CĂN PHÒNG ĐƯỢC BỐ TRÍ GIỐNG HỆT như căn phòng bị phá ở tầng hai. Phòng khách ở mặt trước, tới khu bếp, phòng tắm, tủ chứa đồ ở phía sau. Các bức tường vẫn đứng yên.
Vôi vữa vẫn nằm đúng chỗ. Có hai chiếc đèn đang sáng. Một cái giường gấp dựa vào tường trong phòng khách. Cộng thêm hai chiếc ghế cứng. Chẳng có gì khác nữa. Khu bếp có hai quầy song song và một tủ bát đĩa dựa vào
tường. Không gian bé xíu. Lila và Svetlana dồn vào trong đó, hông kề
hông. Svetlana bên trái, Lila bên phải. Svetlana mặc váy ở nhà màu nâu.
Lila mặc quần túi hộp đen và áo phông trắng bằng vải cô tông. Quần may
bằng vải dù. Tôi đoán là khi cô ta di chuyển nó kêu sột soạt. Cô ta
trông đẹp như bất kỳ lúc nào khác. Mái tóc đen dài, đôi mắt sáng xanh,
làn da hoàn mỹ. Nụ cười nửa miệng hơi giễu cợt. Đó là một cảnh thật kỳ
dị. Cứ như một tay nhiếp ảnh thời trang theo lối cách tân nào đấy đã đặt cô người mẫu tuyệt vời nhất của mình vào bối cảnh đô thị bụi bặm.
Tôi lấy mục tiêu cho khẩu MP5. Đen và độc ác. Nóng. Nó tỏa mùi thuốc súng, mùi dầu, mùi khói. Tôi ngửi thấy mùi nó khá rõ.
Tôi nói, “Cả hai đặt tay lên trên quầy.”
Chúng làm theo. Bốn bàn tay hiện ra. Hai bàn tay màu nâu và xương xẩu, hai
bàn tay có da sáng hơn và mảnh. Chúng xòe hai bàn tay ra như sao biển,
hai bàn tay vuông và thô, hai bàn tay dài hơn và mỏng manh hơn.
Tôi nói, “Lùi lại và tựa vào quầy.”
Chúng chấp hành. Điều đó khiến chúng bất động. An toàn hơn.
Tôi nói, “Các người không phải mẹ và con.”
Lila nói: “Đúng, không phải.”
“Vậy các người là thế nào?”
“Thầy và trò.”
“Tốt. Tôi không muốn bắn con gái trước mặt bà mẹ. Hoặc bắn bà mẹ trước mặt con gái.”
“Nhưng ông sẽ bắn một học trò trước mặt thầy cô ấy chứ?”
“Có thể thầy trước.”
“Vậy thì làm đi.”
Tôi đứng yên.
Lila nói, “Nếu ông thực sự có ý đó, đây là nơi ông làm việc ấy.”
Tôi quan sát bàn tay của cả hai. Tìm kiếm sức căng, hoặc nỗ lực, hoặc các
cơ di chuyển, hoặc áp lực gia tăng ở các đầu ngón tay. Tìm các dấu hiệu
chúng chuẩn bị di chuyển tới vị trí nào đó.
Không có các vị trí như thế.
Điện thoại rung lên trong túi tôi.
Trong căn phòng yên lặng, nó phát ra một âm thanh nhỏ. Một tiếng vu vu, một
tiếng vo vo, một tiếng rin rít. Một xung động nhỏ nhịp nhàng. Nó nảy
lên, cọ vào đùi tôi và rung.
Tôi chằm chằm nhìn hai bàn tay của Lila. Ép phẳng. Đứng yên. Trống không. Chẳng có chiếc điện thoại nào.
Cô ta nói, “Có lẽ ông nên trả lời.”
Tôi chuyển khẩu MP5 sang tay trái và lôi điện thoại ra. Cuộc gọi hạn chế. Tôi mở máy và đưa lên tai.
Theresa Lee nói, “Reacher à?”
Tôi nói, “Gì thế?”
“Anh ở đâu thế? Em đã cố gọi anh suốt hai mươi phút rồi.”
“Anh bận.”
“Anh đang ở đâu?”
“Làm sao em có được số máy này?”
“Anh đã gọi vào máy di động của em, nhớ chứ? Số máy của anh nằm trong phần quản lý cuộc gọi.”
“Tại sao số của em bị chặn?”
“Tổng đài đồn khu vực. Em đang gọi bằng máy bàn. Anh đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nghe cẩn thận nhé. Anh có thông tin xấu. Bộ An ninh Quốc gia đã liên lạc lại với bọn em. Một trong mấy tên người Tajikistan đã lỡ chuyến bay chuyển
tiếp ở Istanbul. Thay vào đó hắn đã đi qua London và tới Washington. Có
hai mươi gã chứ không phải mười chín.”
Lila Hoth nhúc nhích và gã đàn ông thứ hai mươi bước ra khỏi phòng tắm.