Không Có Kiếp Sau

Chương 172: Chương 172: Hy vọng




Xác nhận đôi bên bình yên vô sự, lại bày tỏ đầy đủ cảm động xong, Olivia khẩn trương dẫn Mục Căn đang mặc quân phục của mình ra ngoài: Bác cả với mọi người còn đang ở ngoài nha

~Phát hiện mấy người bác cả cũng bị đặt trong đĩa giống Mục Căn, toàn thân Olivia ***g lộn!

Alpha ngồi nghiêm chỉnh trong… cái đĩa to màu trắng bạc, tay thận trọng để lên đầu gối. Bên cạnh Alpha, vài binh lính khủng long đang khêu móc trùng trên người hắn một cách rất chi ân cần, sợ không sạch, Tiểu Đào còn liếm một cái lên chỗ họ khêu xong.

Các người máy khác gần hắn cũng được đãi ngộ giống vậy, sức lực của mấy binh lính khủng long quá lớn, ngay cả Epsilon nặng cân nhất cũng chẳng phải động, trở mình cũng không cần tự làm. Vì muốn tìm được nhiều trùng hơn, các binh lính khủng long còn tự động thủ lật hắn lại.

Nhưng, có vẻ… hình như… xem ra… mấy người bác cả vui dữ lắm thì phải.

Đằng ấy hỏi làm sao Olivia nhìn ra đám người máy đang vui á? Dòm màn hình tối là biết

~Olivia: (⊙ o ⊙) Hả!?

Sau khi nhặt hết trùng, tâm trạng nhóm binh lính khủng long cực tốt: “Cám ơn đã chiêu đãi.” ← trùng trên người ngài đúng là vừa nhiều vừa ngon nha!

Người máy Alpha cũng gật đầu gượng gạo: “Cám ơn đã chiêu đãi.”← phục vụ vệ sinh của mọi người cũng thỏa đáng lắm.

Vì thế, xung đột mà Olivia lo lắng hoàn toàn không phát sinh: Bác cả không hề mất hứng, thuộc hạ của mình cũng chẳng bị thương, tuy song phương giao tiếp đúng kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng kết quả lại là cả nhà cùng vui.

Đúng là hết xảy mà!

Sự tình càng hết xảy hơn diễn ra ngay sau đó, lúc ngồi quây quần ăn liên hoan, Olivia vừa sai người đem cỏ Mục Căn đã rưới sốt lên, Epsilon lại móc ra một đống dịch dinh dưỡng trong bụng: Toàn bộ đều là dịch dinh dưỡng vị thịt ← Mục Căn và ông Boone đều khoái xơi thịt!

Nghe mùi dịch dinh dưỡng vị thịt, mắt của nhóm khủng long mấy tháng ròng không được ăn bữa thịt nào ra trò trên Tokto Lanhaida phát xanh cả lũ rồi!

Mục Căn phân chia hết dịch dinh dưỡng, binh lính trong căn cứ rốt cuộc được no nê một bữa.

Ăn uống xong, Mục Căn lại lấy một bịch kẹo từ chỗ Sigma:

“Hành tinh Hằng Thiên không bán cái này, tớ nhờ đồng nghiệp phụ trách mua sắm trong căn tin đặt hàng một bịch, tiếc là đến trễ quá.”

“Ơn giời vẫn đưa được cho cậu.”

Nói đoạn, Mục Căn cười nhìn Olivia.

Mắt Olivia sáng rỡ, bóc một viên kẹo thảy vô miệng, toàn thân chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của dâu tây.

Olivia ngậm kẹo, cúi đầu bắt gặp ba thú con đang xoắn xuýt nhìn mình. Nom điệu bộ sắp rớt nước miếng tới nơi của ba đứa, hắn bốc một nắm kẹo đưa cho chúng.

Những viên kẹo lộng lẫy đặt trước mặt ba đứa nhóc, nhưng ăn bằng cách nào mới là vấn đề, cứ nhòm tụi nó đi: Hai tiểu Lôi long, bốn móng vuốt nhen; Một tiểu Bạo long, mặc dù có hai chân trước, song chân trước quá ngắn, kẹo dưới đất… với, với không tới!

Cuối cùng vẫn là Sigma bước đến, linh hoạt xé vỏ kẹo, đặt kẹo lên lòng bàn tay rồi duỗi về phía bầy thú con.

Chưa từng gặp người máy bao giờ, ba thú con mới đầu còn sờ sợ, ngặt nỗi kẹo trong tay Sigma thiệt tình quá cám dỗ người ta, lũ trẻ chả mấy chốc đã vui vui vẻ vẻ chơi cùng Sigma.

Lấp đầy bụng rồi, cả gia đình xa nhau lâu ngày lại ngồi bên nhau, nói đến những chuyện xảy ra trước khi đến đây.

“… Tokto Lanhaida xa hơn bọn ta tưởng tượng nhiều, mới đi nửa đường đã cạn sạch nhiên liệu rồi! Ha ha ha!” Hết nhiên liệu mà còn cười sang sảng như vậy, ông Boone à, tư tưởng của ông phóng khoáng quá nha!

“Đúng lúc này, bọn tớ phát hiện gần đó có một chiếc cơ giáp đang trôi về phía mình.” Nhằm nối tiếp đề tài của ông, Mục Căn nói ngay sau đó.

“Khi ấy tớ chỉ nghĩ hay là kiếm ít nhiên liệu từ đối phương, bảo bác Epsilon dùng chút nhiên liệu cuối cùng bay qua, ai ngờ có một con trùng to đùng đang nằm sấp trên cơ giáp.” Nhớ đến tình cảnh chứng kiến lúc ấy, Mục Căn nghĩ lại còn sợ.

Con trùng to độ bằng nửa cơ giáp bám chặt chẽ lên lưng cơ giáp, toàn thân bao bọc bởi giáp xác cứng rắn, một đoạn xúc tu hình trụ, nước bọt dạng lỏng trào ra từ xúc tu, nhưng không tràn xuống mà là lửng lơ trong không gian, quỷ dị khôn tả.

Thời điểm bắt lấy cơ giáp, họ căn bản không nhìn thấy con trùng sau lưng cơ giáp, đợi khi phát hiện thì không kịp nữa rồi, con trùng kia vậy mà sống nhăn! Phát giác mục tiêu mới là nhóm Epsilon, nó lại lập tức vứt bỏ cơ giáp mình đang sống nhờ, bay thật nhanh lên người Epsilon!

“Làm kiểu gì cũng chẳng xong, may không lâu sau thì tìm thấy các cậu.” Thời điểm phát hiện Tokto Lanhaida, Alpha tức khắc phát lời xin đổ bộ, còn thông báo trên cơ giáp phe mình có một loại trùng quái gở, chuyện kế tiếp thì mọi người biết cả rồi.

Cơ giáp ban đầu bị trùng ký sinh cũng theo họ tới Tokto Lanhaida, nhưng bên trong chẳng có ai, lối thoát khẩn cấp mở toang, chắc mẩm cơ giáp sư đã sớm trốn đi ngay từ khắc không thể thoát khỏi quái trùng.

Đáng bàn là: Đó là cơ giáp phục dịch quy định trên căn cứ Eustace Tasha, có thể nhận ra từ số thứ tự trên vỏ cơ giáp. Chỉ là không biết người điều khiển là ai, sau khi rời khỏi có sống sót được không.

Cẩn thận mang con trùng khổng lồ và trùng tìm thấy trong người trung tướng Mitchel Ott đi làm đối chiếu toàn thân, họ phát hiện cả hai chỉ khác nhau mỗi hình thể, bề ngoài về cơ bản giống nhau như đúc. Ngoài ra, con trùng Mục Căn bắt gặp sớm nhất cũng giống y hệt hai con này!

Mạng của loài trùng này hết sức ngoan cường, ông Boone làm thí nghiệm, lần lượt thử đủ phương thức kết liễu nó như luộc bằng nước, đóng băng, phơi khô, xạ tuyến… nhưng toàn bộ đều thất bại, sức sống của loài trùng có thể sinh tồn trong vũ trụ mạnh mẽ vượt mức tưởng tượng của nhân loại. Chúng có khả năng xơi tất tần tật mọi thứ: Vô luận là thức ăn của con người hay vật chất tự do trong vũ trụ, ngay cả kim loại kiên cố cũng thu nạp thoải mái, dưới hoàn cảnh thật sự ác liệt, chúng còn có thể chịu đựng qua bằng trạng thái ngủ đông.

“Mọi người làm đúng lắm, biện pháp duy nhất đối phó chúng chính là ăn luôn.” Sau khi bị nhân loại nhai nát, hòa tan và phân hóa thông qua tầng tầng lớp lớp cơ quan tiêu hóa, chúng cũng bị tiêu hóa hoàn chỉnh trong quá trình này.

Rất nhiều sinh vật sống có thể sinh tồn trong vũ trụ, đại bộ phận không gây nguy hiểm cho việc phi hành của con người — hầu hết chúng sở hữu hình thể rất nhỏ, không trí tuệ, an toàn vô hại. Nhưng một bộ phận còn lại thì cực kỳ nguy hiểm — nghe đồn Cantus cũng là sinh vật dũng mãnh có khả năng sống sót một khoảng thời gian trong môi trường vũ trụ, hiềm nỗi ngày nay Cantus quá thưa thớt, ít người chứng minh mà thôi.

Vũ trụ quá mênh mông, đến nay vẫn có hàng mớ bí mật tạm gác lại chờ nhân loại khám phá. Cho dù là hiện tại, việc phi hành giữa các vì sao vẫn đặc biệt nguy hiểm, nguyên nhân nằm ở chỗ trong vũ trụ bỗng tiến hóa ra sinh vật vũ trụ, ý nghĩa tồn tại của quân đội phần nào là để đối kháng sinh vật vũ trụ, họ phải phái người tuần thủ lãnh thổ thời thời khắc khắc, thanh lý vật nguy hiểm, từ đó gìn giữ sự an toàn cho tuyến đường đế quốc.

Bất kể ông Boone hay Olivia đều biết không ít về sinh vật vũ trụ, nhưng trong ấn tượng của họ hoàn toàn không có ghi chép về loài trùng này.

Đây là một sinh vật hoàn toàn mới.

Olivia bổ sung tư liệu về sinh vật mới vào bản báo cáo của mình, ngoài ra còn triển lãm các loại tư liệu mình thu thập được thời gian qua cho ông Boone và Mục Căn xem một cách hết sức hào phóng.

Sự biến đổi của thời tiết mỗi ngày là cơ bản, còn có thiên thạch tự do hắn kiên trì sưu tầm hàng ngày, chẳng những thế, Olivia còn vẽ ra bản đồ tinh hệ này thông qua hệ thống quét hình!

Hai điều trước còn dễ nói, bản đồ cuối cùng mới kinh người quá thể đáng!

Nếu đế quốc muốn sáng lập tân tinh vực, bản đồ chính là vật thiết yếu. Đó là chưa kể trong số kim loại Olivia phát hiện trước đó có tám loại chưa biết, ngoài ra, không ngờ có cả kim loại hiếm mà đế quốc đang thiếu hụt trầm trọng!

Chỉ dựa vào mỏ kim loại hiếm có khả năng tồn tại trong tinh vực này, đế quốc nhất định sẽ không buông tha việc khai phá.

“Tiểu Ollie, con lập công lớn rồi đó nha!” Ông Boone cảm khái: “Với tốc độ hiện tại của con, tốt nghiệp ít nhất có thể trở thành chuẩn uý, không chừng chưa đến năm mươi tuổi đã vượt qua ta cũng nên!”

Ông Boone là thiếu tướng của Viện nghiên cứu, Olivia đã biết trong lúc trò chuyện cùng Mục Căn. Nhóm hàng xóm phố mua bán Aidori tiềm tàng nhân tài, nên Olivia cũng chẳng lấy làm lạ.

Nghe ông Boone nói, Olivia chỉ cười khẽ: “Đó là nếu có thể trở về.”

“Có ta, có con ở đây, nhất định có thể trở về.” Ông Boone vỗ vỗ vai Olivia, đoạn quay đầu gọi Mục Căn một tiếng: “Chuẩn bị tốt công cụ, đi kiểm tra toàn diện căn cứ với ta!”

“Dạ!” Mục Căn hành lễ với ông.

Ông Boone và Mục Căn không chỉ mang đến thêm một tuần thức ăn cho Tokto Lanhaida, mà còn có hy vọng.

Ông không sử dụng chương trình tự kiểm của hệ thống, mà dẫn mọi người di chuyển khắp căn cứ. Trong quá trình này, ông phát hiện rất nhiều vấn đề hư hại, chỉ vị trí để Mục Căn ghi chép lại hết, còn không ngừng sưu tầm vật liệu tu bổ trong khi kiểm tra.

Thậm chí ông Boone còn tận dụng vật liệu hiện có để làm ra một máy năng lượng, tuy rằng năng suất cực hẻo, nhưng lại có thể giải quyết vấn đề năng lượng cấp thiết nhất của căn cứ — không hổ là ông Boone chưa bao giờ nộp tiền điện cho đế quốc mà!

Đám lính bản xứ người nào người nấy da dày thịt thô, biết đánh biết kháng, lại chẳng một hai am hiểu duy tu, tuy Olivia biết chút ít, song chung quy chỉ là da lông.

Cơ mà, nhóm ông Boone thì khác: Bản thân ông Boone là chuyên gia phương diện này, thành tích môn tự chọn – Duy tu cơ giới của Mục Căn cực kỳ cao, mà đối với đám người máy Alpha, bảo vệ chiến hạm là phần mềm thiết yếu trong lắp ráp của họ!

Dưới sự sắp xếp của ông Boone, toàn thể căn cứ triệt để “sống” dậy.

Lần đầu tiên chứng kiến màn thể hiện cao siêu của ông Boone khi làm việc, mắt Olivia tỏa sáng lấp lánh: “Ông Boone, chờ mai mốt con lên làm hạm trưởng, mời ông làm nhân viên duy tu chính của con được không?”

Nghe thế, ông Boone liền bật cười: “Thằng nhóc con có mắt nhìn phết nhở!”

Song ông vẫn là cự tuyệt lới mời của Olivia: “Mười ngày nữa là ta về hưu, già cả rồi! Vốn dĩ đã bỏ mặc tất cả từ sớm, nếu không phải con đi lạc, nếu không phải Mục Tiểu Căn nhập ngũ vì con rồi chạy đến nơi nguy hiểm như vầy, ta không dễ dàng xuống núi đâu.”

“Con mời Duddy được không, chỉ là không biết kỹ thuật của Duddy thế nào.” Olivia ngẩn ra, chả mấy chốc đã lại tươi cười, rút lui để cầu phương án thứ hai.

“Chờ nó tốt nghiệp rồi bàn sau, phải xem nguyện vọng của nó nữa.” Đối với tiền đồ của con cháu, ông Boone lại chả thèm để ý miếng nào.

“Ta dự tính hoàn thành việc sửa chữa cơ bản cho căn cứ trong vòng bốn ngày, kế tiếp dùng ba ngày bay từ đây đến vị trí cổng trời, đồng thời trong bảy ngày này phải sai người chạy máy sản sinh năng lượng liên tục, sau đó dùng ba ngày cuối cùng nghĩ cách tiến vào cổng trời để trở về.” Cổng trời bên phía đế quốc đã đào được một cửa động, trước đó lại đánh ký hiệu tại cửa ra bên này, ông Boone nắm rất chắc việc rời khỏi nơi này.

“Công tác sửa chữa giao cho Alpha và binh lính cũ trên căn cứ là được, chuyện cổng trời giao cho ta và Mục Căn, ừm… thêm cả Sigma nữa, phái người tiếp tục vớt người của Eustace Tasha, sau cùng còn phải cử người chăm sóc người bị thương, để mấy thú con trông được rồi.” Ông Boone cho biết sắp xếp của mình.

“Con thì sao?” Thấy trong kế hoạch thiếu tên mình, Olivia thoáng sửng sốt.

“Con?” Ông Boone ngẩng đầu nhìn hắn một thoáng, đoạn cúi đầu: “Mấy ngày này con luyện tập cách điều khiển căn cứ thật tốt đi, ta đã xem nhật ký điều khiển thời gian qua của con, không xong chút nào, tuyệt đối không qua nổi cổng trời.”

Olivia ngây đơ, hắn sực nhớ tới hệ thống điều khiển hoàn toàn thống nhất về thói quen sử dụng trên xe huyền phù và Tokto Lanhaida, vấn đề này đã luẩn quẩn trong lòng hắn rất lâu, lúc này rốt cuộc có cơ hội, Olivia bèn hỏi ra.

“Ha… Thống nhất là đương nhiên! Mấy trăm năm trước ta là điều khiển viên ưu tú nhất đế quốc mà! Thường xuyên giúp đám người trong Viện nghiên cứu làm thí nghiệm, thời ấy các loại hệ thống thao tác toàn tham khảo thói quen thao tác của ta để thiết kế đó nha!” Ông Boone đáp rất ư tự hào.

Điều khiển viên có thể ảnh hưởng đến cách thiết kế, vậy phải ưu tú tới cỡ nào chứ — Olivia nghĩ.

“Nhưng giờ ta già rồi, không cách nào điều khiển căn cứ nữa, aiz… Đừng nói căn cứ, ngay cả phi thuyền cũng lái chẳng nổi, đành lái cái xe huyền phù già cỗi cho đã ghiền.” Bả vai ông Boone sụp xuống, nhưng ông không rối rắm quá lâu với vấn đề này, mà lấy lại tinh thần rất nhanh: “Ban ngày ta không rảnh, chỉ có thể tới đây dạy con vào buổi tối, mấy ngày này con chuyên tâm luyện tập điều khiển đi.”

Nói xong câu đó, ông Boone khoát tay rời đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.