Thanh Liên đã nhìn thấy trong giấc mơ, thỉnh thoảng có một dáng hình nhỏ bé, cứ nắm lấy tay nàng thầm thì gọi: “Mẫu thân”.
Mầm sống lớn dần trong bụng, giờ lại như muốn rời khỏi nàng. Thanh Liên cảm giác được, tiếng gọi yếu ớt của nó sát bên tai:
-Đau quá, con đau quá, mẫu thân ơi, con đau….
-Đừng mà….Đừng rời xa mẫu thân. Van con, đừng….
Kiếp này, Thanh Liên lần đầu làm mẹ. Đứa trẻ hằng ngày cử động, chào hỏi nàng dưới những kẽ tay.
-Mẫu thân ơi, con đau…
Đứa trẻ quằn quại trong đau đớn. Nó cong người, nó đang bị ai giật mạnh khỏi vị trí quen thuộc nơi ổ bụng. Con của nàng.
Nó rất đau. Một giây tồn tại cũng đau.
Thanh Liên bật khóc nức nở. Nàng không nỡ nhìn con đau đớn, nhìn con quằn quại dưới mắt mình.
Nàng buông tay…Đành phải buông tay.
-Con ơi, không đau nữa. Con không đau nữa. Mẫu thân….
Con chỉ mới là một thiên thần nhỏ trong bụng. Con không có tội lỗi gì trên
thế gian này cả. Con sẽ được lên thiên đàng. Ở đó không có âm mưu quỷ
kế, không ai muốn tước đi mạng sống nhỏ bé của một bào thai mới tượng
hình.
Nhưng mà….
-Vương thượng, vương thượng!
Hạ
Phương Nghi từ ngoài hớt hải chạy vào, theo sau là một người cao lớn,
mái tóc dài hờ hững sau lưng. Hắn khoác chiếc áo choàng đen thẫm, gương
mặt trắng trẻo. Thấy Thẩm Hành Vân, hắn vội quỳ sụp xuống, tung hô:
-Thảo dân Khanh Mạc, bái kiến Vương thượng….
-Vương thượng, người này là đại phu của Đông đô, tháng trước hắn từng giúp một con ngựa giữ được thai sắp sảy. Hắn….
-Cô nương à, ngựa không như người -Khang Mạc nhăn nhó- Đây là người phải không? Cô muốn ta chữa cho người à? Ta không biết đâu…
-Ngươi thử đi!- Hạ Phương Nghi quỳ xuống trước mặt Lương vương, giọng đã muốn
lạc đi – Vương thượng, nương nương rất yêu thương đứa bé trong bụng, nếu có bất trắc gì nương nương e là không chịu được. Hắn là thầy thuốc chữa bệnh cho vật nuôi nhưng chưa hề thất bại khi giữ thai cho con vật nào.
Dù thế nào xin người hãy thử, cho nương nương một hy vọng đi.
Thẩm Hành Vân nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thanh Liên mà lòng đau thắt. Nàng và đứa nhỏ, hắn đương nhiên chọn nàng. Nhưng nàng yêu đứa nhỏ đến vậy.
Nó mất đi rồi, Thanh Liên sẽ ân hận, đau lòng cả đời:-Các vị đại phu, các người có ai giữ lại được thai cho nương nương không?
Tình huống này, thai đã tuột gần như khỏi tử cung người mẹ, ai dám mạo hiểm. Vinh hoa có đấy, nhưng mạng có đủ để hưởng hay không?
-Còn ngươi? Ngươi sẽ giữ được thai cho nương nương chứ?
-Nếu xem người như con vật thì có lẽ -Khang Mạc xắn tay áo- Tôi từng giúp
một con khỉ mẹ giữ thai, coi nương nương như một con khỉ bị thương, cũng không là vấn đề…
Khang Mạc đặt tay lên bụng Thanh Liên.
Đứa bé đang tuột ra khỏi bụng mẹ. Nhưng nó không muốn, vẫn đang cố hết sức
bám lại vào thành tử cung. Nó không muốn lìa xa người mẹ này. Người mẹ
cho nó nghe những lời thầm thì, những câu hát ngọt ngào trước khi ngủ.
Nó….
Hắn âm thầm tính toán. Thỏa thuận trước đây, nếu đứa trẻ
không ra đời, có thể sẽ bị lùi lại thời gian không ngắn. Khang Mạc hắn
có quá nhiều thỏa thuận cần hoàn thành, mà đôi khi thỏa thuận của người
này lại cần khách hàng khác giúp đỡ mới có thể thành toàn được.
Hắn luôn phải đảm bảo mọi điều kiện để khách hàng hoàn thành thỏa thuận.
Tiểu thư Thanh Liên đã đổi một cuộc sống sung sướng ở kiếp sau cùng
chiến thần Nhan Triệt…. Nhan Triệt là khách hàng lớn, hắn không muốn
người vợ kiếp sau của mình là hóa thân của linh hồn khác. Hắn muốn người cận kề mình trong những lần lịch kiếp chỉ có một người.
Lam Mặc
nhận mọi hợp đồng cần hắn. Giá Nhan Triệt trả rất cao, phù hợp với một
yêu cầu khác từ một khách hàng đã vì thỏa thuận này mà đợi ngàn năm.
Một kiếp sống thay đổi, mang theo nhiều sự biến chuyển. Thanh Liên muốn trả ơn cho Thiết Hàn, nhưng không biết Thiết Hàn vốn chẳng cần nàng trả ơn. Hắn giữ lấy chiếc hoa tai chẳng qua là muốn tìm cho mình một lý do tồn
tại. Hắn ngã bệnh, cho Lương vương cơ hội trở mình ở kiếp trước là vì
hắn mệt mỏi. Sau đó lại giúp Lương vương đời trước thành hoàng đế là bởi Thiết Hàn không muốn tiếp tục bị cuốn vào âm mưu tranh giành quyền vị
của hai hoàng tử. Hắn muốn mau chóng được nghỉ ngơi.
Đời này,
ngoài Thanh Liên còn có Thẩm Hành Vân, Thái tử Thẩm Anh kiếp trước là
khách hàng của hắn. Mỗi người đều có yêu cầu riêng, có giao ước…Vất vả
lắm mới có thể để những vị khách này có liên hệ gia đình, bây giờ vì một biến cố bất ngờ mà một khách hàng bị lui lại thời gian chào đời thật
không đáng. Lam Mặc thỉnh thoảng sẽ ra tay để thúc đẩy việc hoàn thành
đơn hàng khách đã đặt. Đương nhiên là trong phạm vi cho phép và khách
hàng sẽ phải tiếp tục tốn thêm một ít thời gian.
Hắn xoa bụng
Thanh Liên được hai vòng, bàn tay ấm áp. Phía dưới của nàng vẫn rỉ máu
nhưng không còn tuôn mạnh ra nữa….. Lần này có nên thu thêm phí giúp đỡ
vượt qua bất trắc hay không?
Một ý tưởng vụt hiện ra trong đầu Lam Mặc (Khang Mạc). Hắn dừng tay lại, cúi gập người:
-Thần có thể dùng thuốc ổn định, sau đó gắn kết thai vị cho nương nương lại
một thời gian nữa. Công tử hay tiểu thư có thêm ít thời gian trong bụng
mẹ, đảm bảo sự chào đời. Tuy nhiên….
-Tuy nhiên thế nào?
-Thần không đảm bảo tiểu thư hay công tử sẽ khỏe mạnh đến khi trưởng thành.
Có thể sẽ trở thành một con ma bệnh, sống hằng ngày bằng thuốc. Vương
thượng là người quyền quý, người chấp nhận được đứa con thừa kế thế này
không?
-…..
-À, thần cũng nói rõ luôn chuyện này. Tử cung
nương nương bị tổn thương, giờ thần lại dùng thuốc và thủ thuật gắn kết
thai vị, tất nhiên không tránh khỏi chuyện làm cho màng bám tử cung bị
ảnh hưởng, từ sau này nương nương cần hạn chế, thậm chí không nên mang
thai nữa. Tiểu thư hay công tử lại là con ma bệnh, vương thượng có đồng ý không?
Cả Lam Mặc cũng chẳng biết, đùa cợt người khác có phải là một truyền thống của gia tộc? Từ gia gia, gia phụ đến bản thân đều
thích việc trêu đùa người khác, dồn họ vào tột cùng đau khổ. Tuy nhiên
hắn nhân đạo hơn nhiều so với tổ tiên, hắn thường mở cho đối tượng của
mình một con đường thoát, quan trọng là….những kẻ đó có nhìn thấy và
muốn đi không!