Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 3: Chương 3: Người này chỉ trên trời mới có




Hồng phong không cao lắm, thậm chí ở trong Đại La Thánh Địa, nơi đây cũng chỉ có thể xưng là một tòa núi nhỏ.

Bởi vì khắp núi trồng đầy cây đước, cho nên cũng coi như một chỗ đặc biệt trong Đại La Tiên Cung, các đệ tử thường xuyên đến đây ngắm cảnh.

Bất quá độ nổi tiếng của Hồng phong không phải là quá lớn, phóng tầm mắt nhìn lại, Đại La Thánh Địa có không biết bao nhiêu địa phương đẹp hơn Hồng phong, nhất là những sơn phong là chỗ ở của đệ tử chân truyền, càng là sặc sỡ loá mắt, làm cho người ta hướng tới.

Nhưng từ ba năm trước đây, khi chưởng giáo Đại La mang về một đệ tử, danh khí của Hồng phong tăng mạnh, cả thánh địa từ trên xuống dưới đều muốn thấy vị Kỳ Lân Tử này một chút, nhưng ba năm nay, không có mấy người may mắn nhìn thấy được.

Nhưng phàm là người từng nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này, không có người nào không tán thưởng.

Thậm chí có lời đồn rằng, Tử Vân sư tỷ còn sinh lòng ái mộ với Kỳ Lân Tử, về phần là thật hay giả thì không người nào biết được, dù sao đây chính là tồn tại đệ nhất chân truyền, nên không người nào dám đi dị nghị.

Mà đúng lúc này.

Một cái bóng trắng chậm rãi xuất hiện.

Cây phong vào thời khắc này rì rào chấn động, vừa nhìn một cái, lá đỏ tung bay, hình ảnh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.

Một thiếu niên chậm rãi đi ra, thân cao 1m8, mặc cẩm tú trường bào màu xanh, phong thần tuấn lãng, khí chất vô song.

Thiếu niên như thể tiên nhân, làm người ta tưởng là nhân vật đi ra từ trong bức họa.

Hắn quá phi phàm, nếu như nói tướng mạo, trong thế giới tiên hiệp, người có thể so sánh với hắn gần như không có, nhưng phi phàm nhất cũng không phải là tướng mạo, mà là khí chất, một loại khí chất khó lòng miêu tả được.

Vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt, hết thảy ở trước mặt hắn phảng phất như đều trở nên ảm đạm.

Lá đỏ đầy trời tung bay trên Hồng phong, loại cảnh đẹp này làm cho người ta say mê, nhưng hắn xuất hiện, khiến cảnh đẹp như vậy phải thất sắc.

Tất cả mọi người ngây dại.

Bao quát cả các đệ tử mới tới, từng người đều phảng phất như thất thần mà nhìn hắn.

Quá giống tiên nhân rồi.

Không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, nhất là một đôi mắt, như ẩn giấu cả vũ trụ mênh mông.

Thiếu niên tuyệt thế đứng ở dưới một gốc cây đước, tay cầm hồ lô ngọc phỉ thúy, như là một nho sinh, người ta không say vì rượu, mà là lòng người tự say.

(nho sinh:người học Nho giáo)

Đám người trầm mặc, giống như thất thần mà nhìn, đợi tới khi lấy lại tinh thần, không khỏi cùng nhau nhớ tới một câu thơ.

Người này chỉ trên trời mới có, chẳng biết tại sao xuống nhân gian?

Có lẽ, hắn chính là tiên nhân, chỉ là đi xuống nhân gian du lịch mà thôi.

Nếu như nói, trước đó hắn đột phá cảnh giới dẫn tới dị tượng làm cho người ta rung động.

Như vậy sự xuất hiện của hắn, đã làm cả thế gian phải kinh diễm, thậm chí làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác.

Hắn là tiên nhân, nếu như không dẫn tới dạng dị tượng này mới là không bình thường.

Giờ khắc này, ở dưới Hồng phong, không có thét lên, không có nghẹn ngào, hết thảy đều lộ ra mười phần yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng phá hư cảnh đẹp như vậy, tất cả mọi người chỉ lẳng lặng mà nhìn hết thảy.

Lẳng lặng nhìn chăm chú vị tiên nhân này.

Ở phía trên Hồng phong, Lục Trường Sinh đứng ở dưới một gốc cây đước, lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.

Khí chất của hắn quá phi phàm, cho dù chỉ là ngẩn người, cũng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao thâm mạt trắc khó nói nên lời, phảng phất như đang suy nghĩ về đại đạo, càng ảo hơn chính là, chung quanh không hiểu sao lại có linh khí lưu động, âm dương chi khí vờn quanh, làm người khác tưởng như đang ngộ đạo.

Nhưng mà chỉ có một mình Lục Trường Sinh mới biết, hết thảy.... Đều là giả tượng.

Không sai, đều là giả.

Ba năm trước đây, mình vẫn còn là một nhân viên bán hàng thành thành thật thật, mỗi ngày vì cuộc sống mà bôn ba, ngay vào ba năm trước trong một đêm gió táp mưa sa, mình xuyên không tới đây.

Xuyên không đến cái thế giới tiên hiệp bao la vô biên này.

Vốn cho rằng sẽ bắt đầu với kịch bản củi mục bị từ hôn, nhưng không nghĩ đến là, mình có tướng mạo phi phàm, khí chất vô song, hay nói cách khác chính là, giá trị nhan sắc của mình là max điểm.

Mọi cử động đều không giống bình thường, cho dù là đứng ở nơi đó không nói một câu nào, đều sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác thật là cao thâm mạt trắc.

Một khắc này,

Lục Trường Sinh cảm thấy nhân sinh của mình hẳn là sẽ không bình thường, chỉ bằng vào vẻ bề ngoài này, mình cũng tuyệt đối là một thiên tài trong những thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.