Phủ thừa tướng, ngày lành tháng tốt, Thanh Liên đổi từ họ Tô sang họ
Nhâm, đầu đội mũ phượng, khăn voan đỏ, xuất giá từ phủ Thừa tướng.
Lương vương áo đỏ tân lang, dù không
trịnh trọng như khi cưới chính phi nhưng cũng đón dâu, hạ kiệu, cùng
khách mời cạn chén trước khi đưa vào động phòng.
Phòng tân hôn toàn màu đỏ, trên giường có để mấy hạt đậu phộng theo phong tục “đậu lành kết trái” Thanh Liên lại ngẩn người.
Tân hôn…Nàng thực sự có buổi tân hôn, lên kiệu hoa, chính thức gả cho người.
Đó lại là Lương vương – người kiếp trước khiến nàng phải tự vẫn để bảo vệ sự trong sạch của mình.
Kiếp này hắn là tướng công của nàng, là bầu trời của Thanh Liên.
-Khuyên Lương vương an phận. Sống yên ổn cùng hắn đến cuối đời.
Lương vương sẽ tạo phản? Kết cuộc có như kiếp trước không?
-Nương tử, nương tử…
Có tiếng đá cửa phòng, tiếng Thẩm Hành Vân quát đuổi đám vương hầu quý tộc. Lòng Thanh Liên thắt lại. Lo lắng, bất an…
Cho đến khi hắn vén khăn voan, lộ ra gương mặt như hoa đào vừa hé nở. Môi mọng, da trắng nõn. Trước hôm cưới, thừa tướng phu nhân còn cho mời ma ma trong cung đến, xoa thuốc, dạy cho Thanh Liên một số cách dưỡng
nhan của gia đình quyền quý. Nàng vốn đã đẹp, được chăm chút lại càng
thêm kiều mị động lòng người.
Con gái mười lăm trăng tròn hoa nhường nguyệt thẹn, Thẩm Hành Vân
đứng yên ngây ngốc. Hắn biết nàng đẹp nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến dường này. Hơn cả lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp trước. Khi đó ánh mắt
nàng lạnh lùng như nước, còn tràn đầy phẫn hận….Thẩm Hành Vân cũng đau
đớn không kém khi nghĩ đến chuyện đã qua.
Bây giờ, nàng trước mắt hắn lại là một cô dâu mới. Một bông hoa diễm
lệ, hắn có quyền chạm đến, có quyền yêu thương nàng suốt cuộc đời này.
-Liên nhi, nàng đẹp lắm.Rất đẹp…
-Vương gia…
Mùi rượu, mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng. Thanh Liên hoảng hốt né người, tránh được nụ hôn:
-Người mệt rồi…Nên đi nghỉ sớm. Thanh Liên…
-Trước đây không tính. Giờ ta cưới nàng, nàng là nương tử của ta.
Hắn vẫn cúi xuống. Đôi môi chạm đến môi nàng.
Mặn chát.
Thanh Liên khóc. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại khóc. Chỉ biết
trong lòng trống rỗng. Sống lại với một cuộc đời mới hoàn toàn không
giống trước. Những sự kiện hoàn toàn lạ lẫm. Ký ức kiếp trước càng làm
Thanh Liên hoang mang hơn nữa. Nàng không biết mình sống lại để làm gì?
Có ý nghĩa gì?
-Liên nhi!
Sống một cách vui vẻ, sống trong hạnh phúc. Sống để yêu thương, cho người khác yêu thương.
Phụ hoàng là quân chủ kiếp trước. Người với mẫu hậu chỉ là tình cảm
hời hợt của hai kẻ cần nhau để củng cố quyền lực. Thái tử vinh sang tột
đỉnh nhưng từ nhỏ đã không được bú sữa mẹ, đến khi biết chuyện chỉ có
thể gặp hoàng hậu trong những dịp lễ, lớn lên một chút thì sẽ thỉnh an
theo lễ. Hoàn toàn không có yêu thương, không được một lần sống trong
vòng tay của mẹ hiền.
Nếu nàng là mẹ con, con là gì cũng được. Mẹ con đều sẽ thương con.
Hắn đánh cuộc. Có thể là không ra đời, có thể phải bỏ qua một kiếp.
Nhưng biết làm sao được, đôi khi con người đầy đủ quá, người ta sẽ muốn
những thứ mình chưa hề có trong tầm tay.
Thiên sát cô tinh. Sinh ra đơn độc, khi chết đi chỉ có một mình. Quyền lực trong tay, nhìn tháng năm trôi.
Phía dưới giường, Thanh Liên như một đóa hoa sen vừa nở rộ. Lương
vương áp sát vào nàng, dịu dàng, tỉ mẩn. Đôi tay còn vài vết chai bám
lấy nệm giường. Nàng định cắn môi thật chặt thì hắn đã ngậm lấy môi
nàng, đầu lưỡi đưa đẩy, giọng như ru:
-Ngoan….Thả lỏng. Ta thích nàng. Liên nhi, ta yêu nàng. Tin tưởng ta, Liên nhi….Tin tưởng ta đi!
Người Thanh Liên bị nâng lên đột ngột. Hắn lót dưới người nàng một lớp đệm mỏng. Thân thể mảnh mai cũng chợt lạnh đi.
Tiếng y phục bị tháo bỏ, từng lớp áo đỏ rơi xuống mặt đất. Thẩm Hành
Vân phủ phục trên tấm thân ngọc ngà mình khao khát. Bây giờ hắn không
muốn nín nhịn nữa. Hắn yêu nàng, yêu tất cả của nàng.
Đóa hoa sen nở rộ giữa kinh thành tháng ba. Khác hẳn với Đông đô
quanh năm lạnh lẽo, mùa đông tuyết rơi dày đặc, kinh thành rất ấm áp.
Cái đau rát khiến Thanh Liên như ngộp thở. Thân thể tráng kiện của Lương vương đầy mồ hôi áp chặt. Tay hắn châm lửa, đau lắm….Thanh Liên muốn
ngất đi!
-Liên nhi…Liên nhi….
Trong cơn mê đắm chập chờn, nàng mơ hồ cảm nhận phía thân dưới khô
khốc của mình nóng rực. Trước mắt bỗng hiển hiện lên bóng hình ai đó…Vừa quen nhưng cũng thật lạ. Có tiếng ai len lỏi gọi nàng là….
-Mẫu thân, con sẽ chờ người….
Con đường mở rộng trước mắt. Lam Mặc mỉm cười, chiếc áo choàng đen
phất phới, tiễn chân kẻ mới bước qua ranh giới của đá Tam sinh.
Thỏa thuận. Đã có vài thỏa thuận được kí. Sự trở lại nào cũng có giá
của nó. Trọng sinh không phải là một lợi thế để thay đổi kiếp trước.
Trọng sinh là một sự lựa chọn, nhưng số phận con người đâu ở yên một
chỗ. Ngươi thay đổi một bước, số phận đã đi được một đoạn dài rồi.