NGƯỜI TA SỢ ĐƯỜNG RAY THỨ BA. Chẳng có gì phải thế, trừ phi ta định chạm vào nó. Vài trăm
vôn, nhưng nó có nhảy vào ta đâu. Phải chủ động chạm vào nó thì mới gặp
rắc rối.
Bước qua không khó mấy, ngay cả khi đi đôi giày tồi tàn. Tôi nghĩ là tuy đôi giày cao su của mình làm giảm độ chính xác trong
hành động đến mức nào, song bù lại nó có khả năng cách điện. Nhưng dù có thế đi nữa, tôi tính toán hành động của mình hết sức cẩn thận, như thể
dàn dựng múa trên sân khấu vậy. Nhảy xuống, đặt hai chân ở giữa đường
ray chạy lên mạn trên thành phố, chân phải trên đường ray thứ hai, chân
trái xoãi qua đường ray thứ ba, lách qua khoảng trống giữa hai cây cột,
chân phải đưa qua đường ray thứ ba tiếp theo, chân trái đặt trên đường
ray chạy về mạn dưới thành phố, các bước chân nhỏ cẩn thận, rồi tiếng
thở phào nhẹ nhõm, leo lên sân ga của tàu chạy về mạn dưới thành phố,
biến mất.
Thực hiện không khó mấy.
Không khó mấy cho đám cảnh sát theo ngay sau lưng tôi.
Có lẽ trước đây họ đã làm việc này.
Tôi thì chưa.
Tôi chờ đợi. Nhìn phía sau, ngó bên trái rồi bên phải. Đám cảnh sát đã ở
gần. Đủ gần để tiến chậm lại, xây dựng đội hình và quyết định chính xác
sẽ thực hiện thế nào việc cần làm tiếp theo. Tôi không biết phương pháp
của họ sẽ ra sao. Nhưng dù là gì họ cũng sẽ thực hiện chậm rãi. Họ không muốn người ta chạy giẫm đạp tán loạn. Sân ga chật cứng người, bất kỳ
hoạt động bất ngờ nào cũng khiến người ta hoảng loạn. Điều đó sẽ dẫn tới các đơn kiện.
Tôi kiểm tra bên trái. Nhìn bên phải. Chẳng có tàu nào chạy tới. Tôi tự hỏi liệu cảnh sát đã dừng tàu lại chăng. Có thể đó là một quy trình đã được tập dượt thật kỹ. Tôi tiến nửa bước. Người ta
dồn lại ở phía sau tôi, giữa tôi và cây cột. Họ bắt đầu thúc vào lưng
tôi. Tôi lách theo hướng khác họ. Vạch cảnh báo ở rìa sân ga là những
vạch vàng sơn lên các khối hình tròn u lên. Để không xảy ra nguy hiểm do bước hụt hoặc trượt chân.
Đám cảnh sát đã dàn thành nửa đường
tròn nông. Họ cách tôi chừng hơn hai mét. Họ đã di chuyển vào phía
trong, đẩy hành khách ra phía ngoài, rút ngắn bán kính của đường tròn,
một cách chậm rãi và thận trọng. Người ta đang theo dõi từ sân ga đối
diện dành cho tàu chạy về mạn dưới thành phố. Người ta chen nhau, chỉ
trỏ tôi và nhón chân nhìn.
Tôi đợi.
Tôi nghe thấy tiếng
tàu. Ở bên trái tôi. Một luồng sáng di động trong đường hầm. Nó đang
tiến tới với vận tốc cao. Tàu của chúng tôi. Lên mạn trên thành phố.
Đằng sau tôi, đám đông náo động. Tôi nghe tiếng luồng không khí ùa đến
và tiếng rít của các khớp nối bù dưới các rìa sắt. Trông thấy toa xe
sáng đèn lắc lư và bật nảy lên qua chỗ ngoặt. Tôi nghĩ nó đang chạy với
tốc độ chừng ba mươi dặm một giờ. Khoảng mười ba mét rưỡi một giây. Tôi
cần hai giây. Tôi nghĩ chừng đó là đủ. Thế nên tôi phải hành động khi
con tàu còn cách hai bảy mét. Đám cảnh sát sẽ không bám theo. Thời gian
để phản ứng sẽ tước đi của họ thời gian tối thiểu cần thiết để đạt kết
quả. Và trước là họ phải đứng cách rìa sân ga hai mét rưỡi. Với lại họ
có những ưu tiên khác với tôi. Họ có vợ, có gia đình, có những tham
vọng, những khoản lương hưu. Họ có nhà, sân, những bãi cỏ cần xén, những bóng đèn cần mắc.
Tôi tiến một bước nhỏ xíu nữa.
Ánh đèn pha đang chiếu thẳng vào tôi. Trực diện. Rung và lắc. Nó khiến tôi khó ước lượng khoảng cách.
Rồi tôi nghe tiếng một đoàn tàu ở bên phải.
Một chuyến tàu về mạn dưới thành phố, đang từ hướng đối diện lao lại rất
nhanh. Đối xứng, song không đồng bộ với nhau một cách hoàn hảo. Giống
như hai tấm rèm đang khép lại, tấm bên trái vào trước tấm bên phải.
Nhưng trước bao nhiêu?
Tôi cần độ trễ ba giây trong tổng số năm giây, bởi leo lên sân ga cho tàu
chạy về mạn dưới thành phố sẽ khiến tôi mất thời gian nhiều hơn so với
nhảy xuống ga cho tàu chạy về mạn trên thành phố.
Tôi dừng lại cả giây, suy tính, đánh giá, cảm nhận, cố gắng phán đoán.
Hai đoàn tàu gào lên lao vào trong, một từ phía trái, rồi một từ phía phải.
Năm trăm tấn, và năm trăm tấn.
Tốc độ trước khi dừng, chừng sáu mươi dặm một giờ.
Đám cảnh sát nhích lại gần hơn.
Thời điểm quyết định.
Tôi hành động.
Tôi nhảy xuống, khi con tàu lên mạn trên thành phố còn cách ba mươi mét.
Tôi đáp hai bàn chân xuống giữa các đường ray và giữ chắc rồi nhích đúng theo đã tính toán trước. Như biểu đồ điệu nhảy trong sách. Chân phải,
chân trái cao hẳn lên trên đường ray động, hai tay đặt trên cột. Tôi
ngừng lại một tích tắc và ngó bên phải. Con tàu về mạn dưới thành phố đã ở rất gần. Phía sau tôi, con tàu lên mạn trên đang sầm sập lao qua.
Phanh của nó đang nghiến xuống rít lên. Một cơn gió dữ giật mạnh áo tôi. Những ô cửa sáng đèn lướt qua khóe mắt tôi.
Tôi chằm chằm nhìn sang phải.
Con tàu về mạn dưới thành phố trông thật khổng lồ.
Thời điểm quyết định.
Tôi hành động.
Chân phải nâng cao lên trên đường ray động, chân trái đặt dưới nền đặt ray.
Con tàu gần như lao vào tôi. Chỉ còn cách vài mét. Nó đang lắc lư và xóc lên. Phanh của nó đang hãm rất mạnh. Tôi có thể trông thấy người lái
tàu. Miệng ông ta há hốc. Tôi có thể cảm thấy luồng không khí xô mạnh
phía trước toa ông ta ngồi.
Tôi bỏ điệu múa đã dàn dựng trước.
Chỉ lao người về phía sân ga bên kia. Cách chưa tới mét rưỡi nhưng có vẻ xa vô cùng. Như chân trời sau những đồng bằng. Nhưng tôi đã tới được
đó. Tôi nhìn sang phải và thấy mọi chiếc đinh ri vê và bù loong trên đầu con tàu chạy về mạn dưới thành phố. Nó đang lao thẳng vào tôi. Tôi tì
hai lòng bàn tay xuống nền ga và bật người lên. Tôi tưởng như đám người
chật cứng đang dồn ép kia sẽ khiến tôi bật ngay xuống như cũ. Song những bàn tay liền túm lấy tôi kéo lên. Con tàu sầm sầm lao sát qua vai tôi
và luồng không khí mạnh khiến tôi chao người. Những ô cửa sổ lướt qua
nhanh. Những hành khách không hay biết gì đang đọc sách, đọc báo hay
đang đứng lắc lư. Những bàn tay lôi tôi lên kéo tôi vào đám đông. Người
xung quanh tôi rú lên. Thấy miệng họ há hốc vì hoảng sợ nhưng tôi chẳng
nghe thấy gì. Tiếng rít từ phanh của con tàu át hết tiếng họ. Tôi cúi
đầu đi xuyên qua đám đông. Người ta bước sang trái rồi lại sang phải để
nhường đường cho tôi. Vài người còn vỗ vào lưng khi tôi bước qua. Tiếng
chúc mừng đứt quãng còn theo tôi ra tận ngoài.
Chỉ có ở New York.
Tôi đi qua một cửa xoay và hướng lên phố.