Không Có Lai Sinh

Chương 44: Chương 44: Thỏa Thuận Của Cảnh Thiên Đế




Hoa lão tướng quân một đời trung nghĩa, từng có thời theo Cảnh Thiên đế xông pha trận mạc. Tuy chỉ là người lính quèn trong đội quân của người nhưng luôn hâm mộ khả năng cầm quân của nhà họ Thẩm. Ngày xưa Cảnh Thiên đế oai nghi lẫm liệt, Cảnh Vũ đế đệ đệ của Người văn tài xuất chúng thay thế hoàng huynh trị quốc, đưa Cảnh quốc lên thời kì thịnh trị. Tiếc là con cháu của họ lại ti tiện, nhỏ nhen, kém tài lo lắng thần tử công cao lấn chủ. Con cháu Lương vương đã phải giấu tài, Hoa lão tướng quân không có con trai nối dõi, chỉ có một đứa con gái tài năng chẳng kém nam nhân cũng bị Cảnh đế chú ý, đành chấp nhận thủ thành Hoa Bắc, quân chưa đến một vạn, làm kẻ chết già không có thực quyền.

Vậy mà Cảnh đế không nghĩ tình thần tử lương đống, vẫn cho triệu Hoa lão tướng quân về triều chịu tội. Nếu không có Thiết Hàn đến kịp, có lẽ ông đã theo tù xa về kinh thành, trọn đời mang tiếng phản tặc, chết không nhắm mắt.

Nhưng ngày hôm nay là ngày thứ mười, thành Hoa Bắc đứng trước bảy vạn quân của Cảnh đế sợ không thể chống chọi nữa. Thiết Hàn chỉ mang đến có ba ngàn quân, nhưng chàng trai trẻ này lại rất kiên cường, bao lần đánh bật những đợt tấn công như thác đổ của địch. Thành Hoa Bắc nhỏ bé, lương thực ít ỏi, chống đỡ đến hôm nay đã là rất kiên cường rồi.

-Chàng trai trẻ, cháu nên về Đông đô một mình vậy. Nói với Vân nhi, ngoại tổ không về gặp nó được.

Lương vương cũng nghĩ đến khả năng Cảnh đế sẽ bắt ngoại tổ uy hiếp mình, nhưng lại không nghĩ đến việc ông ta ra tay nhanh như vậy. Đông đô đã tách ra khỏi Cảnh quốc nhưng Hoa Bắc vẫn là vùng nằm trong đất Cảnh quốc, cách xa Đông đô, Thẩm Hành Vân không thể dễ dàng mang đại quân đi cứu viện. Nếu không khéo, Cảnh đế có thể huy động binh lực toàn quốc tấn công Đông đô, lấy cớ trừng phạt phản loạn. Hiện tại Đông đô đang thời kỳ “dưỡng sức” không thích hợp phát động chiến tranh với Cảnh quốc dù thực lực hai bên không hơn kém bao nhiêu.

Bắt được Hoa lão tướng quân, ngoại tổ phụ của Lương vương có thể là một lợi thế lớn. Kiềm chế được Lương vương vẫn là điều lão hoàng đế quan tâm nhất, cũng là điều Hoa lão tướng quân không muốn. Cánh chim bằng phải được tháo khỏi mọi trói buộc. Ông đã già rồi, làm sao còn để vướng chân của cháu con!

Thiết Hàn nhìn đoàn quân phía dưới, ánh mắt lạnh lùng.

Toàn là quân của Cảnh quốc. Đó là dân chúng của Cảnh quốc. Tại sao lại phải vì để khống chế thế lực của một trung thần khai quốc mà buộc dân chúng Cảnh quốc phải tàn sát lẫn nhau?

Các quốc gia khác nhìn vào thế cuộc với nụ cười thỏa thuê, chờ đợi hai hổ đấu nhau, khi kiệt sức sẽ nhảy vào.

Những mảng trắng lại từ từ đươc lấp đầy trong đầu hắn. Nước tràn khắp một thành trì, bao nhiêu mạng người bị vẫy vùng trong nước. Một tòa thành cháy rụi, tiếng la hét của dân chúng vang vọng hòa cùng tiếng lửa, mùi khét của thịt người bay đi khắp một vùng.

-Hoa tướng quân!

-Tiểu tử, cháu về đi. Với sức của cháu, trở về Đông đô không phải là chuyện khó. Ba ngàn quân của cháu đều là người tinh nhuệ, cũng sẽ dễ dàng thoát khỏi vòng vây.Ta…

-Ông có muốn chết cùng thành Hoa Bắc không?

Hoa lão tướng quân im bặt. Chết cùng thành Hoa Bắc. Nơi đây còn gần một ngàn dân.

-Ý cháu là…hỏa thiêu Hoa Bắc sao? Không được, chúng ta còn dân chúng, không thể nào…

-Ông chết thì Hoa Bắc cũng không thoát được. Ông về được Đông đô mới có thể giúp thành Hoa Bắc sống được. Cảnh đế không cần Hoa Bắc. Hắn ta chỉ cần ông thôi.

-Nhưng mà….

Hoa Bắc bình an, Đông đô mới có thể không ảnh hưởng. Hoa Bắc yên lành, muội muội mới có thể sống yên ổn, hạnh phúc cả đời.

Thiết Hàn, cũng chỉ là một thân phận mà thôi.

-Chàng trai trẻ, cháu muốn gì?

-Giết!

Khóe môi Thiết Hàn nhếch lên chua chát. Hắn khoác giáo trụ, bước nhanh xuống cổng thành.

-Cháu muốn gì? Chàng trai trẻ, cháu muốn gì?

-Hoa tiểu tử, ngươi già rồi. Nghỉ ngơi đi!

Lời nói đó….Như một giấc mộng, khiến Hoa lão tướng quân ngẩn ra.

–Tướng quân, người băng vết thương lại đi ạ! Lại chảy máu nữa rồi.

Đã qua không ít thời gian, một đứa trẻ mười bốn tuổi nhìn vị chỉ huy, rụt rè cầm thuốc đến. Người đã bị thương không ít, giáp ướt đẫm máu, đổi màu.

-Tiểu tử. Cháu sợ không?

-Cháu không…không sợ ạ! Có người, cháu không sợ nữa….Cháu….

-Ngốc ạ! Sợ thì cứ nói sợ – Vị tùy tùng thân thiết của chỉ huy, cũng chính là vị khai quốc công thần Lương vương cười nhẹ -Thần cũng rất sợ, chủ công à, chỉ có người là….

-Tiểu tử, cháu còn trẻ. Chúng ta rồi sẽ già, cháu sẽ trưởng thành….

Giờ đây Hoa lão tướng quân đã hai thứ tóc, còn người năm ấy….Sao lão lại cảm thấy chàng trai trẻ này mang bóng hình của Tiên đế Cảnh Thiên?

Một mình một ngựa, Thiết Hàn xông ra cửa thành. Quân phía dưới thành khựng lại đôi chút rồi một cơn mưa tên phóng tới. Con ngựa lồng lên, các tướng sĩ đang thủ thành Hoa Bắc không khỏi hét lên:

-Tướng quân!

Người Thiết Hàn chi chít những mũi tên. Song mắt vị tướng chỉ huy của đoàn quân chinh phạt lại trợn trừng. Tên cắm chi chít, Thiết Hàn vẫn không giảm tốc độ, thản nhiên nhổ từng mũi tên cắm trên người quăng xuống đất. Đã vậy, ngựa phi đến đâu, đầu rơi đến đó. Dưới chân Thiết Hàn lót đầy xác chết, máu không phải của hắn thoáng chốc đã nhuộm đỏ chiến bào.

-Quỷ!

-Quỷ!

Đoàn quân của Cảnh đế tuy đông người, nhưng chưa hề gặp chuyện như thế này ngòai chiến địa. Gươm Thiết Hàn hạ xuống, mỗi gươm là một mạng người.

Cờ xí bị vứt la liệt. Trong mắt họ chỉ có hoảng loạn. Chiến trường trong phút chốc hỗn loạn. Vị phó tướng của Hoa lão tướng quân nhanh chóng nắm bắt thời cơ.

-Giết….

Quân trong thành Hoa Bắc nhanh chóng tràn ra khỏi cổng thành. Thiết Hàn trong mắt quân Cảnh đế là quỷ nhưng dưới dân chúng thành Hoa Bắc và binh lính, chẳng khác nào một chiến thần.

-Người….

Vị tướng thua trận vẫn còn chưa tin vào tình huống bất ngờ, khi Thiết Hàn thúc ngựa tới, chỉ có thể đứng yên lắp bắp, đầu lăng lốc khi đao nhọn vung lên…

Chiến trường đầy máu, tiếng hò reo, chém giết, tiếng kêu khóc van xin hòa lẫn vào nhau.

Âm thanh quen thuộc. Đây là Cảnh quốc – đây mới là sự thật sao?

Dưới chân chiến thần là chiến tích lừng lẫy, dưới chân chiến quỷ chỉ có lớp lớp xác người.

Chiến thần được hóa kiếp, đủ thời gian lịch kiếp sẽ rời xa kiếp sống con người.

Chiến quỷ là lời nguyền kéo dài từ ngàn kiếp. Không có lai sinh, không có dừng lại. Chiến quỷ chỉ sinh ra trong cuộc chiến, là kẻ chém giết không ngừng nghỉ, cả đời chỉ có máu tanh.

Lam Mặc đã chờ đợi việc này gần mấy mươi năm. Chiến quỷ là sinh vật không thể chết, không thể chinh phục, chỉ có thể có được một khi hắn cam tâm tình nguyện lập nên cam kết. Cái giá sẽ là….

– Ký với ta một thỏa thuận. Ta sẽ giúp ngươi kết thúc. Cuộc sống đầy máu tanh này mệt mỏi lắm, ta là kẻ duy nhất có thể giúp được ngươi. Ta là Lam Mặc. Rất hân hạnh được làm quen với Cảnh Thiên bệ hạ, Thế tử Triều vương. Thiết Hàn tướng quân…Hay ta phải gọi người cho đúng, Chiến quỷ đại nhân?

Thiết Hàn đã mệt. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Hắn còn phải giúp ổn định Đông đô. Còn phải giúp bảo vệ một giấc mơ.

-Cút đi!

-Chiến quỷ đại nhân không cần vội. Ngài trong mắt ta là sinh vật đẹp đẽ nhất trong trời đất. Chiến thần còn phải chịu sự chi phối của trời đất, chiến quỷ là một tay lập nên tất cả. Nhưng ta cũng phải nhắc ngài một chuyện. Trước đây ngài và gia phụ từng có một giao ước nhỏ. Ngài hôm nay ngài đã vi phạm giao ước, lộ diện trước mặt con người.

-Ta nhớ….

-Ta chỉ muốn nhắc ngài nhớ lại chút thỏa thuận. Giờ ta tạm thời tạo nên vài ký ức giả cho con người về chuyện vừa rồi. Nhưng mong ngài nhớ, gia phụ khi ký giao ước đã rất tin ngài.

-Ta biết…

-Vô cùng hân hạnh. Ta chỉ là người mua bán, rất mong lần sau sẽ được làm ăn cùng ngài. Chào ngài.

Trong lòng Lam Mặc vô cùng sảng khoái. Vụ làm ăn này hắn có lời rất lớn. Đổi với Lương vương thu lấy giấc mộng quyền lực đế vương, giao ước cùng Thanh Liên để tạo nên một sự thay đổi lớn. Cô gái này quả nhiên không phụ lòng tin của hắn. Nàng đã khiến chiến quỷ phá đi thỏa thuận nghìn năm trước. Hắn chờ xem, trong kiếp này, cuộc đời cô gái này còn có những biến cố gì, có thể giúp Lam Mặc có thêm vài vụ làm ăn tốt nữa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.