Không Có Kiếp Sau

Chương 261: Chương 261: Một ngọn đèn




“… Một ngọn sóng ập đến, hoàng tử trẻ đẹp trai bị đánh dạt lên bờ, mà nàng tiên cá cứu chàng chỉ nhìn chàng lần cuối rồi bỏ đi.” Hôm nay, trên hải đảo đâu đâu cũng là tình nhân cặp kè, phần lớn họ đã tìm thấy người yêu hợp ý, từ hôm nay bắt đầu hò hẹn giao lưu kiểu chỉ có đôi ta.

Giờ đây, đang ngồi trên bãi biển vắng hoe đàm luận văn học là một đôi thanh niên thuộc phái văn nghệ, một trong hai người đang giới thiệu quyển truyện cổ tích mình mới mua cho người kia nghe.

“Cuốn sách này do một vị tên là Andersen viết, nghe nói là sách cổ mới được phục chế đấy.”

Hai thanh niên văn nghệ tựa vào nhau xem sách ảnh, thấy nàng tiên cá mỹ miều trên sách, cả hai kiềm lòng chẳng đậu mà phóng tầm mắt ra mặt biển trước mặt. Quang cảnh lúc này là trời chiều ngả về Tây đầy lộng lẫy, mặt biển gió êm sóng lặng, cụm mây xa xa được ánh dương nhuộm màu đỏ rực.

“Giá được nhìn thấy nàng tiên cá giống trong sách ảnh thì hay quá…” Thanh niên văn nghệ A cảm thán.

“Đúng vậy! Nhưng… Đại bộ phận người cá toàn là đầu cá thân người, không nên thấy vẫn tốt hơn.” Thanh niên văn nghệ B tiếp lời.

Nghĩ đến người cá mà cả hai từng gặp, hai thanh niên văn nghệ nhất tề hắc tuyến.

Đúng lúc này —

“Sóng lên kìa.” Nom đằng xa bỗng có ngọn sóng lớn đang ập tới, thanh niên văn nghệ A đứng lên, nhưng vừa đứng dậy thì đột nhiên trông thấy thứ gì kỳ quái: “Này… Em nhìn kìa, đằng kia hình như có người thì phải?”

Ngữ khí của hắn nghe hơi khủng bố, vì vậy thanh niên văn nghệ B vội vàng đứng lên, nhìn theo hướng ngón tay đồng bạn chỉ, thanh niên văn nghệ B cũng ngây dại: “Đúng, đúng là có người thiệt!”

Còn là một người trần trùi trụi.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, rồi hấp tấp chạy qua.

Nhân loại bị sóng biển xô lên bờ là một anh chàng. Hai thanh niên văn nghệ thấy rõ mặt mũi người ta thì đồng thời đỏ mặt:

Đậu mè! Người này đẹp quá đi!

Vóc dáng người nọ rất cao, vượt qua tiêu chuẩn chiều cao trung bình của phái nam đế quốc, trên người hắn không có từng tảng bắp thịt to lớn, nhưng đường cong cơ bắp lại vô cùng mượt mà, mỗi tấc đều tinh điêu tế trác. Chắc do ngâm trong nước quá lâu, da hắn tái nhợt phát khiếp, song phối với ngũ quan tinh tế lại có vẻ sa sút mà đẹp đẽ. Với phông nền là mặt trời sắp chìm xuống mặt biển, người nọ trông đẹp đến đáng sợ!

*tinh điêu tế trác: điêu khắc tinh tế, mài dũa cẩn thận

Cảnh này quá đỗi quỷ dị, hai thanh niên văn nghệ thộn mặt hơn nửa ngày cũng chưa nhớ ra mình nên làm gì. Qua một lúc, khi một cơn sóng to ập đến xối ướt quần áo họ, thanh niên văn nghệ A là người tỉnh lại đầu tiên:

“Chúng ta, chúng ta kéo anh ta lên nha.” Hắn đề nghị.

“Ừ!” Thanh niên văn nghệ B lập tức cúi xuống chuẩn bị kéo người.

Song họ thoáng cái 囧luôn: Người này nặng quá nặng, căn bản kéo hổng nổi!

Tuy ngày nay bộ khủng long chiếm đa số trong chủng tộc nhân khẩu của đế quốc, nhưng vẫn có một phần đáng kể không thuộc bộ khủng long. Hai thanh niên văn nghệ trước mắt vừa khéo là thành viên chủng tộc khác, dù dáng vóc bản thể của họ cũng không nhỏ, song sức lực không lớn, nên đụng tới mỹ nam thần bí hạng nặng này, hai người tức khắc trợn tròn mắt.

Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác liên tiếp vỗ bờ, nhưng những cơn sóng ấy lại chẳng cách nào đẩy người nọ lên trước nữa, chỉ có thể bao phủ lấy hắn. Mắt thấy tình huống ngày càng chuyển biến xấu, thanh niên văn nghệ A chợt có phát hiện mới:

“A! Người cá!” Đành rằng đọc sách rất nhiều nhưng không bởi vậy mà biến thành bốn mắt, thanh niên văn nghệ A liếc cái thấy ngay một đuôi cá màu lam giữa biển!

Theo chỉ dẫn của hắn, thanh niên văn nghệ B rốt cuộc cũng thấy, hai người gần như đồng thời nghĩ tới câu chuyện vừa đọc trong sách ảnh.

“Oa! Nàng tiên cá cứu hoàng tử… Oa!!! Có nàng tiên cá thiệt ư?” Ánh mắt cả hai nhất tề mở to, họ ngừng thở, nhìn cái đuôi cách mình mỗi lúc một gần, nhưng lại ngày càng lớn hơn.

Càng lúc càng lớn, càng lúc càng…

Đậu xanh! Đuôi gì bự kinh!

Thời điểm cái đuôi còn cách họ chừng năm mươi mét, hai người rốt cuộc phát hiện điểm sai sai: Cái đuôi… hình như hơi quá khổ.

Không phải hình như, mà là… quá khổ thiệt!

Cuối cùng, khi đuôi cách họ vỏn vẹn hơn mười mét, vây đuôi vung lên, nguyên cái đuôi cơ hồ có thể bao trọn toàn thân họ! Mà lúc nó hạ xuống, lại khơi dậy ngọn sóng đẩy mỹ nam kia lên trước một mét.

Hai người họ liều mạng lôi cả buổi cũng không làm mỹ nam hạng nặng nhúc nhích mảy may, đuôi to của người ta vỗ một phát đã đẩy được, sức phải trâu cỡ nào chứ?

Mà người cá mọc ra cái đuôi hùng tráng mạnh mẽ đến vậy… Bản thể rốt cuộc kinh khủng khiếp nhường nào đây!

Hai thanh niên văn nghệ cứng đơ đơ, tiếp đó, trong ánh nhìn chăm chăm đầy sợ hãi của họ, chủ nhân của đuôi cá đồ sộ mà lộng lẫy kia rốt cuộc hiện thân.

Ban nãy chỉ có đuôi xuất hiện là vì nó quay lưng vào bờ biển, chắc để tiện dùng đuôi vỗ sóng nên mới chọn tư thế ấy. Giờ vỗ lâu rồi, nó chuẩn bị quay lại xem thành quả lao động của mình, thế nên nhẹ nhàng xoay người trong làn nước.

Làn da màu xám lam, miệng đầy nhóc răng nanh bự chảng, đầu tròn mà dẹp, hải thú khủng bố trông như mới bị búa nện cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hai thanh niên văn nghệ yếu đuối!

“Má con ơi!!!!!!!!” Rốt cuộc không quan tâm cái gì mà mỹ nam thần bí nữa, hai thanh niên văn nghệ kêu ré lên rồi chạy trốn.

Mà họ bỏ đi không lâu, có một bộ phận tiên cá đáng kể xuất hiện, mấy chục nàng tiên cá sở hữu đuôi màu sắc khác nhau nhảy khỏi mặt biển. Nửa thân trên của các cô là người, nửa thân dưới lại là đuôi cá hàng thật giá thật, nhóm tiên cá rít gào phẫn nộ với hải thú màu xám lam, đồng thời đập lên mặt nước, toan hất thêm nhiều nước lên bờ để cuốn chàng đẹp trai trở về. Song đại quái thú xám lam còn lanh lẹ hơn các cô, cậu mượn chi trên hình vây cá, linh hoạt trèo lên bờ, đầu to ủn ủn mấy cái, anh đẹp trai nặng ký dễ dàng bị cậu đẩy đi.

“Hưu hưu

~” Nhòm đồng bạn chỉ có thể nhảy lóc chóc giữa biển, cậu còn hí hửng kêu hai tiếng.

Song phương nhì nhằng bên bờ biển chốc lát, cuối cùng theo thuỷ triều dần rút, bầy tiên cá chỉ đành chịu thua mà chạy xuống đáy biển, từng đuôi cá xinh đẹp mất hút trên mặt nước, cảnh tượng quả thực có thể hình dung bằng tráng lệ và ảo mộng.

Ngặt một nỗi, người duy nhất được thưởng thức cảnh ấy lại là một tiểu quái thú không hiểu phong tình

~Đi vài vòng trên bãi biển giễu võ dương oai xong, dường như cậu vẫn thấy không an toàn lắm, bèn bắt đầu lấy đuôi đập cát bên dưới. Bận bịu trên bờ một lát, cuối cùng dùng cát và rong bèo đắp một cái tổ tương đối vững chắc.

Nửa tổ ngâm trong nước, nửa kia trên bờ cát.

Xây tổ xong, tiểu quái thú kéo mỹ nam hôn mê vào phần tổ trên bờ cát, còn mình thì chui xuống phần tổ dưới nước, rồi bắt đầu ngủ ngáy.

Chờ Olivia tỉnh lại, đập vào mắt chính là cái đuôi to màu lam.

Mang theo mùi biển thoang thoảng, cái đuôi như đang đắp trên người hắn, song chẳng hề có hiệu quả giữ ấm, đã thế còn nặng trịch.

Olivia nhẹ nhàng sờ cái đuôi màu lam, tiếp theo đánh giá bốn phía. Lần theo cái đuôi đi xuống, hắn từ bờ cát khá khô ráo về trong nước biển, sau đó phát hiện tiểu quái thú đang rúc tại cuối tổ ngủ say sưa.

Mục Căn…

Olivia bỗng nhoẻn cười.

Trước khi hôn mê, điều duy nhất hắn lo lắng là sẽ thất lạc Mục Căn, Mục Căn sẽ chọn những đồng bạn có diện mạo giống mình hơn và vứt bỏ hắn, Olivia lo nhất là đây.

Mà hiện tại thì sao? Nếu Mục Căn ở đây, chứng minh bị vứt bỏ không phải mình, mà là đám đồng bạn có diện mạo giống cậu.

Quả nhiên, vô luận biến thành hình dạng gì, trong lòng Mục Căn vẫn quan tâm mình nhất.

Nghĩ tới đây, Olivia chợt thấy tim mình vừa chua xót vừa mềm nhũn.

Sau đó, hắn cũng biến thành nguyên hình.

“Quái thú” trong tổ tức khắc biến thành hai.

Hình thể họ tương đương nhau, nhưng một bên màu đen, một bên màu xám lam; một bên sống trên cạn, một bên sống dưới nước; kết cấu thân thể họ thoạt nhìn cũng không tương đồng, nhưng lạ thay, khi quan sát cẩn thận lại cảm thấy họ cùng là một loài sinh vật.

Thiệt kỳ lạ, nhưng lại là sự thật.

Tiểu quái thú xám lam cũng tỉnh, thấy Olivia nguyên hình, đầu tiên cậu sợ hết hồn, song chả mấy chốc đã nhận ra là ai.

Giống như Olivia từ cái nhìn đầu tiên đã cho rằng đây là “đồng loại” một cách chẳng hiểu ra sao, trong lòng cậu cũng có ý nghĩ đó. Kế tiếp, cậu cũng hớn hở kêu với Olivia.

Tiếng rống “hưu hưu”, âm thanh bùng nổ, kéo thật dài mà sâu xa trong nước, nghe vào tai giống một loại sóng âm hơn.

Hai tiểu quái thú cùng đi bắt cá.

Dùng nguyên hình bắt cá dưới nước rõ ràng không phải sở trường của Olivia, Mục Căn bắt được nhiều cá hơn thấy rõ, đoạn cả hai cùng chia sẻ số cá Mục Căn bắt được.

Một người ăn trên bờ, người kia thì xơi dưới nước.

Bọn họ cùng tới rất nhiều nơi, khi Olivia không thể hoạt động tự nhiên dưới biển sâu, hắn sẽ cưỡi lên lưng Mục Căn, tùy ý Mục Căn chở hắn lang bang khắp chốn.

Hai người còn cùng nhau nằm ngửa bụng phơi nắng trên mặt nước.

Lúc Mục Căn rốt cuộc có hứng thú với thế giới trên bờ biển, Olivia liền dẫn cậu lên bờ.

Lần đầu tiên lên bờ, diện mạo Mục Căn dọa mọi người hãi hùng, hên sao Olivia bên cạnh cũng là nguyên hình, khi ai nấy nhận ra Olivia là một Cantus, kế tiếp cũng dễ chấp nhận Mục Căn hơn.

Cơ mà…

“Khiếu thẩm mỹ của Cantus hơi quái đản.” – Lời đồn quỷ dị cuối cùng vẫn truyền đi xa.

 ̄▽ ̄

Vì thế, trong thời gian kế tiếp, đổi thành Olivia mang Mục Căn đi chơi khắp nơi.

Dưới trạng thái nguyên hình, Olivia dẫn Mục Căn đến những nhà hàng họ từng đi ăn lại một lần, sau còn dùng nguyên hình chơi lại toàn bộ trò chơi lần nữa. Tuy phải thường xuyên đi ngâm nước, song Mục Căn vẫn chơi đến là vui vẻ.

Họ còn chụp ảnh tình nhân trong trạng thái nguyên hình nữa kìa

~Tay Olivia run run, cuối cùng vẫn không nhịn được mà up hết ảnh chụp lên album gia đình, đoạn tắt toàn bộ máy truyền tin, một lòng một dạ hưởng thụ chuyến đi chỉ có hai người.

Olivia và Mục Căn sử dụng nguyên hình là vì không còn cách nào, dè đâu nhờ họ thúc đẩy, hải đảo thế mà nổi lên phong trào du lịch trong nguyên hình

~Càng ngày càng đông du khách lấy trạng thái nguyên hình xuất hiện trên bờ cát, bikini và quần hoa xinh đẹp đều không cần, họ tự do tự tại hiện thân trên bãi biển với dáng người khỏe đẹp nhất, nguyên thủy nhất, hưởng thụ kiểu thân mật nguyên thủy mà chỉ tổ tiên mới từng hưởng qua.

Đâu đâu cũng là những đôi tình nhân chẳng thèm đếm xỉa ánh mắt người ngoài mà âu yếm nhau, họ mạnh dạn biểu lộ tình yêu bằng phương thức đơn giản lại trực tiếp nhất.

Hải đảo biến thành đảo trăng mật danh xứng với thực.

Mà Mục Căn – người khởi xướng tình huống hiện tại – vẫn còn chút mờ mịt, mãi tới một hôm, cậu được Olivia dịu dàng ủn xuống đáy biển.

Dưới biển sâu, họ luyện tập những chuyện mà bao đôi tình lữ khác đã làm.

Tại vùng biển sâu chỉ có ngọn đèn do cá ông cụ thắp sáng, họ rốt cuộc đến với nhau.

.

..



—–

Xong, đêm động phòng tới đây kết thúc =))) Mấy bạn vừa mới xơi thịt đó =))))

Ps: để chúc mừng 2 đứa đã mần chuyện người nhớn, tối nay có thể tui sẽ up chương 262 =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.