Không Có Kiếp Sau

Chương 190: Chương 190: Niềm vui và cuộc sống mới




Lúc Mục Căn đội mưa về nhà, trước cửa bày một đống đá lớn lớn nhỏ nhỏ.

Số lượng Sigma sưu tầm được rõ ràng toàn thắng người máy Z2093.

“… Viên này nhặt được ở một tinh cầu tên là Brazini, viên này nhặt dưới biển…” Mỗi viên đá của Sigma đều cất giấu một câu chuyện đó nha.

So với người máy bảo mẫu chỉ loanh quanh gần nhà chủ nhân trong phần lớn thời gian, Sigma quả là người máy kiến thức rộng rãi mà!

“Viên này nhặt được trên đường tôi đi mua thức ăn, kế bên một bồn hoa, trong bồn trồng hoa phong lai màu tím, nguyên đoạn đường chỉ có duy nhất một viên này thôi.” Người máy Z2093 lập tức chuyển ghi chép về tình huống nhặt được viên đá của mình ra ngoài.

Những viên đá này chỉ là một trong số ngàn vạn viên đá bình thường khác, nhưng vì hai người máy quý trọng nên chúng biến thành bảo vật đặc biệt.

Mục Căn đặt dù vào máy sấy cho khô, xong mới đổi giày bước vô nhà, chào hỏi đại sư Kenda vừa từ trong phòng bước ra, đoạn ngồi xuống kế bên hai người máy, vừa ngồi xuống một cái, tất thảy màn hình tối + tầm mắt đều tập trung lên người cậu.

Tính đến chiều hôm nay, đại sư Kenda đã chế tác hoàn tất toàn bộ linh kiện không cần famiglia và mika, thời gian Mục Căn được phép nán lại Pendra còn chưa đầy bảy ngày nữa. Trong bảy ngày này, đại sư Kenda phải làm cho xong bộ phận nòng cốt, đổi vị trí con chip, lắp ráp và điều chỉnh lần cuối.

Nếu hôm nay Mục Căn vẫn chưa mang famiglia và mika về, bộ phận nòng cốt của người máy phải dùng đến phương án dự phòng.

Mục Căn lấy ba lô sau lưng đến trước mặt, móc ra một quả cầu kim loại, ngẩng đầu thưa với đại sư Kenda: “Con chỉ kiếm được khối famiglia này thôi, mika…”

Mục Căn nhìn thoáng qua người máy trong nhà bằng ánh mắt có lỗi, lắc lắc đầu.

“Khối famiglia này cũng đủ rồi.” Đại sư Kenda xốc xốc sức nặng của quả cầu, lập tức đánh giá được trọng lượng của nó.

Thân là thợ thủ công hàng đầu ngày ngày tiếp xúc với đủ dạng vật liệu kim loại, nhằm thực hiện thiết kế của Sigma một cách hoàn mỹ nhất, đại sư Kenda cũng ngầm vận dụng đường dây của mình để thu thập famiglia và mika ở khắp nơi, ngặt nỗi chẳng thu hoạch được chi. Dưới tình huống ấy, Mục Căn vậy mà cầm ra một khối famiglia vừa đủ trọng lượng, đại sư Kenda mơ hồ đoán được vài chuyện, nhưng ông không nói ra.

“Thiếu mika cũng không sao, chỗ ta có một khối đá các mẫu màu đỏ, là vật liệu đã cất dưới đáy rương vài chục năm rồi, lần này cho mọi người dùng hết.” Nói xong, đại sư Kenda còn vỗ vỗ Sigma vẫn đang không vui lắm: “Yên tâm, không có mika và famiglia, ta vẫn có thể cho Sigma bộ mông đùi đẹp nhất.”

Sigma ngẩng đầu nhìn đại sư Kenda một cái, màn hình tối lóe lóe, nghiêm túc cự tuyệt: “Đá các mẫu màu đỏ là viên đá đại sư Kenda thích nhất mà?”

Nói đoạn, hắn còn giải thích với Mục Căn: “Đại sư Kenda cũng thích sưu tầm đá, trong phòng đại sư có nhiều ơi là nhiều đá luôn.”

“Nhưng không đẹp bằng đá của Sigma đâu.”

Đầu tiên đại sư Kenda ngẩn người, sau đó ông cụ luôn luôn nghiêm túc hiếm có lần cười phá lên: “Cái đồ người máy nhà mi – mấy viên đá của ta tuy khó coi, nhưng toàn là kim loại hiếm, so với đá của cậu phải nói là… Ây chà!”

Đại sư Kenda vốn định bảo là “So với đá của cậu đáng giá hơn nhiều”, song ông dừng lại, không thốt lời này ra khỏi miệng.

“Người máy này của nhà các cậu thú vị thật.” Đại sư Kenda ngồi bên cạnh Mục Căn, bỗng nhiên nói một câu.

Mục Căn nghiêng đầu: “Thực ra tất cả người máy đều thú vị.”

Cậu chỉ chỉ người máy của đại sư Kenda đang đứng tại chân tường: “Người máy nhà ngài rất thích hoa văn chấm bi màu đỏ!”

Hoa văn chấm bi đỏ gần như xuất hiện tại bất cứ đâu trong nhà đại sư Kenda, ban đầu Mục Căn tưởng đại sư Kenda thích thế, sau này mới phát hiện đây là sở thích của người máy trợ lý nhà ông.

“Hả?” Đại sư Kenda ngẩn người.

Mục Căn lại thò tay vô ba lô lấy ra hai viên đá, viên màu lam thả vào bộ sưu tập của Sigma, màu vàng để ở chỗ Z2093.

“Không tìm thấy mika, nhưng hôm nay mua được hai viên đá này ở ngôi chợ cuối cùng, tặng hai đứa làm qùa đấy, hai đứa thích đá nhỏ lắm đúng không?”

Sigma lập tức nhặt viên đá màu lam Mục Căn tặng mình lên. Hắn cầm viên đá quan sát đủ các góc độ dưới ánh đèn cả buổi, bấy giờ màn hình tối mới nhấp nhoáng đường lượn sóng màu lam đại biểu niềm vui: “Đẹp lắm.”

Người máy dễ thỏa mãn thế đấy.

“Viên đá màu vàng này cũng thật… đặc biệt.” Người máy Z2093 thoáng chần chừ, rồi cũng nhặt viên đá trước mặt lên.

“Kim cương Turon Mesu? Thứ này hiếm lắm!” Đang đứng một bên uống trà, đại sư Kenda nhíu mày.

Tuy biết thứ này vô giá, song ông cũng chả hứng thú với loại đá không thể vận dụng trong chế tạo máy móc: “Tin tức nói hôm nay một chợ đổ thạch tách được hai viên.”

“Dạ, một trong số đó là viên này, chiều nay con đi dạo chợ với bạn thì tách được.” Mục Căn ăn ngay nói thật.

“… Số đỏ ghê.” Tách trà của đại sư Kenda khựng một thoáng giữa không trung, ông cất lời cảm thán.

Mục Căn lại chỉ lắc đầu: “Nếu số đỏ thật thì lẽ ra nên tìm thấy mika.”

Dù hiếm lạ, dù quý giá, nhưng viên đá này cũng không phải thứ người nhà cậu cần. Đi rõ lắm chợ mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, trong lòng Mục Căn cũng lờ mờ nhận ra lượng mika tồn kho năm nay hẳn đã cạn kiệt, chắc cậu sẽ không tìm thấy mika đâu.

Thiếu mika, chỉ có thể dùng phương pháp khác làm Sigma và mọi người vui hơn chút, hên là Sigma rất thích viên đá mình tặng.

Chăm chú nhìn Sigma đang ngắm đá, Mục Căn rốt cuộc nở nụ cười đầu tiên kể từ lúc vào cửa.

Cậu nghe Sigma đưa ra lời xin với Z2093: “Tôi có thể xem viên đá của cậu không? Đổi lại tôi cũng cho cậu xem của tôi nha.”

“Được.” Người máy Z2093 đồng ý.

Tiếp đó, hai người máy liền cẩn thận trao đổi viên đá mình được tặng.

Sigma soi thật kỹ viên kim cương màu vàng một lần, đoạn trả nó cho người máy Z2093: “Đẹp lắm, cơ mà tôi thích đá màu lam hơn.”

Rồi hắn hớn hở thu gom lại bộ sưu tập của mình.

Người máy Z2093 vẫn hơi đơ máy.

Hắn cũng muốn bắt chước Sigma cất đá đi, nhưng lại không có không gian gấp để chứa đồ giống Sigma, trên xích chỉ có một vị trí, treo đá cũ thì hết chỗ cho đá mới, vì thế hắn đành nắm chặt đá trong tay như lúc đầu.

“Đưa đá với xích của cậu cho ta đi, ta khảm lên giùm cho, cam đoan không tổn hại viên đá.” Cuối cùng vẫn là đại sư Kenda vừa cười vừa vươn tay trợ giúp.

Người máy Z2093 lia mắt qua Mục Căn theo phản xạ, thấy cậu gật đầu với mình, bèn ngoan ngoãn giao đồ vật cho đại sư Kenda, sau đó —

“…” Bỗng, nụ cười của đại sư Kenda như đứng hình trên mặt, ông dòm kỹ viên đá của người máy Z2093, lại liếm liếm mấy cái. Ngay tiếp theo, sắc mặt đại sư Kenda thay đổi hoàn toàn, ông tức tốc cầm hai viên đá rồi vung chân chạy về phòng làm việc, chẳng đợi mấy người Mục Căn kịp phản ứng, ông đã chạy ra lần nữa.

“Thần linh ơi! Trong viên đá này lại là một khối mika!” Giơ viên đá trong tay, đại sư Kenda hô to!

“Mật độ cực lớn! Mika tách từ viên này đủ chế tạo tim cho toàn bộ người máy! Giời đất ơi! Thứ chúng ta đang tìm té ra nằm ngay bên tay…”

Đại sư Kenda phấn khích tột độ! Song Mục Căn chỉ dùng một câu đã chặt đứt niềm vui của ông —

“Nhưng, đó là đá của người máy Z2093 mà.”

Mục Căn chỉ nói một câu.

Đại sư Kenda khó có lần mơ hồ, dẫu thừa nhận đám người máy Sigma rất thú vị, dẫu biết người máy trợ lý nhà mình hóa ra cũng có thẩm mỹ riêng, nhưng ông vẫn cho rằng người máy là đồ vật phụ thuộc nhân loại. Như xích của người máy Z2093, đại sư Kenda có thể hiểu là Mục Căn muốn trang điểm cho người máy nhà mình, song không hề nghĩ xích và thứ trên xích hoàn toàn thuộc về bản thân người máy

Ông không nhìn thấy bộ dạng của người máy Z2093 khi mới được Sigma lôi lên từ bãi rác, cũng chưa từng nghe nguyên nhân người máy Z2093 tự động xuống xe huyền phù.

Tuy nhiên, Mục Căn vẫn chưa thể quên khoảnh khắc người máy Z2093 thối hoắc chìa tay máy với mình, hé lộ một viên đá.

“Vì viên đá này.” Cậu nói.

Trong lúc cả nhà Mục Căn trầm mặc, đại sư Kenda khó hiểu, người máy Z2093 đã đi tới.

Lấy viên đá từ tay đại sư Kenda, cẩn thận nhìn lướt qua, nắm nó trong lòng bàn tay, sau đó bước thẳng về phía Mục Căn.

Ngồi đối diện Mục Căn, người máy Z2093 mở ra những ngón tay đang siết chặt, hé lộ viên đá đủ màu sặc sỡ.

Cảnh tượng như đã từng chứng kiến, nhưng cuộc đối thoại lại thay đổi.

“Cho cậu.” Người máy Z2093 vươn tay với Mục Căn.

“Cậu… Không phải vì viên đá này nên mới…” Mục Căn thoáng há miệng.

Người máy Z2093 gật đầu, rồi lại vươn tay về hướng Mục Căn.

“Cho cậu xài, tôi vui lắm.”

“Vui” là từ ngữ mà người máy Z2093 mới học được từ Sigma.

“Rất vui” vì không phải bị tháo dỡ thân thể rồi bán đi lần nữa;

“Rất vui” khi có được chủ nhân mới;

“Rất vui” vì nhận được viên đá mà chủ nhân mới tặng mình;

Sau đó…

Dù đưa ra viên đá duy nhất mình có, ấy mà vẫn thấy “vô cùng vui vẻ”.

Mục Căn không nhận, người máy Z2093 liền giữ nguyên tư thế đưa đá.

“Cám ơn cậu.” Mục Căn rốt cuộc không cách nào từ chối món quà như vậy.

Ngay hôm ấy, viên đá được đại sư Kenda bỏ vào dung dịch đặc thù, sau khi ngâm trong dung dịch, viên đá vốn sặc sỡ đủ màu biến thành màu xanh biếc long lanh, trong suốt. Kế tiếp, đại sư Kenda đặt nó vào lò luyện, sáu tiếng sau, họ thu được một khối đá xanh chuẩn không cần chỉnh. Khối đá nàycòn lớn hơn kích thước ban đầu, cũng mềm hơn, mềm tới độ không giống đá.

Người máy Z2093 một mực đứng bên cạnh quan sát chăm chú quá trình biến hóa của viên đá. Nhìn nó dần hiển lộ dáng vẻ lộng lẫy nhường ấy trong tay đại sư Kenda, màn hình tối của hắn cũng lấp lóe liên hồi.

“Nó quả nhiên đẹp nhất.” Người máy Z2093 nghiêng đầu, nói với Sigma.

“Ừ.” Sigma ủng hộ cái nhìn của hắn.

Trong lúc đại sư Kenda chế tác “trái tim”, Mục Căn và Sigma cùng lắp ráp thân thể của nhóm người máy. Đôi bên cơ hồ đồng thời làm xong, dùng famiglia và mika tạo thành “trái tim” đẹp vô ngần, vô số kim tuyến dày đặc bao lấy “tim” màu xanh, khéo léo và tinh xảo cực độ, trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật ý!

“Tim mọi người đẹp quá.” Người máy Z2093 nói.

Đẹp là từ hắn mới học.

“Tim cậu cũng rất đẹp.” Đại sư Kenda đúng lúc nghe thấy câu ấy, nói xong, ông chỉ chỉ trái tim nằm ngoài cùng bên trái trên hộp: “Cả famiglia lẫn mika đều còn dư, ta cũng làm cho cậu một trái tim, tới khi ấy cũng thay cho cậu luôn.”

Màn hình tối lóe sáng, người máy Z2093 thận trọng nhìn trái tim kia chăm chăm, từ đầu chí cuối không hề nhúc nhích.

Một ngày nữa là phải rời Pendra rồi, đại sư Kenda và Mục Căn cùng tắt nguồn năng lượng của toàn bộ người máy. Dời con chip khỏi vật dẫn nguyên bản, chuyển vào “tim” mà đại sư Kenda mới chế tạo, điều chỉnh xong hết thảy, trước khi tỉnh lại, nhóm người máy nom cứ như đã chết vậy.

Mục Căn bỗng thấy sờ sợ.

Cậu chợt nhớ tới quãng ngày lâu thật lâu trước kia trên hoang tinh, khi nhóm người máy Alpha vẫn chưa tìm thấy mình, ba ba rời đi, bụng mình đói meo.

Toàn thế giới chỉ còn mình cậu, mỗi ngày chỉ có thể trò chuyện với chính mình.

Tại góc độ đại sư Kenda không chú ý, Mục Căn lén dùng tay áo lau mắt.

Tiếp theo, cậu chợt nghe máy tính “Đinh –” một tiếng nhắc nhở, Mục Căn lau mắt rồi ngẩng đầu lên, đã thấy Alpha vốn đang nằm dài trên bàn là người thứ nhất ngồi dậy.

Màn hình tối lóe lên đồ án chưa từng thấy trước đây, đầu Alpha tức khắc quay về phía Mục Căn.

“Ta nhớ ra rất nhiều chuyện.” Hắn mở miệng.

“Mục Căn, con thi toán lần thứ hai được 99 điểm, trước đây ta nghĩ mãi chẳng ra.” Tương tự nhân loại, con chip của người máy cũng sẽ bị mòn, khu vực bị mòn sẽ tạo thành khiếm khuyết trong ký ức. Thời điểm nội dung ổ cứng được chuyển dời, tất cả thông tin đều được phục chế trên vật dẫn mới, ký ức những tưởng đã quên lại có thể đọc ra rành mạch. Alpha đang nhắc lại chuyện Mục Căn thi toán lần hai, chắc do cơ thể bị tổn thương trong lúc rời khỏi hoang tinh, Alpha làm cách nào cũng chẳng nhớ nổi điểm số lần ấy. Tuy có thể bù lại nhờ thông tin của đồng bạn, nhưng tâm trạng khi đó thì tuyệt nhiên không nhớ được.

Dù là việc nhỏ, song Alpha vẫn rất để tâm.

Mục Căn mới vừa chùi sạch nước mắt, nhưng rốt cuộc không ngăn được nữa rồi, cậu ôm chặt Alpha như đứa trẻ.

Nhóm người máy nhất tề ngồi dậy, Mục Căn lần lượt ôm từng người.

Manh Manh là người tỉnh lại cuối cùng —

“Manh Manh nhớ rồi, Olivia tám tuổi còn tè dầm một lần.” Manh Manh bên cạnh cũng vung cánh nhỏ ngồi dậy.

Mục Căn: 囧!

“Manh Manh còn nhớ trước khi Ollie sinh ra, Manh Manh từng nói chuyện cùng Mục Căn, tên của Olivia là Mục Căn đặt.”

Mục Căn: 囧!!!

“Số trúng kỳ tiếp theo của Bóng nhiều màu hạnh phúc là 400056999888! Chíp!” Manh Manh nói tiếp.

Thế là Mục Căn sầu lo không thôi: Đây đâu phải làm đầy ký ức, phải là ký ức hỗn loạn mới đúng?

Nhấc cánh nhỏ của Manh Manh lên rồi ôm lấy nó, Mục Căn cuống quýt cắp nó đi tìm đại sư Kenda kiểm tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.