Khuôn mặt đó, dường như vẫn giống hệt nhiều năm trước, đường nét thanh tú, lúc không cười, khóe miệng vẫn như thể mang
theo vẻ cao ngạo.
Đó là chàng trai có nét đẹp lạnh lùng giống như nhân vật nam chính Fujii Itsuki trong phim Bức thư tình.
Cô nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi, cậu cũng nhanh chóng
nhìn thấy cô, ánh mắt khẽ thoáng qua vẻ ngỡ ngàng, tiếp đó tiện tay dập
điếu thuốc vừa châm ban nãy.
Cô chỉ biết chào một tiếng: “Hi!”, vẫn ôm chặt chiếc túi xách trong lòng, “Sao cậu tới đây?”.
“Mình vừa hay đi ngang qua, nghe nói cậu sống ở đây, nên tiện đường tới thăm thôi.”
Cậu nhìn cô khẽ cười, cô cũng cười theo cậu.
Cuộc gặp tình cờ giữa họ cùng đoạn đối thoại với ngữ điệu hết sức bình
thường, thoải mái như vậy khiến bất kỳ ai cũng ngỡ rằng họ mới chia xa
không bao lâu.
Nhưng thực ra hai người đã chia xa mấy năm rồi, dù chỉ mấy năm nhưng cả hai đều có cảm giác dài như nửa cuộc đời.
Họ đứng nói chuyện bên cầu thang, bóng đèn cảm ứng âm thanh ở tầng một đã
sáng từ lâu, nhưng ánh sáng không chói mắt, như ánh hoàng hôn dìu dịu
chiếu lên mặt hai người, như thể màng tơ hư ảo từ trên cao buông trùm
xuống, mông lung, mờ mịt. Nhiếp Lạc Ngôn chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình
đột nhiên mờ ảo, bởi cô không nhìn rõ mặt cậu.
Rõ ràng hai người đứng sát bên nhau, nhưng dường như không có cách nào để họ có thể nhìn đối phương rõ hơn một chút.
Cô vẫn khẽ cười, hỏi: “Vừa rồi cậu đứng ở đây, khiến mình sợ hết hồn”.
“Hả? Tưởng mình là kẻ xấu sao?”
“Ừm, tình hình trật tự trị an trước và sau Tết thường không tốt, mình còn lo cậu là kẻ cướp đây.” Cúi nhìn chiếc túi xách đang ôm trước ngực, cô vẫn không thả lỏng, vẫn để yên tư thế như vừa rồi, nhưng hoàn toàn không
phải do sợ hãi, có lẽ chỉ là do tiết trời quá lạnh. Tối nay cô ăn mặc
phong phanh, cô cũng không ngờ mình lại mất nhiều thời gian ở chỗ Giang
Dục Phong như vậy.
Dường như cậu cũng nhận thấy cô đang run lên bần bật, liền nhắc khẽ: “Hay là cậu lên nhà trước đi, mình về đây”.
Trên mặt đất vương vãi vài ba đầu thuốc cùng các đám tàn loang lổ, rõ ràng
cậu đã đứng ờ đây rất lâu, vậy mà khi cô tới nơi, cậu lại muốn bỏ về
nhanh như vậy.
Cô nhận thấy rất rõ, nên vẫn đứng bất động tại chỗ. “Thực ra trước khi tới cậu có thể gọi điện trước cho mình.”
“Mình bị mất điện thoại, rất nhiều số điện thoại trước đây mình không còn
nữa.” Đôi mắt màu hổ phách kia vẫn nhìn cô đau đáu, không giống với ánh
mắt của kẻ đang nói dối. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy dường như mình bị mất đi ngôn ngữ, cũng có thể thứ mất đi là sự can đảm và sức lực. Cô
không biết nên nói gì nữa, mấy năm gần đây cô vẫn dùng số điện thoại từ
hồi năm thứ nhất đại học, đôi khi bản thân cũng không biết tại sao mình
lại cố chấp như vậy. Thật ra, sau khi đi làm cô cũng quen một vài khách
hàng làm trong ngành viễn thông, họ có rất nhiều số điện dễ nhớ, con số
lại mang nhiều may mắn, có cơ hội đổi nhưng cô vẫn nhất quyết dùng số
này.
Năm đó lúc ở biển, Nhiếp Lạc Ngôn đã tự nhủ với lòng mình,
cần phải quên đi mọi thứ trong quá khứ để bắt đầu lại từ đầu, nên cô lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, không được dễ dàng bước vào cuộc sống của
Trình Hạo, và cũng chính vì lý do này nên cô chưa bao giờ chủ động liên
lạc với cậu.
Cô chưa từng nói điều này với ai, đó là việc vô cùng khó khăn. Bởi rõ ràng sống trong cùng một thành phố, mà cô lại không
thể gặp cậu, cũng không thể gặp được cậu, ngay cả việc nghe thấy giọng
nói của cậu cũng không thể.
Rõ ràng yêu một người như thế nhưng
lại phải nghĩ trăm phương nghìn kế để ngăn mình không yêu người đó nữa.
Cô như bị lún trong vũng bùn lầy và không thể trèo ra khỏi đó, điều duy
nhất có thể làm chính là không cho phép mình lún sâu hơn nữa. Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn khăng khăng giữ lại số điện thoại trước đây.
Mãi tới hôm nay cô mới biết rốt cuộc mình đang mong chờ điều gì, cũng chính ngày hôm nay cô mới chịu thừa nhận, sự mong đợi ngây thơ đó cuối cùng
đà thành hiện thực.
Cô đã ngăn cản bản thân bao nhiêu năm thì cũng chờ đợi trong bấy nhiêu thời gian. Thật nực cười!
Cuối cùng Trình Hạo đưa điện thoại cho cô, nói: “Lưu lại một lần nữa đi”. Cô vẫn nhớ như in rất nhiều năm về trước, cũng chính cô tự tay lưu số điện thoại của mình vào máy cậu.
Lần này cô không cầm điện thoại, chỉ nói: “Vẫn là số trước đây”.
Có vẻ cậu hơi sững sờ. “Mình tưởng cậu đã đổi số từ lâu rồi.”
“Không.” Cô lạnh tới mức co người lại, dường như không thể chịu được nữa, chỉ
muốn rời khỏi đây. “Mình lên nhà đây, rảnh thì liên lạc nhé, được
không?”
“Được.”
Cậu gật đầu, đau đáu nhìn cô, rồi quay người bước đi.
Cô cũng cùng lúc quay người đi, vội vàng bước lên cầu thang, bước chân vội vàng như thể muốn rời khỏi đây thật nhanh. Khi đã leo lên tầng hai, đột nhiên cô dừng lại. Đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, Nhiếp Lạc Ngôn nhìn
theo bóng của mình trên sàn, cô do dự hồi lâu, rồi lại đi ngược vói
hướng ban đầu.
Trở lại cửa cầu thang, cô vẫn kịp nhìn thấy bóng hình cậu.
Giống như năm xưa, Trình Hạo vẫn chầm chậm bước đi, lúc này cậu đang đút tay
trong túi áo khoác. Đêm lạnh như thế, chỉ cần há miệng là có thể phả ra
những làn hơi trắng, nhưng cậu vẫn thủng thẳng, bước chân xem ra rất
nhàn nhã. Cậu men theo vườn hoa, ánh đèn đường vẫn rọi thẳng từ trên cao xuống và cậu cứ thế bước đi.
Nhiếp Lạc Ngôn lạnh run người, hai
hàm răng va vào nhau lập cập, nhưng cô vẫn im lặng nhìn theo cậu, nhìn
cậu đang dần rời xa cô, càng lúc càng xa.