Đông đô tách khỏi Cảnh quốc, nhưng để được yên ổn còn phải trải qua một đoạn đường dài.
Lương vương và Phương Lễ sau khi nhận chiếu chỉ đã nhanh chóng trở về Đông đô ngay trong đêm. Cảnh đế hiện nay không dám làm gì họ nhưng có không ít
người muốn thay ông ta lấy mạng hai nhân vật quan trọng nhất Đông đô
hiện thời, tránh “dưỡng hổ di họa” về sau.
-Vương gia, cứ như mộng vậy. Thật muốn về nhà, nằm xuống dưới tấm nệm nhà mình.
Lương vương càng mong muốn về nhà hơn ai hết. Hắn muốn ôm nàng vào lòng, nói với nàng: “Ta đã bình yên trở về rồi.”
Xe ngựa băng băng trên đường. Ẩn nấp trong những tán cây dày, trong vùng
địch không thể thấy đều là các tử sĩ. Bằng mọi giá phải giữ an toàn cho
Lương vương.
Trên đường hắn trải qua ba lần bị ám toán giữa
đường. Có một đợt chúng cố tình để hắn nhìn ra lý lịch của kẻ tấn công.
Ngọc bài bằng ngọc xanh biếc, không phải là chỉ có phủ của Nhâm thừa
tướng mới có sao?
Thẩm Hành Vân không tin thừa tướng nhưng càng
không tin chuyện ông ta sai người ám sát. Nhâm thừa tướng là người chính trực nên dù có cảm thấy hắn nguy hiểm vẫn không có ý định ám sát, sẽ để Lương vương về đến
Đông đô.
Lại một đợt tấn công nữa. Có
tiếng người ngã huỵch xuống. Không biết là ai nhưng cũng đều để lại
trong lòng người đang chiến đấu một ấn tượng khó quên.
-Phụ vương, mẫu phi.
Ra đón Thiết Hàn là phụ vương, mẫu phi từ ái của hắn. Đằng sau thấp thoáng bóng người….Thẩm vương phi hiểu ngay:
-Con bé ở tiền viện. Mặt có chút sẹo, bôi thuốc rồi sẽ không sao.
-Dạ,,,,
Sau tiệc, hắn vội vã quay về phòng. Nàng khoác chiếc ào dài màu xanh nhạt, xinh đẹp như một đoá hoa.
-Ta đã về….
Nàng vẫn ngồi trên giường gỗ ấm áp, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn – không khỏi ngại ngùng:
-vương gia giá….
Chưa dứt lời đã bị bồng lên trong vòng tay ấm áp, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường:
-Có nhớ ta không? Nhớ không?
Hơi thở hắn đã gấp gáp nhưng vẫn không làm gì khác hơn là chờ đợi. Nhìn
hắn, Thanh Liên liên tưởng đến ánh mắt trong trẻo của mấy đệ đệ khi chờ
nàng mua được quà về.
-Vương gia….Đau…người xiết đau.
-Nàng đau chỉ có một chút. Còn ta….Nàng phải bồi thường cho ta.
Hắn cúi xuống, bá đạo ngang ngược, bịt chặt miệng Thanh Liên, tay không khỏi di chuyển trên tấm lưng trắng nõn.
Da thịt Thanh Liên mềm mịn như bạch ngọc, được chăm sóc càng thêm quyến rũ, khiến người không tránh khỏi si mê.
-Á….
Thanh Liên cắn chặt môi, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khi hắn đột
ngột luồn tay vào trong, chạm vào phần ngực thiếu nữ đang phát triển.
Mặt nàng đỏ rực, khiến Thẩm Hành Vân càng ngắm càng say.
-Liên nhi, ta yêu nàng. Ta rất yêu nàng…
Hắn bá đạo đòi hỏi, Thanh Liên ngoan ngoãn đón nhận. Nàng phần nào hiểu
được tình cảm của hắn. Nhưng yêu đương thì vẫn là một cảm giác xa xỉ.
Hắn thích nàng vì nhan sắc, một mai nhan sắc phai tàn….Đời trước hắn lại là quân chủ một nước, chắc không thể nào chung tình với một người.Phụ
nữ- rất dễ động lòng nhưng cũng rất dễ cứng lòng. Thanh Liên hoàn toàn
không biết, bây giờ mình sống lại nhằm mục đích gì. Thiết Hàn không cần
nàng bù đắp nữa. Giờ nàng lại là trắc phi của Lương vương, là con gái
nuôi của thừa tướng. Vậy thì…
-A…
Hắn bất giác ra tay mạnh hơn chút. Đôi tay xoa nắn gò bồng đảo rồi bất ngờ cắn nhẹ làm Thanh Liên giật nẩy mình.
-Nàng không chuyên tâm. Phải phạt nàng.
Trừng phạt như mây mưa tích tụ, Thanh Liên mệt nhoài trước sự tấn công mãnh
liệt của hắn. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới được buông tha sau khi hắn
thỏa mãn, lấp đầy nàng bởi dòng thác cuồn cuộn của yêu đương.
…..-Sâu ngủ, nàng tỉnh lại đi!
Thanh Liên mệt mỏi mở mắt. Lương vương đã khoác lại trung y, để lộ một phần
ngực săn chắc. Còn nàng thì y phục lại vứt vương vãi dưới chân giường.
-Vương gia….Thiếp….
-Không phải đi thỉnh an đâu -Thẩm Hành Vân kéo nàng lại-Ngủ nhiều sẽ mệt, dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.
Hắn dịu dàng như nước, đang từ tốn dỗ dành nàng.
-Vương gia à, không nên đâu…Thiếp….
-Ngoan nào -Lương vương luyến tiếc rời tay khỏi đôi thỏ ngọc nãy giờ mình vẫn
thừa cơ vuốt ve- Nàng phải ăn nhiều vào, sau này có con nơi này mới có
nhiều sữa được.
-Hồi Vương gia, Phương đại nhân đang chờ người ở bên ngoài, nhắn người mau chóng…..
-Ta biết rồi – Lương vương hôn nhẹ lên má Thanh Liên, còn cúi xuống giúp
nàng nhặt áo rơi trên bàn- Mặc quần áo vào, rửa mặt rồi ngủ tiếp. Ta xin phép mẫu phi cho nàng miễn thỉnh an ba ngày rồi.
-Nhưng mà….
-Ngoan nào -Hắn bỗng thì thầm vào tai nàng -Sau đêm qua, nếu nàng còn dậy nổi
thì đêm nay ta sẽ tận sức hầu hạ. Mẫu phi rất hiểu chúng ta…
Mỗi
khi thẹn thùng, mặt Thanh Liên sẽ đỏ ửng. Vành tai là nơi nhạy cảm. Nàng không khỏi rụt lại khi Lương vương cương quyết chạm vào nó, còn dùng
lưỡi lướt qua:
-Ta đi ra ngoài. Tối nay sẽ về dùng cơm với nàng.
-Dạ!
Nhìn theo bóng hắn, Thanh Liên bất giác ngơ ngẩn. Con cái? Nàng nhìn xuống
bụng….Có thể lắm. Cả hai đều là người khỏe mạnh, hắn trước khi xuất
chinh cũng táo bạo cùng Thanh Liên ân ái. Giờ trở về chuyện phòng the
hình như còn mãnh liêt hơn xưa. Có con cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ
là tội cho con nhiều lắm. Đông đô không có nhiều binh tướng tinh nhuệ,
chỉ sợ triều đình muốn trừng phạt họ thôi.
Nàng gượng dậy, định xuống giường.
Một dòng nước ấm pha lẫn màu trắng đục chảy ra từ nơi tư mật. Mặt Thanh
Liên còn đỏ hơn lúc nãy. Nàng khép chặt chân nhưng vẫn cảm thấy có luồng dịch nóng rẫy tuôn ra từ đó….Dù là chuyện phu thê thân mật nhưng Thanh
Liên da mặt mỏng, không được tự nhiên như Thẩm Hành Vân.
Nhưng
mà….có một đứa con cũng không tệ lắm. Thanh Liên không có gia đình thực
sự, giờ thêm một đứa trẻ chung dòng máu, sau này nàng cũng có một điểm
tựa mà tiếp tục sống, cảm thấy việc sống lại của mình có ý nghĩa hơn.
-Đi đi!
Lam Mặc đẩy nhẹ vào vai vị khách. Cái giá hắn phải trả dù thua hay thắng,
đều là thứ cực kỳ quan trọng. Lam Mặc chỉ nhận việc, không quan tâm đến
cảm xúc hay tình thế của con người.
Khách hàng đã lựa chọn. Lam
Mặc cũng rất hài lòng với cái giá người ta đã trả. Ngẫm ra thì hắn và
khách hàng của mình cũng có điểm chung trong tính cách. Chỉ là đôi khi
cái giá đó tưởng tầm thường nhưng lại có mấy người trả nổi đâu.